Edit: kun’xjh
Nam tử mặc áo trắng được làm từ tơ lụa trân quý, cổ áo và cổ tay áo thêu ám hoa tinh xảo. Đầu đội bạch ngọc quan, lông mày đen mượt như vẽ, đáy mắt trong veo, lóng lánh như thanh tuyền, vừa giống như tĩnh mịch kiểu thâm thúy, mũi cao thẳng, bờ môi hoàn mỹ khẽ mím, lại giống như lộ ra một tia ý cười như có như không, thực nhạt, lại mang theo lực hấp dẫn trí mạng.
Gió nhẹ khẽ thổi qua, tay áo màu trắng theo gió khẽ bay, ánh mặt trời rực rỡ chiếu rọi, vương vấn trên khắp người hắn là một tầng màu vàng nhàn nhạt, xa xa nhìn lại, hắn tuyệt mỹ xuất trần như tiên giáng trần, lại cao quý uy nghiêm giống như bậc đế vương, làm cho người ta vừa thấy đã muốn đui mù hai mắt……
“Đây là Lạc vương gia sao, đúng như đồn đãi tuyệt mỹ xuất trần thật không giống người phàm!” Một chi nữ của Đại quan không nhịn được tán thưởng, mắt lộ ra vẻ si mê và ái mộ:
Chi nữ Đại quan đều có tình hình chung là cổng trước không ra, cổng trong không bước vào, lần mà Nam Cung Quyết xuất hiện ở trên đường lớn giải vây cho Lạc Mộng Khê, gặp qua diện mạo chân thực của hắn chiếm đa số là nữ tử con nhà bình thường, nay chi nữ Đại quan tụ họp ở nơi này phần lớn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn.
“Đúng vậy, đúng vậy……”
“Lạc vương gia thật sự là thiên thần……” Nhóm chi nữ Đại quan đã đến tuổi thành thân cũng thi nhau ca ngợi, mở to hai mắt không thèm chớp nhìn về phía Nam Cung Quyết, lo sợ lúc mình nháy mắt, Nam Cung Quyết sẽ biến mất không thấy nữa.
“Lạc vương gia có bậc đế vương chi phong!” Không biết là vị Đại thần nào trong đám người nói lớn một câu, Nam Cung Phong nguyên bản khuôn mặt tuấn tú liền trầm xuống, ánh mắt lạnh lùng, không biết suy nghĩ cái gì.
Thấy các chi nữ Đại quan đối với Nam Cung Quyết lộ ra ánh mắt si mê và ái mộ, Lạc Thải Vân khinh thường hừ lạnh một tiếng: Nam Cung Quyết là của ta, các ngươi ai cũng đừng mơ tưởng cướp đi, nhưng mà, bổn cô nương luôn luôn hào phóng, để các ngươi nhìn phu quân tương lai của bổn cô nương, mơ ước hâm mộ ta, vẫn là có thể!
Lạc Thải Vân ở Tướng phủ tuy là thứ xuất, nhưng Thừa tướng cũng là Đại thần đứng đầu trong triều, lần này nữ tử đến tham gia Cúc Hoa yến, ngoài Lạc Mộng Khê và Lạc Tử Hàm ra, địa vị của những người khác đều kém hơn so với Lạc Thải Vân nàng, đương nhiên không đủ gây sợ hãi.
Lạc Mộng Khê khí chất xuất trần nhưng xấu xí không chịu nổi, Lạc Thải Vân chưa bao giờ để nàng ta ở trong lòng, về phần Lạc Tử Hàm, đẹp thì đẹp thật, nhưng mà, nàng đã cùng Nam Cung Phong đính tình, nên sẽ không cướp Nam Cung Quyết với Lạc Thải Vân nàng.
Nói đến Lạc Tử Hàm và Nam Cung Phong, khóe miệng Lạc Thải Vân khẽ nhếch lên một tia ý cười trào phúng: Lạc Tử Hàm, ngươi hiện tại khẳng định là đang hối hận việc mình lúc trước đoạt tín vật của Lạc Mộng Khê, giả mạo làm ân nhân cứu mạng của Nam Cung Phong.
Nói thật, Lạc Tử Hàm, con mắt của ngươi thật đúng là làm cho ta…… Không dám khen tặng, Nam Cung Phong kia, diện mạo mặc dù anh tuấn, nhưng là người tầm thường, làm sao so với Lạc vương gia tuấn mỹ xuất trần được, vẫn là Lạc Thải Vân ta rất tinh mắt, chọn nam tử ưu tú nhất trên đời làm phu quân.
Đáng tiếc nha, trên đời này không có bán thuốc hối hận, chuyện của ngươi và Nam Cung Phong mọi người trong kinh thành đã sớm biết rõ, ngươi muốn đổi ý cũng đã muộn rồi, theo ta thấy, ngươi nên ôm theo bí mật kia gả vào Cảnh vương phủ, thành thành thật thật làm Cảnh vương phi của ngươi, ngày ngày hối hận đi……
Chỉ có điều, cũng vì Lạc Tử Hàm ngươi có mắt như mù nên Lạc Thải Vân ta mới có thể tìm được lang quân như ý, chờ ngày ngươi và Nam Cung Phong thành thân xong, ta cùng với Quyết chắc chắn sẽ tặng các ngươi một phần đại lễ đáng giá……
Lạc Thải Vân đắc ý dào dạt, lặng lẽ liếc mắt nhìn trộm Lạc Tử Hàm, quả nhiên, Lạc Tử Hàm nhìn phía Nam Cung Quyết đáy mắt tràn ngập khiếp sợ và khó có thể tin: Hắn chính là Lạc vương Nam Cung Quyết, đúng là tuấn mỹ xuất trần như thế, không giống người phàm……
Lạc Tử Hàm sớm đã gặp qua Lăng Khinh Trần là một trong tuyệt thế Tứ công tử, cảm thấy dung mạo của hắn chẳng kém thiên nhân, không ai có thể vượt qua, không ngờ, Nam Cung Quyết so với hắn còn ưu tú hơn, phiêu dật xuất trần, thanh tao nho nhã, tuấn dật làm cho người ta vừa thấy đã muốn đui mù con mắt……
Trong nháy mắt Lạc Tử Hàm nhìn Nam Cung Quyết mắt đẹp lóe lên tia kinh ngạc, hai chân không thể kiểm soát chậm rãi cách xa Nam Cung Phong, đi đến hướng đối diện với Nam Cung Quyết, có một giọng nói không ngừng nhắc nhở bên tai nàng: Nam Cung Quyết là của Lạc Tử Hàm ……
Nhóm chi nữ Đại quan đối với Nam Cung Quyết trong lòng đều đã sinh ái mộ, nhưng không dám tiến lên, bởi vì các nàng đều biết Nam Cung Quyết không gần nữ sắc, chuyện Hạ Hầu Yên Nhiên ở Thiếu Lâm tự cũng có nghe qua.
Các nàng thích Nam Cung Quyết, muốn tới gần hắn, nhưng lại sợ ngộ nhỡ đụng chạm điều kiệng kỵ của hắn, trước mặt nhiều người như vậy mà bị hắn đánh bay, xấu mặt lại mất thể diện……
Khi mọi người ở đây còn đang do dự, Lạc Tử Hàm đã xuất hiện đẩy mọi người ra, chậm rãi hướng đến thiên thần, theo ánh mặt trời mà tao nhã tới gần Nam Cung Quyết.
Nhóm chi nữ Đại quan mặc dù trong lòng tức giận, nhưng chưa lên tiếng trách cứ, Lạc Tử Hàm là chi nữ chính thiếp của Tướng phủ, địa vị so với các nàng đều cao hơn, ả muốn làm cái gì, các nàng không có tư cách chỉ trích chất vấn, giận mà không dám nói gì, nhưng mà, như vậy, các nàng lại có thể mượn Lạc Tử Hàm để kiểm nghiệm một chút, Nam Cung Quyết có thật sự không gần nữ sắc hay không.
