Lạc Vương Phi

Chương 38

Ads Edit: kun’xjh

“Bẩm tiểu thư, có Đông Trúc và bốn người nữa còn sống……”

Lạc Mộng Khê hơi trầm hạ mí mắt: Thể chất của nữ tử luôn kém hơn so với nam tử, hơn ba mươi tên thị vệ chịu không nổi một trăm đại bản, bị đánh chết ngay tại chỗ, chỉ có bốn người may mắn sống sót, mà Đông Trúc lại có thể chịu được một trăm đại bản mà còn sống, xem ra võ công của nàng quả thực không tệ……

“Đại phu nhân nói Đông Trúc đi theo nàng nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao nên khẩn cầu Thừa tướng cho Đông Trúc ở lại Tướng phủ……”

“Lạc thừa tướng đáp ứng rồi sao?” Lạc Mộng Khê thờ ơ hỏi, trong lòng sớm đã có đáp án.

“Đúng vậy!” Băng Lam gật đầu: “Nhưng mà, Đông Trúc không được làm nha hoàn nhất đẳng bên người Đại phu nhân nữa, mà bị đưa xuống viện giặt quần áo, làm nha hoàn giặt quần áo!”

Lạc thừa tướng này thật ra thông minh, như vậy vừa làm tăng khí thế của mình, vừa nể mặt Đại phu nhân, hai bên đều thỏa đáng…… Đột nhiên, trong đầu Lạc Mộng Khê chợt lóe linh quang: “Băng Lam, bốn gã thị vệ kia rời Tướng phủ chưa?”

“Bẩm tiểu thư, bốn gã thị vệ kia giờ Thìn (sáng sớm bảy giờ đến chín giờ) sẽ bị đuổi ra khỏi Tướng phủ!”

Khóe miệng Lạc Mộng Khê khẽ cong lên một tia ý cười quỷ dị: “Băng Lam, ngươi đi làm một chuyện!”

Băng Lam rất thông minh, một chút đã hiểu, Lạc Mộng Khê vừa mới nói một câu mở đầu, Băng Lam đã biết Lạc Mộng Khê muốn nàng đi làm cái gì.

Nhìn bóng dáng Băng Lam rất nhanh đã đi xa, Lạc Mộng Khê âm thầm tán thưởng: Tuân nhũ mẫu đã mua cho Lạc đại tiểu thư một nha hoàn thông minh, lanh lợi……

Đỉnh đầu truyền đến một trận nhiệt nóng, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mặt trời đã ở chính giữa, sắp đến giờ dùng cơm trưa, tay nghề của đầu bếp Tướng phủ tuy không tệ, nhưng mỗi ngày đều ăn thức ăn có mùi vị giống nhau, thần tiên cũng sẽ chán.

Không bằng tự mình đi xào vài món để thay đổi khẩu vị. Lạc Mộng Khê lớn lên ở cô nhi viện,việc xào rau đối nàng mà nói căn bản chỉ là chuyện nhỏ, chủ ý trong lòng đã định, Lạc Mộng Khê chầm chập đi đến phòng bếp.

Khoảng cách từ Khê viên đến phòng bếp không phải quá xa, hơn nữa hiện giờ đã sắp đến giờ ăn trưa, dọc đường đi, Lạc Mộng Khê không chạm mặt một người nào của Tường phủ.

Đi qua chỗ ngoặt, rồi đi thẳng mười thước nữa là đến cửa phòng bếp, Ai ngờ, trong nháy mắt Lạc Mộng Khê đi qua chỗ ngoặt đã nhìn thấy, bốn tay áo nhẹ nhàng đi vào cửa phòng bếp, nhìn màu sắc quần áo thì là nhà hoàn phụ trách hầu hạ chủ nhân.

Kỳ quái, bình thường đồ ăn không phải đều là nha hoàn của phòng bếp đem đến các viện, nha hoàn ở các viện mới mang cho chủ nhân sao? Vì sao hôm nay lại có nhiều nha hoàn trong viện đến phòng bếp như vậy?

Lạc Mộng Khê trong lòng nghi hoặc, cẩn thận đi đến cửa phòng bếp, lặng lẽ nhìn vào bên trong: Chỉ thấy mỗi góc phòng bếp đều đứng một nha hoàn đang cảnh giác đánh giá bốn phía xung quanh.

Chủ sự phòng bếp là Dương nhũ mẫu đang lén lút nhìn quét mọi nơi, rất nhanh đóng cửa phòng bếp lại, trong nháy mắt cửa phòng bếp bị đóng lại, Lạc Mộng Khê nhìn vào bên trong phòng bếp, hình như trên mặt đất có một người nằm sấp……

Đây là có chuyện gì? Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống, chủ ý trong lòng đã định, rất nhanh đi đến cửa sổ của phòng bếp:“Không có ai ở gần đây chứ!” Người nằm trên cáng cất giọng nói lạnh như băng, vô tình, cũng là cố ý đè thấp thanh âm nhưng Lạc Mộng Khê vẫn nghe được, người này không phải ai khác, chính là Đông Trúc, kẻ may mắn sống sót sau khi bị đánh một trăm đại bản.

