Edit: Cơm Chiên TrứngNgoại truyện 17: Tỉnh mộng 17
Cả người Lý Đại sững sờ.
Hắn nhìn sườn mặt bình tĩnh của Vương Dương, hơn nửa ngày vẫn không thể hoàn hồn lại được.
Mới ban nãy tận đến khi Vương Dương hôn lên cằm hắn, tất cả vẫn đang tiến triển thuận lợi hơn cả dự kiến.
Thậm chí hắn còn tưởng rằng giây tiếp theo Vương Dương sẽ đáp lại hắn.
Nhưng Lý Đại không hiểu, tại sao Vương Dương hôn xong rồi, vừa xoay đầu liền nói như thế.
Lý Đại nắm lấy cánh tay Vương Dương, giọng nói khàn khàn: “Em…có ý gì?”
Vương Dương im lặng gỡ tay Lý Đại ra, cố ý dịch sang bên cạnh hai bước, thấp giọng nói: “Ý của em là, anh đừng thích em, muốn thích thì đi thích người khác, đừng đến đùa giỡn em nữa.”
Sắc mặt Lý Đại trắng bệch.
Hắn nhỏ giọng hỏi dò: “Em chán ghét tôi sao?”
Vương Dương khựng lại vài giây rồi lắc đầu.
Lý Đại lại hỏi: “Vậy…… Em đang trách tôi trước kia bắt nạt em sao?”
Vương Dương bình tĩnh nói: “Đó đều là chuyện của quá khứ rồi, em cũng đã quên từ lâu.”
Lý Đại sốt ruột, khi hắn còn muốn truy hỏi tại sao thì bên ngoài có một chiếc taxi trống chạy qua, Vương Dương lưng đeo ba lô vội vàng bước xuống bậc thềm, chặn xe taxi lại, mở cửa chui ngay vào xe, chiếc xe biến mất khỏi tầm nhìn.
Lý Đại trừng lớn mắt. Chờ khi hắn bình tĩnh lại, hắn cũng vội vàng phi xuống bậc thềm.
Lý Nhị vừa mới chạy xe tới, Lý Đại kéo tay cầm mở cửa xe ra ngồi xuống, trong hơi thở dồn dập có thoang thoảng mùi rượu, hắn hơi xúc động cất cao giọng: “Chở anh đến nhà Vương Dương.”
Lý Nhị bị giọng điệu này của Lý Đại dọa sợ.
Cậu liếc nhìn phía sau một cái, Dương Gia Lập và Diệp Đình đều đang ngồi ở ghế sau.
Diệp Đình không yên tâm để Dương Gia Lập ra ngoài uống rượu vào buổi tối cho nên vừa tan làm liền chạy đến bắt người. Nhưng mà bây giờ Lý Đại uống say đến mức không thèm chào hỏi, chỉ biết lắc Lý Nhị bảo cậu nhanh chạy tới nhà Vương Dương.
Cánh tay Lý Nhị bị Lý Đại túm tới phát đau, hít hà một tiếng: “Vội vậy làm gì, Vương Dương làm gì anh thế?”
Lý Đại thở hổn hển: “Lái xe, anh đi gặp em ấy.”
Lý Nhị nhỏ giọng lào bảo: “….Không phải anh say rồi đó chứ, bây giờ dáng vẻ của anh nhìn hung dữ như vậy, em rất lo đó.”
Lý Đại hít sâu một hơi, đầu óc choáng váng như muốn ngất đi nhưng giọng điệu lại rất dồn dập, nặng nề nói: “Bớt nói nhảm, anh muốn nói chuyện với em ấy, em lo lắng cái gì chứ, anh còn có thể cưỡng gian em ấy sao?”
— Nhắc tới hai chữ “cưỡng gian”, Diệp Đình đang ngồi chễm chệ ở phía sau, sống lưng rõ ràng cứng lại một chút.
Trái lại Dương Gia Lập ngồi ở bên cạnh thì suy nghĩ xấu xa ngắm nhìn Diệp Đình, vươn móng cừu ra chọt chọt vào cơ ngực của Diệp Đình một cái.
Lý Nhị khởi động xe, dưới sự thúc giục của Lý Đại, cậu dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới dưới nhà Vương Dương.
Lúc xuống xe, Lý Nhị còn muốn đi theo thì bị Lý Đại ngăng lại.
Lý Đại chạy bước to lên lầu, chạy đến trước cửa nhà Vương Dương, vừa đúng lúc Vương Dương chuẩn bị đóng cửa lại.
Hắn phóng vài bước qua, trước khi cánh cửa đóng lại, hắn trực tiếp vói tay vào trong, may thay Vương Dương nhanh tay lẹ mắt, động tác đóng cửa kịp thời khựng lại trước khi cửa kẹp vào tay hắn.
