Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 24


Tấm thẻ ngân hàng mới tinh bị đẩy đến trước mặt Dương Gia Lập.

Dương Gia Lập nhìn chằm chằm tấm thẻ, vẻ mặt như không thể tin được: “Anh vừa mới nói, anh muốn cái gì tôi?”
Ngón tay Diệp Đình từng chút từng chút gõ xuống bàn, gương mặt bình tĩnh: “Bao em.”
“Bao cái em gái anh,” Dương Gia Lập đột nhiên đứng lên, sắc mặt bị kích thích nháy mắt liền đỏ lên, sau khi bị hắn nhục nhã, ánh mắt lập tức trở nên ngập tràn sự tức giận, “Mẹ nó tôi không phải là trai bao, anh đây là đang làm nhục ai vậy hả?”
Hai chân Diệp Đình bắt chéo, chậm rãi ừ một tiếng.

Hắn nhìn vẻ mặt thù hằn của Dương Gia Lập, khẽ cười một tiếng: “Đều đã từng bị tôi làm qua rồi, còn xấu hổ cái gì nữa.

Đây là hiện thực xã hội, tôi cho em thứ em cần, em đem em cho tôi, là một giao dịch công bằng.”
Dương Gia Lập cười lại hai tiếng.

Bao cậu, giao dịch công bằng, không uổng công Diệp Đình có thể nói ra mấy lời vô sỉ này.

Mẹ nó chứ, mặt còn dày hơn cả Sao Mộc.

Dương Gia Lập không thèm để ý đến ánh mắt của Diệp Đình, trực tiếp xoay người đi ra cửa.

Cậu dùng sức cầm lấy tay nắm cửa, muốn cố gắng kéo cửa ra, nhưng người bên ngoài nắm chặt muốn chết, dù cậu có dùng sức kéo mạnh đến đâu, cánh cửa một phần cũng không chịu buông lỏng.

Lúc này Dương Gia Lập đã thật sự nổi nóng, xoay đầu lại, hét thẳng vào mặt hắn: “Diệp Đình, con mẹ nó anh muốn thế nào?”
Diệp Đình vẫn ngồi trên sô pha như cũ, ngón tay kẹp lấy tấm thẻ ngân hàng.

Hắn quơ quơ thẻ, nói: “Cho em một cơ hội nữa, nghe lời, nhận thẻ đi.”
Dương Gia Lập bật cười một tiếng: “Có muốn tôi đút cho anh ăn cái thẻ đó luôn không, đm.”
Diệp Đình nhướng mày, nghe Dương Gia Lập mắng cũng không hề tức giận.

Hắn chỉ biết bất đắc dĩ lắc đầu, than nhẹ một tiếng, nói: “Dương Gia Lập, chúng ta chia tay năm năm, điều duy nhất em không có thay đổi chính là vẫn cứ trẻ con như trước, không chịu nhìn rõ tình hình.”

Dương Gia Lập siết chặt nắm tay.

Diệp Đình chậm rãi đứng lên, vỗ nhẹ cổ áo hơi nhăn của mình, ôn nhu nói: “Tính cách của tôi, có lẽ em không biết.

Thứ tôi muốn, tôi nhất định phải nắm nó trong tay, chỉ cần tôi còn cảm thấy nó còn mới mẻ, tôi chắc chắn phải chơi chán nó mới thôi.

Còn em, tôi biết rõ uy hiếp của em là gì, bạn bè, sự nghiệp, ước mơ, tất cả những gì em quan tâm đến, tôi đều có thể chơi đùa trong lòng bàn tay, em hiểu không?”
Móng tay Dương Gia Lập bấm sâu vào lòng bàn tay.

Cậu nhìn chằm chằm Diệp Đình, một lúc lâu sau mới lạnh lùng nặn ra một câu: “Anh là chó.”
Diệp Đình thấp giọng cười nhẹ.

Hắn nhìn cánh môi đang khẽ run lên của Dương Gia Lập, nhẹ giọng nói: “Xem ra bây giờ cảm xúc của em quá kích động, không thể nào cho tôi câu trả lời thoả đáng được,” Hắn nâng tay lên, nhìn chiếc đồng hồ công sở màu đen trên cổ tay mình, “Hay là thế này đi, tôi cho em ba ngày nữa để suy nghĩ, ba ngày sau, vào giờ này tôi lại đến hỏi em.”
Hắn đi đến trước mặt Dương Gia Lập, cách Dương Gia Lập một khoảng cực kì gần.

Dương Gia Lập dùng ánh mắt giằng co với Diệp Đình đang gần trong gang tấc.

Diệp Đình cong cong khoé môi, bỗng nhiên duỗi tay ra, bóp chặt lấy cằm Dương Gia Lập, muốn hôn xuống.

Dương Gia Lập đột nhiên xoay đầu tránh đi, thể hiện rõ sự bài xích.

