Lạc Vương Phi

Chương 77

Edit: Vân Anh

Beta: kun’xjh

Mặc dù hộp gấm hoa lệ, nhưng bên trong rất đơn giản, liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy trên miếng lót màu đỏ là một nhánh tóc đen mượt, cao quý, thần bí.

Nhìn trong hộp đơn giản như vậy, nếu nói bên trong hộp còn có tới hai lớp đáy, thì Lạc Mộng Khê cũng không quá tin, nâng tay cầm lấy nhánh tóc trong hộp ra, đập vào mắt chính là một màu đỏ thẫm tươi đẹp, lóa mắt.

“Không phát hiện hộp có gì khác thường sao?” Nam Cung Quyết dừng bước, đáy mắt thâm thúy ngầm mang theo một tia trêu tức: Mộng Khê luôn rất thông minh …… Lạc Mộng Khê khẽ cười, bí hiểm: “Đã phát hiện” Phủi tay ném mấy sợi tóc qua một bên. Lạc Mộng Khê dùng ngón tay mảnh khảnh ấn nhẹ lên đáy hộp đỏ thẫm, quả nhiên, đáy hộp lún xuống, phía dưới lớp đáy còn có một khoảng trống.

Lạc Mộng Khê dọc theo mép hộp gấm lật đáy màu đỏ lên, bên dưới ô vuông đỏ, hé ra một tờ giấy được gấp vuông vức, lẳng lặng nằm ở đó.

Nhìn tình hình chung, trên trang giấy trắng này có vài chữ to màu đen, cũng không biết vì sao, Lạc Mộng Khê vẫn cảm thấy, giấy và chữ này có chút không quá thích hợp, nhưng không đúng ở chỗ nào, thì nàng lại nói không được.

Đang muốn đưa tay cầm tờ giấy lên, cổ tay liền bị Nam Cung Quyết nắm chặt: “Làm sao vậy?”

Một cơn gió nhẹ thổi qua, mùi tụy hương nhàn nhạt theo gió bay vào trong mũi. Đáy mắt Nam Cung Quyết hơi trầm xuống, khóe miệng nhếch lên ý cười trào phúng: “Xem ra Hạ Hầu Thần vẫn giống trước đây, thích hạ độc khắp nơi……”

Bàn tay khẽ nâng, tờ giấy trong hộp gấm đã nằm trên tay Nam Cung Quyết: 

“Nam Cung Quyết, không phải ngươi nói trên giấy có độc sao? Vì sao còn cầm lên?”

Nam Cung Quyết thoải mái tự nhiên mở tờ giấy ra, đọc nội dung trên mặt giấy, kỳ thật trên mặt giấy viết rất đơn giản, chỉ có hai chữ: Chiến thư!

“Bổn vương không sợ loại độc này.” Nam Cung Quyết đột nhiên nắm chặt bàn tay, tờ giấy trong lòng bàn tay nháy mắt đã hóa thành tro bụi, phiêu tán theo gió.

“Dựa theo tính cách của Hạ Hầu Thần, một khi đã đưa chiến thư đến thì đồng thời hắn đã có hành động …”

“Vương gia quả nhiên liệu sự như thần, đây là bồ câu đưa tin mà Huyền Sương vừa mới nhận được từ Dược Vương cốc!” Lâm Huyền Sương đưa một phong thư cho Nam Cung Quyết:

“Ba ngày trước, Hạ Hầu Thần đã phái người tấn công Dược Vương cốc……”

“Nam Cung Quyết, Hạ Hầu Thần tấn công Dược Vương cốc, vì sao lại hạ chiến thư với ngươi?” Chẳng lẽ Nam Cung Quyết có quan hệ gì đó với Dược Vương cốc…… Nam Cung Quyết khẽ cười, giọng điệu hơi trầm xuống: “Hai năm trước, Hạ Hầu Thần từng dẫn người đánh chiếm Dược Vương cốc, bị bổn Vương ngăn cản. Sau này, bổn vương biết được, lần đó công chiếm Dược Vương cốc, là hắn muốn lập công với Hoàng đế của Tây Lương quốc.”

“Hạ Hầu Thần thất bại trở về, chưa hoàn thành việc mình đã hứa, nên không những bị phạt mà còn bị bách quan cười nhạo.”

“Nếu lúc trước không có bổn vương ngăn trở, quân của hắn sẽ đắc thắng, được vạn người sùng bái, chứ không phải chịu nhục nhã.”

“Vì thế, hắn đem tất cả sỉ nhục mà bản thân phải chịu sau khi thất bại, toàn bộ đổ lên người bổn Vương. Hai năm sau, hắn muốn tìm cơ hội đánh bại bổn vương, để bào thù việc năm đó bổn vương hại hắn chịu nhục.”

“Vậy lần này Hạ Hầu Thần sai người công chiếm Dược Vương cốc, là muốn thị uy với ngươi?” Lòng tự trọng của Hạ Hầu Thần rất lớn, phương pháp làm việc cũng rất cực đoan.

“Không phải thị uy, mà là khiêu khích, tuyên chiến, Dược Vương cốc, qua đó kiểm nghiệm thực lực chiến trường giữa Hạ Hầu Thần với bổn vương.” Ánh mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết nhìn thư, là sắc bén, lạnh băng.

“Vậy trận chiến tại Dược Vương cốc lần này, ai thắng?” Lạc Mộng Khê có vẻ quan tâm đến kết quả:

Nghe ý trong lời nói của Nam Cung Quyết, hai năm trước Hạ Hầu Thần đã bị hắn đánh bại, không biết hai năm sau, khi hai người bọn họ lại giao thủ, ai thua, ai thắng…… “Tạm thời bất phân thắng bại” Ngữ khí của Nam Cung Quyết ngưng trọng: 

“Hạ Hầu Thần phái rất nhiều người tinh nhuệ đến tấn công Dược Vương cốc, bổn vương cũng phái người canh phòng ở nơi đó, trong một lúc, không thể phân được thắng bại”

“Thư trong cung nói Hạ Hầu Thần sắp đến Thanh Tiêu, ngươi cảm thấy là thật hay là giả?” Đại chiến tại Dược Vương cốc, Hạ Hầu Thần không đi đốc chiến, ngược lại còn khởi hành đến Thanh Tiêu, việc này có điểm không thích hợp.

Nếu Hạ Hầu Thần thật sự muốn ganh đua cao thấp với Nam Cung Quyết tại Dược Vương cốc, thì sẽ tự mình đến Dược Vương cốc đốc chiến, đến lúc đó, người ở Dược Vương cốc nhất định không phải là đối thủ của hắn, Nam Cung Quyết sẽ phải đi tương trợ.

Lúc này, Hạ Hầu Thần sẽ bắt lấy cơ hội, hung hăng chèn ép Nam Cung Quyết, rửa sạch mối nhục hai năm trước, hay là nói, Hạ Hầu Thần không thích cùng người khác giao đấu công khai, chỉ thích đánh lén đả thương người. 

