Lạc Vương Phi

Chương 67

Edit: ThuTrang

Beta: kun’xjh

Bốn phía trống trơn, không có thứ gì để Lạc Mộng Khê nắm được, tránh cho cơ thể khỏi ngã ra sau. Khí lạnh trong nước xâm nhập vào cơ thể, Lạc Mộng Khê cả kinh: Không xong đã gần mặt nước, chẳng lẽ mình lại trúng kế nhất định phải chết ở đây…

Ngay lúc Lạc Mộng Khê đang oán thầm trong lòng, thì chợt cảm thấy bên hông bị ôm chặt, mùi đàn hương quen thuộc vương vấn ở chóp mũi, nháy mắt cả người được ôm vào một khuôn ngực ấm áp. Gió lớn tạt vào mặt, Nam Cung Quyết khẽ ôm lấy Lạc Mộng Khê, giống như thiên ngoại phi thiên, phóng khoáng, phiêu dật, rất nhanh bay tới hướng ngai vàng.

Vài tên hắc y nhân lại không biết xuất hiện từ đâu, vung kiếm chém về phía Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê. Nam Cung Quyết khinh thường hừ nhẹ một tiếng: ”Tự tìm đường chết.”

Cũng không thèm liếc mắt nhìn bọn chúng một cái, bàn tay to của Nam Cung Quyết vung lên. Trong phút chốc, hắc y nhân đều bị nội lực cường thế đánh bay ra ngoài, đụng thật mạnh vào vách tường phía sau, lại bắn ngược trở về: “Ùm” Một tiếng rơi vào giữa hồ.

“Quốc sư, làm sao bây giờ, Nam Cung Quyết lập tức sẽ phá trận thoát ra.” Nhìn Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê sắp tới chỗ ngai vàng, Nam Cung Phong lòng như lửa đốt.

“Đừng ầm ĩ, để bổn tọa cẩn thận suy nghĩ.” Nam Cung Quyết sắp phá được trận của hắn, Phùng Thiên Cương cũng đang tâm phiền ý loạn mà Nam Cung Phong lại cứ liên tục lớn tiếng, ầm ĩ bên cạnh, tâm tình của Phùng Thiên Cương tự nhiên cũng không tốt.

Cách đó không xa, Hạ Hầu Yên Nhiên thấy sự lo lắng bất an của Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong, đáy mắt xinh đẹp chợt loé lên sự trào phúng và khinh thường: Quyết là nam tử ưu tú nhất trên thế gian này. Nếu chàng dễ dàng bị hai ngươi đánh bại, bản công chúa sao lại coi trong chàng chứ…

Đối đầu với Nam Cung Quyết, hai người các ngươi đúng là không biết tự lượng sức mình!

Trong trận, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng bay đến trước ngai vàng. Nam Cung Quyết quan sát cẩn thận ngai vàng một lát, rồi ấn lên viên hồng ngọc trên đỉnh chỗ dựa lưng của ngai vàng, chỉ nghe “Ầm” Một tiếng, toàn bộ ảo ảnh xung quanh hai người biến mất. Tiểu viện của Cảnh vương phủ, đám người Phùng Thiên Cương hiện ra trước mặt Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê.

“Quốc sư, Ngũ Hoàng đệ chúng ta lại gặp mặt” Nam Cung Quyết giọng điệu bình tĩnh, đáy mắt thâm thuý hiện lên một tia lạnh như băng và sắc bén, người biết hắn đều hiểu, đây chính là điềm báo của sự tức giận.

Phùng Thiên Cương cười lạnh: ”Nam Cung Quyết, trận đánh giữa chúng ta mới chỉ vừa bắt đầu.”

Nói xong trong đáy mắt âm lãnh của Phùng Thiên Cương chợt loé tia sáng lạnh, quát: ”Bày trận.”

Trong phút chốc, bốn tên nam tử trẻ tuổi xuất hiện theo bốn hướng đông, tây, nam, bắc, bao vây Nam Cung Quyết và Lạc Mông Khê ở giữa.

Lạc Mộng Khê đảo mắt nhìn bốn người, giọng nói mang theo ngữ điệu trào phúng: ”Xem ra Quốc sư ngươi cũng có từng đó bản lĩnh, chỉ biết lập kế, bày trận người khác. Phùng Thiên Cương, ngươi có dám cùng chúng ta đấu một trận minh đao minh thương (đánh nhau một trận trực tiếp công bằng) không?”

Phùng Thiên Cương hừ nhẹ một tiếng: ”Lạc Mộng Khê, cầu bổn tọa qua nhiều hơn đường ngươi đi, dùng phép khích tướng với bổn tọa, là múa rìu qua mắt thợ.”

Nhìn người bên cạnh vẻ mặt không thay đổi. Tay cầm binh khí, trong mắt thoáng hiện tia sáng lạnh, bốn tên nam tử này có võ công cao cường. Nam Cung Quyết đẩy Lạc Mộng Khê ra: ”Mộng Khê, ngươi đứng qua một bên, nơi này cứ giao cho bổn vương.”

“Võ công của bốn người này không tệ, ngươi phải cẩn thận.” 

Nam Cung Quyết tâm cao khí ngạo, chuyện hắn muốn làm, không ai có thể thay đổi được. Bây giờ hắn không hy vọng Lạc Mộng Khê nhúng tay vào việc này, nàng sẽ thuận theo ý hắn, rời khỏi vòng vây của bốn người, đứng một bên quan sát trận chiến.

Võ công của Nam Cung Quyết sâu hiểm khó dò, với tình hình này, cho dù thêm bốn người nữa cũng không là đối thủ của Nam Cung Quyết.

Nhưng vừa rồi Nam Cung Quyết ho khan dữ dội, lại phát bệnh, thân thể so với trước kia yếu đi rất nhiều. Nếu so chiêu cùng với bốn người có võ công cao cường này, chỉ sợ…

Cho nên Lạc Mộng Khê không thể không chuẩn bị sẵn sàng, nếu lát nữa phát hiện Nam Cung Quyết không địch lại, nàng sẽ ra tay tương trợ.

“Nam Cung Quyết, Tứ Đại Hộ Pháp trận của bổn tọa chưa từng có người sống sót, nếu hiện tại ngươi nhận thua vẫn còn kịp” Phùng Thiên Cương cao ngạo khuyên giải, trong giọng nói không giấu được sự đắc ý và trào phúng.

