Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 108

Diệp Đình mất tích.

Uống rượu say rồi đi đâu không biết lúc không ai để ý.

Thư ký tìm khắp hội trường cũng không thấy người, điện thoại trước sau như một không có người bắt máy.

Dương Gia Lập nhìn thư ký đang chỉ huy vệ sĩ đi tìm kiếm, gấp tới độ xoay vòng vòng, nhẹ giọng hỏi: "Đã tìm ở công ty chưa?"

Thư ký vẫn đang nỗ lực gọi điện cho Diệp Đình: "Đã cho người đi tìm, hội trường này, hậu trường, WC, cả mấy căn biệt thự của Diệp tổng cũng đã phái người đi tìm, bây giờ vẫn chưa có tin tức gì"

Dương Gia Lập muốn đi, cuối cùng vẫn quay người lại, gượng cười nói: "Người lớn như vậy, hẳn là không lạc mất được"

"Cũng không phải sợ lạc mất", thư ký cười khổ, "chủ yếu là uống say, nhỡ đâu có cái gì.....Không sao đâu, cậu Dương về trước đi, nghỉ ngơi cho tốt"

Dương Gia Lập gật gật đầu: "Thư ký Phùng, nếu tìm được người, phiền cô lén nói với tôi một tiếng"

Thư ký Phùng "ai" một tiếng thở dài, chân đạp lên giày cao gót đi lục soát lại lần nữa.

_____________________

Dương Gia Lập tâm trạng nặng trĩu trở về nhà.

A Phúc cùng Tiểu Hoàng dính thành một đoàn, đã ôm nhau ngủ rồi.

Dương Gia Lập sợ đánh thức chúng nó, thả nhẹ động tác, yên lặng đi vào phòng ngủ, rửa mặt qua loa rồi nằm trên giường.

Cậu nghe âm thanh tích tích đều đều phát ra từ chiếc đồng hồ trên tường, ánh mắt đảo qua căn phòng tối đen, nhiều suy nghĩ cứ chạy tới chạy lui trong đầu, tóm lại là không ngủ được.

Thẳng tới 1 giờ 30 sáng, cậu nuốt nước bọt, giận dữ đạp tung chăn ra.

Cậu ngồi dậy với lấy di động trên đầu giường, quả nhiên vẫn chưa có tin tức từ thư ký Phùng.

Thư ký Phùng là người đáng tin cậy, nói được nhất định sẽ làm được.

Tới bây giờ vẫn chưa có tin tức, vậy chứng tỏ là vẫn chưa tìm thấy Diệp Đình.

Dương Gia Lập cau mày, mặt mũi bị ánh sáng điện thoại chiếu tới trắng bệch, oán hận bĩu môi: "Người lớn như vậy, sao lại như đứa con nít, một chút cũng không khiến người khác bớt lo, phiền chết đi phiền chết đi....."

Cậu nhảy xuống giường đi đi đi lại trên nền đất lạnh lẽo trong phòng ngủ.

Khi cậu đi tới vòng thứ ba mươi, bước chân đột nhiên ngừng lại.

Cậu nghĩ tới một nơi.

Không quản chuyện gì nữa, Dương Gia Lập với lấy áo khoác trên móc treo, quấn vội chiếc khăn quanh cổ, rồi phi ra ngoài phòng khách, thay giày bước ra cửa.

Bóng đêm thâm trầm, ánh trăng tiêu điều. Thời điểm này thật sự rất khó gọi xe, Dương Gia Lập đơn giản quét mã một chiếc xe đạp công cộng, dẫm lên bàn đạp, hai bánh xe lăng lăng chuyển động phóng vút vào bóng đêm, xuyên qua đường phố, vòng qua ngõ nhỏ, một đường phi tới biệt thự của Diệp Đình.

______________________

Cậu xuống xe, chạy tới cửa biệt thự, một hơi còn chưa thở xong nhìn bảng mật mã cùng tay nắm cửa yêu cầu vân tay của cánh cửa trước mắt.

Cậu thử nhập sinh nhật của mình, mật khẩu chính xác.

Lại ấn xuống vân tay của mình trên tay cầm, xác nhận vân tay thành công.

Cánh cửa phát ra âm thanh vui vẻ: "Chủ nhân, anh đã về rồi"

Dương Gia Lập mở cửa, đèn cũng không thèm bật, trực tiếp hai ba bước leo cầu thang lên tầng cao nhất của căn biệt thự.

