Lạc Vương Phi

Chương 90

Edit Vân Anh

Khách điếm, trong phòng dược.

Hữu hộ pháp Tuyệt Tình cung thật cẩn thận đem số bột phấn màu trắng vừa mới luyện chế xong bỏ vào trong một chiếc bình sứ dài nhỏ, khóe miệng cong lên ý cười quỷ dị, đắc ý: Dược này rốt cục cũng luyện thành!

Tả hộ pháp không tinh thông đối với độc dược, thấy hữu hộ phápquý trọng số bột phấn màu trắng này như thế, nên đoán rằng đây nhất định là vật trân quý:“Lão bà tử, đây là dược gì?”

Hữu hộ pháp trừ bỏ ngẫu nhiên sẽ xử lý một ít chuyện của Tuyệt Tình cung thì suốt ngày chỉ thích luyện mấy thứdược cổ quái, có khi là độc dược, cũng có khi là thuốc bổ, lại có khi là mị dược.

Mỗi lần luyện xong, nàng đều thích tìm người để thí nghiệm trước, vì để nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài, nên người được chọn để làm thí nghiệm tự nhiên sẽ là tả hộ pháp hắn.

Hữu hộ pháp đắc ý giơ bình sứtới trước mặt tả hộ pháp:“Đây là dược mà bổn hộ pháp mới luyện thành, còn chưa được đặt tên, ngươi đừng xem thường nó chỉ là bột phấn, nếu ai lỡ hít vào trong cơ thể, cam đoan liệt nữ cũng biến thành dâm phụ, quân tử cũng trở thành dã thú......”

Khó trách lão bà tử này vừa rồi sai người gọi ta đến, nói là có chuyện cấp tốc cần thương lượng với ta, nguyên lai đúng là chuyện thí nghiệm dược, ai, bị nàng khi dễ hơn hai mươi năm rồi, vậy cũng không cần để ý việc bị nàng khi dễ thêm vài lần......

Tả hộ pháp cầm lấy bình sứ trong tay hữu hộ pháp, định đổ bột phấn bên trong ra: Lần này không cần nhọc công ngươi phải động thủ, bổn hộ pháp tự mình đến......

Ai ngờ, tả hộ pháp vừa mới mở được nắp bình, bình sứ trong tay đã bị hữu hộ pháp cướp đi:“Tử lão nhân, ngươi làm gì?”

“Còn có thể làm gì, thí nghiệm thuốc!” Bổn hộ pháp thực tự giác, không cần ngươi cưỡng ép!

“Lão nương không luyện chế dược này cho chàng” Ngươi mà dùng thì chính là lãng phí.

Nhìn ánh mắt tả hộ pháp đầy kinh ngạc, hữu hộ pháp híp đôi mắt lại, ánh mắt nhìn vào bình sứ trong tay, giọng điệu đắc ý:“Dược này là do lão nương cố ý luyện chế cho thánh nữ!”

Chỉ cần thánh nữ ngửi qua, cam đoan sẽ ngoan ngoãn viên phòng cùng thiếu chủ, chuyện lần trước chỉ là ngoài ý muốn, không công làm tiện nghi cho tên Lạc vương Nam Cung Quyết kia......

“Thuốc này thật sự linh như vậy?”Đối với chuyện của thiếu chủ cùng thánh nữ, tả hộ pháp còn ham thích phấn khích hơn so với hữu hộ pháp, dù sao, chuyện này có quan hệ đến vận mệnh trong tương lai của toàn bộ Tuyệt Tình cung.

“Đương nhiên, khi nào thì lão nương lừa gạt chàng!” Hữu hộ pháp cầm thu lại bình sứ trong tay, nhìn ra đêm đen ngoài cửa sổ, ánh mắt hơi trầm xuống:“Thời gian không còn sớm, chúng ta phải nhanh chóng đến Lạc vương phủ bắt thánh nữ tới......”

Hữu hộ pháp, tả hộ pháp thả người nhảy đi, bóng dáng màu đen nháy mắt đã ra ngoài cửa sổ, xuất hiện ở ngoài mấy chục thước, hai người rời đi với tốc độ cực nhanh, kình phong mãnh liệt tạt vào ô cửa sổ đong đưa qua lại......

Bóng đêm dần dần dày, trên đường cái tối đen không có một bóng người, từng trận gió thuthổi tới, làm tung những chiếc lá rụng, rung động sàn sạt, tả hữu hộ pháp xuyên suốt nhanh chóng lướt đi trên đường cái.

Đến Lạc vương phủ, bắt thánh nữ để cho nàng viên phòng với thiếu chủ, sau đó tìm thời cơ mang nàng rời khỏi nơi này trở về Tuyệt Tình cung, chờ khi thánh nữ có có bầu, Tuyệt Tình cung sẽ được cứu......

Tả hữu hộ pháp tưởng tượng được rất đẹp, nhưng sự thật thì lại rất tàn khốc.

“đã trễ thế này, hai người các ngươi lén lút đi đâu?”Thanh âm chất vấn lạnh như băng truyền vào trong tai, tả hữu hộ pháp đều trong lòng cả kinh, đột nhiên dừng cước bộ, ngẩng đầu nhìn lại:

Ngay phía trước, một bóng trắng đang đứng đưa lưng về phía bọn họ, rồi chậm rãi chuyển người, dung nhan anh tuấn, sắc bén ẩn ẩn mang theo một loại khí chất ưu thương, đúng làthiếu chủ của bọn họ, Lãnh Tuyệt Tình.

“Tham kiến thiếu chủ!” Tả hữu hộ pháp cung kính hành lễ, không đợi Lãnh Tuyệt Tình lại chất vấn, đã giành trước mở miệng tìm cách thoát tội:“Thuộc hạ không ngủ được, cho nên đi ra ngoài dạo một chút......”

Lãnh Tuyệt Tình làm người chính trực, khinh thường dùng loại thủ đoạn linh tinh như kê đơn này, kỳ thật, tả hữu hộ pháp cũng không thường dùng loại phương pháp này, nhưng là, cảm tình của Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết rất sâu đạm, nếu không dùng loại thủ đoạn này, căn bản là Lạc Mộng Khê sẽ không chịu đi theo bọn họ.

Lạc Mộng Khê không kết hợp với Lãnh Tuyệt Tình thì tạm thời không nói đến Tuyệt Tình cung không thể trở nên hưng thịnh, nếu Lạc Mộng Khê lại có đứa nhở của Nam Cung Quyết thì Tuyệt Tình cung sẽ xong đời......

Cho nên, tả hữu hộ pháp tình nguyện chịu mọi người thóa mạ, cũng phải không từ thủ đoạn cướp đoạt Lạc Mộng Khê trở về Tuyệt Tình cung, bọn họ không chỉ muốn cứu chính mình, mà còn có toàn bộ Tuyệt Tình cung, ngàn vạn nhân đó a......

“Trong một năm, Lạc Mộng Khê sẽ không mang thai, các ngươi cũng không cần đi quấy rầy nàng cùng Nam Cung Quyết! một năm sau, Lạc Mộng Khê sẽ rời khỏi Nam Cung Quyết, cùng chúng ta trở về Tuyệt Tình cung, cho bọn hắn thời gian một năm đi......”

Ách, tả hữu hộ pháp hai mặt nhìn nhau:“Thiếu chủ, ngài có phải đã đạt thành hiệp nghị nào đó với thánh nữ hay không?”