“Phùng Thiên Cương, bớt sàm ngôn, xuất chiêu đi” Nam Cung Quyết lạnh như băng, trong giọng nói cường thế mang theo mệnh lệnh không thể nghi ngờ, giống như Phùng Thiên Cương không phải là kẻ thù mà là thủ hạ của hắn.

Ý thức được điểm này, sắc mặt của Phùng Thiên Cương âm trầm đáng sợ, phất trần trong tay đột nhiên chém ra: ”Bày trận.”

Trong phút chốc, bốn tên nam tử vốn đứng im tại chỗ không động đậy, giống như quỷ mị, rất nhanh đã di chuyển. Trong mắt người ở bên ngoài, bọn họ như gió, như khói, chỉ kịp nhìn thấy ảnh, không nhìn thấy hình. Đương nhiên người khác cũng không thể đánh lại bọn họ.

Đối với hình và ảnh, vừa chân thật vừa huyền ảo của bốn người kia, Lạc Mộng Khê nhìn đến hoa cả mắt. Chỉ có điều, đôi lúc nàng cũng nhìn rõ hình của đám người kia, mà Nam Cung Quyết vẫn đứng tại chỗ chưa di chuyển, hai mắt khép hờ không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thấy thế, Lạc Mộng Khê càng thêm lo lắng: Đáng chết, Phùng Thiên Cương thật xảo quyệt, không biết Nam Cung Quyết có thể ứng phó hay không. Bộ dạng của hắn hiện tại, là đang lấy tĩnh chế động hay là thân thể đang khó chịu…

Đột nhiên, Phùng Thiên Cương vung phất trần trong tay về phía trước, quát lạnh: ”Động thủ.” Trong phút chốc, bốn phân thân không rõ là hình hay là ảnh của bốn tên nam tư kia, rất nhanh đánh về hướng Nam Cung Quyết đứng tại chỗ, vẫn đang nhắm mắt suy nghĩ, không nhúc nhích.

Trái tim của Lạc Mộng Khê lập tức bị treo lên cao: Nam Cung Quyết ngươi ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện gì…

Nói thì chậm, khi đó thì nhanh, ngay lúc bóng dáng của bốn tên nam tử quỷ quái sắp bổ nhào vào người Nam Cung Quyết, thì Nam Cung Quyết đột nhiên mở mắt, đáy mắt thâm thúy lóe lên sắc bén và lạnh như băng. Bàn tay to đột nhiên nâng lên, chỉ nghe “Bịch” Một tiếng vang lên, một tên nam tử quỷ quái bị nội lực cường thế đánh văng ra xa hơn mười thước, rơi thật mạnh xuống đất…

Ba tên nam tử quỷ quái khác thấy thế liền phối hợp đối phó Nam Cung Quyết. Nam Cung Quyết lấy hai đấm địch sáu tay, dĩ nhiên vẫn thành thạo, mặt không đổi sắc, ra chiêu gọn gàng có thứ tự. Tốc độ kinh người làm cho người ta căn bản không thể thấy rõ.

”Phịch” chưởng lực của Nam Cung Quyết và ba tên quỷ quái giao nhau. Nam Cung Quyết vẫn đứng nguyên tại chỗ, không mất sợi tóc nào, mà ba tên quỷ quái kia lại bị chưởng lực cực mạnh bức lùi về sau bảy, tám bước mới dừng lại được.

Thì ra Nam Cung Quyết lợi hại như vậy, hại ta lo lắng cho hắn nửa ngày. Lạc Mộng Khê âm thầm khẽ thở ra, đang muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi thì bất thình lình một trận gió mạnh đánh úp lại.

Lạc Mộng Khê than thầm một tiếng: phiền phức, xoay người cùng người nọ đối chưởng, chỉ nghe: ”Phịch” Một tiếng vang lên, Lạc Mộng Khê cùng người nọ phải lui về phía sau năm, sáu bước mới dừng lại.

“Nam Cung Phong, ngươi đường đường là Vương gia của một nước, vậy mà lại đánh lén một nữ tử tay không tấc sắt như ta. Nếu việc này truyền ra ngoài không sợ người khác chê cười sao.” Nhìn Nam Cung Phong cách đó không xa vừa mới vững cước bộ, đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê loé lên nồng đậm trào phúng và khinh thường.

Đáy mắt lạnh lùng của Nam Cung Phong hiện lên một tia ý cười kỳ lạ: ”Lạc Mông Khê, nếu như ngươi chết thì chuyện này sẽ không thể truyền ra ngoài.”

Vừa nói Nam Cung Phong cũng đã xuất thủ, thế công sắc bén với xu thế nhanh như chớp, rất nhanh đánh úp về phía Lạc Mộng Khê.

Nhìn Nam Cung Phong cách càng ngày càng gần, như hận không thể đem nàng bằm thây vạn đoạn. Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê loé lên ý cười lạnh như băng: Nam Cung Phong, ngươi muốn chết.

Ngay lúc trường kiếm trong tay Nam Cung Phong sắp đâm tới người nàng, Lạc Mộng Khê đột nhiên nghiêng người tránh thoát, bàn tay mềm khẽ lật, một tia sáng lạnh chợt loé, trong tay liền xuất hiện thanh chủy thủ. Cổ tay vừa lật, thanh chủy thủ đâm tới giữa lưng Nam Cung Phong…

Nam Cung Phong trong lòng biết không ổn, vung tay đánh vào cổ tay Lạc Mộng Khê.

Trong tiểu viện, Nam Cung Quyết và tứ hộ pháp, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Phong lại đánh nhau tới thiên hôn địa ám, nhật nguyệt vô quang…

Tứ hộ pháp không phải là đối thủ của Nam Cung Quyết, qua vài chục chiêu đã rơi vào thế hạ phong. Võ công của Lạc Mộng Khê và Nam Cung Phong thật ra lại ngang nhau, hai người qua lại hơn trăm chiêu vẫn không phân thắng bại.

Nam Cung Phong vừa so chiêu với Lạc Mộng Khê, vừa theo dõi trận chiến giữa Nam Cung Quyết và tứ hộ pháp. Mắt thấy tứ hộ pháp dần dần không địch lại Nam Cung Quyết, Nam Cung Phong lòng như lửa đốt: lúc này đây, bất kể dùng biện pháp gì, cũng tuyệt đối không thể để Nam Cung Quyết sống sót mà rời khỏi Cảnh Vương phủ.