“Việc này, ba phần thật, bảy phần giả” Ánh mắt sắc bén của Nam Cung Quyết ngưng trọng.

“Chỉ giáo cho?” Sau khi nghe Nam Cung Quyết nói, Lạc Mộng Khê càng thêm hồ đồ.

“Tin Hạ Hầu Thần đến Thanh Tiêu hẳn là đúng như vậy, nhưng mà, Hạ Hầu Thần tuyệt đối không phải từ Tây Lương đến, căn bản hắn không ở Tây Lương…”

Thì ra là thế, việc này càng ngày càng phức tạp, chỉ có điều, nghe những gì Nam Cung Quyết nói thì Hạ Hầu Thần, người này không đơn giản… “Gia phụ dùng bồ câu đưa tin, nói tất cả mọi người ở Dược Vương cốc đều bình yên, bảo Huyền Sương không cần lo lắng, lần này, đa tạ Lạc vương…” Nam Cung Quyết mặc dù nhiễm bệnh nặng, nhưng tâm tư kín đáo, lo lắng chu toàn, hiếm có người được như thế… “Lâm cô nương không cần khách khí, bổn vương chỉ là thuận tiện giúp sức mà thôi…” Nam Cung Quyết khách sáo nói.

“Lạc vương gia, nếu người không ngại, Huyền Sương muốn cùng người nói chuyện Dược Vương cốc bị vây hãm lần này, không biết Vương gia có thời gian hay không?” Lâm Huyền Sương thử thăm dò hỏi, trầm hạ mí mắt, mơ hồ hiện lên một tia chờ mong.

“Hôm nay bổn vương không có chuyện quan trọng cần xử lý, cùng Lâm cô nương thương thảo về chuyện của Dược Vương cốc cũng không có trở ngại gì…” Mặc dù Nam Cung Quyết không gần nữ sắc, nhưng lúc này, hắn với Lâm Huyền Sương thương lượng chuyện có liên quan tới gần trăm mạng người ở Dược Vương cốc, việc này không thể trì hoãn, cũng không phải trò đùa.

“Mộng Khê…” Ngươi cũng ngồi xuống nghe một chút đi, thuận tiện phát biểu ý kiến của mình.

Nam Cung Quyết đã sớm biết, Lạc Mộng Khê rất thông minh, cũng rất có chủ kiến, cho nên, chuyện lần này của Dược Vương cốc, hắn muốn nghe ý kiến của nàng.

Nhưng Lạc Mộng Khê không biết là quá mệt mỏi, hay là có nguyên nhân gì khác, lại không kéo nổi nửa điểm tinh thần dậy: “Ta mệt chết đi, muốn nghỉ ngơi trước, các ngươi cứ bàn chuyện đi.”

Lạc Mộng Khê thờ ơ, bước lảo đảo đi vào phòng trong, nằm lên trên giường, kéo chăn qua, cơn buồn ngủ đã đánh úp lại.

“Mộng Khê, Mộng Khê…” Lạc Mộng Khê vừa mới tiến vào mộng đẹp, tiếng gọi quen thuộc liền vang lên bên tai, kéo nàng từ trong mơ màng về. Lạc Mộng Khê cực kì không tình nguyện mở mắt: “Chuyện gì?”

Nam Cung Quyết ngồi ở bên giường, cười sủng nịch: “Ngươi thật sự mệt chết sao?” Thấy Lạc Mộng Khê gật gật đầu, cùng với ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng lại loé lên đầy mỏi mệt của nàng, Nam Cung Quyết cũng không nói thêm gì.

Nhẹ nhàng kéo lại chăn cho Lạc Mộng Khê, kế tiếp khẽ ấn một nụ hôn lên trán nàng, Nam Cung Quyết không tiếng động cười yếu ớt:

“Mệt thì nghỉ đi, bổn vương bàn chuyện với Lâm cô nương ở phòng ngoài, chúng ta sẽ nói nhỏ, không làm ồn đến ngươi.”

Lạc Mộng Khê cố mãi vẫn không mở mắt ra được, liền không nói thêm gì, nhắm mắt lại ngủ tiếp. Trong mông lung, Lạc Mộng Khê cảm giác được Nam Cung Quyết rời đi, ra phòng ngoài, bên tai loáng thoáng quét qua vài tiếng “Dược Vương cốc”, “Hạ Hầu Thần” gì đó.

Chỉ có điều thần trí của Lạc Mộng Khê cũng không tỉnh táo, cho nên, đối với cuộc nói chuyện của Nam Cung Quyết và Lâm Huyền Sương, nàng cũng không nghe vào được bao nhiêu.

Không biết qua bao lâu, trong cơn buồn ngủ mông lung, Lạc Mộng Khê bị tiếng tiêu du dương đánh thức, tiếng tiêu uyển chuyển dễ nghe, êm ái, dư âm còn văng vẳng bên tai, tới ba ngày chưa dứt, nghe xong, làm cho người ta thật lâu không thể hoàn hồn.

Lạc Mộng Khê đột nhiên mở mắt, trong khoảnh khắc cơn buồn ngủ hoàn toàn biến mất: Bây giờ mà Nam Cung Quyết còn có thể nhàn hạ thoải mái thổi tiêu sao, xem ra, trận chiến ở Dược Vương cốc, hắn đã nắm chắc phần thắng.

Nếu không buồn ngủ, Lạc Mộng Khê cũng không ngủ tiếp, xoay người xuống giường, thuận tay lấy qua áo khoác mặc vào, Lạc Mộng Khê chậm rãi đi ra ngoài cửa.

Ngay khi nàng vừa mới đi tới cửa phòng, một tiếng đàn duyên dáng vang lên, cùng tiếng tiêu hoà hợp càng tăng thêm sức cuốn hút, cầm tiêu hợp tấu, hai loại thanh âm pha trộn cùng nhau, phối hợp thần kỳ, thống nhất, tuyệt vời êm tai, giống như âm thanh thần tiên lạc vào nhân gian, làm cho người ta say mê đắm chìm.

“Mộng Khê, ngươi dậy rồi.” Làm như nhận thấy được phía sau có người, Nam Cung Quyết ngừng thổi tiêu, xoay người nhìn Lạc Mộng Khê. Dung mạo tuấn mỹ bất phàm, hơi thở mạnh mẽ, thân hình thon dài dưới ánh mặt trời hoàn mỹ như thiên thần.