“Xem là như vậy đi, đêm đã khuya, các ngươi trở về đi, bản cung muốn một mình đi dạo chung quanh một chút!” Ban đêm, những người hữu tình đang nồng nàn trong tình ý, Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết cũng không ngoại lệ đi, Lãnh Tuyệt Tình một mình một người, cô chẩm nan miên (nằm một mình cô đơn nên khó ngủ)!

Thân ảnh thon dài màu trắng của Lãnh Tuyệt Tình càng chạy càng xa:“Lão bà tử, những gì thiếu chủ nói có phải là thật hay không?”

hắn và thánh nữ đã đạt thành hiệp nghị, một năm sau thánh nữ sẽ trở về Tuyệt Tình cung, nhưng thánh nữvà Nam Cung Quyết đã là phu thê, sao lai có thể dể dàng thỏa hiệp với thiếu chủ, lại hoặc là nói, giữa hai người bọn họ đã xảy ra cái gì mà chúng ta không biết......

“Thiếu chủ không nói dối, chuyện người nói hẳn là thật” Hữu hộ pháp trầm hạ mi mắt suy tư:“Đêm đã khuya, chúng ta trở về nghỉ ngơi đi!”

Nếu thiếu chủnói hắn cùng thánh nữ đã đạt thành hiệp nghị, vậy chắc chắn là có hiệp nghị, thiếu chủ là người có đảm đương, sẽ không lấy an toàn của Tuyệt Tình cung ra để nói giỡn.

Lạc vương phủ, Khê viên.

Gió đêm rất lạnh, thời gian Lạc Mộng Khê ở bên ngoài ngốc mặc dù không lâu, nhưng sau khi trở về phòng, thân thể vẫn khó tránh có chút rét run.

Ngâm nước ấm xong, thân thể cũng ấm áp lên rất nhiều, Lạc Mộng Khê thay tẩm y nằm trên giường, nhắm mắt lại, nhưng lại hoàn toàn khôngchút buồn ngủ:

Vừa rồi tiếng đánh nhau thực kịch liệt, có thể thấy được thực lực của những người Hạ Hầu Thần phái tới không hề thua kém thị vệ vương phủ.

Bên Hạ Hầu Thần bị chết gần trăm người, vậy chỉ sợ là cũng không ít thị vệ vương phủ bị thương hoặc tử vong, thật đúng với câu: giết địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm.

Xem ra Hạ Hầu Thần cũng là một nhân vật lợi hại, chỉ có thể dùng trí giao thủ với hắn, không thể đối địch trực tiếp, nếu không thương vong sẽ rất nặng......

Tiếng binh khí va chạm rất nhỏ liên tục truyền vào trong tai, Lạc Mộng Khê trong lòng cả kinh, đột nhiên mở mắt, xoay người ngồi dậy: Sao lại thế này? Chẳng lẽ là Hạ Hầu Thần ngóc đầu trở lại......

Tiếng đánh nhau rất nhẹ, nhưng lại sắc bén, mà không kịch liệt: thật không giống như là người của Hạ Hầu Thần đánh nhau với thị vệ trong vương phủ,nhưng ai lại nhàn rỗi trong đêm hôm khuya khoắt mà giao thủ vào giờ này.

Lại hoặc là, đây là quỷ kế của Hạ Hầu Thần, lúc này hắn cố ý sai người tạo thành động tĩnh, rồi sau đó, âm thầm giết chết những thị vệ đến kiểm tra......

Nếu thật sự là như thế, Hạ Hầu Thần, ta sẽ không để cho gian kế của ngươi thực hiện được!

Lạc Mộng Khê mâu quang phát lạnh, xoay người xuống giường, mặc xong quần áo liềnmở cửa phòng ra, nhanh chóng đi đến phương hướng truyền đến tiếng đánh nhau.

một lòng muốn đi biết rõ sự thật chân tướng, Lạc Mộng Khê cũng không biết rằng khi nàng vừa đi khỏi, thì liền có một bóng dáng màu đen xuất hiện ở trong phòng ngủ của Khê viên, ánh mắt nhìn về phía nàng đi xa, chợt lóe lên ý cười quỷ dị, thân hình vừa chuyển, Hắc y nhân đã nhanh như tia chớp ẩn vào phòng ngủ, tốc độ cực nhanh làm cho người ta phải hoài nghi là do chính mình hoa mắt......

“Hai người các ngươi muốn đánh nhau thì đi nơi khác mà đánh, nơi này là Lạc vương phủ, không phải là chỗ cho các ngươi đánh nhau!”một người thị vệ của Lạc vương phủ đứng trên tường cao lạnh giọng nhắc nhở hai người đang đánh nhau bên ngoài tường.

Bên ngoài phủ, hai người giả dạngvõ sư đang đánh nhau sau khi nghe được tiếng nói đầy tức giận của thị vệ, lập tức liền dừng động tác, liên tục xin lỗi:“Ngượng ngùng, quan gia, quấy rầy ngài nghỉ ngơi, chúng ta lập tức rời đi, lập tức rời đi......”

Đúng vào lúc này, Lạc Mộng Khê cũng đi tới cách tường:“Xảy ra chuyện gì?”

“Hồi Vương phi, là hai gã võ sư của tiêu cục đánh nhau, ty chức đã đuổi bọn họ đi rồi” Hai gã võ sư đi rất nhanh, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng, thị vệ từtrên tường cao nhảy xuống:“Vương phi, trong phủ thực loạn, ty chức hộ tống ngài trở về nghỉ ngơi!”

không phải người thị vệ này muốn trình diễn màn anh hùng hộ tống mỹ nhân, mà là Nam Cung Quyết đã có lệnh, nay địch ở trong tối ta lại ngoài sáng, nếu ở trong vương phủmà thấy Vương phi chỉ có một mình thì nhất định phải đi theo để bảo hộ nàng......

Thị vệ trong phủ đều là thủ hạ của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê lại thập phần hiểu biết đối với Nam Cung Quyết, nên cũng hiểu được thị vệ làm như vậy, khẳng định là do hắn phân phó.

Tuy rằng mình còn không có nhu nhược đến mức độ phải cần người bảo hộ, bất quá, Lạc Mộng Khê cũng không muốn phụ hảo ý của Nam Cung Quyết, lại không muốn để người thị vệ này phải khó xử, nên liền không nói thêm gì nữa, xoay người đi trở về:

Nguyên lai chỉ là có người đánh nhau ở bên ngoài Lạc vương phủ,làm mình sợ bóng sợ gió một hồi, trải qua trận chiến giữa người của Hạ Hầu Thần cùng với thị vệ vương phủ, hại ta sắp thảo mộc giai binh (thấy gió lay lại tưởng có mai phục – sợ bóng sợ gió)......

Sau khi thị vệ đưa Lạc Mộng Khê vào Khê viên liền rời đi, Nam Cung Quyết đi xử lý chuyện thị vệ của Tướng phủ, cùng thi thể thích khách vẫn chưa trở về.

Ép buộc đến hơn nửa đêm, Lạc Mộng Khê có thể là nói là khá mệt mỏi, cởi quần áo xong, nằm lên trên giường không lâu thì từng trận buồn ngủ đã đánh úp lại, Lạc Mộng Khê nhắm hai mắt, tùy ý cho cơn buồn ngủ nồng đậm chặt chẽ vây quanh nàng.