Ánh mắt Diệp Đình liền tối sầm lại, lực đạo trong tay tăng lên, mạnh mẽ xoay mặt Dương Gia Lập lại, nhân lúc Dương Gia Lập không có thời gian giãy giụa, hắn gắt gao đem người giam chặt trong lòng ngực, thô bạo hôn xuống.

Hôn đủ rồi, hắn mới thả chú sói con đang giãy giũa trong lòng mình ra, cười nói: “Em chỉ có ba ngày, đừng có hành động theo cảm tính, suy xét cho kĩ vào, ngủ ngon.”
Đợi Diệp Đình đi rồi, Dương Gia Lập ngã xuống sô pha, trong lòng tràn đầy cảm giác bất lực.

Cậu nhìn trần nhà bong tróc của mình, tâm trạng trong lòng trở nên u ám, giống như giọt mực nhỏ xuống mặt nước, loang lổ từng chút từng chút một.

Một mình ngồi trong căn phòng tối tăm lạnh lẽo đến 6 giờ, Dương Gia Lập mới đứng dậy bước xuống lầu.


Cậu hẹn Triệu Hướng Hải 6 giờ gặp nhau.

Ròi khỏi khu dân cư, đi đến giao lộ, Dương Gia Lập ngước mắt nhìn lên, cậu nhìn thấy một chiếc Bentley đang đậu cách đó không xa.

Triệu Hướng Hải, cả người mặc một bộ âu phục chỉnh tề, giày da nghiêm nghị đứng trên mặt đất, thân hình giống như hoà vào màn đêm, cổ áo mở ra mấy cúc, phóng khoáng lại cấm dục, vẻ ngoài khôi ngôi tuấn tú, khí chất nho nhã, đứng giữa dòng người đang đi tới đi lui vẫn vô cùng nổi bật.

Nhìn thấy Dương Gia Lập, Triệu Hướng mỉm cười, vẫy vẫy tay với cậu: “Lại đây.”
Hai người đi đến một quá cà phê nhỏ gần đó.

Triệu Hướng Hải cởi áo khoác đặt qua một bên, nhấp một ngụm cà phê, nhìn Dương Gia Lập nãy giờ vẫn mãi cúi đầu ở phía đối diện, hỏi: “Có chuyện gì sao, có thể nói rõ cho tôi một chút không?”
Dương Gia Lập ngước mắt lên nhìn anh một cái, muốn mở miệng nói rồi lại thôi.

Nếu như cậu gặp được Triệu Hướng Hải trước khi bị Diệp Đình bắt, cậu chắc chắn sẽ đem chuyện này kể lại sạch sẽ từ đầu tới cuối.

Nhưng vừa rồi cậu phải trải qua sự uy hiếp của Diệp Đình, cậu bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi.

Cậu không phải là lo lắng cho bản thân, ngược lại, nếu những việc này chỉ liên quan đến mỗi mình cậu và Diệp Đình, vậy thì cậu sẽ không có gì phải sợ cả, tốt xấu gì thì cũng chỉ là một số mệnh, Diệp Đình thật sự muốn xuống tay ép chết cậu, vậy thì chết thôi, chết rồi thì cậu cũng phải kéo cả người Diệp Đình bê bết máu theo.

Nhưng cái cậu sợ, chính là liên luỵ đến người khác.

Ánh mắt Triệu Hướng Hải dịu dàng, giọng điệu kiên nhẫn: “Cậu đừng sợ, có chuyện gì cứ nói với tôi, chúng ta cùng nhau nghĩ cách giải quyết, được không?”
Dương Gia Lập cắn răng, một lúc lâu sau, cậu lượt bỏ sự tình Diệp Đình uy hiếp mình, mơ hồ không nặng không nhẹ kể lại sơ lược chuyện của mình.

Triệu Hướng Hải nghe xong chỉ khẽ gật đầu: “Tôi đại khái hiểu được rồi.”
Dương Gia Lập cầm chặt ly cà phê trong tay, đầu óc trở nên lộn xộn.


Triệu Hướng Hải đưa cho cậu một tấm danh thiếp, cười nói: “Cậu không cần lo lắng, mọi chuyện đều có cách giải quyết.

Cậu trước mắt tạm giữ cái này đi, đây là danh thiếp của một người bạn làm luật sư của tôi.

Tôi nghĩ, để đối phó với loại ác đồ* luôn có ý đồ bức hiếp người khác, thì chỉ có cách báo án hoặc tố tụng mới có thể diệt cỏ tận gốc thôi, cậu thấy thế nào?”
*ác đồ: Người có tính hạnh xấu xa, là người xấu.

Dương Gia Lập nhìn tấm danh thiếp kia, cười khổ một tiếng.

Nếu Diệp Đình chỉ là một tên thương nhân bình thường, cậu nhất định sẽ không mang bất kì gánh nặng tâm lý nào mà sẽ trực tiếp phản kích hắn.

Nhưng mà Diệp Đình không phải ác đồ.

