Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 59

Dương Gia Lập cảm thấy vô cùng áy náy.

Nếu không phải vì cậu, Diệp Đình cũng không điên loạn đến mức thấy ai cũng đòi đánh như thế này. 

Cậu đứng dậy, trịnh trọng khom lưng: “Anh Hải, bởi vì chuyện của em mà liên luỵ đến anh nhiều như vậy, xin lỗi.” 

Triệu Hướng Hải xua tay bảo cậu ngồi xuống: “Cũng không hoàn toàn là do em đâu, anh với Diệp Đình, vốn dĩ đã chẳng ưa gì nhau rồi. Cho dù không có em, anh và hắn cũng sẽ vì tranh chấp mối lợi trong cùng một dự án mà đối đầu với nhau thôi, em đừng lo quá.”     

Dương Gia Lập vẫn không khỏi chột dạ.

Triệu Hướng Hải nhấp một ngụm trà, yết hầu khẽ động đậy, vẻ mặt như đang suy nghĩ gì đó. 

Được một hồi lâu, anh ta mới đặt tách trà xuống, nhẹ nhàng hỏi: “Nếu cho em thêm một cơ hội nữa, em vẫn sẽ bỏ trốn chứ?”

Hai mắt Dương Gia Lập loé sáng, không chút do dự liền gật đầu.

Triệu Hướng Hải mỉm cười, ngón tay gõ nhẹ lên mặt bàn: “Trả lời vẫn thật là dứt khoát. Thật ra anh nghe nói Diệp Đình đối với em cũng không tệ, vì bệnh tình của em, hắn còn mời tất cả chuyên gia có thẩm quyền đã nghỉ hưu ở bệnh viện trung ương đến để dẫn dắt tâm lý và chữa trị cho em. Thế sao em lại ghét hắn đến vậy?”  

“Không phải ghét.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Triệu Hướng Hải nhướn mày khó hiểu, nhưng vẫn có chút hứng thú muốn hóng chuyện: “Thế là vì cái gì?”

Dương Gia Lập im lặng một lúc lâu.

Cậu cúi đầu, trầm lặng rất lâu mới bứt rứt nói: “Anh Hải, không có ai chịu làm thú cưng cho người khác cả.”

“Diệp Đình quá cố chấp, quá tính toán, tình cảm anh ta đối với em càng giống là không can tâm hơn, cho nên anh ta mới bắt em về, giam giữ vào nơi mà anh ta có thể khống chế. Em không thể chịu đựng được ham muốn chiếm hữu và khống chế điên cuồng đó, em không muốn cả đời này bị anh ta chơi đùa trong lòng bàn tay. Bây giờ anh ta vẫn còn chút tình cảm với em, nhưng, nếu một ngày nào đó, khi anh ta đã thoả mãn rồi, vậy món đồ chơi mà anh ta đã chán ngấy như em, sẽ có kết cục như thế nào đây?”  

Dương Gia Lập nhớ đến cảnh tượng Vương Dương bị dập đầu xuống đất mà không khỏi lạnh sống lưng.

Ngón tay đang gõ nhẹ của Triệu Hướng Hải chợt ngừng lại, hồi lâu mới đáp lại: “Vậy được, anh có thể giúp em một lần nữa.”

Đôi mắt Dương Gia Lập sáng rực lên, nụ cười chưa kịp hé mở, trong đôi mắt lại dâng lên vài phần lo lắng.     

Triệu Hướng Hải đương nhiên hiểu rõ trong lòng cậu đang nghĩ gì, anh ta mỉm cười, xua tay nói: “Em không phải lo là sẽ liên lụy đến anh, Diệp Đình ở thế mạnh, nhưng một đòn chưa đủ hạ gục anh đâu. Hơn nữa, anh phải thẳng thắn nói với em rằng, lần trước anh giúp em, chỉ đơn thuần là muốn giúp em mà thôi. Nhưng lần này, anh giúp em lại không hề đơn thuần vậy nữa.”

Dương Gia Lập ngước lên nhìn: “Á?”

Trong mắt Triệu Hướng Hải như đã vạch rõ kế hoạch: “Trong một vài lần tranh chấp dự án, Diệp Đình thật sự rất hung hăng, lúc nào cũng tìm cơ hội để chèn ép anh. Lần này anh giúp em, cũng là muốn dùng em làm con chip, để hắn bớt lông nhông, hống hách, hở ra là cắn người không chịu buông cứ như chó điên vậy á.”

Dương Gia Lập gật gật đầu, biểu thị đã hiểu ý của Triệu Hướng Hải.

Triệu Hướng Hải nói: “Nếu như em đã nghĩ kỹ rồi, vậy thì quay về chuẩn bị cho tốt. Nửa tháng sau, anh sẽ đưa em rời đi. Nhưng em phải cẩn thận, lòng dạ hay thủ đoạn của Diệp Đình đều rất ghê gớm, trong nửa tháng này, em đừng đôi co với hắn, tránh để hắn đánh hơi được gì đó.”