Làm khi trên giường lớn truyền đến tiếng hít thở đều đều, một bóng dáng cao lớn màu đen đầy cao ngạo, bước chân tao nhã đi vào phòng ngủ, nhìn tới bóng dáng trên giường lớn xa hoa, khóe miệng liền cong lên một ý cười quỷ dị, vươn tay cầm qua một mảnh vải dệt bao lại chiếc lư hương bên cạnh người:

Trong lư hương không chỉ có huân hương mà còn có mê hương, Lạc Mộng Khê không phải đang ngủ, mà là bị hôn mê......

Thân ảnh màu đen chậm rãi đi tới hướng giường lớn, trên giường lớn vẫn truyền đến tiếng hít thở đều đều như cũ, Lạc Mộng Khê không có chút dấu hiệu muốn tỉnh lại.

Hắc y nhân dừng lại cước bộ ngay trước giường, trên giường, Lạc Mộng Khê đưa lưng về phía hắn, đang ngủ say sưa, ý cười quỷ dị trong mắt hắc y nhân càng đậm, ẩn ẩn còn mang theo một dòng ánh sáng cừu hận: Lạc Mộng Khê, hiện tại, ngươi là của ta!

Cùng lúc đó, trong tiểu viện nằm chất đống rất nhiều thi thể đã trống không, những thị vệ củaLạc vương phủ bị chết, cùng với những hắc ythích khách bị giết cũng đều đã được nâng đi an táng, sau khi Nam Cung Quyết lại phân phó tăng mạnh đề phòng, việc của Lạc vương phủ xem như tạm thời xử lý xong.

Đem tất cả chuyện còn lại giao cho Nhạc Địch, Nam Cung Quyết đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi, thì từ trống rỗng đã trào ra rất nhiều Hắc y nhân, vung kiếm chém về phía đám người Nam Cung Quyết, Bắc Đường Diệp.

Nam Cung Quyết huy chưởng đánh bay một tên thích khách dùng kiếm chém về phía hắn, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên sự sắc bén: không xong, bổn vương quá sơ suất, Hạ Hầu Thần thế nhưng lại ngóc đầu trở lại, Mộng Khê đã xảy ra chuyện......

Nam Cung Quyết huy chưởng đẩy ra vài tên hắc y nhân đang vây khốn hắn:“Bắc Đường Diệp, Nhạc Địch, nơi này giao cho các ngươi, bổn vương đi trước một bước!”

Bắc Đường Diệp chuyển động chiết phiến (cây quạt) trong tay, giấy dùng để làmrìa quạt thế nhưng lại sắc bén dị thường, nhanh chóng cứa đứt cổ một tênhắc y nhân, máu tươi liền vẩy ra:

Nam Cung Quyết đáng giận, chỉ biết lo lắng cho an nguy của Lạc Mộng Khê, bất quá những hắc y nhân này xác thực là vì Lạc Mộng Khê mà đến, xem ra lần này, Hạ Hầu Thần đã quyết tâm với Lạc Mộng Khê, tình thế bắt buộc......

Ngờ đâu, ngay khi Nam Cung Quyết định vận dụng khinh công chạy về Khê viên cứu Lạc Mộng Khê, thì một bóng dáng màu đen đã từ trên trời nhảy xuống, huy chưởng đánh tới hướng Nam Cung Quyết.

Chưởng phong sắc bén từ phía trên đánh úp lại, Nam Cung Quyết theo bản năng vận lực cùng người nọ đối chưởng, chỉ nghe ‘Phanh’ một tiếng vang lên, nhất thời đất rung núi chuyển, Nam Cung Quyết cùng tên hắc y nam tử kia đều tự lui về phía sau vài bước mới có thể đứng vững.

Mà mọi người đang đánh nhau, tất cả đều lảo đảo vài bước mới rồi mới đứng vững được, ánh mắt nhìn về phía truyền đến chấn động: Vừa rồi sao lại thế này......

“Nguyên lai là ngươi!”Trong đôi mắt thâm thúy của Nam Cung Quyết lóe lên nồng đậm trào phúng:“Xin hỏi các hạ, ngươi hiện tại là thủ hạ của Hạ Hầu Thần hay vẫn là bằng hữu hợp tác của hắn?”

“không quan hệ tới ngươi!” hắc y nam tử này không phải ai khác, đúng là tên nam tử thần bí đã bàn điều kiện cùng đại phu nhân.

“Nếu không quan hệ với bổn vương, xin mời các hạ không cần chắn đường của bổn vương!” Nếu không, giết không tha! Võ công của Nam Cung Quyết cùng người thần bí nam tử này chỉ sàn sàn như nhau, nếu hai người thật sự giao thủ, vậy trong thời gian ngắnrất khó phân ra thắng bại.

Nay Nam Cung Quyết lo lắng cho an nguy của Lạc Mộng Khê, làm sao còn có thể nhàn hạ thoải mái để dây dưa với người nam tử thần bí này.

Hơn nữa, người nam tử thần bí này rõ ràng là tới kéo dài thời gian, nói cách khác, Hạ Hầu Thần đã tới Khê viên bắt Lạc Mộng Khê......

“Tránh ra!” Ý thức được Lạc Mộng Khê tùy thời đều có thể bị Hạ Hầu Thần bắt đi, nỗi lòng Nam Cung Quyết rốt cuộc không thể bình tĩnh, ẩn ẩn lộ ra sự bối rối, đột nhiên nâng chưởng, chưởng phong sắc bén tấn công tới hướng tên nam tử thần bí:

“Nếu không nhường đường, liền tiếp chiêu đi!” Mộng Khê, nàng nhất định phải chống được tới khi ta trở về cứu nàng......

Thần bí nam tử thân hình chợt lóe, bóng dáng thon dài màu đen nháy mắt liền tránhqua một bên, chưởng lực của Nam Cung Quyết đánh vào trên thân cây đại thụ ở cách đó không xa, chỉ nghe ‘Tạp’ một tiếng, thân cây đại thụ thô to liền gãy lìa......

Thần bí nam tử xem chuẩn cơ hội, vung chưởng đánh tới hướng Nam Cung Quyết, Nam Cung Quyết rất nhanh thu hồi chưởng lực, hỗn chiến cùng với thần bí nam tử......

Thân pháp hai người cực nhanh, võ công cực cao, mọi người căn bản là thấy không rõ bọn họ ra chiêu như thế nào, chỉ nhìn thấyhai bóng dáng thon dài một đen một trắng ở giữa không trung chợt cao chợt thấp triền đấu cùng một chỗ, trên người hai người tràn ngập hơi thở mãnh liệt, đè ép mọi người đến không thở nổi.Chương 90: Ám dạ đánh nhau

Edit Vân Anh

Lạc vương phủ, Khê viên.

Hắc y nhân đứng ở trước giường, nhìn Lạc Mộng Khê đang ngủ say, âm thầm đắc ý: Lạc vương phủ đề phòng xác thực nghiêm ngặc, nhưng đối với hắn mà nói chỉ là thùng rỗng kêu to.

Khê viên nhìn như vô hại, kì thực là đã mai phục rất nhiều ám vệ, hơn nữa, theo hắn biết, Lạc Mộng Khê cũng biết chút võ công.