Lý Đại thở hổn hển, nói: “Em đi ra, chúng ta nói chuyện rõ ràng, em đừng trốn nữa.”
Vương Dương không mở cửa ra cũng không đóng cửa lại, cứ giữa tư thế khép hờ cửa như thế, thấp giọng nói: “Anh đừng thích em nữa, anh Thành Vinh, đừng đến đây nữa.”
Lý Đại giữ cửa lại, nôn nóng hỏi: “Rốt cuộc là tại sao?”
Vương Dương im lặng hồi lâu: “Anh không nên làm bạn với một người như em.”
Lý Đại cắn răng: “Em nói cho rõ ràng.”
Vương Dương ngẩng đầu, khóe môi khẽ câu lên, đuôi mắt cũng ửng đỏ, toàn bộ đều là tơ máu. Cậu yên lặng lấy điện thoại trong túi ra, do dự một lát rồi vẫn quyết định nhấn mở một đoạn video đưa đến trước mặt Lý Đại.
Lý Đại nhìn chăm chú, là hình ảnh Vương Dương đeo xích chó, bị làm nhục.
Trong đoạn phim, vẻ mặt cầu xin đau khổ cùng cực và sắc mặt ửng hồng của Vương Dương trông có vẻ vặn vẹo kỳ lạ.
Chờ đoạn video phát xong, Vương Dương thu điện thoại lại, bình tĩnh nói: “Em là người như vậy, từng có một quá khứ như thế. Em từng là chó của người khác, hèn mọn, đê tiện, người không ra người, quỷ không ra quỷ, ai nhìn cũng muốn phun nước bọt lên mặt em. Em có tiền sử bệnh tâm thần, nói thật, cho đến bây giờ thỉnh thoảng em vẫn sẽ gặp ác mộng, mơ mơ màng màng. Em còn là người từng có một mặt đáng ghét như vậy, thanh danh thối nát vô cùng.”
“Người như em có thể tự mình yên ổn sống thêm nửa đời, cùng Vương Tầm bình an lớn lên đã là một điều may mắn xa xỉ rồi, em chưa từng nghĩ đến chuyện khác. Anh Thành Vinh, phẩm hạnh của anh rất tốt, điều kiện cũng tốt nữa, anh sẽ tìm được người khỏe mạnh, sạch sẽ, phẩm chất tốt hơn em nhiều, anh có thể có những lựa chọn tốt hơn em, anh không nên thích em đâu.”
Yết hầu của Lý Đại khẽ chuyển động, nghiêm túc nói: “Em biết anh không để ý mấy chuyện này.”
Vương Dương nói: “Em để ý.”
Vương Dương hít sâu, trịnh trọng nhìn Lý Đại: “Trên đời này có rất nhiều nơi sạch sẽ có thể đến, anh thật sự không cần đến chỗ bùn lầy này của em. Mấy ngày này cảm ơn anh, nhưng anh Thành Vinh, sau này anh vẫn nên đừng đến đây nữa.”
Nói xong, không đợi Lý Đại trả lời, Vương Dương đã đóng cửa chốt khóa lại.
Lý Đại đập cửa ở bên ngoài hơn mười phút nhưng Vương Dương vẫn không đi ra.
Vương Tầm tò mò kéo tay áo Vương Dương, mở to đôi mắt sạch sẽ hỏi: “Ba ơi, mở cửa?”
Ngón tay Vương Dương run lên nhè nhẹ nhưng giọng điệu lại cứng rắn: “Không mở.”
Vương Tầm chóp chép cái miệng nhỏ nhắn của mình, tủi thân nói: “Mở cửa, mở cửa, mở cửa cho chú.”
Vương Dương nhắm mắt lại, đè nén cảm xúc vào trong lồng ngực, lúc này mới mở to mắt ôm Vương Tầm vào trong phòng ngủ, đặt nó lên trên giường, bình tĩnh nói: “Con nên ngủ rồi.”
Vất vả lắm mới dỗ Vương Tầm xong, Vương Dương mở cửa phòng ngủ của Vương Tầm ra, tiếng đập cửa bên ngoài đã dừng lại.
Vương Dương đứng trong phòng khách, nhìn cánh cửa đóng chặt kia, hồi lâu sau mới thu mắt lại đi vào nhà vệ sinh trong phòng ngủ của mình.
Cậu đi đến trước bồn rửa tay, xối nước lạnh lên mặt mình, ngẩng đầu nhìn vào gương. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trong gương, mặt cậu trắng bệch lạ thường, đôi mắt cũng dày đặc phủ đầy tơ máu, đỏ bừng khiến người ta sợ hãi.
Vương Dương nhìn dáng vẻ trong gương của mình, mỉm cười khẽ nói: “Người như tôi, có cái gì đáng để thích đâu chứ…..”