Cách đó không xa, Lâm Huyền Sương đang ngồi trước bàn, đặt tay trên đàn cổ, dung nhan tuyệt mỹ, khí chất tươi mát, cao nhã, theo tiếng gọi của Nam Cung Quyết, tiếng đàn của Lâm Huyền Sương cũng tùy theo mà dừng lại:

Vừa rồi Nam Cung Quyết và Lâm Huyền Sương cầm tiêu hợp tấu tuy chỉ trong nháy mắt, nhưng lại phối hợp rất thần kỳ, êm tai. Hai người đều là “Nhân trung long phượng”, nếu đứng chung một chỗ, tuyệt đối là một đôi trời sinh… “Mộng Khê, ngươi làm sao vậy?” Thấy Lạc Mộng Khê đứng ở cửa, không tiến, cũng không lui, mắt thì nhìn hoa cỏ trong viện, không biết suy nghĩ cái gì, Nam Cung Quyết sinh lòng khó hiểu, chậm rãi đến chỗ Lạc Mộng Khê.

Cái trán tiếp xúc với một bàn tay lạnh, Lạc Mộng Khê trong phút chốc hoàn hồn, đáy mắt mất tự nhiên lóe lóe, không dấu vết né tránh bàn tay Nam Cung Quyết: “Ta không sao, Nam Cung Quyết, vừa rồi ngươi và Lâm cô nương cầm tiêu hợp tấu rất êm tai, vì sao đột nhiên lại dừng?”

“Mộng Khê muốn đánh đàn sao? Muốn cùng bổn vương cầm tiêu hợp tấu không?” Nam Cung Quyết không trả lời mà hỏi lại, đáy mắt thâm thúy đầy chờ mong.

“Đối vơi cầm, ta chỉ biết chút ít, nếu cùng Vương gia hợp tấu, sợ sẽ bôi nhọ tài hoa của Vương gia mất.”

Lạc Mộng Khê nói lời thật lòng, đối với đàn cổ, nàng thật sự không có nghiên cứu.

“Bổn vương có thể dạy ngươi” Không biết có phải là Lạc Mộng Khê nhìn lầm hay không, khi Nam Cung Quyết nói ra những lời này thì đáy mắt thâm thúy lại đầy ý cười sủng nịch.

“Ta học rất chậm” Thấy ánh mắt vừa rồi Nam Cung Quyết nhìn nàng, Lạc Mộng Khê thấy không quen cho lắm, bởi vì ánh mắt đó chỉ có khi một người nhìn thấy người mình yêu thôi, trong tiềm thức, Lạc Mộng Khê muốn tránh né… 

“Không sao, chỉ cần ngươi không quá ngốc, một ngày nào đó sẽ có thể học được” Giọng của Nam Cung Quyết nghe như bình tĩnh lại ngầm mang theo ý cười trêu tức.

Lạc Mộng Khê đang muốn tìm đại cái lý do gì đó để thoái thác, nhưng bất thình lình Nam Cung Quyết đã kéo nàng bước nhanh đi vào hoa viên trong viện, trên bàn đá giữa hoa viên đặt một chiếc đàn cổ, đúng là Thuần Dương cầm mà Nam Cung Quyết đã tặng cho Lạc Mộng Khê

Lúc này, Lạc Mộng Khê có loại cảm giác lên nhầm thuyền giặc: Thì ra Nam Cung Quyết đã sớm chuẩn bị tốt, chờ ta tỉnh lại, sau đó dạy ta đánh đàn, nhưng sao Lâm Huyền Sương lại ôm đàn cổ xuất hiện ở đây?

“Mộng Khê, ngươi đối với cầm cũng có hiểu biết nhất định, bổn vương sẽ không dạy ngươi lại từ đầu, kỳ thật, nếu muốn luyện một tay cầm kĩ tốt cũng không quá khó…”

Nam Cung Quyết ấn Lạc Mộng Khê lên ghế ngồi cạnh bàn đá, không coi ai ra gì chỉ lo giảng giải cầm kĩ cho nàng, cách đó không xa, Lâm Huyền Sương tay ôm đàn cổ, khí chất tươi mát, cao nhã, đã bị hai người bọn họ hoàn toàn bỏ qua.

Chính xác mà nói, là bị Nam Cung Quyết hoàn toàn bỏ qua. Lạc Mộng Khê như cố ý lại vô tình liếc mắt nhìn về phía Lâm Huyền Sương.

Nhìn Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê thân mật khăng khít, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Lâm Huyền Sương từ hồng sang trắng, lại từ trắng thành xanh. Thời gian một chén trà nhỏ qua đi, Lâm Huyền Sương rốt cuộc cũng chịu không nổi việc Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê lơ nàng, nên xoay người rời đi.

Lâm Huyền Sương đi rồi, Lạc Mộng Khê nhịn không được hỏi: “Nam Cung Quyết, sao vừa rồi ngươi và Lâm Huyền Sương lại cùng nhau cầm tiêu hợp tấu?” Vì sao sau khi ta xuất hiện, ngươi lại hoàn toàn ngó lơ nàng ta chứ?

“Bổn vương và Lâm cô nương đã bàn xong việc, nhất thời nhàm chán, liền muốn chờ ngươi thức dậy sẽ dạy ngươi đánh đàn, nhưng trái chờ, phải đợi, ngươi vẫn ngủ say sưa, bổn vương lại thật sự nhàn đến vô sự, liền thổi tiêu.” Nam Cung Quyết vừa điều chỉnh âm cầm, vừa trả lời, có phần thờ ơ:

“Lâm cô nương vốn đã đi rồi, nhưng khi bổn vương thổi tiêu, thì nàng ta lại đột nhiên xuất hiện, bổn vương không chuẩn bị kịp, hơn nữa ngươi đã tỉnh lại, bổn vương tự nhiên là không đếm xỉa tới nàng ta nữa …. Mộng Khê, âm cầm đã điều chỉnh tốt, ngươi thử xem” Nam Cung Quyết hình như không muốn cùng Lạc Mộng Khê nói chuyện về Lâm Huyền Sương, một người không có quan hệ tới hai người bọn họ, liền rất nhanh đổi đề tài.

Lạc Mộng Khê khẽ động ngón tay, âm cầm linh động từ cầm huyền vang lên: Thuần Dương cầm, quả nhiên là ngàn vàng khó tìm được cầm tốt … Lâm Huyền Sương và Nam Cung Quyết cầm tiêu hợp tấu, rõ ràng là muốn tỏ ý với Nam Cung Quyết, là mình đối với hắn có hảo cảm, nói không chừng còn là ái mộ, nhưng Nam Cung Quyết lại không cảm kích, còn xem nàng ta như không khí, một phen tâm ý của Lâm Huyền Sương bị thất bại, hiện tại khẳng định đang rơi lệ … Nam Cung Quyết này, sao lại không hiểu phong tình như vậy … Nhưng mà, nghĩ đến Lâm Huyền Sương và Hạ Hầu Yên Nhiên đều có cầm kĩ ngang nhau, nếu đem so sánh với mình, căn bản chính là một ở tận trên trời, một ở tít dưới đất, nhưng Nam Cung Quyết lại không để ý tới hai vị đại mỹ nữ tài hoa hơn người, có thể cùng hắn cầm tên hợp tấu tạo ra âm thanh tuyệt vời, lại cố tình hao hết thời gian dạy người quái dị như nàng đánh đàn, Lạc Mộng Khê sinh bất đắc dĩ:

Theo hành động vừa rồi của Huyền Sương, người thông minh đều có thể thấy được, nàng ta đối với Nam Cung Quyết là có ý. Sỡ dĩ Nam Cung Quyết làm như vậy, có phải là muốn mượn cơ hội này nói cho Lâm Huyền Sương biết, hắn cùng với nàng ta mãi mãi sẽ không có khả năng không… “Mộng Khê, ngươi lại thất thần, suy nghĩ cái gì vậy?” Một bên vai hơi trầm xuống, hô hấp ấm áp phả bên tai, nửa người trên bị cánh tay kiên cố kéo vào trong lòng, Lạc Mộng Khê trong phút chốc hoàn hồn.