Hai tên võ sư vừa rồi đánh nhau bên ngoài là do hắn an bài, mục đích là muốn dẫn Lạc Mộng Khê ra khỏi Khê viên, sau đó nhân cơ hội để hạ mê hương.

hắn sở dĩ không bắt Lạc Mộng Khê ngay ở cửa, là vì ngay lúc đó Lạc Mộng Khê đang thanh tỉnh, nếu hắn mà bắt nàng nhất định sẽ làm kinh động đến những tên ám vệ, đến lúc đó nếu hắn muốn mang Lạc Mộng Khê đi thi sẽ phải gặp chút phiền toái.

Nay, Lạc Mộng Khê thân trúng mê hương, không hề hay biết gì, nếu mình muốn mang theo nàng thần không biết, quỷkhông hay rời đi, thì căn bản chỉ là việc rất nhỏ.

Lạc Mộng Khê mất tích, Nam Cung Quyết cho dù có biết là do hắn cướp đi, thì hắn cũng không lo, bởi vì hắn tuy tự mình tiến đến dây nhưng lại mặc hắc y, mặt có che vải, giả dạng rất giống như những tên hắc y thích khách khác, Nam Cung Quyết không có chứng cớ, tự nhiên là không thể đến tìm hắn đòi người......

Tiếng đánh nhau kịch liệt truyền vào trong tai, hắc y nhân trong lòng sáng tỏ: người domình mang đến đang giao thủ cùng với đám người Nam Cung Quyết......

Lấy sự thông minh của Nam Cung Quyết, chỉ sợ là cũng đã nghĩ ra chuyện mình ngóc đầu trở lại, lấy trình độ để ý của hắn đối với Lạc Mộng Khê, hắn rất nhanh sẽ phá tan sự ngăn trở chạy về đây, việc này không nên chậm trễ, trước mang Lạc Mộng Khê rời đi.

Hắc y nhân cúi người ôm Lạc Mộng Khê đi, ngờ đâu, ngay khi bàn tay hắn vừa mới chạm tới chăn, nguyên bản Lạc Mộng Khê đã ngủ mê đột nhiên lai mở mắt, trong đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng thoáng hiện hàn quang, tay phải rút ra một cây chủy thủ dưới gối đầu, hung hăng đâm tới ngực hắc y nhân...

Tuy rằng Hắc y nhân đã né tránh với tốc độ nha h nhất, nhưng quần áo trước ngực hắn vẫn bị Lạc Mộng Khê chém mở ra một lỗ hổng, nếu vừa rồi chủy thủ kia thật sự đâm vào trên người hắn, phỏng chừng hắn đã máu tươi tại đương trường:

Hận ý thật mãnh liệt, nàng hận không thể đem bản cung thiên đao vạn quả, bầm thây vạn đoạn......

Hắc y nhân vừa mới né qua chủy thủ của Lạc Mộng Khê, còn không kịp thở dốc, Lạc Mộng Khê đã vung tay lên, tấm chăn trên người đã phóng tới hướng hắc y nhân.

Hắc y nhân huy chưởng đánh úp về phía tấm chăn phủ gấm trùm lên hắn, chém thành hai nửa, nhất thời, sợi bông bay tán loạn, roi tán loạn quanh người Lạc Mộng Khê cùng Hắc y nhân, lợi dụng sự che dấu của sợi bông, bóng dáng yểu điệu của Lạc Mộng Khê liền bay lên trời, chủy thủ trong tay chém thẳng đến hắc y nhân......

Hắc y nhân nghiêng người tránh thoát công kích của Lạc Mộng Khê, huy chưởng đánh tới cổ tay Lạc Mộng Khê, muốn đánh rớt chủy thủ của nàng, Lạc Mộng Khê sao lại để cho hắn được như nguyện, né tránh chiêu thức của hắc y nhân, đồng thời chủy thủ trong tay lại công kích tới chỗ yếu hại trên người Hắc y nhân......

Lạc Mộng Khê taycầm chủy thủ, chiêu chiêu rất nhanh, ngoan độc, sát khí mãnh liệt, không lưu tình chút nào, giống như tràn ngập địch ý sâu nặng đối với hắc y nhân.

Hắc y nhân nửa công nửa thủ, muốn thử những chiêu thức võ công của Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê chiêu thức khi mau, khi chậm, khi gấp khi hòa hoãn, trong khoảng thời gian ngắn làm cho người ta không thể rõ ràng......

Trong phòng vang lên tiếng đánh nhau kịch liệt, những ám vệ đang ẩn nấp ở ngoài cửa ý thức được không ổn, đang muốn vọt vào cứu người, ngở đâu, một đám hắc y nhân từ trên trời giáng xuống, chặn đường bọn họ.....

Tiếng binh khí kịch liệt giao chiến vang lên không dứt bên tai, hắc y nhân dương môi cười yếu ớt: hắn mang hai nhóm người tới Lạc vương phủ, một nhóm dùng để ngăn trở Nam Cung Quyết, một nhóm khác tự nhiên là để ngăn cản những ám vệ bên ngoài......

Tất cả cứu binh đều đã bị hắn ngăn cảnở bên ngoài, ai cũng tìm không ra khe hở để tới cứu Lạc Mộng Khê, Lạc Mộng Khê võ công xác thực không sai, nhưng nếu so sánh với mình thì vẫn còn kém một chút......

Cho dù nàng liều chết phản kháng, chỉ cần mình muốn bắt nàng, thì vẫn là một chuyệnrất dễ dàng, bất quá, hiện tại thời gian còn sớm, hắn không nóng nảy, không bằng liền tiếp tục so chiêu với nàng, cũng thuận tiện để hiểu biết thêm một chút về võ công của Lạc Mộng Khê, về sau khi so chiêu cùng nàng, trong lòng cũng có thể chuẩn bị trước.

nói đến sau khi Lãnh Tuyệt Tình cùng tả hữu hộ pháp tách ra, một mình một người không mục đích đi về phía trước, bất tri bất giác, hắn thế nhưng lại đi tới Lạc vương phủ.

Khi ngẩng đầu trông thấy tấm biển Lạc vương phủ, Lãnh Tuyệt Tình có chút tự giễu cười cười: Ta làm sao có thể đi tới nơi này, Mộng Khê ở trong này, nhất định cuộc sống sẽ thực hạnh phúc......

Bóng đêm dần dần dày, Lãnh Tuyệt Tình cũng không biết chính mình đã đứng ở đây bao lâu, thẳng đến lúc sương mù tràn ngập, Lãnh Tuyệt Tình mới ý thức được trời sắp sáng......

Khe khẽ thở dài, Lãnh Tuyệt Tình đang muốn rời đi, bỗng nhiên tiếng binh khí giao chiến kịch liệt rất nhỏ truyền vào trong tai, Lãnh Tuyệt Tình hơi hơi sửng sốt, nghĩ là mình nghe lầm, đang muốn nâng bước rời đi thìtiếng binh khí giao chiến thế nhưng lại rõ nét hẳn lên......

Trong Lạc vương phủ có thích khách! Lãnh Tuyệt Tình trong lòng cả kinh, mắt lạnh híp lại, không kịp nghĩ thêm gì khác, bóng dáng thon dài màu trắng trong nháy mắt đã lủi vào trong Lạc vương phủ: Chỉ mong Mộng Khê không có việc gì......

