Edit: Cơm Chiên TrứngNgoại truyện 11: Ngày tháng gà bay chó sủa 11
Cuộc sống gia đình gần đây của Dương Gia Lập quá mức tươi đẹp.
Có mèo có đàn ông, có tiền lại nhàn rỗi.
A Phúc càng ngày càng khỏe mạnh, Dương Gia Lập tắm cho nó một lần xong mới phát hiện, tên này không phải do lông xù mà nó thật sự là mập ra, có thể hưởng phúc như chủ nhân của nó. Dù sao Diệp Đình cũng bị quản rất chặt, Dương Gia Lập không chút nghi ngờ chuyện người đàn ông này có thể dính chặt cả đời với mình.
Hơn nữa bản thân Dương Gia Lập cũng không có dã tâm làm đỉnh lưu, sự nghiệp có thể nuôi sống mình, có chất lượng cuộc sống đủ hài lòng cậu liền thỏa mãn, không có dã tâm lớn.
Dương Gia Lập xòe ngón tay tính toán, sau đó quay đầu nghiêm túc hỏi vị Lý Nhị đang được thợ trang điểm: “Em có biết bây giờ anh phiền não chuyện gì nhất không?”
Lý Đại thấy vẻ mặt cậu nghiêm trọng thì không khỏi thẳng sống lưng dậy, khẩn trương hỏi: “Chuyện gì?”
Dương Gia Lập: “Phiền não lớn nhất của anh chính là anh phát hiện bản thân thế mà lại không còn phiền não gì.”
Lý Nhị: “……”
Lý Nhị: “Đánh nhau không?”
Dương Gia Lập cười ha ha đi ra khỏi phòng trang điểm.
Dạo gần đây Dương Gia Lập thật sự thoải mái quá mức, sắc mặt trắng hồng như thiếu niên, đôi mắt sáng ngời như hai ngôi sao lấp lánh, thịt trên mặt cũng nhiều hơn hồi xưa một chút, gương mặt không còn góc cạnh giống như lúc trước nữa, càng ngày càng trẻ ra.
Cho nên có một lần Dương Gia Lập đi quay chương trình cần phải mặc đồng phục trắng xanh, khi kết thúc chương trình chưa kịp thay đồ đã trực tiếp chạy vào phòng làm việc của Diệp Đình, vẻ mặt của nhân viên mới của Nghiễm Vựng còn mờ mịt hỏi: “Diệp tổng còn có em trai học trung học hả, xinh đẹp quá ha, sao trước giờ không nghe nói vậy.”
Mọi người bên cạnh ngại ngùng nhắc nhở cô, cậu “em trai” này mỗi ngày đều nằm sấp lên người Diệp tổng ngủ ngon lành đấy.
Ngồi xe từ trung tâm diễn xuất về tới nhà.
Dương Gia Lập đứng ở lối vào hất văng giày đi vào nhà, hôm nay Diệp Đình vẫn chưa về.
Dương Gia Lập nhớ sáng hôm nay trước khi ra ngoài Diệp Đình có nói hôm nay hắn sẽ về muộn, cho nên cậu cũng không để ý, mang dép lê hình đôi cừu xong liền hừng hực khí thế đi vào phòng bếp, mân mê làm buổi tối của hôm nay.
Đợi buổi tối đều làm xong, vẫn chưa thấy bóng dáng của Diệp Đình.
Dương Gia Lập lấy điện thoại ra gọi cho Diệp Đình một cuộc, điện thoại nhanh chóng được kết nối, Dương Gia Lập còn chưa nói gì, Diệp Đình ở bên kia đã đè thấp giọng, nói: “Bé cưng, cơm tối không cần chờ anh, tối nay anh sẽ về, em ăn trước đi.”
Nói xong liền cúp điện thoại.
Dương Gia Lập vừa nhìn cuộc gọi bị kết thúc vừa nhíu mày, tự mình ngồi ăn cơm tối.