Ba mươi ngày kia, Diệp Đình đã dẫn cậu tới đây một lần, bên trong chứa đủ các thể loại quà tặng Diệp Đình mua cho cậu trong mấy năm nay. Cậu nhớ rõ Diệp Đình từng nói, khi nào tâm trạng hắn không tốt, liền thích tới đây lật đi lật lại mấy món đồ này.

Dương Gia Lập đập cửa rầm rầm vài cái, vừa đập vừa kêu: "Diệp Đình, anh ở bên trong à?"

Bên trong không có tiếng động, một mảnh yên lặng.

Dương Gia Lập còn chưa định từ bỏ, đập cửa đến là hăng say.

Thẳng tới khi tay đỏ ửng lên vì đập quá mạnh, giọng nói bị khàn đi, cậu mới dừng lại, ngơ ngác nhìn cánh cửa vẫn đang đóng chặt, trong lòng dâng lên một nỗi thất vọng.

Cậu xoay mũi chân, đang định rời đi thì nghe được tiếng khoá cửa lách cách vang lên.

Hô hấp Dương Gia Lập cứng lại, nắm chặt tay, lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi.

Cậu nhẹ nhàng đẩy cửa ra, một mùi rượu nồng nặc từ trong phòng xông vào khoang mũi.

Dương Gia Lập nhíu mày, giương mắt thấy cách đó không xa, cạnh cái giá bên tường, Diệp Đình vẫn quần tây áo sơ mi như ở tiệc rượu, chỉ là nhăn nhúm đến thảm thương, cả người như kẻ lang thang, ngồi bệt trên sàn nhà. Xung quanh la liệt toàn là vỏ bình rượu.

Diệp Đình nâng mí mắt, trong mắt toàn là men say, hừ cười: "Bé con, tới đây"

Một bình rượu lộc cộc lăn tới bên chân Dương Gia Lập, cậu cúi đầu nhìn, rượu mạnh, nồng độ không hề thấp chút nào.

Diệp Đình thật sự là say đến không xong rồi, vừa mới ôn nhu nhẹ nhàng gọi cậu câu trước, quay đầu liền thay đổi sắc mặt, nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung ác nói: "Em tới làm gì!"

Vẻ mặt Dương Gia Lập bình tĩnh, nhưng thanh âm lại hơi khàn khàn: "Anh mất tích, thư ký Phùng tìm anh rất lâu rồi"

"Cô ấy lo lắng cái gì?", Diệp Đình nghiêng đầu, ngũ quan đĩnh bạt thâm thuý bị ánh trăng ảm đạm chiếu tới, hiện lên vẻ vừa dã tính vừa suy sụp, "Anh biết rồi, lát nữa gọi lại cho cô ấy, em đi đi"

Dương Gia Lập đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Diệp Đình chậm rãi ngẩng đầu, thanh âm trầm thấp: "Đứng đó làm gì, đi đi, đi nhanh!"

Dương Gia Lập nhìn chằm chằm Diệp Đình đang ngồi bệt trên sàn nhà, bước chân không động cũng không nói một lời.

Diệp Đình lung lay đứng dậy, ánh mắt hung hăng: "Còn không đi, được, xem ra là muốn anh tự mình đưa em ra ngoài"

Hắn duỗi tay kéo lấy áo khoác Dương Gia Lập, vốn dĩ lúc đi quá gấp chưa kịp mặc đàng hoàng, bị hắn kéo lại càng thêm nhăn nhúm.

Hắn kéo Dương Gia Lập đi về phía cửa, đẩy cậu ra bên ngoài.

Diệp Đình lạnh nhạt nói: "Đừng xuất hiện trước mặt anh"

Hắn nắm tay nắm cửa, tay dùng chút lực định hung hăng đóng cửa lại.

Ngay một giây trước khi Diệp Đình đóng cửa lại, Dương Gia Lập không chút biểu cảm đưa tay chặn giữa khe cửa.

Bàn tay đang đóng cửa của Diệp Đình đột ngột dừng lại một giây trước khi cánh cửa đập vào ngón tay của Dương Gia Lập.

Diệp Đình ngẩng đầu nhìn Dương Gia Lập, vành mắt chi chít tơ máu đỏ hồng, thanh âm chậm rãi rơi xuống: ".........Em còn muốn thế nào nữa?"

Bình Luận (0)
Comment