Băng Lam là nha hoàn của Lạc Mộng Khê, từng vẽ lại địa hình trong Lạc Vương phủ đưa cho Lãnh Tuyệt Tình, hơn nữa Lãnh Tuyệt Tình từng vào Lạc vương phủ, nên địa hình trong phủ hắn tự nhiên là rõ ràng trong lòng bàn tay.

Sau khi vào phủ, Lãnh Tuyệt Tình không đi đâu khác, mà là đi thẳng đến phòng ngủ của Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết...

Khê viên.

Lạc Mộng Khê cùng Hắc y nhân còn đang đánh nhau, bất quá, Lạc Mộng Khê biết, nàng không phải là đối thủ của hắn, nếu đám người Nam Cung Quyết còn không trở lại, nàng rất có khả năng sẽ bị hắn bắt đi......

Hai người so chiêu thời gian không ngắn, hắc y nhân cũng từ bắt đầu từ hưng trí bừng bừng biến thành vô vị nhàm chán, quay đầu nhìn ra bầu trời bên ngoài: Thời gian đã không còn sớm, bản cung cũng không có nhiều thời gian để mà tiêu hao ở đây nữa......

Bàn tay đột nhiên vung lên, chưởng phong mạnh mẽ đánh úp tới Lạc Mộng Khê: phải đả thương Lạc Mộng Khê, hắn mặc dù có chút luyến tiếc, nhưng mà nếu để cho Lạc Mộng Khê lông tóc vô thương thì nàng sẽ không đi cùng hắn, hắn cũng không còn cách nào khác mới có thể ra hạ sách này......

Lạc Mộng Khê cũng nhìn ra hắc y nhân muốn tốc chiến tốc thắng, sau đó đem nàng bắt đi, trong tiềm thức nỗi hận đối với hắn lại càng tăng một tầng.

Ánh mắt nhìn đến cái bàn ở cách đó không xa, Lạc Mộng Khê mâu quang phát lạnh, khi chưởng phong của hắc y nhân đánh tới, nàng rất nhanh liền lắc mình né qua, bóng dáng yểu điệu nháy mắt đã lui tới sau bàn.

Đột nhiên nàng nâng tay, sát khí cường thế, hỗn loạn mà nồng đậm tức giận, nháy mắt đã đánh tung cái bàn chắn ở giữa, lấy thế sét đánh không kịp bưng tainhanh chóng đánh úp về phía hắc y nhân......

Hắc y nhân không đón đỡ một chiêu này, rất nhanh nghiêng người né qua, sát chiêu của Lạc Mộng Khê đụng vào bàn trang điểm, bàn trang điểm xinh đẹp, kiên cố nhất thời bị đánh nát bấy.

Những sợi bông trong chăn phủ gấm rơi xuống, lại bị cuồng phong thổi tung, không ngừng xoay tròn giữa không trung, bay lên, phiêu phiêu lả tả phân tán khắp nơi.......

một chiêu này Lạc Mộng Khê đã dùng hết toàn lực, nếu đánh vào trên người hắc y nhân, cho dù hắc y nhân võ công có cao tới đâu, thì chắc chắn sẽ trọng thương: Khi Lạc Mộng Khê ra chiêu, căn bản là không tính lưu lại đường sống cho hắc y nhân, nàng đúng là hận hắn như vậy......

“Lạc Mộng Khê!” Hắc y nhân nổi giận gầm lên một tiếng, nâng tay đánh ra một chưởng hướng tới Lạc Mộng Khê: Nàng muốn giết bản cung phải không, vậy bản cung khiến cho nàng nếm thử tư vị bị người khác đánh trọng thương, Lạc Mộng Khê, đây là nàng tự tìm.....

một chưởng này, hắc y nhân dùng hết toàn lực, nếu Lạc Mộng Khê thực bị đánh trúng, tuyệt đối sẽ trọng thương, nếu vận khí tốt thì còn có thể khôi phục lại khỏe mạnh, nếu như vận khí không tốt thì chỉ có thể cả đời nằm ở trên giường bệnh......

Lạc Mộng Khê cũng nhận thấy được cường thế của chưởng phong, nàng không trực tiếp đón đỡ mà ngay khi chưởng phong đánh úp lại, Lạc Mộng Khê liền thả người nhảy ra ngoài cửa sổ.

Phía sau truyền đến “Phanh!” một tiếng, trong phút chốc, những mảnh vụn bay tán loạn, mặt đất chấn động giống như động đát, Lạc Mộng Khê quay đầu lại, chỉ thấy văn phòng của mình cùng Nam Cung Quyết đã bị đánh thủng một cái lổ lớn:

Đáng giận, một chưởng này của Hạ Hầu Thần nếu thực sự đánh trúng vào người ta thì cũng đủ để đánh chết ta rồi......

Trong viện, ám vệ đang kịch liệt giao thủ với nhóm hắc y nhân, nhân mã và thực lực của hai bên tương đương nhau, trong thời gian ngắn sẽ khó phân thắng bại.

Nơi đây không nên ở lâu, hắc y nhân võ công cao hơn so với Lạc Mộng Khê, nhóm ám vệlại không thể giúp nàng, nếu nàng lại tiếp tục ngốc ở đây nữa, vậy thìchính là đang chờ bị hắn bắt đi!

Huống chi, muc tiêu của hắc y nhân là nàng, nếu nàng đi rồi, trận chiến trong viện sẽ có thể dừng lại......

Vừa nghĩ, Lạc Mộng Khê không lại trì hoãn, đang muốn vận dụng khinh công rời đi, thình lình hắc y nhân đã xuất hiện ngay trước mặt chắn đường nàng:“Lạc Mộng Khê, hôm nay, nàng có chạy đằng trời, ngoan ngoãn theo ta trở về, miễn cho lại da thịt khỏi phải chịu thêm đau khổ!”

“Ngươi nằm mơ!” Lạc Mộng Khê mâu quang phát lạnh, tranh thủ khi Hắc y nhân còn chưa kịp phát giận liền vung chưởng đánh ra một mảnh khói trắng, thừa dịp hắc y nhân tránh né, nhanh chóng phi thân rời đi: Nam Cung Quyết hẳn là còn ở trong tiểu viện kia......

Khói trắng không đánh trúng trên người hắc y nhân, nhưng lại rớt trúng tên tử sĩ do hắc y nhân mang đến, tên tử sĩ kêu thảm thiết rồi ngã xuống đất, không đến một lát sau đã té bẹp trên mặt đất, hóa thành một bãi máu loãng, một khúc xương cũng không còn:“Hóa thi phấn, Lạc Mộng Khê!” Nàng thế nhưng lại muốn bản cung biến mất trên đời, nào có dễ dàng như vậy!

Hắc y nhân hai mắt màu đỏ, nhìn lên giữa không trung, thấy bóng dáng Lạc Mộng Khê càng lúc càng xa, trong mắt luân phiên hiện ra sự phẫn nộ cùng cừu hận: Lạc Mộng Khê, đây chính là nàng tự tìm.....

Thân ảnh màu đen cao lớn nháy mắt đã tung mình khỏi mặt đất, rất nhanh đã đuổi theo Lạc Mộng Khê ở giữa không trung: Lạc Mộng Khê......