Tầm mắt chạm đến Lạc Mộng Khê đang cùng hắn giao thủ, trong đầu chợt lóe linh quang, quyết định chủ ý, đáy mắt lạnh lẽo mơ hồ hiện lên một tia ý cười kỳ lạ. Ý cười kỳ lạ chợt lóe rồi biến mất, nhưng vẫn bị Lạc Mộng Khê phát hiện: Nam Cung Phong, muốn sử dụng ám chiêu…

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Lạc Mộng Khê, Nam Cung Phong liên tục xuất chiêu để bức Lạc Mộng Khê lui vài bước, thừa dịp Lạc Mộng Khê đang bận đối phó với sát chiêu của mình. Thời cơ đến, đáy mắt của Nam Cung Phong phát lạnh, tay trái nắm chặt đột nhiên mở ra, một thanh chủy thủ sắc bén hiện ra trong tay. Gần như không cần suy nghĩ, Nam Cung Phong nhanh như chớp đâm chủy thủ hướng đến tâm mạch của Lạc Mộng Khê.

Nếu Lạc Mộng Khê chết, Nam Cung Quyết nhất định sẽ hoảng loạn, không có lòng dạ để tái chiến. Đến lúc đó, giết hắn còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao!

Lạc Mộng Khê không hề phòng bị, Nam Cung Phong nghĩ rằng mình dùng một kích sẽ thành công, giết chết Lạc Mộng Khê. Ai ngờ, ngay lúc chủy thủ trên tay sắp đâm tới người Lạc Mộng Khê, cổ tay liền bị nắm chặt, bất luận hắn dùng lực như thế nào cũng không thể giằng ra nửa phần.

Ngay lúc Nam Cung Phong ngẩng đầu lên nhìn phía Lạc Mông Khê, khi đang âm thầm giật mình vì sao nội lực của nàng lại có thể thâm hậu như vậy. Đáy mắt Lạc Mộng Khê phát lạnh, bàn tay nhỏ bé đột nhiên dùng sức, chủy thủ trong tay Nam Cung Phong đổi hướng, đâm ngược vào ngực của hắn…

“Nam Cung Phong, làm nhiều điều bất nghĩa tất tự thất bại, chính là nói người như ngươi.” Nhìn ngực Nam Cung Phong không ngừng chảy máu, Lạc Mông Khê không mảy may đồng cảm. Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng toàn là chán ghét và khinh thường, mơ hồ còn mang theo một tia thù hận, nhấc chân đá bay Nam Cung Phong ra ngoài…

Nam Cung Phong không hề phòng bị, bị đá về phía sau, rơi mạnh xuống đất: “Phốc” Một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, ngực truyền tới một cơn đau nhức, máu tươi nhuộm đỏ một mảng quần áo.

Nhìn Lạc Mộng Khê cầm chủy thủ trong tay, ánh mắt lạnh như băng, vẻ mặt giận dữ, từng bước chậm rãi tới gần hắn, hận không thể đem hắn bầm thây vạn đoạn. Nam Cung Phong theo bản năng thối lui về phía sau, cũng nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo: “Lạc Mộng Khê, ngươi dám đả thương bổn Vương.”

“Ta đả thương ngươi thì thế nào?” Lạc Mộng Khê lời lẽ chính nghĩa, giọng điệu lạnh như băng, từng bước một, chậm rãi đến gần Nam Cung Phong. Mỗi bước đều mang theo giọng nói mạnh mẽ, giống như bước chân của thần chết đang đến gần.

“Nam Cung Phong, ngươi đừng quên, nếu như một năm trước ta không giúp ngươi giải độc thì hiện tai ngươi căn bản chỉ là một xác chết mà thôi. Mạng của ngươi là do ta cho, dù ta có lấy lại, thì người khác cũng không có quyền nói thêm cái gì.” Đây là ngươi thiếu Lạc Mộng Khê, ta nhất định sẽ giúp nàng đòi lại.

Cùng lúc đó Nam Cung Quyết dùng nội lực thâm hậu chấn nát toàn bộ lục phủ ngũ tạng của tứ hộ pháp. Mấy bóng dáng quỷ quái giống như vải bị xé rách, rơi trên mặt đất, không một tiếng động.

Đáy mắt Phùng Thiên Cương lóe lên nồng đậm khiếp sợ: Việc này… Làm sao có thể, không có ai có thể sống sót mà thoát khỏi Hộ Pháp trận. Nhưng Nam Cung Quyết, hắn không những phá được Hộ Pháp trận mà còn giết chết tứ hộ pháp.

“Nam Cung Phong, ngày này sang năm chính là ngày giỗ của ngươi” Trong lúc đang nói, đáy mắt Lạc Mộng Khê phát lạnh, chủy thủ trong tay đâm tới tim của Nam Cung Phong: Lạc Mộng Khê, hôm nay ta báo thù cho ngươi!

Ai ngờ, ngay lúc chủy thủ trong tay Lạc Mộng Khê sắp đâm tới người Nam Cung Phong, một bàn tay đột nhiên xuất hiện, nắm lấy cổ tay Lạc Mộng Khê, bàn tay khác rất nhanh đánh tới ngực nàng.

Lạc Mộng Khê cả kinh, còn chưa kịp phản ứng, đã thấy hông bị ôm chặt. Trong nháy mắt cả người được kéo ra xa mấy thước, chỉ nghe: “Phịch” Một tiếng vang lên. Nam Cung Quyết trực tiếp đối chưởng với Phùng Thiên Cương, cùng lùi về sau bốn, năm bước…

“Khụ khụ khụ” Khi dừng lại, Nam Cung Quyết ho khan kịch liệt. Đáy mắt Phùng Thiên Cương phát lạnh, vung tay đánh về phía Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê.

Võ công của Phùng Thiên Cương rõ ràng ở trên ta, Nam Cung Quyết lại phát bệnh không thể cùng hắn giao thủ, mà cố đánh cũng không phải là đối thủ của hắn, làm sao bây giờ?

Đáy mắt Lạc Mộng Khê trầm xuống, nhanh chóng suy nghĩ cách giải quyết. Trong lơ đãng, trông thấy hàn băng ngàn năm ban nãy rơi xuống đất, suy nghĩ vừa chuyển, đột nhiên đá hàn băng ngàn năm hướng tới Phùng Thiên Cương.

Khối hàn băng ngàn năm kia nhỏ mà trong suốt, Phùng Thiên Cương đang nóng vội muốn giết Nam Cung Quyết và Lạc Mông Khê thế nên không thấy được.

Hàn băng ngàn năm không nghiêng lệch, vừa vặn bắn trúng nốt chu sa trên mi tâm của Phùng Thiên Cương, cũng từ dưới lên trên, vẽ lên trán hắn một vệt máu thật dài, giống như Nhị Lang thần trong vở kịch thần thoại.