Nếu Nam Cung Quyết gần nữ sắc, các nàng sẽ đến gần Nam Cung Quyết, đẩy Lạc Tử Hàm qua một bên, ả cho dù ghi hận trong lòng nhưng các nàng nhiều người như vậy lại đồng loạt ra tay, Lạc Tử Hàm tất nhiên không biết rốt cuộc nên hận người nào, chưa hẳn có thể trả thù trúng mình.
Nếu Lạc vương Nam Cung Quyết không gần nữ sắc, Lạc Tử Hàm bị hắn đánh bay, cùng các nàng không quan hệ, ngược lại để cho các nàng tìm được lý do cười nhạo Lạc Tử Hàm rồi, nhất cử lưỡng tiện, nhóm chi nữ Đại quan giảo hoạt vui vẻ hưởng thụ thành quả……
Nơi này là cổng hoàng cung, nhóm Đại thần và gia quyến tất cả đều xuống xe ngựa, đi bộ vào hoàng cung, gặp được người quen đương nhiên muốn bắt chuyện, không nghĩ tới bị trì hoãn, thế nhưng trì hoãn lại có trò hay để xem.
Đại thần cùng với gia quyến tụ thành nhóm, đứng chung một chỗ, bởi vì bọn họ vừa rồi chỉ nói chuyện phiếm, mà Lạc Mộng Khê ngoài người của Tướng phủ ra cũng không biết chi nữ Đại quan nào, cho nên một mình đứng cùng với đám người Băng Lam ở ngoài.
Nhìn Nam Cung Quyết ánh mắt thâm thúy, khóe miệng hơi mang ý cười, bước từng bước tao nhã, rõ ràng là đi tới hướng nàng, Lạc Mộng Khê oán thầm trong lòng:
Nam Cung Quyết sẽ không phải đi tới chỗ ta chứ, nếu thật sự là như vậy, có thể nâng cao địa vị cho ta, nhận hết ánh nhìn chăm chú của bách quan, nhưng cũng làm cho ta trở thành đối tượng thù địch của nhóm chi nữ Đại quan.
Lạc Mộng Khê không muốn làm náo động, nhất là, nàng tới tham gia tụ hội trong hoàng cung này là vì có mục đích nhất định, đến lúc đó chuyện mình muốn biết còn chưa tra ra, lại tự dưng rước lấy một đống địch nữa……
Đang nghĩ ngợi, một bóng dáng màu thiển tử đi qua trước mặt Lạc Mộng Khê, chậm rãi nghênh hướng Nam Cung Quyết, nhìn bước đi cứng nhắc của Lạc Tử Hàm, Lạc Mộng Khê mâu quang chợt hiện, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia ý cười trêu tức: Có trò hay để xem, đây chính là thời cơ tốt để kiểm nghiệm xem rốt cuộc Nam Cung Quyết có gần nữ sắc hay không…..
Ánh mắt của Lạc Thừa tướng và Đại phu nhân vẫn tập trung ở trên người Nam Cung Quyết, trong lòng âm thầm tán thưởng tạo hóa lợi hại, để cho Nam Cung Quyết sinh ra hoàn mỹ như thế, khi bóng dáng yểu điệu của Lạc Tử Hàm xuất hiện trong tầm mắt hai người, sắc mặt của hai người đều đại biến, đang muốn gọi Lạc Tử Hàm trở về, bất thình lình Nam Cung Quyết khẽ cau mày, vượt lên trước một bước, lạnh giọng mở miệng:“Cô nương, thỉnh dừng bước!”
Lạc Tử Hàm trong phút chốc hoàn hồn, đang đi đột nhiên dừng bước, nhìn khoảng cách giữa Nam Cung Quyết với mình trong lúc đó chỉ khoảng ba, bốn thước.
“Thần nữ Lạc Tử Hàm tham kiến Lạc vương gia!” Lạc Tử Hàm không kiêu ngạo không siểm nịnh, đối với Nam Cung Quyết dịu dàng thi lễ, trầm hạ mí mắt, trong đáy mắt hiện lên một tia đắc ý: Đã để Nam Cung Quyết biết nàng là ai, lại không có thất lễ, thật sự là nhất cử lưỡng tiện, huống chi, nàng là người đầu tiến dám đối diện với Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết khẳng định sẽ có ấn tượng sâu sắc đối với nàng.
Thông minh như Lạc Tử Hàm, vừa rồi ngốc lăng bất quá chỉ là cố ý giả vờ, mục đích thực sự của nàng là làm cho Nam Cung Quyết chú ý tới nàng, chuyện Nam Cung Quyết không gần nữ sắc nàng sớm đã biết, cho dù Nam Cung Quyết không nói nàng dừng bước, nàng cũng sẽ thức thời đứng cách xa Nam Cung Quyết một thước.
Bởi vậy Lạc Tử Hàm cũng phải đưa ra kết luận: Nhóm chi nữ Đại quan ở đây cũng quá ngu xuẩn đi, không ai xứng là đối thủ của ta……
Lạc vương Nam Cung Quyết thật sự không gần nữ sắc! Lạc Tử Hàm tiếp cận, mâu quang thâm thúy của Nam Cung Quyết chợt lóe rồi biến mất, tất cả mọi người đều thu hết ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn: Lời đồn quả nhiên là thật ……
Một tâm hồn thiếu nữ từ đám mây trên cao nhanh chóng rớt xuống đất, trong nháy mắt đã dập nát.
Tất cả thiếu nữ tuổi thanh xuân đều cay cay sống mũi, có mấy người còn cảm thấy kích động mà che miệng khóc: Lạc vương gia thật sự không gần nữ sắc, nam tử xuất sắc như vậy, làm sao có thể không gần nữ sắc chứ……
Lạc Thải Vân vừa tức vừa vội: Sốt ruột chính là Nam Cung Quyết không gần nữ sắc, nàng muốn chiếm được lòng hắn, cần phải suy nghĩ chu đáo, giận nhất chính là, Lạc Tử Hàm rõ ràng đã cùng Nam Cung Phong đính tình, thế nhưng bây giờ lại cùng nàng đoạt Nam Cung Quyết, đáng ghét, thật sự là cực kỳ đáng ghét……
Lạc Mộng Khê mâu quang hơi trầm xuống: Hiện tại Nam Cung Quyết thật sự không gần nữ sắc, đáy mắt không hờn giận của hắn là phát ra từ tâm, không phải giả vờ, nhưng khi cùng ta ở một chỗ, tại sao đáy mắt hắn lại không có loại thần sắc này……
Nhưng mà, Nam Cung Quyết xác thực xuất sắc làm cho người ta đui mù hai mắt, nơi nào có hắn, Vương gia Nam Cung Phong của Thanh Tiêu quốc, người cùng cha khác mẹ của Nam Cung Quyết, chỉ có thể làm nền, lúc bé đã như thế, sau khi lớn lên cũng vẫn thế……
Ngay lúc Lạc Mộng Khê đang âm thầm trào phúng Nam Cung Phong, cách đó không xa Nam Cung Quyết thản nhiên ừ một tiếng, xem như chào hỏi Lạc Tử Hàm, bóng dáng thon dài trong nháy mắt lướt qua Lạc Tử Hàm, đi hướng Lạc Mộng Khê……
Lạc Tử Hàm xấu hổ đứng im tại chỗ, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp từ hồng biến trắng, từ trắng chuyển xanh, từ xanh hóa thành đen……
Ha ha ha…… Vọng dưỡng (hy vọng+nuôi dưỡng) lại bị Nam Cung Quyết hoàn toàn không nhìn đến, khuôn mặt nhỏ nhắn Lạc của Tử Hàm càng ngày càng đen, Lạc Thải Vân vui vẻ thiếu chút nữa nhảy lên, vì phòng chính mình luống cuống, nàng dùng hết toàn lực áp chế ý cười sắp phun ra khỏi miệng, nhưng bờ vai run run của nàng đã bán đứng suy nghĩ thật sự:
Lạc Tử Hàm, Lạc vương gia người ta đối với ngươi một chút ý tứ cũng không có, ngươi Khổng Tước xòe đuôi, kết cục của tự đa tình, chính là bị bẽ mặt trước mọi người, toàn bộ thể diện của Tướng phủ, đều bị ngươi làm mất hết, ta xem ngươi về sau còn diễu võ dương oai ở trước mặt ta như thế nào……
Nhìn hướng Nam Cung Quyết đang đi là hướng đến Mộng Khê? Không được, Tử Hàm đã trở thành đối tượng cười nhạo của văn võ bá quan và gia quyến, nếu Mộng Khê cũng bước theo vết xe đổ của Tử Hàm, vậy bổn tướng về sau làm sao dám ngẩng đầu trước mặt văn võ bá quan đây?
