Edit: Bắp Xào BơNgoại truyện 4: Tỉnh mộng 04
Vương Dương không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy Lý Đại.
Ánh mắt cậu có chút ngạc nhiên, một lúc sau mới đi xuống bậc thềm: “Chào buổi sáng.”
Cậu hỏi Lý Đại: “Lúc này, anh ở đây làm gì?”
Sắc mặt Lý Đại hơi ửng đỏ, cũng không biết là do xấu hổ hay là bị gió lạnh của tiết trời đông hung hăng cạo đỏ. Hắn giả bộ ôm ngực một cách tự nhiên, mắt nghiêng nghiêng nhìn nơi khác, nói: “Gì ấy nhỉ, tôi, luyện tập sáng, vừa hay chạy qua đây, cậu nói có trùng hợp không nhỉ?”
Lý Đại gượng cười hai tiếng, rồi lại tìm chủ đề để hỏi: “Cậu thì sao, sáng sớm ra sao lại ở đây?”
Vương Dương nhíu mày, nhìn Lý Đại bằng ánh mắt quái gở: “Bởi vì trên kia là nhà tôi.”
Mặt Lý Đại đỏ như trái gấc, lúc lâu sau mới nghẹn ra tiếng: “Là vậy à.”
Một cuộc trò chuyện gượng gạo kết thúc, Lý Đại gãi gãi mũi, lấy một túi giấy màu trà từ trong xe ra đưa cho Vương Dương, nét mặt có hơi lúng túng: “À thì, cậu ăn sáng chưa? Chưa thì ăn tạm cái này đi. Sữa đậu nành nóng và bánh bao nhân thịt ngon nhất ở gần đây, vỏ mỏng thịt dày, buổi sáng có cả tá người xếp hàng mua đấy.”
Vương Dương nhướn mày: “Anh đặc biệt mua cho tôi?”
Lý Đại chột dạ, nhanh chóng ưỡn ngực lên, nâng cao giọng làm ra vẻ không biết gì: “Đương nhiên không phải rồi, sao có thể chứ! Tôi chỉ là đi ăn sáng sau khi luyện tập xong, nhưng mà lỡ mua nhiều, chợt nhớ ra cậu ở gần đây nên tiện đường lượn qua thôi.”
Vương Dương nói: “Cảm ơn ý tốt của anh, nhưng mà không cần đâu, tôi không đói.”
Dứt lời, Vương Dương ôm lấy chiếc rương trong tay, xoay người định đi.
Lý Đại vội vàng hỏi cậu: “Cậu đi đâu, tôi đưa cậu đi.” Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Vương Dương định từ chối, nhưng ngại phải nghe Lý Đại hỏi đi hỏi lại, nên đành thôi, mặc cho Lý Đại nửa cương quyết kéo lên chiếc Mercedes màu đen của hắn, lên đường thẳng tiến.
Đợi khi đến nơi, Lý Đại liếc mắt nhìn bên ngoài, nhìn thấy bốn chữ lớn “Nghĩa trang Tùng Hạc” thì giật mình hoảng hốt: “Sáng sớm cậu đến nơi này làm cái gì?”
Vương Dương lúc này lại phớt lờ câu hỏi của hắn, chỉ nói tiếng cảm ơn rồi lẳng lặng ôm đồ đạc xuống xe.
Lý Đại cũng theo cậu xuống xe.
Vương Dương chạy vội từng bước nhỏ đến cổng nghĩa trang, gặp được Du Bân trong điện thoại.
Du Bân nhìn có vẻ khá trung thực, cười trông ngây ngô, trên người khoác một chiếc áo bông cũ, tóc tai bù xù, lởm chởm không được cất công chải chuốt, trên mặt cũng không mấy sạch sẽ cho cam, chỉ là giữa lông mày có một vết sẹo trông giống như vết dao chém ẩn trong lông mày.
Du Bân cười nói: “Cậu Vương đến rồi à, đồ mang đến hết rồi chứ?”
Vương Dương nhìn chiếc rương đang ôm trong tay gật đầu: “Đã đem theo hết rồi.”
