Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 133

Dương Gia Lập nói với Vương Dương rất nhiều, rất nhiều.

Cậu nói với Vương Dương rằng lúc mới bắt đầu Diệp Đình đã có bao nhiêu chán ghét cậu

Cậu đưa thư tình cho Diệp Đình, Diệp Đình xé tan tành từng mảnh; cậu thức dậy thật sớm, bất chấp tuyết lớn để đi mua cơm nắm nóng cho Diệp Đình, Diệp Đình nhìn cũng chưa nhìn đã ném vào thùng rác, thà ăn bánh quy nữ sinh mua cho hắn cũng không chịu ăn của cậu; cậu đến gần Diệp Đình, Diệp Đình sẽ nắm cổ cậu bảo cậu cút, lạnh lùng tàn nhẫn như thế.

Dương Gia Lập lại kể cho Vương Dương nghe cậu và Diệp Đình làm sao để từ từ hoá giải mâu thuẫn, dần dần ở bên nhau.

Từ đầu đến cuối Vương Dương chỉ im lặng lắng nghe.

Chỉ khi Dương Gia Lập kể đến chuyện Diệp Đình dỗ cậu đi đặt phòng khách sạn, Vương Dương mới khàn giọng nói một câu: “Hắn thích cậu như thế, cũng sẽ cam lòng để cậu chịu đau như vậy sao?”

Dương Gia Lập sửng sốt lắc đầu: “Không đau đâu.”

Vương Dương khẳng định nói: “Rất đau, nhất định sẽ rất đau.”

Dương Gia Lập mỉm cười: “Chỉ cần có biện pháp làm đúng chỗ, đối phương kiên nhẫn chút, yêu thương cậu, bảo vệ cậu một chút thì làm chuyện đó cũng có thể rất sướng đó.”

Nói xong câu này, Dương Gia Lập nhịn không được đỏ mặt.

Khi cậu ngẩng đầu, lại không nhìn thấy nụ cười trên mặt Vương Dương như dự đoán.

Ngược lại, gương mặt Vương Dương trắng bệch, đôi môi run nhè nhẹ, trong mắt là nét buồn bã tự như một đứa con nít.

Dương Gia Lập nhớ tới dưới tay áo Vương Dương có một mảnh vết thương xanh tím và dáng đi lảo đảo của cậu ta, lúc này mới phản ứng lại.

Diệp Phàm trong phòng sẽ tàn bạo như thế nào, chỉ sợ được một lần ôm lấy yêu thương cũng chưa từng trải nghiệm qua.

Một chuyện vốn là gần gũi và hạnh phúc, thì đối với Vương Dương mà nói, đó là một khổ hình ghê tởm.

Dương Gia Lập trầm mặc, hơn nửa ngày mới ho khan một tiếng, nhìn phía chân trời đã dần dần chuyển tối bên ngoài, nói: “Nói có chút mà chiều xuống rồi, đợi lát nữa Diệp Phàm sẽ trở lại, cậu vẫn nên quay về đi, tránh đỡ phải chọc giận hắn.”

Vương Dương gật gật đầu, rời đi.

Mấy ngày kế tiếp, mỗi ngày Vương Dương đều nhân lúc Diệp Phàm ra ngoài rồi ngồi xổm xuống bên cạnh lồng sắt của Dương Gia Lập.

Cái gì cậu ta cũng không nói, chỉ im lặng nghe Dương Gia Lập kể chuyện xưa của cậu và Diệp Đình.

Dương Gia Lập đắm chìm trong hồi ức của mình, có nhiều chuyện đã quên đi như cứ nói cứ nói rồi cậu lại nhớ ra.

Dương Gia Lập giống như đang kể một bộ tiểu thuyết, lúc thì sôi nổi, lúc thì nước mắt lưng tròng.