Lạc Thừa tướng mâu quang chợt hiện, trong lòng rất nhanh đã suy nghĩ về biện pháp giải quyết, cùng lúc đó, bóng dáng cao lớn của hắn đã bước nhanh đi tới trước mặt Nam Cung Quyết, cùng hắn sóng vai đi trước:“Lạc vương gia gần đây thế nào?” Trước kéo dài thời gian với Nam Cung Quyết một chút, để dời sự chú ý của hắn.
“Nhờ hồng phúc của Lạc Thừa tướng, bổn vương hết thảy bình yên.” Lạc Thừa tướng là Đại thần đứng đầu, Nam Cung Quyết có thể không nhìn Lạc Tử Hàm, nhưng không thể không nể mặt Lạc Thừa tướng, cước bộ của Lạc Thừa tướng rất chậm, Nam Cung Quyết đương nhiên cũng không thể đi quá nhanh.
Dựa theo tốc độ ban đầu của Nam Cung Quyết, bước vài bước đã có thể đi đến trước mặt Lạc Mộng Khê, tính theo tốc độ hiện tại, thời gian một chén trà nhỏ là có thể đi đến trước mặt nàng.
Mâu quang thâm thúy, sắc bén hiện lên một tia không hờn giận, Nam Cung Quyết đang muốn thoát khỏi Lạc Thừa tướng, bất thình lình giọng nói đặc biệt chói tai của thái giám vang lên:“Hoàng Thượng có lệnh, truyền Lạc vương Nam Cung Quyết, Cảnh vương Nam Cung Phong vào yết kiến!”
Hoàng lệnh đã đến, trước mắt bao người Nam Cung Quyết không thể trì hoãn, sau khi cùng Lạc Thừa tướng nói khách sáo mấy câu, liền đi vào hoàng cung, không biết có phải là ảo giác của Lạc Mộng Khê hay không, khi Nam Cung Quyết xoay người, hắn nhìn nàng liếc mắt một cái, đáy mắt lóe ra là…… Nhu tình!
Bách quan cùng với gia quyến sở dĩ tạm dừng đến nay, là vì Nam Cung Quyết đến, nay Nam Cung Quyết đã rời đi, bọn họ đương nhiên cũng sẽ không lưu lại đây, trò chuyện thành từng nhóm từng tốp, chậm rãi đi vào hoàng cung.
Sau khi tiến vào hoàng cung, thái giám dẫn mọi người đi vào đại sảnh, trò chuyện khí thế ngất trời, Lạc Thừa tướng, Đại phu nhân, Tam phu nhân, Lạc Thải Vân đều có người quen biết, đứng chung một chỗ, nói chuyện náo nhiệt.
Lạc Tử Hàm mặc dù ở nơi đó bị Nam Cung Quyết ngăn cản, nhưng mà, mấy bằng hữu thân thiết nơi khuê phòng của nàng ngược lại rất có nghĩa khí, vây quanh nàng không ngừng khuyên giải, khi khuyên giải cũng có một, hai nữ tử nhìn Lạc Tử Hàm, đáy mắt mơ hồ lóe lên đố kỵ, phẫn hận……
Lạc Mộng Khê không thích nơi nhiều người, hơn nữa, nơi này cũng không có mấy người biết nàng, còn có, Nam Cung Quyết và Nam Cung Phong đã bị Thanh Hoàng kêu đi, trong một lúc sẽ chưa về, hoàng đế chưa đến, Cúc Hoa yến hiển nhiên không thể bắt đầu.
Nói với Băng Lam một tiếng, Lạc Mộng Khê một mình ra ngoài đại sảnh, muốn đi dạo xung quanh một lát, khi nhìn thấy Lạc Mộng Khê đi ra đại sảnh, khóe miệng Đại phu nhân ẩn chứa một tia ý cười lạnh lẽo, đáy mắt sắc bén chợt lóe một tia âm độc rồi biến mất……
Sau khi Lạc Mộng Khê ra đại sảnh, men theo hành lang đi về phía trước, không biết qua bao lâu, đi tới trước một hòn giả sơn, hòn non bộ được chạm trổ điêu luyện sắc sảo, hình dạng vô cùng kỳ quái, sau hòn non bộ là hồ nước, trong hồ nước có loài hoa Sen xinh đẹp.
Bốn phía xem chừng không có người, Lạc Mộng Khê bước nhanh đi tới ven hồ, thật cẩn thận nghiêng người hái hoa Sen trong nước: “Nơi này không có người khác, vì sao không dùng khinh công hái hoa Sen?”
Giọng nói trêu tức quen thuộc truyền đến từ phía sau, không cần quay đầu lại Lạc Mộng Khê cũng biết là ai đang đến: “Hôm nay ta không muốn dùng khinh công và võ công.”
Lạc Mộng Khê bình tĩnh trả lời, ngay tại lúc nàng hái một bông hoa Sen màu hồng nhạt vào trong tay, Bắc Đường Diệp mặc cẩm y màu lam đã đi tới bên cạnh nàng, ánh mắt trêu tức nhìn hoa Sen mới nở trong hồ nước: “Có khi, chỉ sợ không thể theo ý ngươi.”
Lạc Mộng Khê đang muốn hỏi vì sao, bất thình lình, một hồi tiếng đánh nhau rất nhỏ truyền vào trong tai.
Lạc Mộng Khê đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia ý cười trêu tức: Đại phu nhân thật đúng là dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, dám ở trong hoàng cung ám sát nàng, quả nhiên là sống không kiên nhẫn ……
“Cùng thị vệ mà bổn hoàng tử mang theo giao thủ không phải người của Thừa tướng phu nhân, mà là tử sĩ của một kẻ khác muốn mạng ngươi phái tới.” Bắc Đường Diệp như đoán được suy nghĩ của Lạc Mộng Khê thản nhiên nói. Thừa dịp Lạc Mộng Khê không chú ý bất thình lình đưa tay tháo mạng che mặt của nàng xuống, nhưng khi nhìn thấy dung nhan như quỷ của lạc Mộng Khê lại không khỏi thất kinh lùi về sau mấy bước, chẳng may rơi xuống nước.
Lạc Mộng Khê đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng thoáng qua một tia kinh ngạc, rồi lại khôi phục như bình thường, thản nhiên đưa tay đeo lại mạng che, liếc mắt nhìn người dưới nước, “Là ai?”
“Nam Cung Phong!” Bắc Đường Diệp ở dưới nước lớn tiếng hô tên Nam Cung Phong: Tử sĩ bị giết, ở xung quanh đều là người Bắc Đường Diệp mang tới, cho nên, hắn cũng không lo lắng lúc mình và Lạc Mộng Khê đối thoại sẽ bị những người khác nghe thấy.
