Edit: Cơm Chiên TrứngNgoại truyện 2: Ngày tháng gà bay chó sủa 02
Dương Gia Lập nhịn không được lùi về sau vài bước.
Diệp Đình thấy bước chân của cậu, ánh mắt lập tức tối sầm, không mở miệng nói chuyện.
Hắn đi tới trước mặt Dương Gia Lập, khi hô hấp của Dương Gia Lập đột nhiên căng thẳng, hắn chậm rãi cúi người xuống, bàn tay vuốt ve sườn mặt của Dương Gia Lập, bỗng dưng dịu dàng nói: “Cục cưng, hôm nay có mệt không em?”
Dương Gia Lập mờ mịt: “Hả?”
Diệp Đình cười nói: “Hỏi em đó, hôm nay có mệt không? Làm xong việc chưa?”
Dương Gia Lập có chút ngây ngốc gật đầu, thành thật trả lời: “Cũng được, phần của em đã xong rồi, qua nói một tiếng với tổ đạo diễn là có thể dọn dẹp đồ đạc về nhà nghỉ ngơi.”
Diệp Đình nhẹ nhàng nói: “Em đi nói đi, anh dọn đồ giúp em.”
Dương Gia Lập “ừm” một tiếng rồi đi tới chỗ đạo diễn dưới sự thúc giục của Diệp Đình.
Cậu vừa đi vừa không ngừng quay đầu lại nhìn Diệp Đình, dường như đang thăm dò xem Diệp Đình rốt cuộc đang che giấu chiêu trò gì.
Chờ sau khi Dương Gia Lập chào hỏi bên phía đạo diễn xong, Diệp Đình mặc tây trang lưng đeo ba lô jean của Dương Gia Lập, hình ảnh giống như người cha đứng ở nhà trẻ chờ đón con tan học, hắn nắm tay Dương Gia Lập, chậm rãi đi về phía bãi đổ xe, hai người lên xe, Diệp Đình khởi động xe chạy đi.
Chiếc xe chạy vững vàng trên đường lộ.
Dương Gia Lập ngồi ở ghế phó lái, vẻ mặt trông rất bất an.
Cậu cau mày quan sát sườn mặt của Diệp Đình vài lần, nhưng sắc mặt của Diệp Đình vẫn bình tĩnh như cũ, một chút cảm xúc giao động cũng không có.
Dương Gia Lập nghĩ thầm, không đúng à nha.
Ban nãy khi Diệp Đình thấy cậu và Hạ Bình ở cùng nhau vui vẻ trò chuyện thêm wechat, vẻ mặt rõ ràng là hung ác như con sói, sao bây giờ chút phản ứng cũng không có được.
Có điềm.
Dương Gia Lập ho khan hai tiếng, thử hỏi: “Có phải anh có chuyện gì muốn nói với em không?”
Diệp Đình híp mắt nhìn về phía trước, nhíu mày nói: “Cái gì?”
Dương Gia Lập lại lặp lại một lần nữa: “Em hỏi anh, có phải trong lòng anh có chuyện gì không, nếu anh có chuyện gì khó chịu thì cứ thoải mái nói cho em biết.”
Diệp Đình thẳng thắn đáp: “Không có chuyện gì muốn nói hết.”
Dương Gia Lập hoài nghi nhân sinh: “Thật hả?”
Diệp Đình gật đầu: “Thật sự không có gì muốn nói mà.”
Dương Gia Lập nửa tin nửa ngờ thu mắt lại, trong lòng vẫn cứ cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Đến khi về nhà, Diệp Đình cởi áo khoác nới lỏng cà vạt đứng dậy đi vào phòng bếp, thuần thục bật bếp làm một ly sữa bò Cao Lương Lộ, dùng chiếc đũa nếm thử, độ ngọt vừa phải.
Hắn bưng ly sữa ra đưa cho Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập ngồi xếp bằng trên sô pha chơi Vương Giả, hai tay bận bịu nghiêng đầu kê miệng lên thành ly.