Khoảng chừng hơn mười giờ, cuối cùng Diệp Đình cũng trở về. Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dương Gia Lập ngồi trên giường trong phòng ngủ, cậu dùng chăn bọc mình lại, hai tay cầm điện thoại chơi game. nghe thấy tiếng mở cửa phòng ngủ thì nâng mắt lên nhìn, tròng mắt đen bóng quét lên người Diệp Đình, vẫn là bộ âu phục trước khi rời nhờ, khuôn mặt cũng không có thay đổi gì nhưng trực giác của Dương Gia Lập lại cảm nhận được hôm nay hắn có vẻ nghiêm túc không giống với thường ngày.
Lồng ngực Dương Gia Lập nảy lên: “Hôm nay anh đi đâu vậy?”
Diệp Đình kéo cà vạt xuống, cởi áo khoác treo lên bên cạnh, bình tĩnh nói: “Cùng người ta ăn bữa cơm, không có nhiều chuyện lắm, bé cưng, em đã ăn cơm tối chưa?:
Dương Gia Lập gật đầu.
Khi cậu còn đang muốn hỏi tiếp thì Diệp Đình lại tiến tới hôn lên má Dương Gia lập một cái, nói bản thân đi tắm trước, sau đó liền cầm áo tắm sạch đi vào phòng tắm.
Dương Gia Lập nhìn bóng lưng của hắn, híp đôi mắt lại.
Tên chó điên Diệp Đình này thường ngày về tới nhà tuyệt đối sẽ không quên một chuyện, đó chính là dính lấy cậu một lát, nhiều lần Dương Gia Lập làm vẻ ghét bỏ nhưng đánh chết Diệp Đình cũng không chịu thay đổi.
Nhưng hôm nay rất kỳ lạ, cái gì cũng không làm, cứ trực tiếp đi vào phòng tắm.
Nhất định có vấn đề.
Những tính toán nhỏ nhưng những viên hạt châu cứ rạo rực trong lòng Dương Gia Lập.
Diệp Đình tắm rửa rất nhanh, không bao lâu liền khoác áo tắm ra ngoài. Hắn lau khô tóc, cởi áo tắm ra, cơ thể trần trụi nằm lên giường, trong thoáng chốc vẻ mặt hiện lên một tia mỏi mệt như có như không.
Dương Gia Lập nhìn hắn một cái, cậu không nói chuyện mà chỉ im lặng chui xuống dưới, nằm lên đùi Diệp Đình, lười biếng cầm điện thoại lướt weibo như thường ngày. Diệp Đình cũng không mở miệng, bàn tay cầm máy tính bảng, ngón tay lướt màn hình cực nhanh, cũng không biết đang bận cái gì.
Dương Gia Lập nâng mí mắt nhìn nhìn hắn, vươn tay cầm lấy “cậu em” của Diệp Đình.
Diệp Đình nhíu mày: “Hửm?”
Dương Gia Lập bình tĩnh nói: “Không có gì, mượn chơi tí.”
Diệp Đình: “…..Em cũng có mà.”
Dương Gia Lập trừng mắt nhìn hắn một cái, Diệp Đình mở to mắt nhìn, chịu thua nói: “Được được được, em chơi đi, dù sao cũng là cho em xài.”
Nói xong, Diệp Đình lại lia mắt nhìn về lại màn hình máy tính bảng.
Dương Gia Lập nhớ đến đủ loại biểu hiện của Diệp Đình trong hôm nay, trong lòng liền không thoải mái, tùy tiện chơi một lát rồi bỗng nhiên trên tay dùng chút lực, nhéo Diệp Đình mạnh tới mức hắn rên lên, cả người cong lại.
Diệp Đình than một tiếng, cau mày: “Bé cưng, em làm gì thế?”
Dương Gia Lập chẹp miệng: “Em muốn giết gà lấy trứng.”
Diệp Đình: “…..”