Chu sa bị đâm xuyên, Phùng Thiên Cương kêu thảm một tiếng, tay ôm trán, lảo đảo dừng bước. Nhìn vệt máu trong tay, đáy mắt âm lãnh của Phùng Thiên Cương thoáng hiện tia nghiêm túc, như muốn lăng trì xử tử Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê.

“Lạc Mộng Khê, Nam Cung Quyết mối thù hôm nay, sẽ có một ngày, bổn tọa nhất định hoàn trả gấp bội” Nói xong Phùng Thiên Cương không hề nán lại. Bàn tay to vung lên, một màn khói trắng tung hướng Nam Cung Quyết và Lạc Mông Khê.

Đợi khói trắng tan hết, trong tiểu viện chỉ còn lại hai người Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê. Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong đã không thấy bóng dáng.

“Khụ khụ khụ” Nam Cung Quyết lấy khăn lụa che miệng, ho khan kịch liệt, thân hình thon dài run nhè nhẹ.

“Nam Cung Quyết, ngươi không sao chứ?” Lạc Mộng Khê vỗ nhẹ lưng Nam Cung Quyết. Mùi máu tươi nhàn nhạt bay vào mũi, Lạc Mộng Khê cả kinh: Nam Cung Quyết ho ra máu…

“Nam Cung Quyết, bệnh ngươi nặng thêm rồi, mau hồi phủ uống thuốc” Lạc Mộng Khê lộ vẻ lo lắng, kéo cánh tay Nam Cung Quyết, dìu hắn bước nhanh ra ngoài.

Về phần Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương, đang bị thương nặng nên trong thời gian ngắn không thể gây sóng gió. Lạc Mộng Khê cũng biết thừa thắng xông lên, tiêu diệt toàn bộ bọn chúng mới là thượng sách, nhưng mà bây giờ bệnh của Nam Cung Quyết rất trầm trọng, nàng không thể bỏ mặc.

Ở trong lòng Lạc Mộng Khê, tính mạng của Nam Cung Quyết so với việc giết chết Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương, đương nhiên là tính mạng của Nam Cung Quyết quan trọng hơn.

Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê ngồi trên xe ngựa, bằng tốc độ nhanh nhất trở về Vương phủ.

Trong phòng ngủ có thuốc, cho nên, sau khi hồi phủ hai người không làm kinh động đến những người khác mà trực tiếp trở về phòng ngủ.

Sau khi Nam Cung Quyết uống thuốc xong liền ngồi trên giường lớn vận công, sắc mặt dần dần khôi phục như lúc ban đầu, Lạc Mộng Khê âm thầm thở ra nhẹ nhõm.

Ở Cảnh Vương phủ cùng Nam Cung Phong và Hạ Hầu Yên Nhiên đánh nhau nửa ngày, Lạc Mộng Khê tự nhiên cũng mệt mỏi. Sau khi xác định Nam Cung Quyết không có việc gì, dùng chút thức ăn đơn giản, dè dặt lướt qua Nam Cung Quyết, nằm vào chỗ của mình, không lâu sau đã tiến vào mộng đẹp.

Một đêm không mộng, khi thức giấc vào bình minh ngày hôm sau, ánh nắng tươi sáng, chim hót hoa thơm, Nam Cung Quyết cũng khôi phục lại bình thường.

“Nam Cung Quyết, có tìm được tung tích của Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương không?” Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương đều là những người thông minh. Lần này ám hại Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê không thành công, mà bản thân lại bị thương nặng.

Vì đề phòng trong thời gian mình đang dưỡng thương Nam Cung Quyết phái người ám sát bọn họ, nên trước khi thương thế tốt lên, Phùng Thiên Cương và Nam Cung Phong sẽ không ở Cảnh Vương phủ hay phủ Quốc sư.

Thông minh như Nam Cung Quyết nhất định biết nguyên tắc thừa thắng xông lên. Khi Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương thoát đi, hắn phát bệnh, không thể tiếp tục truy kích. Hiện nay bệnh của hắn đã không còn đáng ngại, tự nhiên sẽ phái một số người điều tra, nghe ngóng tung tích của bọn chúng.

Nam Cung Phong muốn giết Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, nhưng Lạc Mộng Khê lại làm Nam Cung Phong bị thương nặng, nói lý ra việc này bọn họ làm ầm ĩ, dữ dội hơn cũng không có vấn đề gì.

Bất kể người chết là ai trong bọn họ, bên khác đều có biện pháp che giấu chân tướng sự việc. Song, việc này tuyệt đối không thể làm ầm ĩ trước mặt Hoàng thượng được, bằng không, bọn họ cũng không có ngày yên bình.

Nam Cung Quyết buông quyển sách trong tay, khe khẽ lắc đầu. Đáy mắt thâm thuý lóe lên ngưng trọng và nghi hoặc.

“Người của bổn Vương đang âm thầm lục soát Cảnh Vương phủ, phủ Quốc sư cùng tất cả phủ đệ của những quan viên có quan hệ mật thiết với bọn chúng, nhưng vẫn không tìm được tung tích của Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương, xem ra hai người bọn chúng rất cẩn thận, trốn ở nơi chúng ta không thể nghĩ ra để dưỡng thương.”

Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hơi hơi loé loé, buông lược trong tay xuống, chậm rãi đi đến giường lớn: “Hai người bọn chúng có khả năng trốn ở Hoàng cung hay không?”

“Không có khả năng” Nam Cung Quyết bác bỏ một câu: “Mỗi mật đạo trong Hoàng cung bổn Vương đều rất rõ ràng, cũng đã phái trọng binh canh gác, không ai có thể lặng lẽ trốn ở đó ba, bốn ngày mà không bị phát hiện…”

Rốt cuộc Nam Cung Phong và Phùng Thiên Cương đang trốn ở đâu? Có thể nào hai người bọn chúng trốn lên trời, chui xuống đất nên người khác mới không tìm thấy chúng…

Lạc Mộng Khê nằm trên giường, trong lòng suy tư về những nơi Nam Cung Phong cùng Phùng Thiên Cương có thể lẫn trốn, bất tri bất giác đã đi vào mộng đẹp. Trong mông lung, giống như Nam Cung Quyết cũng nằm nghỉ trên giường, nằm bên kia lụa mỏng.