Diệp Đình cười cười, nghiêng ly đút sữa vào miệng cho Dương Gia Lập.
Đút xong, không biết Diệp Đình bị run tay hay thế nào mà ly sữa đột nhiên run lên, một chút sữa cuối cùng trong ly bắn ra ngoài, rơi tí tách xuống quần Dương Gia Lập.
Dương Gia Lập ây da một tiếng, ván game vừa xong cậu liền bỏ điện thoại qua một bên, kéo cái quần lên: “Ướt rồi.”
Diệp Đình đặt ly sữa xuống, bình tĩnh nói: “Đi đổi quần khác đi.”
Dương Gia Lập vội vàng đứng dậy chạy vào phòng ngủ, chân trần vừa bước xuống mặt đất liền nhìn thấy dáng vẻ híp mắt cảnh cáo của Diệp Đình, cậu xoay người xem thường hắn một cái rồi xỏ dép lê lông nhung vào, đi lẹp xẹp vào phòng ngủ.
Chờ khi Dương Gia Lập đi vào trong phòng ngủ, Diệp Đình cầm lấy điện thoại đặt bên cạnh của Dương Gia Lập lên.
Hắn mở wechat ra, nhìn thấy Hạ Bình vừa mới chấp nhận lời mời kết bạn của Dương Gia Lập, khung trò chuyện của hai người vẫn trống không.
Ánh mắt Diệp Đình tối xuống, một lúc lâu sau mới bỏ điện thoại ra đi vào phòng ngủ.
Hắn đẩy cửa phòng ngủ ra, nhìn thấy Dương Gia Lập đang đứng một chân mặc quần vào, quần mặc được một nửa, cái đùi trắng mịn vẫn còn lộn ra bên ngoài, quần lót trắng xanh cũng lộ ra ngoài tuốt, tư thế có chút không đứng đắn.
Dương Gia Lập nghe thấy tiếng động nên quay đầu lại nhìn, nét mặt liền nghiêm túc la lên: “Em còn chưa thay xong, anh vào đây làm gì?”
Diệp Đình bĩnh tĩnh nói: “Chúng ta đã là chồng chồng rồi.”
Dương Gia Lập đỏ tai: “Chồng chồng, chồng chồng thì cũng phải cảm thấy ngại chứ, anh đi ra ngoài, đợi em thay xong thì lại vào, nè làm gì vậy hả….. Đi ra ngoài đi ra ngoài đi ra ngoài.”
Diệp Đình không ra ngoài, ngược lại còn đi tới phía sau Dương Gia Lập, duỗi tay ôm lấy eo cậu.
Dương Gia Lập run lên, tinh ý phát hiện Diệp Đình tới công chuyện rồi.
Cậu nghiêng đầu qua đối diện với Diệp Đình đang nhíu mày, còn chưa mở miệng thì Diệp Đình đã cúi xuống cắn lên vành tai cậu một cái, cười hỏi: “Fan nam của người khác hả?”
Dương Gia Lập thầm nghĩ, quả nhiên chó điên online rồi.
Diệp Đình vừa cười vừa nói: “Chủ động thêm wechat?”
Dương Gia Lập nói lắp bắp: “Đúng thế thì sao, không phải anh thấy rồi sao. Em em em lúc trước xem phim của anh ấy, em đu idol không được hả, anh đừng không có gì mà đi kiếm chuyện nha.”
Nói xong, Dương Gia Lập vội vàng kéo quần lên.
Quần vừa mới kéo tới lưng, Diệp Đình im lặng vươn tay lột quần xuống dưới.
Dương Gia Lập kéo lên, Diệp Đình lại kéo xuống.
Lặp lại như thế ba lần, Dương Gia Lập tức giận: “Anh làm gì vậy?”
Diệp Đình nói: “Bây giờ mặc lát nữa cũng phải cởi, phiền lắm.”
Dương Gia Lập nhe răng nhếch mép, vừa định nói chuyện ánh mắt liền híp lại, cái đầu rụt ra sau, cảnh giác nói: “….. Anh muốn làm gì em?”