“Đa tạ!” Quả nhiên không ngoài dự đoán của ta, Nam Cung Phong, đồ tiểu nhân đê tiện vong ân phụ nghĩa, lấy oán trả ơn, Cúc Hoa yến hôm nay, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi thân bại danh liệt, sống không bằng chết!
“Lạc Mộng Khê, ngươi nhanh kéo ta lên đi, bổn hoàng tử không biết bơi!” Bắc Đường Diệp ở trong nước không ngừng quẫy đạp, khi chìm khi nổi.
Lạc Mộng Khê không nhanh không chậm, cũng không chút hoang mang, chậm rãi mở miệng: “Sức của Mộng Khê quá yếu, sợ là không thể kéo Tứ hoàng tử lên, Tứ hoàng tử cố gắng chống đỡ một lát, Mộng Khê đi tìm thị vệ tới cứu người, đúng rồi Tứ hoàng tử, ngươi có sợ rắn nước không?”
“Rắn nước! Đừng dọa người như vậy, bổn hoàng tử đương nhiên sợ!” Bắc Đường Diệp đang muốn hỏi Lạc Mộng Khê vì sao lại hỏi như vậy.
Lạc Mộng Khê đã đi trước một bước mở miệng nói: “Nghe nói trong khóm hoa Sen thường hay có rắn nước, Tứ hoàng tử ngươi nên cẩn thận một chút, Mộng Khê ta sẽ đi gọi thị vệ cứu Tứ hoàng tử!”
Nói xong, Lạc Mộng Khê xoay người, bước nhanh rời khỏi hồ nước, gió thổi tay áo màu trắng của nàng khẽ bay, tôn cả người nàng lên giống như tiên tử ở thiên cung.
Lạc Mộng Khê nói trong khóm hoa Sen có rắn nước, Bắc Đường Diệp trong lòng cả kinh, theo bản năng quay đầu nhìn lại, trên mặt nước cách đó không xa, hai con rắn nước xanh lè đang bơi nhanh về phía hắn, Bắc Đường Diệp vừa dùng sức đạp nước, vừa kinh hô ra tiếng: “Có rắn…… Có rắn, người đâu, cứu mạng ~ a……”
Phía sau truyền đến tiếng kêu cứu kinh thiên động địa, quỷ thần khiếp đảm của Bắc Đường Diệp, Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ lắc đầu: Bắc Đường Diệp cũng thật là ngốc nghếch, nơi này là hồ nước trong hoàng cung, không thể có rắn nước, khẳng định là mắt bị viễn thị, mà cho dù thật sự có rắn nước, khinh công của hắn cao như vậy, khi rắn nước tấn công hắn, với tài năng của hắn có thể ở trong nước bay lên bờ kia mà……
Thân ảnh yểu điệu của Lạc Mộng Khê càng lúc càng xa, một tên nam tử mặc hắc y, áo choàng cũng màu đen không biết từ đâu xuất hiện ở trước hồ nước.
Nhìn Bắc Đường Diệp ở trong nước không ngừng chìm nổi với hô to cứu mạng, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng của hắc y nhân lại hiện lên một tia ý cười trêu tức, hắn chính là đầu lĩnh Phượng Túy của Kiêu Ảnh Thập Bát Kỵ, thế lực ngầm của Nam Cung Quyết.
“Tứ hoàng tử, phía sau ngươi là lá Sen, không phải rắn nước.” Trong giọng nói lạnh lùng của Phượng Túy mơ hồ mang theo bất đắc dĩ.
“Thật sao.” Biết được phía sau không phải rắn nước, Bắc Đường Diệp lại đột nhiên bình tĩnh lạ thường, cũng quay đầu nhìn lại, phía sau là lá Sen thoáng trồi lên mặt nước, xa xa nhìn lại, tựa như con rắn nước: Đáng ghét, Lạc Mộng Khê cũng dám gạt ta……
“Tứ hoàng tử nhìn được quỷ nhan của Lạc Mộng Khê chưa?” Phượng Túy giọng điệu bình tĩnh, làm cho người ta đoán không ra trong lòng hắn đang suy nghĩ gì.
“Đương nhiên, quả thật là giống quỷ, xấu đến dọa người a.” Bắc Đường Diệp nhẹ giọng trả lời, chậm rãi bơi lên bờ:
Kỳ thật hắn biết bơi, vừa rồi chỉ là muốn thử Lạc Mộng Khê, không nghĩ tới Lạc Mộng Khê đáng ghét kia lại đối với tuyệt thế Ngũ công tử là hắn mà mặc kệ không hỏi, để lại hắn trong nước, một mình rời đi.
Còn có Nam Cung Quyết kia, bày đặc tính tình ôn nhu, thiện lương, thông minh, nữ tử xinh đẹp như tiên thì không thích, lại cố tình thích Lạc Mộng Khê xấu như quỷ, lòng dạ hẹp hòi, lấy oán trả ơn……Nữ tử đanh đá, điêu ngoa mà hắn thích thật đúng là không giống người thường……
Nhìn Bắc Đường Diệp tức giận bất bình, nổi giận đùng đùng, Phượng Túy nghi hoặc: Lạc vương gia ở trong sơn cốc khi nhìn thấy dung mạo của Lạc Mộng Khê rất bình tĩnh, không có phản ứng quá khích nào, vì sao phản ứng của Tứ hoàng tử lại dữ dội như thế, chẳng lẽ là người với người đối với khái niệm xinh đẹp không giống nhau……
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, Bắc Đường Diệp lạnh run cả người: “Phượng Túy, ngươi đừng có thất thần, mau giúp bổn hoàng tử tìm một bộ quần áo, hiện tại là mùa thu, ngâm ở trong nước một thời gian dài, khẳng định sẽ bị nhiễm phong hàn!”
Lát nữa còn phải tham gia Cúc Hoa yến, ta là Tứ hoàng tử của Kì Thiên quốc, tuyệt thế Ngũ công tử, dù sao cũng phải có thể diện một chút, không thể quá mất mặt……
Lại nói sau khi Lạc Mộng Khê rời khỏi hồ nước, nhanh chóng quay trở về, nàng đi ra ngoài cũng đã một thời gian, Thanh Hoàng sợ là đã ra đến đại sảnh rồi……
“Khụ khụ khụ……” Một trận ho kịch liệt quen thuộc truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê đột nhiên dừng cước bộ, mâu quang hơi lóe: Nam Cung Quyết!
Lạc Mộng Khê liếc mắt nhìn phía tiếng ho khan truyền đến, dưới tàng cây Quỳnh hoa cách đó không xa, Nam Cung Quyết quần áo màu trắng, tuấn mỹ bất phàm đang che miệng ho khan không ngừng, từng đợt cánh hoa Quỳnh rơi trên vai hắn……
Bệnh của Nam Cung Quyết có phải đã nặng thêm hay không? Ngay tại lúc Lạc Mộng Khê đang âm thầm đoán, Nam Cung Quyết chỉ cảm thấy một trận khí huyết dâng lên trong lồng ngực:”Phụt” Một tiếng phun ra một ngụm máu tươi……
Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, không kịp nghĩ gì khác, bước nhanh đến hướng Nam Cung Quyết, có lẽ ngay cả chính Lạc Mộng Khê cũng không nhân ra, trong giọng nói luôn trong trẻo nhưng lạnh lùng của nàng lại tràn ngập thân thiết:“Lạc vương gia, ngươi không sao chứ?”