Nhiều năm như vậy, Diệp Đình gần như hiểu rõ Dương Gia Lập như lòng bàn tay, một chút cảm xúc dao động của Dương Gia Lập cũng không thể gạt được hắn. Diệp Đình bỏ máy tính bảng xuống, ngón tay luồn vào trong mái tóc mềm mại của Dương Gia Lập, dịu dàng hỏi: “Ai lại chọc em không vui vậy?”
Dương Gia Lập có chút tức giận: “Anh.”
Diệp Đình hỏi cậu: “Anh làm sao?”
Dương Gia Lập bỏ “đồ chơi” của Diệp Đình xuống, khoanh chân ngồi thẳng dậy, đôi mắt nhìn thẳng Diệp Đình: “Anh có việc gạt em.”
Diệp Đình không biết nên làm sao: “Anh gạt em chuyện gì?”
Dương Gia Lập híp mắt tiến sát lại, tận đến khi có thể nhìn rõ cọng râu trên cằm Diệp Đình cậu mới đè thấp giọng hỏi: “Anh nói cho em biết, hôm nay anh về muộn như vậy, sau khi tan làm đã đi đâu — đừng nói với em là đi xã giao, em xem lịch trình của anh rồi, tối nay không có tiệc.”
Diệp Đình nhìn dáng vẻ hùng hổ dọa người truy hỏi hành tung của Dương Gia Lập, không biết thế nào lòng hắn lại có chút vui mừng. Hắn cong môi cười nói: “Làm sao, em còn nghi ngờ anh đi ra ngoài lêu lổng hả?”
“Trong lòng ngay thẳng thì sẽ không sợ em hỏi, nói đi, anh đã làm gì, đi đâu?”
Dương Gia Lập bất đắc dĩ nhún vai: “Em thật sự muốn biết sao?”
Dương Gia Lập nghiêm túc gật đầu.
Diệp Đình thở dài: “Vốn để lát nữa mới nói với em, nhưng em đã hỏi thì được thôi. Mẹ anh mới từ Mỹ về, hôm nay anh phải đi đón chuyến bay của bà, sắp xếp ổn thỏa cho bà, chỉ có chút chuyện đấy thôi.”
Dương Gia Lập vừa nghe liền nhíu mày.
Mẹ Diệp Đình, Bành Lệnh Nghi, đến nay Dương Gia Lập còn nhớ rõ dáng vẻ lạnh như băng và khinh thường của bà ấy đối với mình, lúc trước mẹ Diệp Đình còn muốn giới thiệu người khác cho hắn, nếu không phải Diệp Đình giữ vững lập trường nói không chừng thật sự đã bị lung lay. Mỗi khi nhớ tới chuyện này, Dương Gia Lập đều cảm thấy trong đầu vẫn còn vướng mắc, không thoải mái.
Dương Gia Lập gãi đầu, hỏi: “Mẹ anh về làm gì thế, kiểm tra sao?”
Diệp Đình nằm xuống giường, lần nữa cầm máy tính bảng lên: “Chính là về xem xem tình huống hoạt động của công ty với tình trạng cuộc sống bây giờ của anh.”
Dương Gia Lập khe khẽ thở ra.
Chẳng qua cậu còn chưa kịp thả lỏng, Diệp Đình lại chậm rãi nói: “….Trừ chuyện đó ra, bà còn giúp chuyển lời của ông nội cho anh, bảo anh nhanh chóng giải quyết chuyện con cái, cần nhận nuôi thì nhận sớm chút,”
Hơi thở vừa mới thở ra của Dương Gia Lập lập tức hít lại.
Cậu kinh ngạc nhìn Diệp Đình: “Mẹ anh bảo anh nhanh chóng nhận con nuôi sao?”
Diệp Đình gật đầu, thái độ vô cùng thản nhiên, giống như đây chỉ là một chuyện nhỏ không quan trọng.
Dương Gia Lập tức giận, nghiêng đầu qua, hai tay chống lên lồng ngực rộng lớn của Diệp Đình, trong giọng nói mang theo chút kích động: “***, anh có thái độ gì vậy hả, chuyện lớn như vậy, anh cũng không thương lượng với em?”