Diệp Đình mỉm cười vừa dịu dàng vừa cưng chiều, duỗi tay ôm trọn lấy eo Dương Gia Lập, nhân lúc cậu không kịp giãy giụa liền ôm người đem lên giường.
Dương Gia Lập bị dạy dỗ một trận. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Trận chiến chấm dứt, Dương Gia Lập sa sút ngồi phịch trên giường, thở hồng hộc mắng: “Con mẹ anh, có một chút chuyện như vậy anh liền…..”
Diệp Đình ngắt lời cậu: “Nếu như là chuyện nhỏ thì hôm nay chỉ làm một lần rồi tha cho em.”
Dương Gia Lập đánh lên cơ ngực của Diệp Đình một cái: “Em không có gần gũi với người khác, chỉ chủ động thêm wechat thôi, người bình thường cũng sẽ cảm thấy cái này không có là gì. Chỉ có loại chó điên như anh mới chuyện bé xé ra to thôi. Anh thật sự là ….”
Nói được một nửa, Dương Gia Lập đột nhiên phản ứng lại.
Cậu ngẩng đầu dậy: “Cái gì mà làm một lần rồi bỏ qua cho em, anh còn định làm nữa hả?”
Diệp Đình cười cười.
Dương Gia Lập hoảng sợ.
Cậu nghĩ tới việc Diệp Đình vì mấy chuyện nhỏ này mà làm cậu một trận đã quá đáng lắm rồi, ai ngờ Diệp Đình thế mà lại có thể chuyện bé xé ra to làm tới mức này, trận hồi nãy còn chưa xong, bây giờ tinh thần mới hạ nhiệt, đợi tinh thần phấn chấn lên còn muốn tiếp tục cần cù đóng cọc à?
Dương Gia Lập trợn tròn mắt, thấy Diệp Đình lần nữa đè tới, cậu vội vàng túm chăn muốn xuống giường.
Diệp Đình kéo cậu trở lại, vuốt ve mặt cậu dỗ dành: “Phải ngoan.”
“Ngoan mẹ anh,” Dương Gia Lập cất cao giọng, “Diệp Đình làm người đi anh, đừng có quá phận nữa.”
Diệp Đình hôn lên khóe miệng Dương Gia Lập, cầm hai chân cậu tách ra.
Dương Gia Lập vặn vẹo giãy giụa, ầm ĩ nói không chịu làm.
Diệp Đình hệt như đã hạ quyết tâm, Dương Gia Lập giãy giụa hắn liền tiếp tục dùng sức đè người lại.
Dương Gia Lập bị hắn đè không làm gì được, trốn qua trốn lại đều trốn không thoát gông kìm của Diệp Đình, mắt thấy chó điên đã đắc thủ, dưới sự hoảng sợ, miệng không kịp lựa lời, nói: “Anh thả em ra, hôm nay em không thể làm nữa, em….”
Diệp Đình dừng lại: “Em cái gì?”
Dương Gia Lập nói lắp: “Em, em em…. “
Diệp Đình cong môi, trong mắt có tia trêu chọc.
Dương Gia Lập muốn nói hắn vì muốn làm mà viện cớ quá nhiều, nhưng Dương Gia Lập không biết chính mình bị làm sao, vì không muốn bị làm mà đầu lưỡi màu hoa sen đảo vòng quanh tìm cớ để trốn tránh chuyện này.
Ngược lại Diệp Đình muốn nhìn xem hôm nay Dương Gia Lập có năng lực tìm ra được lý do gì để thoái thác.
Diệp Đình cười nói: “Em muốn nói gì?”
Dương Gia Lập nói: “Hôm nay anh không thể làm em nữa, tình huống có chút đặc thù, bởi vì, vì……”
Diệp Đình: “Bởi vì sao?”
Dương Gia Lập ấp úng: “Bởi vì, em….. em mang thai rồi.”
Diệp Đình: “?”