“Bẩm Đông Trúc cô nương, tất cả mọi người đã bị lão nô điều đi, toàn bộ phòng bếp chỉ còn lại lão nô và người mà Đông Trúc cô nương mang đến!” Dương nhũ mẫu khúm núm trả lời.

“Đem cái này bỏ vào trong thức ăn của Lạc Mộng Khê!” Trong tay Đông Trúc xuất hiện một gói giấy nhỏ.

“Vâng, Đông Trúc cô nương!” Dương nhũ mẫu cung kính trả lời một tiếng, không chút do dự tiếp nhận gói giấy trong tay Đông Trúc, đem toàn bộ bột phấn trong gói giấy rắc hết lên khay thức ăn.

“Lạc Mộng Khê, ngươi hại ta suýt nữa bỏ mạng, Đông Trúc ta há có thể để ngươi sống dễ chịu!” Mỗi lần Đông Trúc nhắc đến Lạc Mộng Khê, đáy mắt lạnh như băng luôn lóe lên nồng đậm cừu hận.

“Dương nhũ mẫu, ngươi tự mình đưa cơm đến Khê viên, người khác ta tin nhưng mà……” Đông Trúc thận trọng dặn dò.

“Nhưng…… Nếu Lạc Mộng Khê xảy ra chuyện, người đầu tiên bị nghi sẽ là ta……” Dương nhũ mẫu hô, khuôn mặt già nua sát một tầng phấn thật dày che kín nếp nhăn.

Đồ nhát gan! Đông Trúc trong lòng khinh thường hừ nhẹ một tiếng: “Có Đại phu nhân là chỗ dựa cho ngươi, ngươi sợ cái gì, đến lúc đó ngươi nói cái gì cũng không biết thì không ai dám đụng đến ngươi, nếu ngươi giúp Đại phu nhân làm việc này, Đại phu nhân nhất định sẽ không bạc đãi ngươi ……”

“Việc này……” Dương nhũ mẫu ngưng mi suy tư, cân nhắc lợi hại, lớp phấn dày trên đôi lông mày thiếu chút nữa rơi xuống, Đông Trúc trong lòng chán ghét nhưng chưa biểu hiện ra ngoài, thấy Dương nhũ mẫu thật lâu không nói, Đông Trúc mất kiên nhẫn hung hăng trừng mắt nhìn mụ ta liếc mắt một cái, đang muốn uy hiếp thì Dương nhũ mẫu mở miệng: “Được rồi, nhưng mà, thỉnh Đông Trúc cô nương bẩm lại với Đại phu nhân, nhất định phải bảo toàn tính mạng của lão nô!”

“Đó là điều đương nhiên!” Đông Trúc không kiên nhẫn lạnh giọng trả lời, giao việc xong, Đông Trúc không muốn ở lại nơi này, nhẹ nhàng khoát tay áo, nhóm nha hoàn đứng bên cạnh nàng hiểu ý, nâng cáng lên bước nhanh ra khỏi phòng bếp.

“Đông Trúc cô nương đi thong thả!” Dương nhũ mẫu cũng đi ra khỏi phòng, đi bên cạnh Đông Trúc không ngừng nịnh nọt.

Sau khi Dương nhũ mẫu và Đông Trúc đi ra khỏi phòng, Lạc Mộng Khê đẩy cửa sổ ra, thả người nhảy vào trong phòng bếp, nhìn trên khay có viết tên của mình……

Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng lấy một ít bột phấn đặt ở chóp mũi khẽ ngửi, mí mắt hơi trầm xuống đột nhiên nâng lên, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng thoáng hiện hàn quang: Không hổ là nha hoàn do Đại phu nhân tự tay dạy dỗ mà ra, quả nhiên đủ ngoan độc……

Hơi liếc mắt, Lạc Mộng Khê nhìn Đông Trúc và đám người Dương nhũ mẫu sắp đi đến cửa tiểu viện, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lóe ra lệ quang: Muốn hại ta đâu có dễ như vậy……

Trời đứng bóng, Trên bàn tròn trong phòng ăn của Khê viên được bày ra một mâm thức ăn tinh tế, màu sắc tươi ngon, làm cho người ta vừa nhìn thấy liền muốn ăn ngay.

Những thức ăn này đều do Lạc Mộng Khê tự tay chế biến, nguyên liệu này là Băng Lam lấy từ phòng bếp đến, lúc Đông Trúc đưa bột phấn cho Dương nhũ mẫu, mụ đã rắc hết toàn bộ vào khay đồ ăn, cho nên, nguyên liệu này không có độc.

Lạc Mộng Khê đứng trước cửa sổ nhìn bầu trời: Thời gian không còn sớm, Lạc thừa tướng như thế nào còn chưa đến, nếu để Dương nhũ mẫu đến Khê viên trước, vậy kế hoạch của ta chẳng phải sẽ thất bại trong gang tấc sao……

“Mộng Khê, kêu vi phụ đến đây là có chuyện gì?” Lạc Mộng Khê đang muốn để cho Băng Lam đi tìm hiểu, thì giọng nói mềm nhẹ của Lạc thừa tướng vang lên ở ngoài cửa, ngay sau đó, bóng dáng cao lớn của Lạc thừa tướng đi vào phòng ăn, đi phía sau là hai khuôn mặt lạnh lùng của Lôi Đình, Lôi Minh!