Lạc Mộng Khê khinh công không bằng hắc y nhân, trong khoảnh khắc đã sắp bị đuổi theo, phía sau ác phong đã úp tới gần, Lạc Mộng Khê mâu quang phát lạnh: Cùng lắm thì cùng ngươi đồng quy vu tận......

Ác phong cường thế gần trong gang tấc, Lạc Mộng Khê đột nhiên xoay mình, vung chủy thủ đâm tới ngực hắc y nhân......

Lạc Mộng Khê thân là đặc công, ra tay tốc độ cực mau, ngoan, chuẩn, mục tiêu mà nàng nhận định rất ít khi trốn thoát, bất quá mọi việc luôn luôn có ngoại lệ......

Ngay trong khoảnh khắc chủy thủ trong tay Lạc Mộng Khê chỉ còn cách ngực hắc y nhân khoảng một li, thì cổ tay đã bị nắm chặt, rốt cuộc không thể tiến thêm được nửa phần, nâng mắt nhìn đối diện với đôi mắt đỏ đậm đầy phẫn nộ của hắc y nhân:“Lạc Mộng Khê, lúc này nàng lại tính sai!”

Hắc y nhân đột nhiên nâng chưởng đánh tới Lạc Mộng Khê, gần gũi như thế, tuyệt đối không có khả năng sẽ thất thủ, một chưởng này, hắc y nhân dùng một nửa nội lực, có thể đánh Lạc Mộng Khê bị trọng thương, những cũng không phải vứt bỏ tánh mạng......

Hắc y nhân tốc độ cực nhanh, Lạc Mộng Khê căn bản là trốn không thoát, ngay lúc nàng nghĩ là mình chạy trời không khỏi nắng, thì một bóng dáng màu trắng nháy mắt liền xuất hiện ngay trước mặt hai người, nâng chưởng tiếp được chưởng lực của hắc y nhân......

“Phanh!” Lại một lần nữa đinh tai nhức óc, đất rung núi chuyển, bóng dáng màu trắng cùng hắc y nhân đều tự đứng thẳng sang một bên căm tức, Lạc Mộng Khê thì đứng ở cách chỗ hai người không xa, ba người hình thành một hình tam giác kì lạ: Lãnh Tuyệt Tình, hắn làm sao có thể ở trong này?

“Đối với một thiếu nữ tử mà các hạ cũng ra nặng tay như thế?” Người này lòng dạ hẹp hòi, tâm ngoan thủ lạt, đối với bất luận kẻ nào cũng không thủ hạ lưu tình, vừa rồi may mắn ta đến rất nhanh, nếu không, Mộng Khê khó giữ được tánh mạng!

Nhìn tình hình đánh nhau trong viện, trận đánh này ít nhất cũng đã xảy ra hơn nửa canh giờ, người này khí thế sắc bén, quần áo có chút tổn hại, nhìn có chút chật vật, hẳn là do Mộng Khê tạo thành, có thể kéo thời gian dài như vậy, võ công của Mộng Khê cũng coi như không sai.

“Chuyện của ta, không tới phiên người khác hỏi đến, chắn đường của ta, chết!” Lãnh Tuyệt Tình, nếu ngươi muốn chết, bản cung cũng có thể tiễn ngươi một đoạn đường!

“Muốn giết ta, cũng phải nhìn xem ngươi có bản lãnh lớn như vậy hay không!” ánh mắt người này sắc bén, giọng điệu cuồng ngạo, chỉ có người hàng năm đều quen ra lệnh mới có thể như thế, tìm khắp toàn bộ Thanh Tiêu, người dám minh mục trương đảm xông vào Lạc vương phủ giết người, bắt người, có thể đếm được trên đầu ngón tay.

“Ra tay đi!” bàn tay hắc y nhân chém đến Lãnh Tuyệt Tình, lúc này lại có Lãnh Tuyệt Tình, hắn căn bản sẽ không thể mang Lạc Mộng Khê đi, cho nên, chỉ có thể giết chết Lãnh Tuyệt Tình thì kế hoạch của hắn mới có thể thuận lợi thực thi.Chương 90: Ám dạ đánh nhau

Edit Vân Anh

Lãnh Tuyệt Tình cùng Hắc y nhân võ công thế nhưng lại tương xứng, hai người đánh nhau hơn trăm chiêu, thế nhưng một chút cũng không phân ra được thắng bại.

trên bầu trời đông phương mọc lên ngôi sao mai, trận đánh nhau trong tiểu viện cũng đã sắpkết thúc, nhóm ám vệ đã chiếm thượng phong, những tên thích khách càng ngày càng ít.

Khê viên phát sinh chuyện lớn như vậy mà Nam Cung Quyết cũng không trở về, xem ra, hắn hẳn là đã bị người giữ chân, tuy rằng Lạc Mộng Khê không có nhìn thấy Nam Cung Quyết, bất quá, nàng tin tưởng võ công và năng lực của hắn, tuyệt đối sẽ không thất bại bởi người bên ngoài, nàng không cần quá lo lắng, nay, chuyện cần phải giải quyết nhất, chính là nhân vật phiền toái trước mắt này.

Lạc Mộng Khê giơ lên chủy thủ trong tay, đúng thanh chủy thủ dùng để chặt túy gà lúc ban ngày ở Túy Tiên lâu: Nếu hôm nay thanh chủy thủ này dính phải máu người nọ, sẽ không có thể lại dùng để chặt túy gà nữa, hảo hảo một thanh chủy thủ, thật sự là đáng tiếc.....

Lạc Mộng Khê ghé mắt nhìn phía Lãnh Tuyệt Tình đang kịch liệt đánh nhau với Hắc y nhân, khóe miệng cong lên một ý cười trào phúng lạnh như băng, thân hình vừa chuyển, chủy thủ trong tay đánh thẳng đến hậu tâm của hắc y nhân:

không phải Lạc Mộng Khê thích đánh lén người khác, mà là đối phó với người xấu, không cần phải để ý tới phương pháp, phương pháp có thể giết chết hắn, thì chính là phương pháp chính đáng nhất......

Hắc y nhân võ công cao cường, mặc dù giao thủ cùng với Lãnh Tuyệt Tình, nhưng lực quan sát vẫn còn rất cao, phía sau có ác phong đánh úp lại, hắn tự nhiên là có thể cảm giác được, lắc mình tránh thoát khỏi tập kích của Lạc Mộng Khê, lấy thực lực của một người đối phó với hai người Lạc Mộng Khê và Lãnh Tuyệt Tình......

Lấy một địch hai, hắc y nhân ngay từ đầu còn không cảm giác cái gì, nhưng thời gian dần qua, thể lực dần dần chống đỡ hết nổi, dù sao thì võ công của Lãnh Tuyệt Tình cũng ngang tay với hắn, mà võ công của Lạc Mộng Khê cũng không sai.

Trong tiểu viện, người của mình càng ngày càng ít, sắc trời cũng dần dần tỏa sáng, hắc y nhân biết mình không thể tiếp tục trì hoãn, nhưng màtốn công mà phải chịu tay không mà về thì hắn lại không cam lòng.

Dù sao, chính mình đã dốc lòng sắp xếp tinh vi như vậy, cũng đã mất đi nhiều nhân lực do chính mình tiêu phí tâm lực để bồi dưỡng như vậy,nếu không thu hoạch được gì, thất bại mà về, hắn như thế nào có thể cam tâm......

