Edit: Cơm Chiên TrứngNgoại truyện 20: Tỉnh mộng 20
Sống lưng Vương Dương cứng đờ một cách khó phát hiện.
Bác gái còn đang lẩm bẩm trong miệng, cầm điện thoại đưa ra xa híp mắt nói: “Nào, số điện thoại đi.”
Vương Dương nhìn về hướng Lý Đại rời đi, đôi môi mấp máy nhưng lại không lên tiếng.
Bác gái kéo mắt kính xuống, đôi mắt sắc sảo khôn khéo nhìn chằm chằm vào gương mặt Vương Dương, hơi hơi cất cao giọng nói, nghe có chút chói tai: “Tiểu Vương, sao con không trả lời.”
Vương Dương khẽ siết chặt nắm tay, nhìn nhìn mủi chân của mình, một hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên, hai má căng cứng đỏ bừng.
Cậu nhỏ giọng nói: “Bác ơi, con không có số điện thoại của anh ấy.”
Bác gái lúc này nghiêm mặt lại: “Lại chọc bác có đúng không, bạn của con, con còn không biết sao?”
Vương Dương nói: “Con thật sự không biết. Bác ơi, có lẽ bác không biết, con với anh ấy lúc trước có cãi nhau, con….. con xóa hết phương thức liên hệ với anh ấy rồi, bây giờ anh ấy muốn tìm con nói chuyện nhưng con không muốn, cho nên…..”
Bác gái bỏ mắt kính ra, sắc mặt có chút chuyển xanh.
Vương Dương cúi đầu, nói mấy câu rất xin lỗi rồi trốn lên lầu.
Cậu nhanh chóng mở cửa phóng vào nhà, Vương Tầm đang ngồi trong phòng khách chơi xe lửa Thomas nhỏ của Lý Đại đưa tới, nghe thấy tiếng động, nó ngẩng đầu lên nói: “Con nghe thấy tiếng chú, mới nãy, ở cửa á.”
Lồng ngực của Vương Dương phập phồng, hơi thở gấp không đều, đặt đồ vào trong phòng bếp rồi đi vào phòng ngủ.
Cậu chống tay lên bàn học, nhìn ánh nắng chiều phủ xuống ngọn đèn của trăm nhà, khe khẽ rũ vai xuống.
Cậu cũng không biết bản thân mình bị sao nữa. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Rõ ràng mỗi lần đều không muốn Lý Đại đến, muốn hắn nhanh rời đi, cũng đừng đi đến trêu chọc cậu và Vương Tầm nữa.
Nhưng khi bác gái thật sự hỏi phương thức liên lạc của Lý Đại, muốn tác hợp cho Lý Đại và con gái mình, Vương Dương vẫn không ngăn được mình buồn bực, từ trong đáy lòng dâng lên sự kháng cự. Thậm chí lần đầu tiên cậu nói dối, bịa ra một câu chuyện, không đưa số điện thoại của Lý Đại cho bà.
Vương Dương bỗng cảm thấy bản thân mình thật ích kỷ.
Vừa không muốn cho Lý Đại đến gần, nhưng khi người khác muốn tiếp cận Lý Đại thì lại cảm thấy nóng lòng.
Vương Dương cười khổ, thu cảm xúc của mình lại, đi làm cơm chiều cho Vương Tầm.
Ngày hôm sau, Vương Dương về đến nhà, vừa đi đến chỗ rẽ góc cầu thang liền nhìn thấy cửa nhà của bác gái mở cửa.
Bác gái đứng trước cửa, mắt cười cong cong híp lại, mái tóc xoăn uốn thành sợi mì dường như bị cảm xúc phẩn khởi của bà kéo đu đưa trong không khí, tỏa ra một mùi dầu gội nồng nặc.
Lý Đại đứng trước mặt bác gái, khí thế chín chắn, thân hình cao lớn thẳng tắp.
Nghe thấy tiếng bước chân của Vương Dương, bác gái nghiêng đầu qua nhìn Vương Dương một cái, giống như cố ý lắc lắc chiếc điện thoại đang phát sáng, mỉm cười sắc bén: “Ai yo, đây không phải là Tiểu Vương sao, về rồi nè.”
Vương Dương gật đầu, ánh mắt tinh ý nhìn nhìn, trên màn hình điện thoại của bác gái có một chuỗi dãy số.
Đuôi số là 8678, là số của Lý Đại.
Hô hấp của Vương Dương không tự chủ nhanh lên một chút.
Bác gái nói chuyện với Lý Đại vài câu, lúc này mới mang khóe miệng như có như không mỉm cười quay về nhà, đóng cửa lại.
Lý Đại chờ Vương Dương đi đến bên cạnh mình, nói: “Hôm nay cho anh vào nhà không?”
Vương Dương im lặng nhìn hắn một cái, lần này cậu không trả lời gì cả, nhấc chân bước lên lầu, bước chân nặng nề một cách lạ thường.