Hơi hơi ghé mắt, đã thấy Nam Cung Quyết ôm nàng vào trong ngực, cằm đặt trên vai nàng, ánh mắt thâm thúy đầy trêu tức nhìn chăm chú vào mắt nàng, giống như muốn nhìn thấu suy nghĩ trong lòng nàng.

Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê lóe tia mất tự nhiên, tức giận nhỏ giọng nhắc nhở: “Nam Cung Quyết ngươi hãy nhìn cho rõ, ta là Lạc Mộng Khê” Cho dù Lâm Huyền Sương ở ngay bên cạnh, mà ngươi lại muốn khiến nàng hết hy vọng với ngươi, muốn cùng ta diễn trò, cũng không cần thiết phải diễn thật như vậy chứ.

“Bổn vương biết ngươi là Lạc Mộng Khê” Nam Cung Quyết dời cằm khỏi vai Lạc Mộng Khê, hai tay luồn qua hai bên eo của Lạc Mộng Khê, nhẹ nhàng nắm bàn tay nhỏ bé của nàng, đưa đến Thuần Dương cầm trên bàn đá: “Bổn vương dạy ngươi đánh đàn.”

Nam Cung Quyết hơi đứng lên khom người xuống, lồng ngực ấm áp dán sau lưng, hô hấp ấm áp phả lên tóc Lạc Mộng Khê. Mùi đàn hương nhàn nhạt quanh quẩn chóp mũi, Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ thở dài: “Nam Cung Quyết, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?”

“Không có gì, bổn vương chỉ cảm thấy, lúc trước chúng ta rất không giống vợ chồng, đến nỗi khiến người khác hiểu lầm bổn vương không thích ngươi…” Muốn thừa dịp mà chen vào, lấy thân báo đáp…… Vốn chẳng xem việc chúng ta đã là vợ chồng ra gì. Lạc Mộng Khê oán thầm: Chẳng lẽ khi ta nghỉ ngơi, Lâm Huyền Sương đã nói gì đó với Nam Cung Quyết, kích thích Nam Cung Quyết, mới khiến hắn trở nên khác thường như thế này… Ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lạc Mộng Khê hơi hơi lóe lóe, đang muốn mở miệng hỏi, bất thình lình tiếng bẩm báo đầy lo lắng của thị vệ vang lên trước:

“Khởi bẩm Vương gia, Vương phi, không tốt rồi, vào khoảng giữa trưa hôm nay, có người ở ngoài tung tin đồn, nói Vương phi khắc tử khắc phu, Vương gia bị Vương phi khắc đến bệnh nặng dậy không nổi, sẽ chết trong nay mai…”

Nam Cung Quyết cả kinh, đáy mắt hơi trầm xuống: “Xem ra việc bổn vương bệnh nặng đã bị người ngoài biết được.”

Nhưng làm sao bọn chúng biết được…. “Việc ngươi bệnh nặng vẫn luôn được giữ bí mật, ngay cả nô bộc, nha hoàn trong phủ cũng không biết, sao người ngoài lại biết được?” Đối với điểm này, Lạc Mộng Khê cảm thấy rất khó hiểu:

Những thị vệ bên người Nam Cung Quyết cũng biết việc này, nhưng bọn hắn đều do Nam Cung Quyết tự tay huấn luyện, tuyệt đối không bán đứng hắn, còn đám người Lâm Huyền Sương, Bắc Đường Diệp lại càng không. Vậy là ai đã tiết lộ bí mật này… Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê cùng ngưng mi suy tư, một lát sau, trước mắt hai người sáng ngời, trăm miệng một lời nói:

“Lăng Khinh Trần.”

Lạc Mộng Khê từng tìm Lăng Khinh Trần mua Long thảo và Long thiệt, nếu Lăng Khinh Trần sai người âm thầm điều tra việc này, lấy thực lực và trí thông minh của hắn, không khó để tra được người cần dùng Long thảo, Long thiệt là Nam Cung Quyết…. Long thảo, Long thiệt đều là thứ trân quý, chỉ khi bệnh nặng hay cần cứu mạng mới dùng, hơn nữa Long thảo, Long thiệt chuyên trị bệnh phổi, cho nên, Lăng Khinh Trần đương nhiên sẽ biết Nam Cung Quyết bị bệnh nặng….

“Nam Cung Quyết, thực xin lỗi!” Lạc Mộng Khê thầm nghĩ tìm Lăng Khinh Trần mua Long thảo để cứu mạng Nam Cung Quyết, nhưng không nghĩ rằng, khéo quá lại làm hư chuyện, không tìm được Long thảo, lại để cho người khác biết bệnh tình của Nam Cung Quyết, mang đến phiền phức lớn cho hắn.

Chuyện Nam Cung Quyết bệnh nặng đã truyền khắp toàn bộ kinh thành, mà quả thực hắn cũng bị bệnh nặng như thế, chỉ cần để Thái y bắt mạch, sẽ biết được lời mọi người nói là thật hay giả, Thanh Tiêu quốc không thể để một người mang bệnh nặng, có thể mất mạng bất cứ lúc nào làm Hoàng đế được.

Vì thế, tuy Nam Cung Phong mang tiếng xấu nhưng lại là toàn bộ hy vọng của Thanh Tiêu quốc, tất cả những hành vi phạm tội của hắn sẽ được đặc xá, chỉ sợ trong ít ngày tới, hắn sẽ được đăng cơ làm Hoàng đế, đến lúc đó, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê sẽ không có một ngày yên ổn, nếu chuyện này thật sự là do Lăng Khinh Trần tiết lộ ra ngoài, là hắn muốn báo thù chuyện ngày đó bị Nam Cung Quyết đoạt thê tử, hay là đã thành lập quan hệ hợp tác với Nam Cung Phong… Nam Cung Quyết ôm Lạc Mộng Khê vào trong ngực, dịu dàng an ủi:

“Mộng Khê, ngươi đừng tự trách, cho dù không có chuyện Long thiệt, thì việc bổn vương bệnh nặng, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị người khác biết được.”