Người đầu sỏ tạo thành hết thảy mọi chuyện chính là Lạc Mộng Khê, cho nên hắn cái gì cũng đều không có được, nhưng hắn cũng tuyệt đối sẽ không để yên cho Lạc Mộng Khê......

Hắc y nhân dần dần chống đỡ hết nổi, dần dần yếu sức, Lãnh Tuyệt Tình cùng Lạc Mộng Khê tất nhiên là sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này, thừa thắng xông lên, nhưng lại không biết hết thảy đều chỉ là quỷ kế của hắc y nhân......

Ngay khi Lạc Mộng Khê nghĩ đến mình sẽ thắng, nên có chút thả lỏng với hắn, hắc y nhân đột nhiên mở tay ra, một cây ngọc trâm cài tóc của nam tử bay thẳng đến hướng Lạc Mộng Khê.....

“Mộng Khê, cẩn thận!” Khóe mắt hiện lên một đạo hàn quang, tay của hắc y nhân đã đến rất gần Lạc Mộng Khê, Lãnh Tuyệt Tình dù có muốn đẩy nàng ra thì cũng đã không còn kịp, theo bản năng liền phi thân chắn ngay trước người Lạc Mộng Khê......

“Xích!” Ngọc trâm đâm vào cánh tay Lãnh Tuyệt Tình, xuyên qua tới sau người hắn, trên cánh tay sau khi bị ngọc trâm đâm xuyên qua, máu tươi liền nhiếm hồng cả một mảng quần áo trắng......

“Lãnh Tuyệt Tình!” Lạc Mộng Khê kinh hô một tiếng, thừa dịp Hắc y nhân ngây người, nháy mắt chủy thủ trong tay đã đâm tới cổ hắn: Hạ Hầu Thần, đi tìm chết đi!

Khi hàn quang trong tay Lạc Mộng Khê đâm tới, Hắc y nhân ý thức được không ổn, trong tiềm thức muốn né tránh, dù không thể hoàn toàn tránh thoát, nhưng cũng có thể tránh đi chỗ yếu hại, chủy thủ trong tay Lạc Mộng Khê đâm thật sâu vào bờ vai của hắn......

“Lạc Mộng Khê...... Nàng...... Nàng......” đã vậy còn quá hận ta...... Hắc y nhân giơ ngón taychỉ Lạc Mộng Khê, tức giận nói không ra lời.

“đi tìm chết đi!” Lạc Mộng Khê đột nhiên rút ra thanh chủy thủ đã đâm vào trên người hắc y nhân ra, khi máu tươi vẩy ra, Lạc Mộng Khê nhấc chân hung hăng đá tớihắc y nhân.

Hắc y nhân phản ứng cực nhanh, ngay khi Lạc Mộng Khê đá hắn, hắn đã che miệng vết thương lại, nhanh chóng thối lui về phía sau, Lạc Mộng Khê cũng rất nhanh đi lên theo, muốn bổ thêm mấy kiếm hoặc mấy đá, giết hắn là xong hết mọi chuyện.

Ai ngờ, Hắc y nhân lại tung ra một đoàn sương trắng hướng tới Lạc Mộng Khê, thừa dịp lúc Lạc Mộng Khê trốn tránh, liền phi thân rời đi, đồng thời cũng thả lên trên trời tín hiệu màu đỏ......

Trong tiểu viện, Nam Cung Quyết vẫn còn đang đánh nhau cùng với tên thần bí nam tử kia, hai người võ công tương xứng, đã gần sắp được ngàn chiêu, nhưng vẫn bất phân thắng bại, Nam Cung Quyết âm thầm sốt ruột, nhưng không có cách nào để thoát thân rời đi.

Đám người Bắc Đường Diệp cung bị nhóm thích khách vây khốn, không thể tiến đến cứu Lạc Mộng Khê, ngay khi Nam Cung Quyết lo lắng cho an nguy của Lạc Mộng Khê, trên trời không liền hiện lên chùm ánh sáng, ngay sau đó, người cùng hắn giao thủ mâu quang hơi hơi lóe lóe, liên tiếp phóng ra mấy chưởng bức lui hắn, nhanh chóng rời đi......

Những thích khách đang giao thủ với đám người Bắc Đường Diệp cũng tùy theo rời đi......

Ngay lúc đám người Bắc Đường Diệp âm thầm thở phào, Nam Cung Quyết đột nhiên nâng lên mí mắt: Bọn họ vội vã rút lui, có hai cái nguyên nhân, một là bọn hắn thua, hai chính là bọn họ đã đạt thành mục đích của mình, không còn cần thiết phải ởlại chỗ này.

Nhưng vừa rồi, bọn họ không có chút dấu hiệu bị thua, chẳng lẽ là...... đã đắc thủ, vậy Mộng Khê chẳng phải là...... bị bọn họ bắt đi......

Mộng Khê thông minh như vậy, hẳn là sẽ không gặp chuyện không may! Nàng sẽ không gặp chuyện không may, Nam Cung Quyết tựan ủi mình, không để ý đến đám người Bắc Đường Diệp kêu gọi, nhanh chân chạy tới Khê viên: Mộng Khê, ngươi không thể xảy ra chuyện, nhất định không thể xảy ra chuyện......

Tuy rằng Nam Cung Quyết biết, loại khả năng này là rất nhỏ, rất nhỏ, nhưng hắn vẫn ôm hy vọng, Lạc Mộng Khê vẫn đang ở trong Khê viên, chờ hắn trở về......

Khê viên.

Những ám vệ bị thương nhẹ đang rửa sạch sân, nângnhững đồng bạn bị trọng thương vào phòng dược để trị liệu, còn những đồng bạn bị tử vong thì được đặt ở cùng một chỗ, đợi lát nữa sẽ hạ táng cho bọn họ sau, về phần những tên hắc y thích khách đã chết, cũng được chất đống ở cùng một chỗ:

Vô luận khi sống có bao nhiêu tâm cừu đại hận, nhưng sau khi chết thì cũng xong hết mọi chuyện, còn sống cần gì phải so đo với người chết.

Bọn họ cũng giống như mình, ăn lộc quan, phải làm việc cho quan, cầm lấyphần bổng lộc này để rồi bán đi tánh mạng của chính mình, sau khi chết nhất định phải được an táng, để cho bọn họ có nơi cư trú, không cần phải phơi thây nơi hoang dã.

“Ngươi bị thương không nhẹ, ta giúp ngươi băng bó đi!” Lạc Mộng Khê giúp đỡ Lãnh Tuyệt Tình bị thương ở cánh tay đi vào phòng ngủ, trong phòng ngủ sớm đã trở thành một đám bừa bãi, bàn ghế toàn bộ đều lệch vị trí, những mảnh vụn phân tán khắp nơi......

Ngoại thất coi như còn có chút sạch sẽ, Lạc Mộng Khê dàn xếp cho Lãnh Tuyệt Tình ngồi bên chếc bàn trong ngoại thất, tự mình chạy vào nội thất lấy dược trị thương.

Đối với Lãnh Tuyệt Tình, Lạc Mộng Khê cảm thấy thập phần phức tạp, bọn họ vốn nên là vợ chồng, nhưng mà âm kém dương sai, hai người đã bỏ qua nhau. Nay, Lãnh Tuyệt Tình thế nhưng lại vì nàng mà bị thương.

