Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 120

Cuối cũng Lý nhị cũng đồng ý.

Cậu ấy không phải là kỳ thị đồng tính luyến ái, chỉ là có hơi xấu hổ.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đây cũng chỉ là diễn một vở kịch mà thôi, cậu còn từng diễn quảng cáo thuốc trĩ thuốc nhuận tràng các thứ cơ mà, lần này coi như nể mặt anh Dương, diễn thì diễn.

Dương Gia Lập thở phào nhẹ nhõm khi Lý nhị gật đầu.

Tối đó, Dương Gia Lập liền giới thiệu Lý nhị cho Triệu Hướng Hải để hai người gặp mặt.

Ban đầu Lý nhị quả thực ngại tới không biết nên làm gì.

Không nói tới việc Triệu Hướng Hải là nam, anh còn là cấp trên của cậu nữa, thật là xấu hổ quá đi mất.

Tuy nhiên tình huống này cũng không kéo dài lâu, Lý nhị đã tự mình thích ứng, không mất bao lâu liền có thể ở chung với Triệu Hướng Hải khá tốt, thậm chí ở trong hậu trường trường quay còn không nhịn được khen tới tấp: "Lý đại, anh Dương, để em nói cho hai người nghe, anh Hải thật đúng là một người đàn ông con mẹ nó quá tốt đi. Đời này em chưa từng thấy người nào chu đáo hơn anh ấy, mẹ nó, em mặc vest nhìn như nông dân ngáo ngơ mới lên thành phố, anh ấy mặc vest lại thực sự có thể mê chết người đó có biết không. Khí chất là gì? Đó mới gọi là khí chất, đó mới gọi là lịch lãm nghe không......"

Lý đại nghe vậy, ánh mắt hoài nghi liếc qua Lý nhị: "Chú ý tính hướng của mình chút, Lý nhị, mày ngàn vạn lần đừng có đột nhiên tới cái khúc kia thì quay xe"

Lý nhị ho khan một tiếng, nhỏ giọng cự nự: "Chỉ là một người đàn ông ngưỡng mộ sùng bái một người đàn ông khác mà thôi. Yên tâm, em vẫn thích sóng gió mãnh liệt"

Dương Gia Lập nhìn Lý nhị vẫn đang lẩm bẩm, cười cười.

Thật ra cậu có hơi mong chờ phản ứng của Tiêu Dã khi thấy Lý nhị đi theo bên người anh Hải.

______________________

Sau buổi tổng duyệt trước cho chương trình vào sáng hôm đó, Dương Gia Lập đi cùng Lý đại Lý nhị ra khỏi phòng phát sóng.

Chưa kịp ra tới bên ngoài đã bị mấy phóng viên chạy tới cản đường.

Dương Gia Lập cho tới nay vẫn còn chút bóng ma tâm lý với việc bị phóng viên vây lấy, cũng không muốn nhiều lời, dùng tay che nửa mặt, bước chân nhanh hơn muốn rời khỏi.

Trong khi bước chân còn đang vội vàng bước, cậu ngẩng đầu, không ngờ lại nhìn thấy nam sinh kỳ quái lần trước.

Nam sinh kia vẫn giống như lần trước chen chúc trong đám người, giống như đang nhìn trộm cái gì. Trên người cậu ta vẫn mặc chiếc áo hoodie đen, hơn nửa khuôn mặt đều bị giấu dưới khẩu trang và kính râm, nhìn không ra bộ dáng thật sự.

Dương Gia Lập nhíu mày, cảm thấy người này rất khả nghi.

Cổng lớn của đài truyền hình rất nhanh đã xuất hiện trong mắt cậu, Dương Gia Lập nói vào bên tai Lý đại Lý nhị, để hai người ra ngoài trước.

Lý đại Lý nhị cũng không suy nghĩ nhiều, tiếp đón truyền thông dẫn dắt lực chú ý của họ.

Dương Gia Lập nhân cơ hội chuồn ra khỏi tầm ngắm của giới truyền thông.

Cậu nhanh nhẹn di chuyển tránh đi đám đông, vòng tới cửa sau, lại bước vào đài truyền hình.