Những ngày gần đây, mặc dù hai người cùng nằm ở trên giường, nhưng lại dùng hai chăn, ngủ ở hai bên lụa mỏng, cũng chưa phát sinh chuyện gì. Cả ngày trải qua sóng gió đều không sợ hãi, bình an vô sự.

Vốn tưởng rằng đêm nay sẽ giống những đêm khác, ngủ một mạch tới hừng đông. Ai ngờ, lúc nửa đêm, khi Lạc Mộng Khê đã rất buồn ngủ, thì một trận ho khan kịch liệt truyền vào trong tai, cơn buồn ngủ mông lung của Lạc Mộng Khê nháy mắt liền biến mất không tung tích, trong đầu thoáng hiên một ý niệm: Nam Cung Quyết phát bệnh…

Mắt đẹp khép hờ đột nhiên mở ra, đập vào tầm mắt không phải là bóng dáng thon dài run rẩy vì ho của Nam Cung Quyết, mà là căn phòng trống trải. Trong phòng ngoài Lạc Mộng Khê ra, căn bản không có người thứ hai…

“Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết….” Lạc Mộng Khê vội vàng ngồi dậy, tuỳ tiện khoác áo choàng xuống giường, gấp giọng gọi tên Nam Cung Quyết, tìm kiếm khắp nơi.

“Khụ khụ khụ … có chuyện gì … khụ khụ khụ …” Nam Cung Quyết chỉ mặc đồ ngủ mỏng tang, bóng dáng run run, khó khăn đi vào từ phòng ngoài.

Nhìn Nam Cung Quyết ho đến mức đứng thẳng cũng không xong, Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, bước nhanh đến bên người Nam Cung Quyết, đỡ lấy cánh tay hắn:

”Phổi ngươi yếu, buổi tối không nên để bị cảm lạnh, muốn lấy cái gì thì cứ đánh thức ta. Ta giúp ngươi lấy, không nên lại một mình chạy ra phòng ngoài nữa.”

Nam Cung Quyết cười chua xót: “Thật xin lỗi, đã đánh thức ngươi ….. khụ khụ khụ”.

“Không có việc gì, ngươi từng giúp ta rất nhiều lần, không cần khách khí với ta.” Lạc Mộng Khê đỡ Nam Cung Quyết ngồi xuống giường lớn: “Ngươi ngồi xuống trước đi, ta giúp ngươi rót chén nước ấm” 

Nói xong Lạc Mộng Khê bước nhanh đến bên cạnh bàn, cầm lấy ấm rót nước, nhưng vừa mới nghiêng được một nửa, tiếng ho khan của Nam Cung Quyết đột nhiên tăng thêm. Tiếng ho rất lớn, hơn nữa khí thở không thông, huyết khí dâng lên, trong nháy mắt khăn lụa đã nhuộm đầy máu tươi.

Lạc Mộng Khê vội vàng buông ấm và chén nước trong tay xuống, bước nhanh tới trước mặt Nam Cung Quyết, đưa khăn lụa sạch rồi vỗ nhẹ lưng cho hắn. Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng loé lên sự lo lắng:

“Bệnh của ngươi nghiêm trọng, ngươi để thuốc ở đâu, ta giúp ngươi đi lấy” Thuốc của Nam Cung Quyết là lấy độc trị độc, chỉ có vài người biết. Lạc Mộng Khê cũng không biết sau khi Nam Cung Quyết uống thuốc kia, trong cơ thể sẽ sinh độc tố.

“Không …. Không thể uống thuốc” Nam Cung Quyết giọng điệu suy yếu, trên trán, giọt mồ hôi to như hạt đậu không ngừng rơi xuống. Trong phổi khó chịu vô cùng, giống như có một bàn tay không ngừng cào loạn xung quanh. Khuôn mặt anh tuấn vì đau đớn mà gần như vặn vẹo, giống như người sắp chết, chậm rãi nằm xuống giường.

“Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết ….. ngươi không được chết, ngươi tỉnh tỉnh” Trong lòng Lạc Mộng Khê dâng lên một trận hoang mang không lý do, tay vỗ nhẹ khuôn mặt tuấn tú của Nam Cung Quyết, không khỏi gấp giọng kêu: “Người đâu, mau tới đây.”

“Không …. không cần gọi người ….. không cần gọi người” Nam Cung Quyết cắn chặt răng, cố gắng không cho mình vì đau mà rên thành tiếng: “Ta trước kia….Cũng như vậy…Chịu chịu … liền qua thôi.”

Trên trán Nam Cung Quyết, từng giọt mồ hôi to như hạt đậu. Bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê khẽ run nhẹ, giống như người sắp chết, cầm gốc cây khô cứu mạng. Hắn muốn cười với Lạc Mộng Khê, ý bảo nàng không cần lo lắng, lại không biết rằng, nụ cười của mình lúc này so với cười khổ còn khó coi hơn:

“Trước kia…Chỉ có một mình ta…Hiện tại…Còn có ngươi…Ở bên cạnh ta…Có ngươi…Như vậy là đủ rồi…”

Nghe vậy, trong lòng Lạc Mộng Khê giống như bị đánh đổ bình ngũ vị: chua, ngọt, đắng, cay, mặn, vị nào cũng có.

Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, ngay sau đó: “Bang bang bịch” Tiếng gõ vang lên ngoài cửa, theo sau, giọng nói lo lắng của Bắc Đường Diệp truyền vào trong tai: “Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê vừa rồi có phải các ngươi gọi người hay không?”

Nam Cung Quyết không nói gì, hắn bị cơn đau tra tấn nói không ra lời. Đáy mắt thâm thuý ẩn ẩn một tia thống khổ, bàn tay to nắm bàn tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê càng ngày càng chặt.

Lạc Mộng Khê bị đau, nhưng không kêu thành tiếng, liếc mắt nhìn ra cửa, lớn tiếng trả lời: ”Bắc Đường Diệp, chúng ta không có việc gì, cũng không có gọi người. Thời gian không còn sớm, các ngươi đều trở về đi”

“Các ngươi thật sự không có việc gì sao?” Bắc Đường Diệp làm như có chút không tin: “Nam Cung Quyết đâu, tại sao lại không nói gì?”

“Hắn…” Lạc Mộng Khê quay đầu nhìn vẻ mặt thống khổ của Nam Cung Quyết: “Hắn mệt, đang nghỉ ngơi”

“Thì ra là thế, các ngươi không có việc gì là tốt rồi” Bắc Đường Diệp thản nhiên đáp một tiếng. Sau đó tiếng bước chân dồn dập lại vang lên, chẳng qua hướng ra phía ngoài, khoảng cách càng ngày càng xa.