Lạc Mộng Khê hừ nhẹ một tiếng: Rõ ràng không yêu thương, càng giả bộ làm ra vẻ là từ phụ, không thấy phiền sao? Nhưng mà cũng khó trách, trong phủ này người nào cũng phải mang mặt nạ để sinh tồn.

Sau khi xoay ngươi, đáy mắt Lạc Mộng Khê đã là ý cười trong vắt: “Tối hôm qua Lạc thừa tướng đã vì Mộng Khê mà phân xử, trừng phạt những thị vệ to gan lớn mật đó, Mộng Khê trong lòng vô cùng cảm kích, hôm nay đặc biệt tự tay chuẩn bị thức ăn để tạ ơn Lạc thừa tướng!”

“Mộng Khê ngươi và bổn tướng là người một nhà, không nên khách sáo như vậy!” Lạc thừa tướng đáp lại Lạc Mộng Khê rồi ngồi xuống ghế, nhìn thức ăn bày trên bàn, Lạc thừa tướng liên tục tán thưởng: “Tay nghề của Mộng Khê không tồi, màu sắc rất tươi, nói vậy ăn sẽ ngon lắm đây…”

Nói xong, Lạc thừa tướng cầm đũa gắp thức ăn, ngay lúc đôi đũa sắp chạm vào thức ăn thì một bàn tay to vươn ra ngăn lại: “Thừa tướng đồ ăn này còn chưa dùng ngân châm thử qua!” Lôi Minh khuôn mặt lạnh lùng, giọng nói mặc dù lạnh như băng nhưng vẫn mang theo vài phần cung kính.

“Không sao, bổn vương tin Mộng Khê!” Tuy nói như vậy, nhưng nhìn vẻ mặt Lạc thừa tướng là có ý không để Lôi Minh tránh ra.

Thật đúng là con cáo già giảo hoạt, ai cũng không tin.

“Mộng Khê biết lấy ngân châm thử thức ăn trước khi dùng bữa đã là quy định của Lạc thừa tướng, Mộng Khê sẽ không phạm quy củ, Lôi đại ca mời thử!” Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê vẫn như cũ mang theo ý cười trong vắt, không hề có phẫn ý.

Lạc thừa tướng khẽ thở dài, buông đôi đũa trong tay, Lôi Minh cầm ngân châm thử qua tất cả thức ăn có trên bàn, xác nhận không có độc mới xoay người gật đầu với Lạc thừa tướng.

“Mộng Khê, vi phụ tin ngươi, thử đồ ăn lần này có thể miễn đi, ngươi lại cố chấp!” Lạc thừa tướng tao nhã gắp thức ăn, tinh tế nhai kỹ, ánh mắt nhất thời sáng ngời: “Không tồi, không tồi, so với đầu bếp trong phủ còn tốt hơn…” Nói xong Lạc thừa tướng lại gắp thức ăn bỏ vào miệng.

“Tiểu thư, đồ ăn trưa đã đến!” Tiếng Băng Lam cung kính bẩm báo truyền vào từ ngoài cửa, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hiện lên một tia ý cười trêu tức, sắp có trò hay….

“Bưng vào đi!”

Lạc Mộng Khê vừa dứt lời, Dương nhũ mẫu bưng khay thức ăn bước nhanh vào phòng, nhìn trong phòng còn có Lạc thừa tướng, Lôi Minh, Lôi Đình, Dương nhũ mẫu rõ ràng thoáng sửng sốt, tay bưng khay thức ăn có phần run lên: Thừa tướng như thế nào lại ở đây? Nếu như hắn dùng bữa này, ta làm sao tránh khỏi tội chết…

“Dương nhũ mẫu, ngươi tự mình mang đồ ăn cho Mộng Khê sao, thật vất vả cho ngươi rồi, bưng đồ ăn lại đây đi!” Lạc Mộng Khê giọng điệu ôn nhu, hòa nhã.

“Được……Được……!” Dương nhũ mẫu đi vào phòng ăn, nếu như bỏ về, khẳng định sẽ bị kẻ khác sinh nghi, rơi vào đường cùng, mụ đành phải bất chấp tất cả mà đi vào trong: Sau khi ta đặt thức ăn xuống, sẽ lập tức rời đi, bọn họ sẽ không phát hiện thức ăn có độc nhanh như vậy đâu.

Sau khi Dương nhũ mẫu đặt đồ ăn lên bàn tròn, đang muốn nhanh chóng rời đi thì giọng nói mềm nhẹ của Lạc Mộng Khê vang lên bên tai: “Lôi đại ca, thức ăn này Lạc thừa tướng cũng muốn ăn một chút, phiền ngươi dùng ngân châm kiểm tra a!”

_________________
Bình Luận (0)
Comment