Bởi vì đây là sự thật, ai cũng giấu không được, huống chi, người kia đã sắp đến kinh thành, hơn nữa, mục đích của hắn nhật định ta. Lấy năng lực của hắn, muốn tra ra việc bổn vương bệnh nặng cũng không khó… “Đối với hành động cẩn mật của ngươi, làm sao bọn chúng biết bệnh tình của ngươi được chứ.” Nếu ta không đi tìm Lăng Khinh Trần mua Long thảo, người ngoài cũng không thể biết được Nam Cung Quyết nhiễm bệnh nặng nhanh như vậy.

Đột nhiên, Nam Cung Quyết giống như nghĩ tới cái gì đó: “Mộng Khê, ngươi có phát hiện trong tin đồn này ngươi chính là nhân vật chính hay không, mà chuyện bổn vương bị bệnh, chỉ là tiện thể mang ra để tăng sức thuyết phục mà thôi.”

Được lời này của Nam Cung Quyết nhắc tỉnh, Lạc Mộng Khê cũng phản ứng lại ngay: “Đúng vậy, tin đồn này là nhất tiễn song điêu, lấy việc ta mang mệnh khắc tử khắc phu, dẫn đến bệnh tình của ngươi, nếu ngày nào đó, ngươi thật sự bệnh phát mà chết, người bị người khác khiển trách, thóa mạ lại là ta…”

“Cho nên, tin đồn này, rất có khả năng không phải do Lăng Khinh Trần truyền ra.”

Ngày Đại hôn lần đó, từ hành vi của Lăng Khinh Trần, Nam Cung Quyết nhìn ra được, Lăng Khinh Trần thích Lạc Mộng Khê, hắn muốn dùng trăm phương nghìn kế để đối phó Nam Cung Quyết, nhưng sẽ không dùng phương pháp phá hư danh dự của Lạc Mộng Khê để bắt đầu, hơn nữa, lời tin đồn này, là nhằm vào Lạc Mộng Khê, chứ không phải là hắn, Nam Cung Quyết … “Có tra được tin đồn này từ đâu truyền ra không?” Đây mới là điểm quan trọng nhất.

“Bẩm Vương gia, đã tra được, tin tức là từ phủ Thừa tướng truyền ra.” Vương phi là đại tiểu thư của Tướng phủ, vì sao người của Tướng phủ lại muốn hại nàng như vậy.

Bởi vậy, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê liền nghĩ đến tên nam tử thần bí đã hợp tác với đại phu nhân: Chẳng lẽ tên nam tử thần bí kia dùng việc bảo hộ Phùng Thiên Cương để trao đổi điều kiện, đó là phá hư danh dự Lạc Mộng Khê, tin đồn này là do đại phu nhân truyền ra… “Nam Cung Quyết, ngươi có tính toán gì không?” Việc ta mua Long thảo từ Lăng Khinh Trần, cũng chỉ mới qua thời gian ngắn là một ngày, mà tên nam tử thần bí kia chỉ bằng việc này đã tra ra Nam Cung Quyết mang bệnh nặng, liền mang ra lợi dụng, xem ra, người này đúng như lời nói của Nam Cung Quyết, là một nhân vật lợi hại.

“Tin đồn này vừa truyền ra, trong triều đình nhất định sẽ đại loạn, chúng ta cứ án binh bất động, yên lặng xem xét, nếu không, chính là tự đưa mình ra đầu trận tuyến, để bọn chúng có thể thừa cơ!” Đáy mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết ngưng trọng càng sâu: “Nếu bổn vương không đoán sai, Nam Cung Phong cũng đã trở lại, hơn nữa, hắn không hề giấu đầu lộ đuôi, mà là quang minh chính đại, nghênh ngang trở về Cảnh vương phủ.”

Kinh thành, trong một khách điếm, Nam Cung Phong đang ngồi nhàn nhã uống rượu, đáy mắt không che giấu được sự đắc ý:

Tin đồn truyền ra cũng đã được vài ngày, Lạc vương phủ lại không có động tĩnh gì, chứng minh Nam Cung Quyết là có tật giật mình, xem ra, hắn thật sự là mang bệnh nặng, mệnh không còn lâu nữa.

Nhưng mà cẩn thận ngẫm lại cũng đúng, năm năm trước thân thê Nam Cung Quyết suy yếu, vì ăn nhầm cua mà suýt mất mạng, cho dù đã ở Thiếu Lâm tự tu dưỡng, thân thể cũng không có khả năng hoàn toàn bình phục.

Lạc Mộng Khê tìm Lăng Khinh Trần mua Long thiệt, chắc chắn là để Nam Cung Quyết dùng, Long thiệt là dược liệu trân quý, nếu không phải lúc bệnh đã chuyển nguy kịch, thì không cần dùng… Không thể tưởng tượng được bổn vương không cần tốn nhiều sức lực liền có thể loại bỏ Nam Cung Quyết, thật sự là nhân gian không ít điều thú vị, chờ khi Nam Cung Quyết chết đi, Lạc Mộng Khê liền mất đi chỗ dựa.

Hơn nữa nói nàng ta khắc tử khắc phu, thì chuyện Nam Cung Quyết bị khắc chết là một ví dụ tốt, tuy nói chuyện Nam Cung Quyết chết không quan hệ tới Lạc Mộng Khê, nhưng người đời đều thích nghe tin đồn, cũng rất tin lời đồn, nếu mọi người nói Nam Cung Quyết là bị nàng khắc chết, vậy hắn chính là bị nàng khắc chết, cho dù Lạc Mộng Khê có trăm miệng, cũng không thể biện giải cho chính mình. Khi đó, sẽ không còn ai dám che chở cho nàng ta, đến lúc đó, bổn vương có thể dễ dàng bóp chết như một con kiến, chỉ cần nhẹ nhàng động thủ liền bóp chết Lạc Mộng Khê… Không, như vậy cũng quá tiện nghi cho nàng ta rồi, bổn vương muốn nàng ta muốn sống không được, muốn chết cũng không xong: “Cộp” Đáy mắt Nam Cung Phong phát lạnh, ly rượu trong tay bị bóp vỡ thành từng mảnh nhỏ, phân tán trên mặt bàn….

Kinh thành, trong một nhã gian của trà lâu, chưởng quầy cùng bọn tiểu nhị nơm nớp lo sợ đứng trong phòng, cúi đầu, ngay cả thở mạnh cũng không dám, trên mặt đất, những mảnh sứ vỡ rải khắp nơi.

Lại về nhìn về phía trước, Lăng Khinh Trần mặc quần áo màu xanh đưa lưng về phía mọi người, nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt âm trầm: “Chuyện đồn đại này, rót cuộc là có chuyện gì xảy ra?”

Ngày đó sau khi Lạc Mộng Khê đi rồi, Lăng Khinh Trần đã sai người đi thăm dò Lạc Mộng Khê muốn dùng Long thiệt để làm gì, lại không nghĩ rằng, việc lại biến thành cục diện hôm nay.