Nói đến đoạn năm năm sau khi cậu và Diệp Đình gặp lại, Dương Gia Lập dụi dụi mắt: “Lúc trước tôi cứ luôn cảm thấy anh ấy bạc tình và xấu xa vô cùng, cứ coi tôi như một con chó mà chơi. Nhưng bây giờ nghĩ lại, anh ấy chỉ là đang cố chấp. Tới tận bây giờ anh ấy chưa bao giờ để tôi thật sự bị thương, anh ấy rất cưng chiều tôi…..”

“Vương Dương, cậu biết không, lúc trước tôi còn có chút trách anh ấy, nhưng bây giờ tôi lại rất nhớ anh ấy đó.”

Vương Dương chôn nửa gương mặt vào trong cánh tay, không biết nhớ tới cái gì, ánh mắt trộm đỏ lên.

Vương Dương nghe Dương Gia Lập luyên thuyên kể về chuyện xưa suốt mấy ngày nay, một chút cũng không mất kiên nhẫn, ngược lại còn rất chăm chú lắng nghe, hai mắt mờ mịt mông lung, thỉnh thoảng cũng sẽ rạng rỡ toả sáng như một cậu bạn nhỉ, giống như bản thân cậu ta cũng đang yêu đương.

Giữa chừng Diệp Phàm có bắt gặp họ một lần.

Diệp Phàm cũng không nổi giận, chỉ phạt Vương Dương một chút, còn cảnh cáo cậu ta phải cách xa lồng sắt một chút.

Vương Dương ậm ừ đồng ý, sau khi Diệp Phàm đi ngủ, trong màn đêm tối đen như mực, cậu ta sẽ tựa vào lồng sắt lắng nghe Dương Gia Lập nhỏ giọng kể những mẩu chuyện linh tinh, ánh mắt yếu ớt nhìn vào ánh trăng, không biết đang suy nghĩ gì.

Ngày thứ 13 sau khi bị nhốt trong lồng sắt, khi Diệp Phàm trở về, tinh thần rất phấn khởi.

Thậm chí hắn còn căn dặn người thả Dương Gia Lập ra khỏi lồng sắt nuôi chó, nói chuyện giống như đang ban thưởng: “Đêm nay cho cậu hoạt động ở ngoài, mắc công ngồi nghẹn chết ở trong lồng, tối nay cùng nhau ăn cơm đi, tốt xấu gì cũng là em dâu của tôi, không thể ngày ngày ăn bánh mì được, nay tôi chiêu đãi cho cậu mấy món ăn ngon. Lúc tôi lên lầu thì  cậu lại chui vào đó.”

Ban đầu Dương Gia Lập còn không hiểu tại sao Diệp Phàm lại đột nhiên tốt bụng. 

Cho đến khi cậu nhìn thấy trên bàn ăn của Diệp Phàm có một tờ báo tài chính kinh tể, cậu mới hiểu ra.

Trên tờ báo tài chính kinh tế là một hàng tiêu đề thật to: Tập đoàn Nghiễm Vựng tuyên bố rút thầu trước mười ngày đóng thầu

Dương Gia Lập khẽ nhìn Diệp Phàm, thấy hắn không chú ý đến bên này, cậu thản nhiên đọc hết trọn bài báo.

Bài báo đưa tin đã nói tập đoàn Nghiễm Vựng đã cố gắng như thế nào để giành được hạng mục này, và hạng mục xây dựng này có ý nghĩa quan trọng như thế nào đối với Nghiễm Vựng. Bây giờ Diệp Đình của Nghiễm Vựng rút lui, đối thủ cạnh tranh chỉ còn lại hai phía, một là Tư bản Hồng Nghiệp, một là tài chính Vạn Đắc. Hồng nghiệp không am hiểu về lĩnh vực này lắm, lần đấu thầu này chẳng qua chỉ là chơi thử để rút kinh nghiệm, không quan tâm đến việc có trúng thầu hay không. Còn lại là Tài chính Vạn Đắc, không cần đoán trước cũng biết đó sẽ là nhà chiến thắng cuối cùng.

Dương Gia Lập dời mắt khỏi tờ báo, lùa một ngụm cơm.