Trong khi đang nói Lạc Mộng Khê đã lấy ra khăn lụa mà Băng Lam thêu cho nàng, đưa cho Nam Cung Quyết lau khóe miệng dính đầy máu tươi: Khăn lụa của Nam Cung Quyết sớm đã bị máu thấm ướt……
Mà khi Lạc Mộng Khê lơ đãng nhìn đến hoa văn được thêu trên khăn lụa, nhất thời sững sờ tại chỗ: hoa Khương Dã, Băng Lam làm sao có thể trên khăn lụa đều thêu hoa Khương Dã……
Sáng sớm sau khi nàng đã trang phục ổn thỏa, thời gian đã không còn sớm, thì Băng Lam đem mấy cái khăn lụa giao cho nàng, nàng nhìn cũng không nhìn đã nhét vào ống tay áo: Sớm biết Băng Lam thêu hoa Khương Dã, để tránh hiểu lầm không cần thiết, ta tuyệt đối sẽ không mang theo chúng tới tham gia Cúc Hoa yến……
Nam Cung Quyết thấy Lạc Mộng Khê đứng bất động tại chỗ, cầm khăn lụa trong tay muốn đưa cho hắn lại xuất thần, thấy tò mò, liền đưa tay cầm lấy khăn lụa trong tay Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê muốn giấu đi, đã không còn kịp……
Thêu trên khăn lụa là hoa Khương Dã, cũng mơ hồ có mùi hoa Khương Dã bay vào trong mũi, làm người ta vui vẻ thoải mái, tâm tình phiền muộn của Nam Cung Quyết vì thế mà cũng tốt hơn:“Ngươi cũng thích hoa Khương Dã?”
Lạc Mộng Khê mâu quang chợt hiện, ánh mắt quay đi, suy nghĩ phải trả lời như thế nào: Nói là hoa Khương Dã này không phải là loại hoa mà Lạc Mộng Khê yêu nhất, hay nói hoa Khương Dã rất đẹp, Lạc Mộng Khê rất thích, hiện tại nàng đã cảm nhận được cái gì tên là khó khăn.
Thấy Lạc Mộng Khê cứ cúi đầu không nói lời nào, Nam Cung Quyết nghĩ nàng ngầm thừa nhận, đáy mắt thâm thúy hiện lên vui sướng càng đậm:“Hoa thêu rất tinh xảo, xứng với câu thơ.” Tên của ngươi viết rất đẹp……
“Hoa là Băng Lam thêu, ta không biết thêu!” Lạc Mộng Khê bỗng nhiên mở miệng, Băng Lam đáng ghét, thêu hoa thì thêu hoa, còn viết thơ, tuy rằng Lạc Mộng Khê chỉ đại khái quét hai mắt, nhưng cũng biết trên khăn lụa thêu thơ gì……
Vì đề phòng Nam Cung Quyết sẽ lại hỏi chuyện này, Lạc Mộng Khê rất nhanh chuyển đề tài:“Lạc vương gia, ngươi không phải đi gặp Hoàng Thượng sao, như thế nào lại xuất hiện lúc này?”
“Lạc Mộng Khê, ngươi căn bản cũng nên ở trong đại sảnh nói chuyện với mọi người, vì sao lại xuất hiện lúc này?” Nam Cung Quyết đáp phi sở vấn*, giọng điệu mang thêu trêu tức, mâu quang luôn thâm thúy mơ hồ hiện lên một tia vui vẻ.
(*Đáp phi sở vấn: Ông nói gà bà nói vịt)
Chết tiệt, Nam Cung Quyết vẫn là thông minh như vậy! Lạc Mộng Khê oán thầm một câu, đang muốn cáo từ rời đi, bất thình lình giọng nói đặc biệt the thé của thái giám vang lên phía sau:“Lạc vương gia, Hoàng Thượng và Cảnh vương gia đã đến đại sảnh, đặc biệt lệnh cho nô tài đến thông báo với người!”
Khi Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết một trước một sau đi vào đại sảnh, đại sảnh đã sớm im lặng, tuy rằng mọi người đã gặp qua Nam Cung Quyết, nhưng khi hắn đi vào đại sảnh lần nữa, ánh mắt mọi người vẫn không hẹn mà cùng tập trung trên người hắn.
Lạc Mộng Khê vaò sau Nam Cung Quyết, nhân lúc ánh mắt mọi người đều tập trung ở trên người Nam Cung Quyết, tùy tiện tìm một chỗ không gây sự chú ý của người khác, oán thầm trong lòng: Người xuất sắc giống như Nam Cung Quyết, vô luận đi đến đâu, đều là tiêu điểm để mọi người nhìn chăm chú……
“Tiểu thư!” Một bàn tay nhỏ bé khẽ kéo ống tay áo Lạc Mộng Khê, tiếng gọi thanh thúy của Băng Lam vang lên bên tai.
Băng Lam vừa xuất hiện, Lạc Mộng Khê liền nghĩ tới sự việc xảy ra ở dưới tàng cây Quỳnh hoa vừa rồi, nhất thời trong mắt đẹp lửa giận thiêu đốt, nổi giận đùng đùng hỏi:“Băng Lam, ngươi tại sao lại thêu trên khăn lụa của ta toàn là hoa Khương Dã?”
“Sao…… Tiểu thư ngày đó hỏi nô tỳ về hoa Khương Dã, nói rất thích, cho nên, nô tỳ liền đem tất cả khăn lụa thêu thành hoa Khương dã, chẳng lẽ tiểu thư không thích?” Băng Lam đầu đầy mờ mịt: Nhưng ngày đó tiểu thư rõ ràng khen hoa Khương Dã rất đẹp a……
“Vậy ngươi tại sao còn thêu thơ trên khăn lụa a? Trước kia trên khăn lụa chỉ có hoa a.” Nếu chỉ có mỗi hoa Khương Dã còn được, lại cố tình thêu thêm thơ nữa, nếu Nam Cung Quyết hiểu lầm, ta có nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch……
“Đó là bởi vì khăn lụa này để tham dự Cúc Hoa yến, đưa cho người mình thích a, nữ tử tham gia Cúc Hoa yến đều thêu thơ trên khăn lụa mà.” Băng Lam mặt đầy vô tội và khó hiểu: Chẳng lẽ tiểu thư không biết chuyện này……
Lạc Mộng Khê không tiếng động thở dài: Thông tin cũng quá ít đi, Lạc đại tiểu thư đối với việc này quả thực không biết, Lạc Mộng Khê nàng mới vừa vào dị thế, đương nhiên cũng sẽ không biết……
Sự việc đều đã xảy ra, so đo cũng vô dụng, yên lặng xem mọi sự sẽ tiếp tục phát triển như thế nào!
Thanh Hoàng là một lão niên khoảng chừng năm mươi tuổi, mặc long bào, đầu đội long quan, tướng mạo anh tuấn, lúc trẻ khẳng định là tuyệt thế mỹ nam tử không thể nghi ngờ, nhưng mà, người sáng suốt liếc mắt một cái là có thể nhìn ra Thanh Hoàng thân bị trọng thương, thân thể sẽ càng ngày càng yếu.
“Tham kiến phụ hoàng!” Nam Cung Quyết đi tới trước mặt Thanh Hoàng, hơi thi lễ.
“Bình thân, ban thưởng ngồi!” Thanh Hoàng giọng điệu hơi yếu, nhưng mang theo uy nghiêm vương giả.
“Tạ ơn phụ hoàng!” Nam Cung Quyết tao nhã ngồi xuống chiếc ghế mà bọn thái giám mang đến cho hắn,
Nam Cung Quyết và Nam Cung Phong ngồi ở hai bên trái phải của Thanh Hoàng, bách quan cùng với gia quyến đứng ở hai bên đại sảnh, im lặng chờ mệnh lệnh tiếp theo của Thanh Hoàng, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Thanh Hoàng sẽ đơn giản hỏi một việc gì đó, rồi cùng Đại thần và các phu nhân đi đến yến hội dùng bữa, để đại sảnh lại cho tài tử trẻ tuổi và nhóm giai nhân.