Khi Lăng Khinh Trần biết Nam Cung Quyết bọ bệnh nặng, mệnh không còn lâu, đã giật mình, trong lòng tiếc hận, đồng thời hắn càng lo lắng cho Lạc Mộng Khê, nếu Nam Cung Quyết chết đi, Mộng Khê phải làm sao?

Ngay khi hắn muốn tìm một cơ hội đến Lạc vương phủ tìm hiểu, thì toàn kinh thành đã truyền ra tin đồn Lạc Mộng Khê khắc tử khắc phu.

Lăng Khinh Trần biết, sở dĩ Nam Cung Quyết bị bệnh nặng, là vì năm năm trước ăn nhầm cua, chứ không liên quan gì đến Lạc Mộng Khê cả, nhưng tin đồn này, rõ ràng là đổ tất cả tội lỗi lên người Lạc Mộng Khê.

Nam Cung Quyết bệnh rất nặng, có khả năng sẽ rời nhân thế bất cứ lúc nào, nếu là trước đây, Lăng Khinh Trần đối với sinh tử của hắn căn bản là không thèm quan tâm, bởi vì Nam Cung Quyết đoạt đi nữ tử mà Lăng Khinh Trần hắn yêu nhất, hắn ta chết đi, Lăng Khinh Trần hẳn là rất vui vẻ.

Nhưng bậy giờ, Lăng Khinh Trần lại hy vọng Nam Cung Quyết sống lâu hơn một chút, bởi vì như thế, Lạc Mộng Khê mới không bị gièm pha… Nhưng mà, Nam Cung Quyết bệnh rất nặng, sớm muộn gì cũng sẽ rời thế gian, lời gièm pha của mọi người sớm muộn gì cũng đổ lên người Lạc Mộng Khê, không biết một thiếu nữ như nàng có chịu được hay không: Rốt cuộc là ai đang âm thầm đối phó với Mộng Khê, hận không thể lấy mạng của nàng chứ…. “Bẩm công tử, tin đồn là từ phủ Thừa tướng truyền ra…” Chưởng quầy do dự trả lời:

Khi bọn họ vừa tra được tin tức này, cũng vô cùng hoảng hốt. Lạc Mộng Khê là đại tiểu thư của Tướng phủ, nhưng tin đồn bất lợi với nàng lại từ Tướng phủ truyền ra, người trong Tướng phủ truyền tin đồn này ra, không biết có tâm ý gì “Xác định không có tra sai?” Mắt lạnh của Lăng Khinh Trần híp lại: Ở phủ Thừa tướng, đại phu nhân và Lạc Mộng Khê kết thù sâu đậm, nếu nói bà ta muốn phá hư danh dự Lạc Mộng Khê, thì thật ra rất có khả năng… “Bẩm công tử, tuyệt đối không sai được, thuộc hạ đã xác thực qua tin tức này” Chưởng quầy trả lời khẳng định, Lăng Khinh Trần hơi hơi cúi đầu, suy tư một lát, nhẹ nhàng khoát tay áo, chưởng quầy và bọn tiểu nhị hiểu ý, rất nhanh rời khỏi phòng, trong lòng âm thầm nhẹ nhàng thở ra: Nguy hiểm thật!

Khi trong phòng chỉ còn lại một mình Lăng Khinh Trần, hắn vẫn đứng bất động trước cửa sổ, đáy mắt càng ngày càng lạnh:

Đại phu nhân, Lăng Khinh Trần ta ghét nhất là bị người khác lợi dụng, mà ngươi, cũng dám lợi dụng Lăng Khinh Trần ta, dùng tin này để đối phó với Mộng Khê, ngươi cũng nên biết ngươi đã phạm vào điều tối kỵ của ta…

Khách điếm, Lãnh Tuyệt Tình ngồi bên cạnh bàn ẩm trà, tả hữu hộ pháp đứng phía sau hắn, cúi đầu, không biết suy nghĩ cái gì.

Một lát sau, tả hữu hộ pháp ngẩng đầu, rất ăn ý, nhìn nhau liếc mắt một cái, đáy mắt cùng hiện lên ý giống nhau: “Thiếu chủ, thánh nữ không có khả năng khắc tử khắc phu, nhất định là có người bịa đặt” Tả hộ pháp mở miệng trước.

“Đúng vậy, thiếu chủ, thánh nữ là do trời tuyển định, không có khả năng khắc tử khắc phu, cho dù nàng thật sự khắc, cũng là khắc người bên ngoài Tuyệt Tình cung”

“Bà già chết tiệt, bà nói cái gì thế?” Tả hộ pháp hung hăng huých cánh tay của hữu hộ pháp: “Thiếu chủ hiện đang phiền lòng, sao bà không nói chuyện dễ nghe chút.”

“Ta nói là sự thật mà.” Hữu hộ pháp không chút yếu thế: “Lạc vương Nam Cung Quyết kia thật là mang bệnh nặng, thời gian không nhiều, mà thánh nữ lại gả cho hắn….”

“Nam Cung Quyết bị bệnh không quan hệ tới Mộng Khê” Lãnh Tuyệt Tình vẫn luôn trầm mặc uống trà, bỗng nhiên mở miệng: “Hắn bị bệnh hẳn là do năm năm trước, không có quan hệ tới Mộng Khê….” Nếu không, lấy võ công của Nam Cung Quyết, không ai có thể làm hắn bị thương, thì sao lại bị bệnh nặng…. Tuyệt thế tứ công tử là bốn vị nam tử ưu tú nhất thế gian, tuy rằng bọn họ không quen biết nhau, nhưng đối với ba người còn lại thì rất hiểu biết, chuyện Nam Cung Quyết ăn nhầm cua, toàn bộ kinh thành đều biết, làm sao bọn họ lại không biết chứ.

Tả hữu hộ pháp đang muốn nói thêm, Lãnh Tuyệt Tình đã xua tay đánh gãy lời nói của bọn họ: “Việc này chúng ta tạm thời không cần để ý tới, các ngươi lui xuống đi.”

Lãnh Tuyệt Tình đã có suy tính riêng của mình: Lạc Mộng Khê bị mọi người mắng là yêu nữ khắc tử khắc phu, Nam Cung Quyết bệnh nặng, khẳng định sống không lâu. Nếu Nam Cung Quyết chết đi, nàng phải gánh chịu tội danh, từ nay về sau, Lạc Mộng Khê khó tìm được nơi để sống yên ổn, vậy nàng có phải sẽ cam tâm tình nguyện cùng ta trở về Tuyệt Tình cung hay không…

Trên đường lớn, một vị đại nương tay cầm một giỏ trúc đựng đồ ăn, đầu trùm khăn lam, mặt đầy nếp nhăn, nhưng hai mắt sáng rực, sinh động đang không ngừng nói với mọi người:

“Lạc Mộng Khê số khắc tử khắc phu, đã sớm có tiền lệ, chính là đã khắc mẫu thân đến chết, sau khi lớn lên, nhũ mẫu nuôi nấng của nàng ta cũng mất, trước đó không lâu, đệ đệ bị rắn cắn, muội muội bị hạ độc.”

