Lồng ngực Diệp Đình đau thắt lại.
Hắn nhìn giọt nước mắt đang chảy dài trên má Dương Gia Lập cùng với ánh mắt vừa chết lặng vừa đấu tranh của cậu, hắn chỉ muốn nhanh chóng ôm cậu vào lòng, mang cậu về nhà.
Dương Gia Lập nhìn những bông tuyết đang rơi rào rạt, giọng nói dần trở nên nức nở.
Hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Đình, đôi mắt hiện lên ánh sáng mờ mịt: “Sau đó, là đến lúc học đại học.”
“Điều may mắn nhất của tôi chính là trong khoảng thời gian học đại học tôi gặp được anh,” Dương Gia Lập nhẹ giọng, nói: “Đó là bốn năm hạnh phúc nhất trong cuộc đời tôi.”
“Ngoại trừ mẹ và bà ngoại, trước nay không có ai đối xử tối với tôi như vậy, chưa từng có ai.”
“Tôi thích mật ong, anh lập tức cất một hũ trong ngăn tủ. Tôi thích sữa bò Cao Lương Lộ, mỗi ngày anh đều sẽ đem cho tôi. Tôi vĩnh viễn nhớ rõ, vào một ngày tuyết rơi, khi tôi ngồi ở ghế sau xe đạp của anh, dựa đầu vào lưng anh, tôi đã có bao nhiêu yên tâm. Bốn năm đó, mỗi một giây mỗi một phút tôi đều không nỡ quên đi.”
“Cho đến khi tôi nhìn thấy anh đưa cho Tiểu Hạ ly sữa bò Cao Lương Lộ, nhưng lại quên rằng tôi cũng rất thích nó, khi tôi thấy anh nhớ rõ ngày lễ tốt nghiệp của Tiểu Hạ nhưng lại quên rằng ngày đó cũng là sinh nhật của tôi. Tôi liền hiểu được, bốn năm hạnh phúc mà tôi trộm giữ đó đã sớm kết thúc rồi, người anh thích đã không còn là tôi nữa.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Lòng ngực Diệp Đình co rút dữ dội, trái tim quặn lên đau nhói.
Hắn nửa quỳ xuống dưới, hoảng loạn nắm lấy tay Dương Gia Lập: “Không phải, bé cưng, không phải đâu……”
Ánh mắt Dương Gia Lập từng chút từng chút trở nên tối sầm lại: “Sau khi chia tay với anh tôi lập tức bắt đầu đi làm công.”
“Bệnh của mẹ rất nghiêm trọng, cuối cùng vẫn không thể kéo dài được, bác sĩ nói, không còn cách nào xoay chuyển bệnh tình nữa.”
“Tôi không tin, tôi lại càng muốn cứu bà. Mỗi một ngày tôi đều làm bốn công việc, một ngày chỉ ngủ có 5 tiếng, chuyện gì tôi cũng đồng ý làm, tôi chỉ muốn nhanh chóng kiếm tiền, mời cho bà một người bác sĩ giỏi nhất, cho bà dùng thiết bị tốt nhất.”
Mí mắt Dương Gia Lập run lên, hốc mắt ngập lệ.
Cậu nức nở nói: “Mẹ tôi hôm mê, tôi lén nói với bà, mẹ đừng đi, trên đời này con chỉ còn mỗi mẹ ở cạnh thôi, mẹ có thể mở mắt ra được không, có thể ở lại cạnh con thêm mấy năm nữa được không? Tôi càng làm việc thì lại càng trở nên kiệt sức, tôi thật sự đã làm hết sức rồi, nhưng lại chỉ có thể nhìn bệnh tình của bà càng ngày càng chuyển biến xấu, đến cuối cùng, tôi trơ mắt nhìn nhịp tim của bà trở thành một đường thẳng.”
“Sau khi mẹ mất, tôi không khóc, trong lòng giống như chết lặng vậy, không thể cảm nhận được bất cứ thứ gì.”