Không ngoài dự đoán của bách quan, sau khi Nam Cung Quyết ngồi xuống, Thanh Hoàng bỗng nhiên mở miệng:“Chúng ái khanh, gần đây kinh thành có tin đồn thú vị gì không?” Hôm nay bách quan tụ tập là vì hưu nhàn, không nói chuyện quốc sự.
Ngay tại lúc chúng Đại thần nhìn nhau liếc mắt một cái, suy nghĩ nên trả lời thế nào, một tên Đại thần đã giành mở miệng trước:“Khởi bẩm Hoàng Thượng, hiện nay dân chúng kinh thành bàn tán nhiều nhất là nói về Lạc vương gia và Cảnh vương gia.” Đại thần này là Lễ bộ Thượng Thư Đỗ Minh Xa.
“Phải không? Vậy bọn họ đều nói gì?” Thanh Hoàng trong lòng sinh tò mò: Nam Cung Phong và Nam Cung Quyết là hai hoàng tử còn lại của toàn bộ Thanh Tiêu quốc, tân hoàng đế tiếp theo sẽ là một trong hai người, cho nên, Thanh Hoàng muốn nghe xem dân chúng đánh giá hai người bọn họ như thế nào.
“Việc này……” Đỗ Minh Xa do dự, muốn nói rồi lại thôi.
“Không có việc gì cứ nói đi, trẫm không trách tội!” Thanh Hoàng mở miệng.
“Tạ ơn Hoàng Thượng!” Sau khi nghe được Thanh Hoàng cam đoan, Đỗ Minh Xa lớn mật hơn rất nhiều:“Dân chúng có truyền ra Lạc vương gia ở Hồng Xuân Lâu suốt đêm sủng hạnh mười Yên Hoa nữ tử, cũng truyền ra Lạc vương gia ở Hồng Xuân Lâu là người khác giả mạo.”
“Cảnh vương gia có công bình định, hữu tình có nghĩa, đối với ân nhân cứu mạng của mình là đích nữ của Lạc phủ Lạc Tử Hàm ân sủng yêu có thêm, nhưng là có người truyền rằng, ân nhân cứu mạng của Cảnh vương gia là Đại tiểu thư của Lạc phủ Lạc Mộng Khê, nhưng Cảnh vương gia ngại xấu thích đẹp, cố ý nhận sai ân nhân cứu mạng……”
“Nói hươu nói vượn.” Nam Cung Phong ngồi đối diện với Nam Cung Quyết đột nhiên đập bàn đứng lên, khuôn mặt tuấn tú âm trầm đáng sợ:“Đỗ thượng thư, lời đồn mà ngươi nói là nghe được ở đâu?”
“Cảnh vương gia thứ tội, lão hủ nghe được cũng chỉ là lời đồn……” Lúc này, Đỗ Minh Xa kia mới biết được chính mình đã rước họa……
Lạc Mộng Khê khinh thường cười nhạo một tiếng: Thật không hiểu người nọ làm sao được làm quan, tin đồn ở phố lớn ngõ nhỏ trong kinh thành đều là nửa thật nửa giả, đối với Nam Cung Quyết, Nam Cung Phong cũng không có lợi, hắn lại dám ở trước mặt văn võ bá quan, nói thẳng với Thanh Hoàng.
Nếu hắn ăn ngay nói thật là vì lấy lòng Thanh Hoàng, vậy hắn đúng là ngu muốn chết, bách quan đều biết, nói Thanh Hoàng sắp thoái vị để an dưỡng tuổi già, hoặc nói hắn muốn lấy lòng Lạc vương và Cảnh vương đi, có vẻ như hắn đều đắc tội cả hai, vô luận ai trong hai người bọn họ đăng cơ làm đế, thì việc làm đầu tiên chính là tiêu diệt tên Đại thần không biết trời cao đất rộng này……
“Không có lửa làm sao có khói, Quyết nhi, chuyện ở Hồng Xuân Lâu đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?” Nam Cung Quyết đã rời kinh hơn năm năm, tuy rằng khi bình định Nam Cung Quyết đã lập chiến công, nhưng hắn dù sao cũng đã xa Thanh Hoàng một thời gian dài, Thanh Hoàng đối với hắn cũng chưa hiểu rõ.
“Tính của Nhi thần, người trong thiên hạ đều biết, phụ hoàng cảm thấy tin đồn là thật hay là giả!” Nam Cung Quyết không có thừa nhận, cũng không có phủ nhận, giọng điệu bình tĩnh, làm cho người ta đoán không ra hắn thực chất đang suy nghĩ cái gì.
“Tam hoàng huynh, theo lời truyền của dân chúng, chuyện ở Hồng Xuân Lâu chỉ sợ không đơn giản như lời Tam Hoàng huynh nói!” Nam Cung Phong nhìn như bình tĩnh nhưng trong giọng nói ngầm mang theo trào phúng.
Vốn tưởng rằng Nam Cung Quyết sẽ nổi trận lôi đình, vội vã biện bạch cho mình, ai ngờ, hắn không nhanh không chậm, không chút hoang mang nhìn Nam Cung Phong liếc mắt một cái, lạnh giọng mở miệng:“Thanh giả tự thanh, tục giả tự tục, miệng sinh ra ở trên mặt người khác, bọn họ muốn nói thế nào là chuyện của bọn họ, bổn vương không quan tâm cũng không muốn để ý tới!”
Nam Cung Quyết trong lời nói qua loa, rõ ràng, lại phản bác Nam Cung Phong khiến hắn á khẩu không trả lời được, hé ra khuôn mặt tuấn tú từ trắng biến xanh, lại từ xanh chuyển thành đen.
Nam Cung Quyết ngẩng đầu nhìn Nam Cung Phong, giọng điệu vẫn trước sau như một lạnh như băng:“Ngũ hoàng đệ tựa hồ đối với chuyện của bổn vương rất là quan tâm, trùng hợp bổn vương đối với chuyện của Ngũ hoàng đệ cũng có chút tò mò, đối với lời đồn trong kinh thành có liên quan đên Ngũ hoàng đệ, làm phiền Ngũ hoàng đệ giải thích một chút, kinh thành làm sao có thể không biết từ đâu xuất hiện hai ân nhân cứu mạng của Ngũ hoàng đệ?”
“Đúng vậy, Phong nhi, chân tướng sự việc rốt cuộc là sao?” Thanh Tiêu Vương gia bị dân chúng truyền ra tin đồn thất thiệt như thế, có thể là có người cố ý bịa đặt để hủy hoại danh dự của Quyết nhi và Phong nhi hay không, vẫn là ở trước mặt văn võ bá quan, giải thích cho rõ ràng.
“Sự việc kỳ thật rất đơn giản!“ Hiện tại Nam Cung Phong như tên đã lên dây, không thể không bắn:“Có một ân nhân cứu mạng là giả mạo.”
“Vậy, Đại tiểu thư, Nhị tiểu thư của Lạc phủ đến tột cùng vị nào là ân nhân giả mạo?“Thanh Hoàng giọng điệu ngưng trọng, uy nghiêm: Thanh Hoàng sinh ra trong hoàng cung, việc chính thiếp thất tranh đấu trong lòng hắn đương nhiên rõ ràng, cho nên, đối với việc này mặc dù tức giận, nhưng cũng không có phản ứng quá lớn.
Nam Cung Phong ánh mắt lạnh như băng quét qua Lạc Tử Hàm liếc mắt một cái: Vừa rồi khi Lạc Tử Hàm rời hắn đi đến chỗ Nam Cung Quyết, hắn ngoại trừ tức giận nàng không biết điều ra, không có phản ứng gì khác, hắn không thích Lạc Tử Hàm, cho nên, không quan tâm nàng phản bội.