Một lát sau, toàn bộ thị vệ rời đi, ngoài cửa im ắng. Nam Cung Quyết hình như cũng đã tốt hơn rất nhiều, bàn tay to nắm chặt bàn tay nhỏ của nàng cũng hơi hơi buông lỏng.

Lạc Mộng Khê giọng điệu mềm nhẹ: “Nam Cung Quyết, ngươi thấy thế nào, người có chỗ nào không khỏe không?”

Cảm giác đau đớn trong lồng ngực càng ngày càng giảm, sắc mặt của Nam Cung Quyết cũng dần tốt hơn, miễn cưỡng cười nói: “Ta đã tốt hơn nhiều, đêm đã khuya, ngươi nghỉ ngơi đi”

Cảm giác đau đớn biến mất chỉ là một bước, sau đó, toàn thân sẽ lạnh, giống như chỉ mặc áo mỏng mà bước vào trời đông tuyết phủ. Lạnh giá đến nghiêng trời lệch đất, từ bốn phương tám hướng kéo tới. Nam Cung Quyết từ trong ra ngoài, lạnh thấu xương.

Nhìn sắc mặt, môi tái nhợt không hề có huyết sắc, trên trán mồ hôi lạnh ứa ra của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê sinh lòng lo lắng: “Nam Cung Quyết, ngươi làm sao vậy?”

Không phải mới vừa đã tốt hơn nhiều sao? Vì sao hiện tại lại biến thành cái dạng này…

“Chăn … giúp ta lấy cái chăn …” Giọng nói của Nam Cung Quyết yếu ớt, uể oải.

“Ngươi rất lạnh sao?” Bây giờ tuy là mùa thu, nhưng cũng không phải rất lạnh. Biểu hiện của Nam Cung Quyết, chứng minh hắn vẫn đang phát bệnh.

Nam Cung Quyết không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Lạc Mộng Khê không hề trì hoãn, bước nhanh tới tủ quần áo, mở ngăn tủ, lấy tất cả chăn gấm bên trong ôm ra giường lớn.

Nam Cung Quyết quấn hơn mười tấm chăn nhưng cơn lạnh vẫn xâm nhập vào da thịt, hơn mười tấm chăn vẫn không có chút tác dụng.

“Còn lạnh sao?” Nhìn sắc mặt Nam Cung Quyết so với vừa rồi không có thay đổi. Lạc Mộng Khê biết: Cơn lạnh của hắn không phải đến từ bên ngoài mà là xuất phát từ thân thể hắn, có dùng bao nhiêu chăn cũng vô dụng …

Nhìn vẻ mặt đầy thống khổ của Nam Cung Quyết, cảm giác hai tay hắn gần như không còn độ ấm, lạnh như băng. Đáy mắt Lạc Mộng Khê hơi hơi loé loé, lắc mình lên giường, xốc chăn lên nằm bên cạnh Nam Cung Quyết. Cơ thể mềm mại, mùi hương thơm ngát gắt gao chui vào trong lòng hắn, dùng chính nhiệt độ cơ thể của mình để sưởi ấm cho Nam Cung Quyết.

Hai tay đặt ở tâm mạch của Nam Cung Quyết, âm thầm vận công, bảo vệ tâm mạch cho hắn, chỉ cần tâm mạch không bị tổn thương, Nam Cung Quyết sẽ không có chuyện gì.

Toàn thân Nam Cung Quyết lạnh đến phát run, bên cạnh có nguồn nhiệt, hắn đương nhiên đưa tay ôm chặt lấy. Đầu vùi vào nơi cổ thơm ngát của Lạc Mộng Khê, khẽ ngửi thấy mùi hoa khương dã quen thuộc, tâm tình của Nam Cung Quyết thả lỏng, thân thể cũng không còn lạnh như lúc đầu…

Đêm đã rất khuya, nhiệt độ của Nam Cung Quyết cũng dần khôi phục lại bình thường. Lạc Mộng Khê lo lắng cả đêm, tự nhiên cũng mệt mỏi, không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, khi nàng ngủ chừng một khắc, bên tai truyền đến một giọng nói mơ hồ: ”Mộng Khê … cám ơn ngươi!”

Khi thức dậy vào bình minh, mặt trời vừa mới chiếu sáng ngoài cửa sổ vừa, Nam Cung Quyết thử vận công, chân khí lưu chuyển, vô cùng dễ chịu. Trong lòng âm thầm thở ra nhẽ nhõm: Đêm qua ta chống chọi được, may mà có Lạc Mộng Khê bên người.

Nam Cung Quyết cúi đầu nhìn người trong lòng, Lạc Mộng Khê giống như con mèo nhỏ, chùi vào trong lòng hắn ngủ say sưa. Lông mi thật dài giống như cây quạt nhỏ xinh xắn, rũ xuống mí mắt tạo ra hai bóng đậm. Gương mặt bình yên, điềm tĩnh khi ngủ làm cho người ta không đành lòng đánh thức.

Bàn tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê còn đặt ở tâm mạch của hắn, giữ nguyên tư thế vận công, khoé miệng cong lên ý cười nhạt. Nhìn vết xanh, vết tím trên cánh tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê, trong lòng Nam Cung Quyết dâng lên một hồi áy náy: Đây chính là kiệt tác của hắn.

Nhẹ nhàng nâng tay, đỡ lấy cánh tay nhỏ bé của Lạc Mộng Khê, cẩn thận vuốt ve những vết xanh tím, trong lòng khe khẽ thở dài: Lần phát bệnh này lại đến trước năm, sáu ngày, xem ra bệnh của ta càng ngày càng nghiêm trọng, không biết còn có thể chống đỡ được nửa năm hay không…

Trong mông lung, Lạc Mộng Khê chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi vô cùng, trên người giống như bị thứ gì đè nặng, ép toàn thân khó chịu.

Lạc Mộng Khê không hờn giận mở mắt, đập vào tầm mắt là lồng ngực trần trụi, trắng nõn, ngước mắt nhìn lên, Nam Cung Quyết đang ôm nàng ngủ say sưa cùng với hơn mười lớp chăn gấm. Toàn bộ mọi việc phát sinh tối qua, từng chuyện thoáng hiện trong đầu Lạc Mộng Khê.