Hắn là một tên ác quỷ đội lốt vẻ ngoài hiền lành.

Dương Gia Lập hít hít mũi, nhìn khuôn mặt tươi cười ấm áp của Triệu Hướng Hải, cuối cùng vẫn nhận lấy tấm danh thiếp, chậm trãi miết trong lòng bàn tay, cũng không nói thêm gì khác, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, nói: “Cảm ơn, tôi hiểu rồi.”
Triệu Hướng Hãi thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đừng nghĩ mọi chuyện theo hướng tồi tệ như vậy, trong khoảng thời gian này, nếu cậu cần chổ ở, tôi có thể cho cậu mấy nơi để ở tạm thời, giúp cậu tránh đầu sóng ngọn gió trước, nếu còn cần gì, cứ đến tìm tôi.”
Dương Gia Lập nghe những lời nói quan tâm thân thiết của Triệu Hướng Hải, sống mũi bỗng nhiên cay cay.

Một người xa lạ chỉ mới gặp qua một hai lần, vậy mà lại có thể có lòng tốt như vậy đối với cậu.

Còn Diệp Đình, người bạn trai cũ từng yêu cậu như sinh mạng của mình, hiện tại lại là người ép cậu đến không còn đường nào để đi.

Cậu ngàn ân vạn tạ, tạm biệt Triệu Hướng Hải, Dương Gia Lập quay về căn phòng thuê của mình.

Đôi mắt cậu xám xịt như tro tàn, cả người chết lặng đi rửa mặt, sau đó nằm lên giường.

Hai ngày sau, cậu thậm chí còn không bước ra khỏi cửa, chỉ một mình lẽ loi buồn bã trốn trong căn nhà tối tăm nhỏ hẹp, đói bụng thì ăn mì gói, toàn bộ thời gian còn lại cậu chỉ ngồi thừ người trên sàn nhà, lắng nghe âm thanh náo nhiệt truyền đến từ phía sau cánh cửa đến phát ngốc.

Cậu ôm mấy con gấu bông hình cừu nho nhỏ đang cười tươi trong lòng, nhìn ánh sáng rực rõ dịu dàng bên ngoài cửa sổ, bất động, có một loại cô đơn không nói thành lời.

Tình trạng này vẫn tiếp tục diễn ra cho đến này thứ ba.


Buổi sáng ngày thứ ba, Diệp Đình gửi cho Dương Gia Lập một bức ảnh.

Nội dung bức ảnh rất đơn giản, hai bản hợp đồng, Lý Đại và Lý Nhị mỗi người một bản, kỳ hạn hợp đồng là tám năm.

Diệp Đình gửi bức ảnh này có ý gì, Dương Gia Lập hiểu rõ.

Diệp Đình dùng Lý Đại và Lý Nhị ép cậu đi vào khuôn khổ.

Dương Gia Lập đóng khung tin nhắn lại, ngay lập tức điện thoại cho Diệp Đình.

Điện thoại được kết nối, hai người không ai lên tiếng, chỉ nghe thấy tiếng hít thở của nhau, giống như một cuộc thi đua im lặng.

Hồi lâu sau, Dương Gia Lập rốt cuộc cũng lên tiếng: “…..Có phải ép chết tôi rồi, anh sẽ rất vui không?”
Diệp Đình cười.

Hắn không trả lời câu hỏi của Dương Gia Lập, chỉ bình tĩnh nhắc nhở Dương Gia Lập: “Em còn mười tiếng nữa.”
Cúp điện thoại, Dương Gia Lập nhận được tin nhắn Wechat của Lý Đại.

Lý đại gửi cho cậu một bức ảnh qua Wechat, bên trong ảnh chụp, Lý Đại và Lý Nhị ngồi ở phòng tập luyện nhỏ của công ty, trong hoàn cảnh khổ sở, tay cầm ghi ta đứng trước mic luyện tập, nhân tiện nở nụ cười tươi trước ống kính.

Lý Đại hỏi cậu: “Dương ca, tụi em đang luyện tập nè, anh xem, tụi em có đẹp trai không?”
Dương Gia Lập không trả lời, sau một lúc lâu, cậu đưa tay lên lau đôi mắt đỏ hoe của mình, cười, nhắn lại một câu: “Cực kì đẹp trai.”
Nhắn xong tin nhắn này, Dương Gia Lập cất điện thoại đi.

Cậu lấy một cái khăn quàng cổ đỏ bên cạnh quấn lên cổ, mặc áo khoác vào.

Trong ba ngày qua, đây là lần đầu tiên cậu bước ra khỏi cửa.

Gọi một chiếc taxi ở giao lộ, tài xế hỏi cậu muốn đi đâu.

Dương Gia Lập kiểm tra thời gian, còn 9 tiếng 43 phút nữa.
Cậu ngồi trên taxi, nói với tài xế: “Đi nghĩ trang Hạc Sơn.”.

Bình Luận (0)
Comment