Nam Cung Quyết không gần nữ sắc, tương đương với ở trước mặt mọi người cho Lạc Tử Hàm một cái tát vang dội, Lạc Tử Hàm hẳn là sẽ cảm thấy thẹn mà không dây dưa với Nam Cung Quyết, mà Nam Cung Phong hắn vẫn cần mượn thế lực của Tướng phủ để đăng cơ làm đế, cho nên, tạm thời hắn sẽ không trở mặt với Lạc Tử Hàm.
Nhìn Nam Cung Phong anh mắt lạnh như băng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lạc Tử Hàm mang theo ý cười mê người, không có mảy may kích động, bởi vì nàng biết, Nam Cung Phong sẽ không đem tình hình thực tế nói ra, nếu không, chẳng phải là hắn sẽ có tội danh ngại xấu thích đẹp, lấy oán trả ơn sao.
Loại kết quả này, Lạc Mộng Khê cũng đoán trước được, tuyết mâu híp lại, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng hiện lên một tia ngoan quyết: Nam Cung Phong, ngươi chờ thân bại danh liệt đi!
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lạc Tử Hàm, sau khi Nam Cung Phong xoay người, giọng điệu khẳng định trả lời: “Ân nhân cứu mạng của Nhi thần là Nhị tiểu thư của Lạc phủ, Lạc Tử Hàm, Đại tiểu thư của Lạc phủ Lạc Mộng Khê là giả mạo!”
Nam Cung Phong, ngươi muốn chết! Lạc Mộng Khê đồng tử hơi co lại: “Cảnh vương gia, ngươi khẳng định Lạc Mộng Khê là ân nhân giả mạo?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía giọng nói truyền đến, Lạc Mộng Khê chậm rãi từ trong đám người đi ra, hai mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, trang phục tươi mát, bên dưới lớp mạng che mặt là đường cong duyên dáng làm cho người ta suy nghĩ miên man trong đầu, khí chất phiêu dật xuất trần, hơi thở sắc bén thu hút người khác làm cho mọi người đều nhìn đến choáng váng: Đây là Đại tiểu thư của Lạc phủ, người trong tin đồn của thế nhân: Lạc Mộng Khê quái dị sao? Làm sao có thể? Đây rõ ràng là thiên tiên a……
Tiếng chất vấn lạnh như băng của Lạc Mộng Khê truyền vào trong tai, Nam Cung Phong trong lòng cả kinh: Lạc Mộng Khê, nàng vẫn còn sống, chẳng lẽ ở trong hoa viên, quốc sư không thể đắc thủ……
“Cảnh vương gia, ngươi thật sự khẳng định Lạc Mộng Khê ta là ân nhân cứu mạng giả mạo sao?“ Thấy Nam Cung Phong đứng im tại chỗ thật lâu không nói, Lạc Mộng Khê hỏi lại một lần, nhưng mà, giọng điệu gai góc vừa rồi của nàng càng hung hiểm hơn.
Ánh mắt bách quan trong nháy mắt đã chuyển đến trên người Nam Cung Phong, Nam Cung Phong đã lâm vào thế đâm lao phải theo lao, nhưng hắn không thể để cho Thanh Hoàng và bách quan biết, hắn vong ân phụ nghĩa, ngại xấu thích đẹp: “Đương nhiên khẳng định, một năm trước, bổn vương đưa cho ân nhân cứu mạng kia một tín vật, một năm sau, người cầm tín vật mang đến Cảnh vương phủ tìm bổn vương là Lạc Tử Hàm không phải là Lạc Mộng Khê ngươi……”
Lạc Mộng Khê hiểu ý gật đầu, giọng điệu mang theo khinh thường: “Thì ra suy nghĩ của Cảnh vương gia vẫn như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa thay đổi, chỉ nhận tín vật, không hỏi sự thật.”
Trong khi Nam Cung Phong còn chưa kịp tức giận, Lạc Mộng Khê giành trước lớn tiếng mở miệng: “Tín vật là chết, là người có thể lấy nó, một năm trước, Cảnh vương gia thân trúng ‘Vật Tử’ chi độc, độc này bá đạo ở chỗ, không cần ta nói, vậy Hoàng Thượng cùng các vị đều biết,[ Lợi hại của Vật Tử, võ quan biết, trong quan văn ngoại trừ Thái y ra không mấy người biết, Lạc Mộng Khê nói như vậy, là cho bọn họ một chút mặt mũi ]”
“Lúc ấy Cảnh vương gia trúng độc đã đem toàn bộ độc bức lên người Lạc Mộng Khê, mới có thể bảo toàn tính mạng, lúc ấy, Lạc Mộng Khê ta chỉ là một thiếu nữ, chịu không nổi cự độc, đến nỗi khi độc tố xâm nhập, biến thành xấu nhan.”
“Tỷ tỷ, Tử Hàm biết thân thế tỷ đáng thương, nhưng tỷ chung quy vẫn không thể vì mình mà làm náo động, oan uổng muội!“ Lạc Tử Hàm che mặt khóc, làm cho trong lòng người ta sinh ra trìu mến, đáy mắt bị khắn lụa che, thoáng hiện hàn quang: Lạc Mộng Khê chết tiệt, ta tuyệt đối không tha cho ngươi……
Lạc Mộng Khê hừ nhẹ một tiếng, trong giọng nói sắc bén mang theo khinh thường và trào phúng: “Lạc Tử Hàm, ta có oan uổng ngươi hay không, trong lòng người so với ta rõ ràng hơn, ngươi lại không hiểu y thuật, nếu thật sự ngươi vì Cảnh vương gia mà giải độc, tuyệt đối không thể hoàn hảo không tổn hao gì mà đứng ở chỗ này!”
Đáng chết, Lạc Mộng Khê, đồ đáng ghét! Sắc mặt của Lạc Tử Hàm và Đại phu nhân âm trầm, đáy mắt hàn quang lòe lòe, bàn tay nhỏ bé đột nhiên nắm chặt, ngón tay cắm thật sâu vào trong thịt, nhưng không cảm thấy đau.
Tam phu nhân và Lạc Thải Vân nhìn nhau liếc mắt một cái, mâu quang lóe lên vui sướng khi người khác gặp họa: Các nàng đã châm ngòi thành công, Đại phu nhân, Lạc Tử Hàm và Lạc Mộng Khê khẳng định sẽ đấu đến ngươi chết ta sống….
Lạc Thừa tướng cũng là sắc mặt âm trầm: Lạc Mộng Khê và Lạc Tử Hàm đều là nữ nhi của hắn, việc tỷ muội đánh nhau loạn đến cả hoàng cung, làm sao Lạc Hoài Văn hắn ngóc đầu lên nổi, chuyện tới nước nay, đã không còn đường cứu vãn, chỉ hy vọng tình thế không quá xấu……
Thanh Hoàng sắc mặt âm trầm, giọng điệu lạnh như băng: “Hồ Thái y, Lạc Mộng Khê nói đúng sự thật?”
“Bẩm Hoàng Thượng……” Hồ Thái y do dự: Nói thật, nhất định sẽ đắc tội với Cảnh vương gia, không nói thật, Hoàng Thượng sớm hay muộn cũng sẽ điều tra rõ chân tướng sự việc, đến lúc đó hắn phạm vào tội khi quân, cũng bị chém đầu……
Hồ Thái y băn khoăn, Thanh Hoàng cùng với chúng Đại thần trong lòng há lại không hiểu, thấy hắn đứng im tại chỗ, trầm mặc thật lâu không nói, mọi người trong lòng đương nhiên là có cân nhắc: Thì ra Lạc đại tiểu thư mới là ân nhân cứu mạng của Cảnh vương gia, Cảnh vương gia đúng như mọi người đồn đãi, vong ân phụ nghĩa, ngại xấu thích đẹp……
“Lạc Mộng Khê, dung nhan xấu xí của ngươi cũng không phải do‘Vật Tử’!“ Nam Cung Phong dưới tình thế cấp bách, thốt ra một câu.