Khi Lạc Mộng Khê đang ngủ thì phải giao thủ với Hắc y nhân, nên trên người vẫn còn mặc tẩm y, tẩm y ở cổ đại cũng thực bảo thủ, hơn nữa hiện tại là mùa thu, tẩm y rất dầy, cho nên, da thịt trên người Lạc Mộng Khê đều được che đậy, không chút lộ ra ngoài.

Nhưng mà mặc tẩm để tiếp khách thì chung quy vẫn là không lễ phép, Lạc Mộng Khê mặc vào một tấm áo khoác, đang cầm trị dược trị thương đi ra, vén lêncánh tay áo bị thương của Lãnh Tuyệt Tình, thật cẩn thận nhẹ nhàng xử lý miệng vết thương cho hắn.

Lạc Mộng Khê động tác thành thạo, không lâu sau, miệng vết thương đã xử lý xong, xác nhận trên ngọc trâm của hắc y nhân không có độc, Lạc Mộng Khê mới bôi thuốc rồi băng bó cho Lãnh Tuyệt Tình.

“Mộng Khê, nàng thường xuyên băng bó miệng vết thương sao?” Bằng không, động tác sao lại thành thạo như thế.

Lạc Mộng Khê sắc mặt bình thường, độngt ác trong tay cũng như thường:

“không phải, trước đây, ta ở Tướng phủ thường xuyên bị khi dễ, Tuân mẹ thường thoa dược cho ta, ta xem xong liền học lại, về sauTuân mẹ cách thế, nhóm nha hoàn va mấy tên sai vặt liền khi dễ ta cùng Băng Lam, chúng ta lại thoa dược cho lẫn nhau, thời gian lâu, động tác tự nhiên cũng trở ên thành thục......”

Động tác bôi thuốc thành thạo của Lạc Mộng Khê có được là ở thời hiện đại, bất quá, nàng không muốnđể cho Lãnh Tuyệt Tình biết.

Huống chi, Lạc đại tiểu thư bị ngườikhác đánh là sự thật, sau khi bị thương cần phải bôi dược, nhưng chỉ có thể hái chút thảo dược đắp lên trên miệng vết thương, nếu phải kể ra thì tình trạng của Lạc đại tiểu thư còn thảm hơn so với Lạc Mộng Khê....

không thể tưởng tượng được ngươi lại phải trải qua hững ngày như vậy ở Tướng phủ, Lạc Hoài Văn là thân sinh phụ thân của ngươi, hắn cũng không quản ngươi sao? Những lời này Lãnh Tuyệt Tình không có hỏi ra, vì sợ sẽ gợi lên nỗi thương tâm của Lạc Mộng Khê.

Miệng vết thương băng bó xong, Lạc Mộng Khê thắt một cái nơ bướm cái xinh đẹp, nàng băng bó hơilỏng vì sẽ có lợi để cho máu vận hành, buông xuống cánh tay áo cho Lãnh Tuyệt Tình, Lạc Mộng Khê phát hiện, trên tay áo hắn nhuộm đều là máu, quần áo căn bản không thể mặc nữa.

“Ngươi chờ một chút!” Lạc Mộng Khê rất nhanh chạy vào nội thất, lại rất nhanh chạy trở về, trong tayđã cầm thêm một bộ quần áo màu trắng:“Thay bộ quần áo này đi!”

Nam Cung Quyết cùng Lãnh Tuyệt Tình đều thích màu trắng, hơn nữa, thân hình hai người cũng không sai biệt lắm, cho nên, hẳn là Lãnh Tuyệt Tình sẽ mặc rất vừa người quần áo của Nam Cung Quyết.

Khóe miệng Lãnh Tuyệt Tình ẩn ẩn hiện lên một ý cười chua sót:“không cần, khách sạn cách nơi này không xa, ta trở về thay quần áo là được rồi”

Nếu không phải mới vừa rồi là vì muốn ở bên nàng ngốc lâu thêm một chút, hắn cũng sẽ không để nàng kéo vào nhà băng bó vết thương, nơi này là phòng ngủ của Lạc Mộng Khê cùng Nam Cung Quyết,cho dù hắn có đi vào thì chung quy vẫn chỉ là một người ngoài......

“Mộng Khê...... Mộng Khê......” Lạc Mộng Khê vừa muốn nói chuyện, ngoài cửa đã truyền đến tiếng kêu gọi đầy lo lắng của Nam Cung Quyết, Lạc Mộng Khê trong lòng nghi hoặc: Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì, nếu không, sao Nam Cung Quyết lại kích động như thế......

Lạc Mộng Khê buông quần áo trong tay, bước nhanh ra khỏi phòng:“Nam Cung Quyết, xảy ra chuyện gì......”

Lạc Mộng Khê lời còn chưa dứt, liền bị Nam Cung Quyết gắt gaoôm vào trong lòng:“Mộng Khê, ngươi còn ở đây, thật sự là quá tốt......” Ta còn tưởng rằng nàng đã bị bắt đi rồi......

Lạc Mộng Khê bất đắc dĩ thở dài: Ta còn tưởng đã xảy ra chuyện lớn gì nữa, nguyên lai là chỉ chuyện này.

Bất quá, vừa rồi thật sự là nguy hiểm thật, nếu Lãnh Tuyệt Tình không kịp lúc tới đây, ta thật sự sẽ bị trọng thương hoặc bắt đi, rồi sau đó ngươi và ta tuyệt đối sẽ không lông tóc vô tổn mà có thể cùng ôm nhau....

Trời đông đang dần dần tỏa sáng, Nam Cung Quyết lưu luyến không rời buông lỏng Lạc Mộng Khê đã sắp bị hắn ôm đến thở không nổi, ánh mắt ôn nhu:“Mộng Khê, nàng thắng Hạ Hầu Thần?”

Loại chuyện này nghe qua có chút không thể tin được, nhưng sự thật là như thế, nếu Lạc Mộng Khê thua thì Hạ Hầu Thần đã không có khả năng dễ dàng buông tha mà rời đi.

“không phải, là Lãnh Tuyệt Tình thắng Hạ Hầu Thần, đã cứu ta!”Nhưng hắn cũng bị thương.

“Phải không?” Nam Cung Quyết tuy rằng có địch ý với Lãnh Tuyệt Tình, nhưng mà nếu không có hắn hỗ trợ, thì Lạc Mộng Khê chắc chắn đã bị bắt đi, cho nên Nam Cung ngọc vẫn có chút cảm tạ Lãnh Tuyệt Tình:“Kia hắn hiện tại ở đâu?”

“Bên ngoại thất, hắn bị thương, ta giúp hắn băng bó......” khi Lạc Mộng Khê đang nói lại nhìn thấy ngoại thất trống rỗng thìliền im bặt: Lãnh Tuyệt Tình đã lặng lẽ rời đi trong khi Lạc Mộng Khê đi ra ngoài gặp Nam Cung Quyết.....

hắn vì cứu nàng mà bị thương, nhưng lại không muốn nàng hứa hẹn hay báo đáp gì, trên bàn tròn ở ngoại thất, có một lọ dược trị thương cùng một chiếc 

áo khoác màu trắng làm bằng thiên tàm ti, trên cổ áo khoác và cổ tay áo có thêu những đóa hoa dã gừng tạo thành những đường hoa tinh xảo,chính là dấu hiệu đặc thù trên quần áo của Nam Cung Quyết.....
Bình Luận (0)
Comment