“Lạc Mộng Khê là người xui xẻo, ai tiếp xúc với nàng ta, đều bị liên lụỵ, các ngươi xem Lạc vương gia, lớn lên thật tốt, diện mạo tuấn mỹ, võ công cao cường, lại là tuyệt thế tứ công tử.”

“Nhưng từ sau khi cưới Lạc Mộng Khê, gặp bao nhiêu bất trắc, bệnh tật liên miên, cả người bị tra tấn đến hấp hối, hiện tại càng kỳ quái hơn, bệnh nhẹ biến bệnh nặng, mạng sống cũng sắp không giữ được nữa,Lạc Mộng Khê này, thật xúi quẩy mà….”

“Đúng vậy, đúng vậy…” Những nữ tử xung quanh không rõ tình huống, liên tục phụ họa.

“Ta nói vị đại nương này, Lạc Mộng Khê rốt cuộc là khắc tử khắc phu, hay là khắc phụ khắc mẫu vậy?” Một công tử trẻ tuổi mặc áo lam chậm rãi đi tới chỗ nhóm nữ tử, mặt mày tươi cười, nhưng lại không hiện ở đáy mắt, nam tử này rất anh tuấn, làm khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóm nữ tử đều ửng đỏ.

Thấy nam tử trẻ tuổi đến gần, vị đại nương vừa kể chuyện về Lạc Mộng Khê không khỏi đắc ý vênh váo, xuất ra bản lĩnh xuất chúng của mình, ba hoa với vị nam tử trẻ tuổi: “Đương nhiên là khắc tử, khắc phu, khắc mẫu, khắc phụ…”

“Không đúng.” Sau khi nghe đại nương kia nói chuyện cả buổi, mắt nam tử trẻ tuổi lộ ra vẻ nghi hoặc: “Nếu nói Lạc Mộng Khê khắc phụ khắc mẫu, mẫu thân nàng là vì khó sinh mà chết, nhưng Lạc Thừa tướng cho tới bây giờ vẫn hoàn hảo như thường, nói nàng khắc đệ và muội muội, đúng là Lạc Thải Vân, Lạc Tử Quận gặp chuyện không may, nhưng Lạc Tử Hàm không hề bị tổn hại gì… Nếu nói Lạc Mộng Khê khắc tử khắc phu, nhưng sau khi Lạc Mộng Khê lập gia đình lại chưa sinh con, việc Lạc vương gia bệnh nặng, cũng là do người ta đồn đại, không có người chính mắt gặp qua, nếu chưa thấy qua, thì không nên nói bừa, ngộ nhỡ Lạc vương gia không bệnh, lại bị các ngươi nói đến nỗi bị bệnh, thì thật là…”

Vị đại nương không cho là đúng, tận tình khuyên giải: “Ta nói vị tiểu huynh đệ này, ngươi có điều không biết, Lạc Mộng Khê…”

“Thật sự là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến” Nam tử trẻ tuổi biến sắc, ngón tay chỉ về một hướng: “Các ngươi xem phía trước, Lạc vương gia hoàn hảo không tổn hại gì đang đứng ở đó…”

Thật sự, mọi người bán tín bán nghi nhìn theo hướng nam tử trẻ tuổi chỉ, chỉ thấy Nam Cung Quyết quần áo trắng tinh đang cùng Lạc Mộng Khê đi đến, dung nhan tuấn mỹ, làm cho người ta vừa thấy liền trầm mê.

Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết đều có khí chất thiên tiên, đứng chung một chỗ, giống như một đôi hoàn hảo trời sinh, vô cùng xứng đôi:

“Tình cảm vợ chồng người ta rất tốt, các ngươi không nên ở đây nói bừa.” Bắc Đường Diệp lạnh lùng nhìn quét mọi người: “Chắc không phải là do các ngươi muốn rủa Lạc vương gia tới chết, sau đó giá họa cho Lạc vương phi chứ?”

Người cổ đại rất mê tín, cho rằng, dù một người khỏe mạnh, nhưng nếu bị nhiều người rủa sẽ khiến hắn sinh bệnh mà chết, vì trời sẽ thuận theo ý dân, nghĩ hắn sống không được lòng người nên bắt hồn phách của hắn đi, vì vậy mà Bắc Đường Diệp đã lợi dụng điểm này, khiến bọn họ ngậm miệng… “Sẽ không, sẽ không…”

“Làm sao chúng ta có thể có loại tâm tư ác độc này…” Mọi người liên tục phủ nhận, sắc mặt của đại nương kia cũng trắng bệch.

“Như thế là tốt nhất, nếu ngày nào đó Lạc vương gia thật sự sinh bệnh, khẳng định là bị các ngươi rủa …”

Nam tử trẻ tuổi lạnh giọng giáo huấn.

“Bắc Đường Diệp, ngươi không về phủ sao?” Cách đó không xa, Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê lần lượt lên xe ngựa, Nam Cung Quyết đứng bên ngoài màn xe lạnh giọng hỏi.

“Lập tức đến.” Nam tử trẻ tuổi đáp ứng, bước nhanh về phía trước, phía sau, mụ đại nương tung lời đồn đang muốn lặng lẽ rời đi, lại bị chúng nữ tử bắt lấy, hung hăng chửi bới, tay đấm chân đá như mưa sa dày đặc từ xung quanh ập tới:

“Thì ra ngươi lại có loại tâm tư ác độc này, muốn Lạc vương gia bị tin đồn hại… Con hại chúng ta tưởng rằng ngươi là người tốt…”

“Chỉ cần nhìn bộ dáng của mụ, vừa thấy đã biết không phải là thứ tốt gì…”

“Đừng đánh… Đừng đánh… Những lời này không phải ta tự nói…” Mụ đại nương vung tay che đầu, giống con tôm nhỏ cuộn mình nằm trên mặt đất, lạnh run.

“Vậy do ai bảo ngươi nói như vậy?” Những nữ tử khác tức giận hỏi.

“Là do người trong phủ Thừa tướng trả thù lao bảo ta nói như vậy… Nếu ta tung tin một lần, sẽ trả cho ta năm lượng bạc…” Mụ đại nương nơm nớp lo sợ trả lời.

“Hay cho ngươi, vì tiền, lại muốn hại tính mạng người khác, thực đáng chết…” Tay đấm chân đá vẫn tiếp tục rơi xuống đầu mụ đại nương… Bên này, Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê, Bắc Đường Diệp ngồi trên xe ngựa trở về Lạc vương phủ, ba người ngồi trong xe, ai cũng không nói gì, giống như đang chờ đợi.

Một lát sau, một trận tiếng động phá gió truyền đến, ngay sau đó, màn xe bị người khác vén lên, đại nương vừa rồi bị chúng nữ tử ra sức đánh chậm rãi đi vào: “Tham kiến Vương gia, Vương phi, tứ hoàng tử.”