Du Bân sảng khoái đáp: “Được, theo tôi qua đây.”
Vương Dương theo Du Bân đi vào trong nghĩa trang.
Tuy Du Bân cười trông thật thà chất phác, nhưng ánh mắt sắc bén của Lý Đại đã nhắm đến vết dao giữa lông mày của Du Bân. Hắn âm thầm nhướn lông mày, cảm thấy cứ hễ nhìn thấy tên Du Bân này, trong lòng lại dâng lên ý thù địch vô bờ bến mà không thể giải thích được.
Hắn nhấc chân lên chạy theo bước chân của Vương Dương, định chạy vào trong nghĩa trang.
Vương Dương nghe thấy tiếng bước chân phía sau liền quay người lại, vẻ mặt có chút nghiêm nghị, nói: “Anh tạm thời đừng theo tôi được không.”
Lý Đại đang định cứng miệng chối bản thân không hề bám theo, nhưng nhìn thấy quang cảnh xung quanh nghĩa trang, cái cớ tập luyện buổi sáng cũng không thể đem ra dùng được nữa.
Phải thiếu tinh tế đến mức nào lại đến nghĩa trang tập luyện buổi sáng chứ.
Hắn lắc đầu, gian nan lắm mới vắt ra được một câu: “Tôi có hơi không yên tâm.”
Vương Dương nói: “Tôi không sao, anh đi về đi.”
Lý Đại giương mắt nhìn Vương Dương cùng cái cậu Du Bân đó tiến vào nghĩa trang.
Du Bân thường xuyên làm việc ở đây, dẫn Vương Dương vào nghĩa trang rộng lớn lại tịch mịch quẹo đông rẽ tây một hồi thì đến được một ngôi mộ nhỏ vô danh, bên cạnh còn có một vài người phụ giúp việc đang khiêng bia đá đã được khắc tên.
Du Bân chỉ: “Cậu đặt đồ vào đi.”
Vương Dương gật đầu, mở rương ra, tiếc nuối sờ lên chiếc áo khoác và dây chuyền bên trong lần cuối, sau đó khóa rương lại, im lặng đặt vào một cách trịnh trọng.
Vài chàng trai giúp việc lấp miệng mộ lại, rồi đặt bia đá lên.
Vương Dương móc một xấp tiền trong túi ra đưa cho Du Bân.
Du Bân đếm đủ tiền rồi, thì cười với Vương Dương, mắt lại dò xét đánh giá trên người cậu hai cái rồi thì mang người đi.
Nghĩa trang yên tĩnh chỉ còn lại một mình Vương Dương. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Sương sớm vẫn chưa tan, ánh ban mai mỏng manh rọi đến đáy mây một mảnh mờ ảo.
Vương Dương ngồi xuống trước bia mộ, sờ đi sờ lại hàng chữ khắc tên mẹ cậu trên đó.
Một lúc sau, mới nghe thấy Vương Dương rủ rỉ nói: “Mẹ, con đến thăm mẹ rồi.”
“Xin lỗi, tận bây giờ con mới mộ táng cho mẹ.”
Vương Dương hít sâu: “Thật ra lúc trước không phải không thể làm, chỉ là lúc trước, con vẫn không chịu từ bỏ, cứ ôm ý nghĩ sẽ gặp may, sáng hôm đó mẹ chỉ ra ngoài thôi, có thể là đi lạc mất, không tìm được đường về nhà, hoặc là, một ngày nào đó mẹ sẽ trở về.”
“Những năm này, con không dám mua đất mộ cho mẹ, chính là muốn chờ mẹ quay về.”
“Nhưng đã nhiều năm vậy rồi, con dường như chỉ là mơ một giấc mơ, tỉnh lại rồi, con mới dám tin rằng mẹ sẽ không trở về nữa.”
Vương Dương nở nụ cười, vành mắt đỏ tươi một vùng: “Con vẫn là đứa trẻ ngoan, nhưng ông già Nô-en vĩnh viễn không còn mang quà đến tặng con nữa.”