Nếu tình hình cứ phát triển theo hướng này, Nam Cung Phong hắn chắc chắn sẽ thân bại danh liệt, tiếng xấu lan xa, ngôi vị hoàng đế mà hắn tha thiết ước mơ tuyệt đối sẽ không thể thuộc về hắn.
Hắn đã sớm chuẩn bị tốt để đăng cơ làm đế, nếu từ trên mây cao rớt xuống, chắc chắn sẽ tan xương nát thịt, vô cùng thê thảm, hắn không muốn như thế.
“Dung nhan xấu xí cũng có rất nhiều nguyên nhân, theo bổn vương biết, Lạc đại tiểu thư ngươi từ trước tới nay đều thật sự xấu xí, chưa bao giờ xinh đẹp qua, Tử Hàm sau khi vì bổn vương giải độc lông tóc không tổn hao gì, đó là vận mệnh của nàng.”
“Lạc đại tiểu thư ngươi dung mạo xấu như quỷ, sẽ không có người dám thú ngươi, ngươi nghĩ bổn vương có thể sao!“ Nam Cung Phong giọng điệu mang theo trào phúng và khinh thường.
Nam Cung Quyết Ngồi ở đối diện hắn đột nhiên tay nắm chặt ghế, mâu quang chợt lóe hàn quang thị huyết, trong khoảnh khắc, Nam Cung Quyết buông lỏng nắm tay ra, chỉ thấy nguyên bản nắm tay xinh đẹp, đã bị hắn nắm đến biến dạng nghiêm trọng……
Lạc Mộng Khê khinh thường cười nhạo một tiếng: “Cái loại người vong ân phụ nghĩa, ngại xấu thích đẹp, lấy oán trả ơn giống như Nam Cung Phong ngươi, cho dù đem toàn bộ giang sơn đưa ta làm sính lễ, Lạc Mộng Khê ta cũng không thèm!”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều cả kinh, nhìn Lạc Mộng Khê trong mắt lóe ra nồng đậm khiếp sợ và khó có thể tin, chỉ có Nam Cung Quyết, khóe miệng khẽ cong lên một tia ý cười như có như không: Nàng vốn là nữ tử như vậy, tính tình cao ngạo, cũng không muốn quanh co……
Ngay tại lúc bách quan còn chưa thấy lại tinh thần vì lời nói hung hồn của Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê ngẩng đầu nhìn phía Thanh Hoàng ngồi trên long ỷ: “Hoàng Thượng, thần nữ cả gan hỏi một câu, ngọc bội bên hông Hoàng Thượng có chỗ nào đặc biệt không?”
Nghe vậy, Thanh Hoàng cúi đầu nhìn bên hông mình, bàn tay cầm lấy miếng ngọc bội xanh biếc bên hông, khẽ vỗ về Cự Long đang bay lượn trên chín tầng mây của miếng ngọc bội, cùng với một mặt khác được khắc tên, nhẹ giọng trả lời:
“Ngọc bội này nam tử hoàng thất của Thanh Tiêu quốc đều có một khối, mặt trên hoa văn giống nhau, mặt khắc chữ khác nhau, nhưng ngọc bội có linh tính, trừ phi chủ nhân ngọc bội cam tâm tình nguyện đem ngọc bội tặng cho người khác, nếu không, cho dù người khác có lấy ngọc bội đi, ngọc bội cũng sẽ trở lại bên người chủ nhân của mình……”
Nghe vậy, Nam Cung Phong trong lòng đột nhiên cả kinh: Chẳng lẽ Lạc Mộng Khê nàng……
“Mộng Khê trong tay có khối ngọc bội này, nó có thể chứng minh Mộng Khê không có nói sai!“ Lời còn chưa dứt, trong tay Lạc Mộng Khê không biết từ đâu xuất hiện một khối ngọc bội xanh biếc, một mặt có khắc hoa văn giống khối ngọc bội của Thanh Hoàng, mặt khác có khắc một chữ Phong phóng khoáng.
Tối hôm Nam Cung Quyết đánh nhau với Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê đã âm thầm lấy khối ngọc bội của Nam Cung Quyết, nhưng về sau, khối ngọc bội kia không biết bay đi đâu, Lạc Mộng Khê liền sinh ra nghi hoặc, không nghĩ tới, phán đoán của nàng là đúng ……
“Khối ngọc bội này là tín vật Cảnh vương gia đưa cho Mộng Khê, tín vật ở trên tay Mộng Khê, chứng minh Cảnh vương gia là cam tâm tình nguyện đưa cho Mộng Khê, cho nên, ngọc bội ở bên người ta một năm, cũng không trở lại bên người Cảnh vương gia……”
“Lạc đại tiểu thư thật đáng thương……”
“Đúng vậy, vì cứu người nên biến thành xấu nữ, còn bị người khác hiểu lầm……”
“Chính là, chính là, cho dù chán ghét người ta, cũng không thể khi dễ như vậy a……”
“Là một Vương gia của một quốc gia, một chút danh dự cũng không có……”
Văn võ bá quan đều là nhân vật lợi hại, việc làm của Nam Cung Phong làm cho người ta cảm thấy thật vô liêm sỉ, nhìn sắc mặt Thanh Hoàng bọn họ đã biết, Nam Cung Phong không có khả năng làm hoàng đế, nếu sự việc nghiêm trọng, nói không chừng còn có thể bị sung quân.
Nam Cung Phong đã mất thế, cái gọi là đánh rắn giập đầu, bỏ đá xuống giếng là việc mà mọi người rất thích, nhóm bách quan không cần bận tâm cái gì, những bách quan trước kia đã chịu qua tức giận của Nam Cung Phong ở nơi này, đương nhiên sẽ tận tình khiển trách……
Mọi người đều nghị luận, khiển trách Nam Cung Phong và Lạc Tử Hàm tiếng sau to hơn tiếng trước, vài khuê nữ thân thiết với Lạc Tử Hàm lúc này cũng rời xa nàng, cố ý lớn tiếng nói lời chanh chua để cho nàng nghe được.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Tử Hàm một lúc đỏ, một lúc trắng, lúc sau lại dần biến thành đen, trong đôi mắt thoáng hiện lệ quang: Lạc Mộng Khê, là ngươi hại ta thành cái dạng này, một ngày nào đó, ta chắc chắn sẽ đem ngươi bầm thây vạn đoạn……
Tam phu nhân và Lạc Thải Vân đáy mắt đắc ý càng đậm: Đấu đi đấu đi, các ngươi đấu càng kịch liệt, chúng ta càng vui vẻ, Lạc vương gia, chỉ có Lạc Thải Vân ta, loại nữ tử tâm địa rắn rết giống như Lạc Tử Hàm, sao xứng với Lạc vương gia khôi ngô tuấn tú, thần tiên trên trời chứ……
Nam Cung Quyết ngồi ở trên ghế bất động, ánh mắt thâm thúy vô cùng bình tĩnh, nhưng nếu ngươi nhìn kỹ sẽ phát hiện, trong đáy mắt sâu nhất của hắn, ẩn chứa một chút tán thưởng.
Tiếng trách cứ cao giọng của mọi người quanh quẩn bên tai, thật lâu không tiêu tan, Nam Cung Phong tâm phiền ý loạn, bị tiếng khiển trách của mọi người làm cho sứt đầu mẻ trán, không biết nên ứng phó như thế nào.
Đột nhiên, một hồi tiếng khác thường vang lên sau lưng hắn, Nam Cung Phong trong lòng vui vẻ, mâu quang theo đó phát lạnh, đối với Lạc Mộng Khê cách đó không xa hét lớn: “Khối ngọc bội kia là bổn vương vừa mới bị mất, Lạc Mộng Khê, ngươi thật to gan, dám trộm ngọc bội của bổn vương, còn oan uổng, vu hãm bổn vương, quả nhiên là sống không kiên nhẫn!”