“Sau đó có một ngày, tôi gặp một đứa con nít ở dưới lầu, mẹ của nó đang mắng nó tại sao lại còn ở đó chơi, sao không chịu trở về ăn cơm. Tôi đi lên lầu, mở cửa nhà ra, bên trong là một mảnh tối đen trống rỗng, không có chút âm thanh nào, không có chút ánh sáng nào, giống như hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.”
“Lúc đó tôi mới nhận ra rằng, bên cạnh tôi, một người cũng không có.”
“Không có ai lo lắng cho tôi đã ăn no chưa, có ăn đói mặc rách không, có vất vả có bị liên luỵ hay không, ở bên ngoài có chịu oan ức, có bị người khác bắt nạt không, khi tết đến vĩnh viễn không còn ai nguyện ý vì tôi mà gói một lồng sủi cảo, không còn ai lén lút nhét vào túi tôi một bao lì xì nhỏ.”
“Tôi không còn mẹ.”
“Cũng không còn ai yêu thương tôi nữa.”
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Dương Gia Lập ngẩng đầu, nước mắt đã cạn khô, ánh mắt trống rỗng.
Cậu nhìn Diệp Đình, khẽ nói: “Diệp Đình, rốt cuộc không còn ai yêu thương tôi nữa rồi.”
Diệp Đình trở nên rối loạn rồi.
Hắn hoang mang hoảng loạn ôm Dương Dương vào lòng, vội vàng nói: “Sẽ không đâu, sẽ không đâu. Tuyết rơi rất lạnh, đi, tôi mang em về nhà được không, em muốn ăn gì, ăn sủi cảo được không? Hay vẫn muốn uống sữa Cao Lương Lộ? Hay là..”
Hắn nâng Dương Gia Lập lên, gắt gao ôm chặt cậu vào lòng.
Hắn vẫn đang chờ Dương Gia Lập trả lời, nhưng lại chỉ nghe thấy giọng nói hoảng sợ của người thư ký: “Diệp tổng, cậu ấy nhắm mắt rồi. Cậu….cậu ấy không có phản ứng.” Diệp Đình sửng sốt một giây, khẽ nghiêng đầu.
Đọc Full Tại Truyenfull.vn
Khuôn mặt hắn cọ vào chiếc má vì hứng chịu gió lạnh và tuyết đêm mag trở nên đông cứng của Dương Gia Lập.
Diệp Đình không dám tin, khẽ nói: “Bé cưng, em đừng làm tôi sợ.”
Dương Gia Lập không hề phản ứng lại, hai mắt nhắm nghiền.
Bàn tay đang run rẩy dữ dội của Diệp Đình sờ sờ lên lưng Dương Gia Lập, giống như đang giả vờ trấn an mình, nhưng lại không tài nào trấn an được: “Bé cưng, ngoan, nói với tôi một câu, đừng làm tôi sợ, tôi mang em về nhà, không sao đâu.”
Thư ký sợ hãi không yên: “Diệp tổng, cậu ấy bị choáng rồi.”
Diệp Đình ôm Dương Gia Lập, hô hấp trở nên dồn dập: “Xe cấp cứu, gọi xe cấp cứu….”
Thư ký vội vàng lấy điện thoại ra.
Diệp Đình ôm chặt Dương Gia Lập vào trong lòng mình, đứng ở trong màn đêm tuyết tối đen.
Bốn phía không có một chút âm thanh nào, đêm tối dừng như vĩnh viễn không biến mất, tuyết lớn làm lòng người giá lạnh đến thấu xương.
Diệp Đình muốn ôm Dương Gia Lập rời khỏi nghĩ trang.
Vừa mới bước ra được nửa bước, hắn cảm thấy cây cung trong lòng nháy mắt “phựt” một tiếng, đứt dây.
Tiếp theo là một trận đau nhói lan ra khắp cơ thể.
Trong chốt lát, khiến hắn đau tựa hồ như muốn quỳ ngã xuống đất.