Lý Đại cảm thấy có chút kỳ lạ, hắn đi theo Vương Dương đến cạnh cửa, khẩn trương hỏi: “Em sao vậy?”
Vương Dương mở cửa ra, trước khi vào nhà một giây, cậu nghiêng đầu qua nói với Lý Đại: “Anh thích đưa thì đưa đi, đừng đến đây nữa.”
Nói xong liền không chút do dự đóng cửa lại.
Lý Đại nhìn cánh cửa đóng chặt, có chút không hiểu, bối rối gãi đầu.
Hắn đem theo túi đồ hôm nay mình mua đến về nhà, Lý Nhị đang ở trên ban công tưới hoa.
Nghe thấy tiếng động, Lý Nhị từ trong ban công thò đầu ra, nhìn thấy Lý Đại xách túi đồ to, ngạc nhiên nhíu mày: “Yo, nay anh không đưa đồ đi à?”
Lý Đại ngồi xuống sô pha, sắc mặt nặng nề: “Không.”
Lý Nhị vội vàng bỏ bình dinh dưỡng tưới cây xuống, ngồi vào chỗ đối diện Lý Đại: “Đây là làm sao vậy?”
Lý Đại thở dài: “Hôm nay em ấy… có chút kỳ lạ.”
“Kỳ lạ là kỳ lạ thế nào?”
Lý Đại cau mày ngây ngốc hồi lâu, cuối cùng không tình nguyện kể lại từ đầu tới cuối chuyện xảy ra ngày hôm nay.
Lý Đại vừa nói xong, Lý Nhị liền đập một cái mạnh lên đùi của hắn, “bốp” một tiếng, vang cực kỳ.
Lý Đại tức giận: “Em làm gì vậy?”
Lý Nhị chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Em đã nói anh đừng có phát triển cơ thể mà không phát triển đầu óc mà, ngay cả mấy cái này anh cũng không hiểu, anh xứng đáng không theo đuổi được Vương Dương, xứng đáng độc thân, anh ôm cục tạ của anh với “cô nương 5 ngón”* sống hết đời này luôn đi.”
*Cô nương 5 ngón chỉ bàn tay chuyên để thẩm du của bọn con trai á:”>
Lý Đại nghe Lý Nhị nói chuyện, tinh thần lập tức tỉnh táo lại: “Trong đó có chuyện gì sao?”
Lý Nhị liếc mắt lầm bầm, không nói lời nào, giống như một vị cao nhân biết được chân tướng như lại ra vẻ uyên thâm không tiết lộ thiên cơ.
Lý Đại khẩn trương, đánh vào bả vai Lý Nhị: “Em nói cho anh biết đi, em biết gì thì cứ nói hết đi.”
Lý Nhị làu bàu đảo tròng mắt: “Nói cho anh, được. Thứ nhất, giúp em tưới hoa một tháng, thứ hai, tháng sau em đi ghi hình mấy ngày anh phải đi đưa cơm cho em, thứ ba, vĩnh viễn không được nghi ngờ tính hướng của em.”
Lý Đại trợn tròn mắt, vươn tay chụp lên đầu Lý Nhị một cái, hung dữ nói: “Anh thân là anh của em, em ở đây còn đem điều kiện rạch ròi ra nói với anh, bất hiếu.”
Lý Nhị ôm đầu ồn ào: “Anh chỉ cần nói đồng ý hay không thôi!”
Lý Đại trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, giận dỗi đứng dậy ngồi xuống chỗ đối diện, cắn răng nói: “Em nói đi!”
Lúc này Lý Nhị mới buông tay ra, ngoắc ngoắc tay với Lý Đại, mỉm cười hì hì: “Lại đây.”
Lý Đại nửa tin nửa ngờ nghiêng đầu qua, Lý Nhị ghé vào tai hắn nói một hồi.
Chờ sau khi nghe Lý Nhị nói xong, cái tai Lý Đại đều đỏ lên, cả người lộ ra sự phấn khích đỏ bừng, giọng nói cũng không tự giác cất cao lên: “Em nói thật?”
Lý Nhị đứng lên, mu bàn tay đặt ở sau đầu, ung dung nhà hạ quay về ban công giống như ông lão đi tập thể dục trong công viên.
Cậu vừa đi vừa nói: “Dù sao cũng nói hết rồi, em nói rồi. Tin hay không thì tùy anh. Còn làm hay không cũng tùy anh.”
Tác giả có chuyện muốn nói:
Quân sư quả nhiên là Lý Nhị.
Lý Nhị, một người đàn ông sắt thép thông hiểu cách theo đuổi đàn ông đến bây giờ vẫn không tìm được em gái “sóng lớn” như trong mộng của mình, thành công trở thành một tên cẩu độc thân cuối cùng trong bộ truyện.
Ha ha ha ha ha ha ha, quả là một người thần kỳ.