Lạc Mộng Khê đưa tay sờ trán Nam Cung Quyết, nhiệt độ cơ thể bình thường, không có gì khác thường. Lạc Mộng Khê không dấu vết nhẹ nhàng thở ra, nhìn Nam Cung Quyết gương mặt an tĩnh cùng dung nhan say ngủ, Lạc Mộng Khê nhịn không được thở dài:

Xem ra hắn lớn lên đã chịu không ít thống khổ, chỉ riêng mỗi lần phát bệnh đã rất đau đớn rồi, không ai có thể chịu được, không biết bao lâu thì hắn phát bệnh một lần. Mỗi năm ít nhất cũng tới hai, ba lần sao…

Ngoài cửa sổ, ánh nắng tươi sáng, ấm áp chiếu vào phòng. Bụng Lạc Mộng Khê truyền đến cơn đói, lúc này mới nhớ tới, đã qua thời gian ăn sáng.

Không khỏi thở dài, Lạc Mộng Khê nhẹ nhàng gỡ cánh tay đang ôm nàng của Nam Cung Quyết, thật cẩn thận bước xuống giường, cất một số chăn gấm vào tủ, chỉ chừa lại hai cái cho Nam Cung Quyết vậy là đủ rồi.

Thu dọn lại phòng một chút, Lạc Mộng Khê im lặng không một tiếng động mà rửa mặt chải đầu, thay đổi quần áo sạch sẽ, rồi chậm rãi rời khỏi phòng. Vốn tưởng rằng phòng ngoài không một bóng người, ai ngờ, trước bàn đá trong viện, Bắc Đường Diệp đang ngồi trên ghế, đầu gật gù như con gà mổ thóc, không ngừng ngủ gà ngủ gật.

“Bắc Đường Diệp, tại sao ngươi lại ngồi ngủ ở đây?” Lạc Mộng Khê trong lòng nghi hoặc.

Bắc Đường Diệp mở hai mắt còn sương mù, đứng lên, lười biếng vươn người duỗi thắt lưng: “Bổn Hoàng tử chờ ngươi ra, tối hôm qua Nam Cung Quyết phát bệnh sao?”

“Làm sao ngươi biết?” Lạc Mộng Khê trong lòng mặc dù đang nghi hoặc nhưng cũng âm thầm biết được một điều: Nam Cung Quyết và Bắc Đường Diệp là bạn tri kỉ, hắn nhất định biết ẩn tình của Nam Cung Quyết.

Giọng nói Bắc Đường Diệp luôn luôn mang theo sự bất cần đời, nhưng lại có chút ngưng trọng: “Trước kia khi Nam Cung Quyết phát bệnh, cũng giống như ngày hôm qua vậy, tự nhốt mình vào phòng, ai cũng không cho vào. Đợi qua hôm sau, khi chúng ta vào trong, chỉ có thể nhìn thấy một đống bừa bộn trên đất và bệnh của Nam Cung Quyết cũng tốt hơn”

Nói xong Bắc Đường Diệp ngẩng đầu nhìn Lạc Mộng Khê, đáy mắt bất cần đời hiện lên một tia trêu tức: “Ngươi là người đầu tiên Nam Cung Quyết cho phép ở bên cạnh hắn khi hắn đang phát bệnh, xem ra hắn đối với ngươi là thật lòng.”

“Lúc trước các ngươi ở Thiếu Lâm Tự, tất cả đều là nam tử. Nam Cung Quyết có tôn nghiêm của Hoàng thất, đương nhiên không muốn để người khác thấy bộ dạng chật vật của hắn.” Lạc Mộng Khê phản đối, lướt qua Bắc Đường Diệp, lập tức đi tới phía trước: ”Thời gian không còn sớm, ta muốn đến phòng bếp lấy vài thứ để ăn”

Đi được vài bước, Lạc Mộng Khê giống như nghĩ tới cái gì đó, đột nhiên dừng bước, do dự một lát mới xoay người về phía Bắc Đường Diệp: “Bắc Đường Diệp, ngươi và Nam Cung Quyết là bạn tri kỉ, trong những năm quen biết hắn, nữ tử phải đứng cách hắn hơn một thước sao? có người đặc biệt không, không cần tuân thủ quy tắc này?”

“Có, Lạc Mộng Khê ngươi không phải là một người trong đó sao.” Bắc Đường Diệp giả bộ ngớ ngẩn để lừa đảo. Đáy mắt hiện lên một tia hiểu rõ, trong sự trêu tức còn mang theo ý cười chua sót.

Nam Cung Quyết ngươi đúng là không có việc gì làm, cứ trực tiếp nói với Lạc Mộng Khê là ngươi thích nàng không phải được rồi sao, còn bịa đặt cái gì đã có người trong lòng. Bây giờ, Lạc Mộng Khê đang thử bổn Hoàng tử, bổn Hoàng tử phải làm sao để giúp ngươi che giấu đây?

“Ta là nói ngoài ta ra, còn có ai có đặc quyền này không” Lạc Mộng Khê đã vài lần hỏi Nam Cung Quyết, người trong lòng hắn là ai, nhưng đều bị hắn khôn khéo ứng phó cho qua, không tìm được thông tin có ích.

Nếu không tìm được đáp án nơi Nam Cung Quyết, vậy ta không ngại đổi người hỏi. Bắc Đường Diệp đối với chuyện của Nam Cung Quyết vô cùng hiểu biết, tất nhiên biết người trong lòng hắn rốt cuộc là ai.

“Việc này…” Bắc Đường Diệp suy tư một lát: “Hiện tại trên đời, ngoài ngươi ra, thật sự có một nữ tử khác có đặc quyền này…”

“Nàng là ai?” Lạc Mộng Khê hiểu, mình sắp biết đáp án.

“Nữ nhi của Cốc chủ Dược Vương cốc, Lâm Huyền Sương” Đáy mắt trêu tức của Bắc Đường Diệp hiện lên một ý cười kỳ lạ “Chỉ có điều, nàng không thể hoàn toàn tới gần Nam Cung Quyết, chỉ có thể đứng cách hắn nửa thước, so với những nữ tử cách hắn một thước, cũng coi như là đặc quyền.”

Ý của Bắc Đường Diệp là: Người có thể hoàn toàn tới gần Nam Cung Quyết chỉ có một mình Lạc Mộng Khê ngươi. Người trong lòng hắn tự nhiên chính là ngươi.

Nhưng Lạc Mộng Khê lại nghe không hiểu, hoặc là suy nghĩ của nàng và Bắc Đường Diệp không giống nhau, lại hoàn toàn hiểu sai ý của Bắc Đường Diệp:

Thì ra người trong lòng Nam Cung Quyết chính là băng mỹ nhân Lâm Huyền Sương, nghe nói người này xinh đẹp như tiên, cũng tâm cao khí ngạo. Các vương tôn quý tộc mang rất nhiều sính lễ đến trước Dược Vương cốc cầu hôn đều bị đuổi chạy ra ngoài.