“Việc thế nào rồi?” Bắc Đường Diệp nhẹ giọng hỏi, mang theo đầy ý trêu tức.

“Bẩm Tứ Hoàng tử, vừa rồi Tứ Hoàng tử cùng thuộc hạ hợp diễn, đã lừa được những người đó, không chút sơ hở, chuyện phủ Thừa tướng tung tin đồn rủa Lạc vương gia, Vương phi sẽ bị mọi người biết….”

“Đây cũng không phải kế lâu dài” Lạc Mộng Khê nãy giờ vẫn chưa nói chuyện bỗng nhiên mở miệng: “Lời đồn này chỉ có thể lừa được dân chúng không biết gì, nhưng nếu muốn lừa gạt đại thần trong triều, chỉ sợ không đơn giản như vậy……”

“Đúng vậy, vừa rồi thị vệ báo lại, phụ hoàng vì phủ nhận tin đồn, đã đặc biệt truyền chỉ hàng trăm thần y vào kinh, cùng chẩn bệnh cho bổn vương” Kỳ thật, không cần dùng nhiều người như vậy để chẩn bệnh, hắn vốn mang bệnh nặng, chỉ cần một tên đại phu bình thường, liền có thể chẩn ra hắn bị bệnh nặng.

“Thanh Hoàng vẫn không biết ngươi mang bệnh nặng sao?” Mắt Bắc Đường Diệp lộ ra vẻ kinh ngạc: Hắn còn tưởng rằng cái gì Thanh Hoàng cũng biết chứ… Nam Cung Quyết khẽ lắc đầu, mắt lộ ra ý chua sót: “Bổn vương tạm thời không tính nói việc này cho phụ hoàng biết, để tránh người lại lo lắng cho ta.”

“Nhưng bệnh của ngươi, đã đến giai đoạn cuối” Có thể mất mạng bất cứ lúc nào, nói không chừng nếu không cẩn thận, Thanh Hoàng chính là người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.

Tuy rằng Bắc Đường Diệp hoàn toàn không muốn để Nam Cung Phong làm Hoàng đế Thanh Tiêu, nhưng toàn bộ Thanh Tiêu cũng chỉ còn lại hai vị Hoàng tử là Nam Cung Quyết và Nam Cung Phong. Nam Cung Quyết chết đi, thì ngôi vị Hoàng đế Thanh Tiêu liền do Nam Cung Phong đảm nhận… Không nghĩ tới lại nghe chuyện tình trầm trọng như vậy, Lạc Mộng Khê rất nhanh đổi đề tài: 

“Chuyện đại phu nhân hại chết Cung chủ Tuyệt Tình cung, nên tìm biện pháp nói cho Lãnh Tuyệt Tình, để Tuyệt Tình cung cũng chuyển đầu mũi giáo về hướng đại phu nhân, như vậy, chúng ta sẽ dễ ứng phó với tên nam tử thần bí kia hơn.”

Nghe vậy, Bắc Đường Diệp và Nam Cung Quyết liếc mắt nhìn nhau, không nói gì: Về quan hệ của Lạc Mộng Khê và Tuyệt Tình cung, Bắc Đường Diệp đã điều tra rõ, Nam Cung Quyết cũng biết, nhưng lại không nói cho Lạc Mộng Khê.

Cho nên, Lạc Mộng Khê không biết, đại phu nhân hại chết thánh nữ Mai Nhược Vân, chẳng khác nào là hại chết Cung chủ Tuyệt Tình cung… Đang nói chuyện, xe ngựa đã đến Lạc vương phủ, sau khi lần lượt xuống xe, Nam Cung Quyết và Bắc Đường Diệp đi hướng thư phòng: “Mộng Khê, nếu mệt rồi thì về phòng nghỉ ngơi trước đi, bổn vương còn có việc muốn bàn bạc với Bắc Đường Diệp.”

Lạc Mộng Khê không nói gì, khẽ gật đầu, chậm rãi đi về phòng ngủ. Lúc này ba người cũng chưa nghĩ đến, có một nhân vật lợi hại tránh qua tất cả trạm gác, lẩn vào Vương phủ, nay đang đứng trong phòng Nam Cung Quyết và Lạc Mộng Khê, chờ Lạc Mộng Khê chui đầu vô lưới.

Phòng ngủ, Lạc Mộng Khê và Nam Cung Quyết rời phủ chưa về, Băng Lam liền mang quần áo đã giặt sạch của Lạc Mộng Khê vào phòng hai người.

Cầm quần áo nhẹ nhàng bỏ vào trong tủ, cũng cẩn thận nhìn lại vài lần, Băng Lam đang muốn rời đi, bất thình lình khóe mắt xẹt qua một cánh tay áo màu đen, Băng Lam cả kinh, đột nhiên quay đầu, lớn tiếng chất vấn: 

“Ngươi là ai?”

Băng Lam vừa dứt lời, bóng dáng màu đen đã đến trước mặt Băng Lam, trong khi nàng còn chưa kịp phản ứng, một thanh trường kiếm đầy hàn khí đã đặt trên cổ nàng, hàn khí nhè nhẹ thấm vào da thịt, làm cho người ta không rét mà run: “Nói, Lạc Mộng Khê đang ở đâu, ta có thể tha ngươi một mạng.”

“Tiểu thư đã rời phủ, không có ở nơi đây” Khuôn mặt Băng Lam trấn định, giọng điệu lạnh lùng, một chút cũng không giống người bình thường đầy kích động khi gặp được trường hợp khẩn cấp và bất lực này.

“Tiểu thư?” Đáy mắt hắc y nhân chợt lóe: “Xem ra ngươi là nha hoàn Lạc Mộng Khê mang theo từ Tướng phủ đến đây….”

“Tiểu thư nhà ta luôn làm việc thiện, không làm điều ác, không biết vị công tử này tìm nàng ấy có chuyện gì.” Băng Lam thong dong trấn định, không chút hoang mang: “Nếu là chuyện muốn tiểu thư hỗ trợ, công tử có thể quang minh chính đại tới gặp tiểu thư nhà ta, không cần phải giả làm hắc y nhân, mang theo binh khí, làm người ta nhìn thấy mà sợ….”

“Tại hạ không nhìn thấy sự sợ hãi từ trên người cô nương.” Ngữ khí của hắc y nhân lạnh như băng: “Chỉ sợ cô nương cũng không phải là nha hoàn bình thường.”

“Băng Lam chính là do đi theo bên người tiểu thư một thời gian quá dài, cũng trở nên giống tiểu thư, đối mặt với cái chết tự nhiên không có sợ hãi gì…..”

Hắc y nhân đang muốn nói thêm, bất thình lình tiếng bước chân rất nhỏ vang lên, ngay sau đó, tiếng Lạc Mộng Khê đầy mỏi mệt truyền vào trong tai: “Băng Lam, ta mệt quá, giúp ta lấy chén trà.”

_________________
Bình Luận (0)
Comment