……

Dương Gia Lập bước ra khỏi phòng, nhưng lại không thấy Lam Thiên ở trước cửa.

Cậu nhíu lông mày, bước xuống lầu thì thấy Lam Thiên đang cuộn tròn trong một góc nhỏ, miệng ngậm ống hút, dáng vẻ mệt mỏi.

Dương Gia Lập búng tay một cái: “Mệt rồi?”

Lam Thiên liếc thấy Dương Gia Lập, thì lắc đầu: “Không có gì, cậu hẹn hò lén lút xong rồi hả, xong rồi thì tôi đưa cậu về nhà.”

Dương Gia Lập giật nhẹ khoé môi: “Cái gì mà hẹn hò lén lút chứ, tôi đây… ầy, bỏ đi, tóm lại sau khi trở về, chuyện hôm nay tôi gặp ai cậu tuyệt đối không được nói với Diệp Đình.”

“Tôi không nói đâu,” Lam Thiên làm điệu bộ lắc đầu ngoan ngoãn, “Tôi đứng về phe cậu mà.”

Cậu như nghĩ đến thứ gì đó, nắm tay chợt nắm chặt hơn, cắn răng cắn lợi đáp: ” Hơn nữa, cả đời này của tôi ghét nhất là những tên đàn ông chó má tự cho mình là đúng.”

Lam Thiên lái xe đưa Dương Gia Lập về nhà.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Vừa mở cửa ra, Dương Gia Lập đã thấy Diệp Đình ngồi sẵn trên ghế sô pha, khí thế bức người.

Diệp Đình có thói quen mang áo sơ mi và quần sẫm màu bao phủ lên vóc dáng cao to vạm vỡ của hắn, lại thêm đường nét khuôn mặt trời sinh đã sắc sảo góc cạnh đầy kiên định khiến vẻ ngoài của hắn nhìn thôi cũng đã khiến người ta có cảm giác vô cùng áp bức.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Diệp Đình ngẩng đầu lên từ trong đống văn kiện, nhàn nhạt hỏi: “Nghe nói hôm nay Lam Thiên đưa em đi dạo, đi đến nơi nào, gặp những người nào, đã làm những gì.”

Ngón tay Dương Gia Lập vừa đặt chìa khóa xuống vừa bình tĩnh đáp: “Tôi thấy chán, cậu ấy đưa tôi ra ngoài dạo hai vòng mà thôi.”

“Vậy sao,” Diệp Đình cong khoé miệng, “Bé cưng, không được gạt tôi, gạt tôi em sẽ bị phạt đấy.”

Tim cậu chợt thót lên một cái, bước chân về phía phòng ngủ càng nhanh hơn.

Buổi tối trước lúc ngủ, Dương Gia Lập bị Diệp Đình ép kéo qua chỗ hắn, nói là muốn cùng cậu xem một bộ phim trị liệu.

Diệp Đình nhìn dáng vẻ Dương Gia Lập chăm chú xem màn hình, giọng điệu trở nên dịu dàng hơn: “Thời gian này uống thuốc kết hợp với điều trị, xem ra hiệu quả không tồi, tinh thần có vẻ phấn chấn hơn lúc trước nhiều rồi, mỗi ngày không phải mệt mỏi vì bệnh nữa, rất tốt.”

Dương Gia Lập im lặng không nói gì.

Cậu tựa vào cơ ngực rắn chắc của Diệp Đình, lắng nghe nhịp tim ngắt nghỉ mạnh mẽ của hắn.

Khi nhìn thấy hai nhân vật chính trong phim vì gặp sự cố mà bị ép phải chia xa, trong lòng Dương Gia Lập khẽ dao động, không nhịn được mà hỏi Diệp Đình: “Nếu có một ngày tôi rời xa anh, anh sẽ làm thế nào.”

Diệp Đình chẳng buồn suy nghĩ liền đáp: “Không thể có ngày đó đâu.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Dương Gia Lập không phục: “Nếu thật sự có thì sao, nếu ngày nào đó tôi thật sự…”

Ánh mắt Diệp Đình đột nhiên tối sầm lại.

Hắn vặn lấy cằm của Dương Gia Lập, không mấy vui vẻ nói: “Suy nghĩ lại bắt đầu không thành thật rồi?” 

Dương Gia Lập nhíu mày lại.

Diệp Đình dứt khoát ép lên người cậu, ánh mắt như lang sói: “Bé cưng, sức kiên nhẫn của tôi có giới hạn. Tôi nói rồi, chỉ cần em an tâm ở bên cạnh tôi, tôi có thể cho em tất cả. Nếu em cứ không ngoan, tôi sẽ không thể kiềm chế được bản thân dùng chút biện pháp để em không thể rời xa tôi đâu.”

“Tôi thông cảm cho bệnh tình của em nên không nỡ đối xử với em như thế,” Diệp Đình hôn lên môi Dương Gia Lập, nhẹ nhàng nói, “Vậy nên, đừng ép tôi, bé cưng à.”
Bình Luận (0)
Comment