Lần này, cậu thả nhẹ bước chân, ẩn mình trong bóng tối nhìn chằm chằm vào nam sinh che đậy kín mít kia.

Nam sinh kia không nhìn thấy Dương Gia Lập đâu nữa, y gấp gáp nhìn xung quanh một vòng, nhưng vẫn không tìm thấy Dương Gia Lập, chân tay luống cuống nửa ngày cuối cùng đành phải bỏ cuộc, bước chân vội vàng rời đi.

Dương Gia Lập bí mật đi theo sau y.

Nam sinh bước vào phòng vệ sinh đứng trước bồn rửa mặt.

Đầu tiên y giơ tay tháo chiếc camera đang đeo trên cổ, đặt nó sang một bên, sau đó kéo tay áo lên, vươn tay đến trước vòi nước tự động, xoa xoa.

Tay.

Dương Gia Lập ló đầu ra từ góc tường, khi cậu híp mắt nhìn rõ tay của nam sinh kia liền lắp bắp kinh hãi.

Trên cánh tay của nam sinh có rất nhiều sẹo, trong đó có vài vết thương đã đóng vảy, nhìn qua rất đáng sợ.

Dương Gia Lập cau mày, định nhìn kỹ hơn thì nam sinh kia đã bỏ tay áo xuống, lau khô vết nước, rồi liếc nhìn xung quanh để chắc chắn rằng không có ai rồi mới bí mật tháo kính râm ra.

Dương Gia Lập nhìn đôi mắt lộ ra trong bóng tối của y, càng nhìn càng cảm thấy quen thuộc.

Vừa định tiến lại gần để nhìn kỹ hơn, nam sinh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt đột nhiên bắt gặp Dương Gia Lập đang trốn trong bóng tối.

Dương Gia Lập sửng sốt.

Cậu chưa kịp phản ứng thì nam sinh kia đã đã chấn động mạnh, sắc mặt tái nhợt giật lấy chiếc kính râm bên cạnh đeo lại vào mặt, ôm máy ảnh rồi hoảng sợ bỏ chạy.

Dương Gia Lập nhìn bóng lưng đang chạy trốn của y, sự nghi ngờ trong mắt cậu càng thêm sâu.

Trong buổi tổng duyệt chiều hôm đó Dương Gia Lập vẫn luôn có chút mất tập trung.

Cậu liên tục hồi tưởng lại đôi mắt quen thuộc của nam sinh kia, đào sâu trong ký ức, cố gắng tìm ra người đó rốt cuộc là ai.

______________________

Kết thúc buổi tổng duyệt buổi tối, Dương Gia Lập lên xe do Diệp Đình gửi đến đón.

Khi đi qua ngã tư đèn đỏ, tài xế dừng xe, nhìn sang tòa nhà thương mại bên cạnh đang dần vắng vẻ, thở dài: "Tòa nhà thương mại này mấy tháng trước còn rất phát đạt, giờ không có người ở. Nghe nói chính phủ lên kế hoạch phá bỏ nó rồi lại xây dựng một cái gì đó khác"

Dương Gia Lập nhìn lên, nhìn thấy ánh đèn thưa thớt và tấm biển quảng cáo cũ kỹ, mỉm cười: "Vậy ạ?"

"Nhưng thực sự đến lúc nên tháo dỡ rồi, lâu rồi vẫn chưa có ai tới", tài xế thở dài chỉ vào một biển quảng cáo phía trên tòa nhà thương mại, cười nói: "Nhìn xem, biển quảng cáo đó mấy tháng nay không được thay thế, vẫn còn hình Vương Dương ở trển, hồi đó còn rất nổi, bây giờ........."

Mặt Dương Gia Lập cứng lại khi nghe thấy tên Vương Dương.

Khi cậu nhìn lại tấm biển quảng cáo, nhìn thấy khuôn mặt thời đang nổi của Vương Dương, tầm mắt của cậu đột nhiên đông cứng, hơi thở nghẹn lại.

Vương Dương.

Cậu nhớ ra rồi, đó là đôi mắt của Vương Dương.

Bình Luận (0)
Comment