Thì ra người nàng ấy thích Nam Cung Quyết, cũng xứng, Nam Cung Quyết là một trong tuyệt thế Tứ công tử, nhìn cũng biết những phàm phu tục tử há có thể đánh đồng. Chẳng qua, vì sao Lâm Huyền Sương phải đợi tới nửa năm sau mới có thể vào kinh gặp Nam Cung Quyết? Không có nghe Dược Vương cốc có ai chết, nàng ấy cũng không phải giữ đạo hiếu…

Nhìn đáy mắt Lạc Mộng Khê không ngừng dao động, Bắc Đường Diệp nghĩ nàng đã thông suốt, cười đắc ý: Nam Cung Quyết, ta đã giúp ngươi một việc lớn, chờ ngươi rảnh rỗi, bổn Hoàng tử sẽ đến tranh công…

Lơ đãng ngẩng đầu lên, Lạc Mộng Khê trông thấy ánh mắt trêu tức đang nhìn nàng của Bắc Đường Diệp, giống như người làm chuyện xấu bị người khác bắt gặp, đáy mắt nàng lóe tia mất tự nhiên: “Thời gian không còn sớm, ta đến phòng bếp lấy thức ăn, Bắc Đường Diệp ngươi cứ tự nhiên”

Nói xong, không đợi Bắc Đường Diệp trả lời, xoay người bước nhanh về phía trước. Nhìn bóng dáng Lạc Mộng Khê càng lúc càng xa, ý cười trong đáy mắt trêu tức của Bắc Đường Diệp càng đậm: Không nghĩ tới cũng có lúc Lạc Mộng Khê xấu hổ…

Song, lần phát bệnh này của Nam Cung Quyết đến sớm, đủ chứng minh bệnh tình nghiêm trọng. Bổn Hoàng tử là người tốt tới cùng, dùng bồ câu đưa tin tới Dược Vương cốc, để đích thân Cốc chủ đến giúp Nam Cung Quyết chữa bệnh, như vậy, Nam Cung Quyết sẽ có thêm thời gian ở riêng với Lạc Mộng Khê.

Trong phòng ngủ, Nam Cung Quyết chậm rãi mở mắt, cảm giác như hắn đã ngủ cực kì thoải mái, chân khí không bị ngăn trở, thân thể khoan khoái: Từ sau khi nhiễm bệnh, đã lâu rồi hắn không ngủ ngon giấc như vậy.

Nam Cung Quyết theo bản năng siết chặt vòng tay, trong lòng trống rỗng, trên quần áo còn lưu lại mùi hoa khương dã trên người Lạc Mộng Khê: Nàng không có ở đây!

Ý thức được điểm này, Nam Cung Quyết cả kinh, đột nhiên xoay người ngồi dậy nhìn xung quanh, trong phòng cũng vắng vẻ, không thấy bóng dáng của Lạc Mộng Khê: Mộng Khê!

Trong lòng Nam Cung Quyết dâng lên một hồi hoang mang, xốc chăn lên bước xuống giường. Ngay khi hắn đang mặc quần áo chuẩn bị tìm Lạc Mộng Khê, thì cửa phòng ngủ bị đẩy ra, Lạc Mộng Khê bưng một chén tuyết lê hầm đường phèn đi vào.

Thấy Nam Cung Quyết vừa mặc quần áo, vừa bước nhanh ra ngoài. Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ thở dài: “Nam Cung Quyết, bệnh của ngươi chưa có tốt, cần nghỉ ngơi nhiều mới phải”

Nói xong, Lạc Mộng Khê bưng khay trên tay đặt lên trên bàn, bước nhanh đến bên cạnh Nam Cung Quyết, đỡ hắn đi đến bên giường:

“Bệnh của bổn vương đã tốt hơn nhiều, không cần phải để ý cẩn thận như vậy” Tuy rằng Nam Cung Quyết không cần nghỉ ngơi nữa, nhưng không biết vì sao, lúc này, hắn không muốn cự tuyệt ý tốt của nàng, tuỳ ý để nàng dìu mình ngồi xuống giường.

“Cho dù là bệnh đã tốt hơn nhiều, nhưng ngươi cũng phải nghỉ ngơi nhiều hơn” Nói xong, Lạc Mộng Khê mang chén tuyết lê hầm đường phèn cho Nam Cung Quyết: “Cái này bổ thân lợi khí, tốt cho phổi, trị ho tiêu đàm”

“Lạc Mộng Khê, bổn Vương bây giờ là bệnh nhân, ngươi thấy qua bệnh nhân nào tự bưng bát ăn cái gì chưa?” Thấy Lạc Mộng Khê muốn đưa cả bát cho hắn. Nam Cung Quyết tự nhiên sẽ không nhận, hiếm khi Lạc Mộng Khê hiểu ý, lại dịu dàng săn sóc như vậy, hắn đương nhiên không dễ dàng buông tha cơ hội để hưởng thụ…

“Không phải ngươi nói bệnh của ngươi đã tốt hơn rồi sao?” Cho dù không tốt thì nhìn thần sắc của ngươi, sức để bưng bát dù sao cũng có chứ.

“Nhưng vừa rồi ngươi nói bổn vương cần phải nghỉ ngơi nhiều” Nam Cung Quyết lí luận, trong đáy mắt thâm thúy ẩn ẩn hiện lên một ý cười trêu tức.

“Ta nói ngươi nghỉ ngơi, chính là không nên chạy loạn xung quanh, không phải cho ngươi lười đến ngay cả bát cũng không chịu cầm” Đáy mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê mơ hồ hiện ra tia tức giận: Đáng ghét! Nam Cung Quyết, biết thế tối hôm qua không thèm để ý ngươi, để cho ngươi ở trong phòng tự sinh tự diệt…

“Không bằng như vậy đi, ta và ngươi đoán xem trong chén này có mấy miếng tuyết lê. Người đoán sai, đương nhiên phải nghe lệnh người kia, thế nào?” Nam Cung Quyết đề nghị, đáy mắt thâm thúy hiện lên một tia ý cười kỳ lạ:

Hắn và Lạc Mộng Khê đều không phải là người dễ chịu thua, nếu cứ tiếp tục giằng co thế này, đến ngày mai cũng không giải quyết xong. Nếu muốn thắng phải hành động.
Bình Luận (0)
Comment