Diệp Phàm ngồi chính giữa bàn nhìn thấy biểu cảm của Dương Gia Lập, lại lia mắt qua tờ báo bên cạnh, khẽ xuỳ cười một tiếng: “Diệp Đình có thể sảng khoái như vậy, vì cậu mà làm tới mức này, nói thật tôi cũng chưa nghĩa đến.”

Dương Gia Lập khó chịu ngồi ăn cơm, nhỏ giọng lầm bầm: “Não bé như chó, khó trách không thể nghĩ ra.”

Ngón tay Diệp Phàm gõ gõ trên bàn ăn, lại lắc đầu: “Chẳng qua, dù nó có loại tình cảm nào, yêu cậu sâu đậm đến mấy thì cũng không qua được cửa của ông già kia và ba mẹ nó đâu, làm chi cũng phí công, cậu tốt nhất đừng có vọng tưởng sớm quá.

Dương Gia Lập hừ lạnh: “Không cần anh lắm miệng.”

Diệp Phàm thích thú nhìn chằm chằm Dương Gia Lập: “Nhưng tôi thật sự muốn biết, sao nó có thể làm tới bước này cho cậu, rốt cuộc tại sao lại si mê cậu như vậy, cậu có chỗ nào đặc biệt sao, tỷ như, chuyện trên giường?”

Diệp Phàm mỉm cười, xấu xa vươn tay sờ sờ lên sườn mặt và tai của Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập giống như bị điện giật, cậu lập tức nhảy dựng lên, nhướng mày mắng: “Mẹ anh không dạy anh lúc ăn cơm mà đi sờ người khác là rất mất lễ phép hả, bỉ ổi, ghê tởm.”

Sắc mặt Diệp Phàm lập tức trầm xuống.

Hắn ta lạnh lùng cho người dọn chén cơm của Dương Gia Lập xuống, vẫy tay với vệ sĩ: “Thứ đồ vật không biết nghe lời, nhốt trở lại đi.”

Dương Gia Lập la lên một tiếng, nhân lúc trước khi vệ sĩ tóm mình lại, cậu vội vàng tha một cái đùi gà béo ú u trên bàn cơm đi, trừng mắt liếc Diệp Phàm một cái, lúc bấy giờ mới giống một con gà trống mới đá thăng về, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang bị vệ sĩ nhốt lại vào lồng.

10 giờ tối, Diệp Phàm lại túm Vương Dương vào trong phòng ngủ.

Sau khi tiếng gào thét như mọi ngày dừng lại, Vương Dương đi xuống lầu, ngồi xổm xuống bên cạnh lồng sắt của Dương Gia Lập trong bóng đêm tối đen.

Dương Gia Lập giúp cậu ta xử lý vết thương như lúc trước, rồi lại lải nhải mấy chuyện xưa của Diệp Đình.

Vương Dương đang mê mẩn nghe, Dương Gia Lập đột nhiên dừng lại.

Vương Dương hỏi cậu: “Sao không kể nữa.”

Dương Gia Lập hạ thấp âm thanh xuống đến khi chỉ có hai người họ nghe được, thở dài: “Diệp Đình ở ngoài giống như phát điên, sốt ruột đi tìm tôi, vì tôi mà buông bỏ nhiều thứ như vậy, ta chỉ có thể ngồi trong đây bó tay chờ anh ấy, trong lòng tôi rất khó chịu.”

Vương Dương nhìn chằm chằm vào hai mắt của Dương Gia Lập, không nói chuyện.

Dương Gia Lập vươn ngón tay ra khỏi lồng sắt, cầm lấy ngón tay của Vương Dương, cầu xin: “Cậu có thể giúp tôi một việc không?”

Vương Dương bình tĩnh nói: “Cậu muốn tôi thả cậu ra ngoài.”

Dương Gia Lập mỉm cười, lắc đầu.

Cậu vẫy vẫy tay với Vương Dương, để cậu ta tiến lại gần mình rồi ghé vào tai cậu ta khẽ nói: “Tôi muốn cậu…..”
Bình Luận (0)
Comment