Lại Bị Bạn Trai Cũ Nhắm Đến Rồi

Chương 86

Diệp Đình một đêm không ngủ.

Muốn ngủ, nhưng lại không ngủ được.

Một giây khi nghe được kỹ sư kia nói anh ta chặn được số của Dương Gia Lập, hơn nữa còn định vị được vài địa điểm khả nghi, Diệp Đình liền cảm thấy tim mình đập như mất khống chế, giống như là một trái tim đang yên ả tới gần như chết lặng đột nhiên bị tiêm vào một liều thuốc kíƈɦ ŧɦíƈɦ, vô cùng hưng phấn.

Hắn lấy được một số địa chỉ từ người kỹ sư kia.

Buổi tối, trợ lý sinh hoạt của Diệp Đình nhận được tin nhắn từ ông chủ, muốn nàng nhanh chóng đi điều tra mấy cái địa chỉ này. Trợ lý vừa mới kết thúc một ngày làm việc cường độ cao, đột nhiên lại xuất hiện thêm việc, vò đầu bứt tai trong tuyệt vọng, chỉ muốn đập đầu xuống đất vài cái cho xong, cầm điện thoại lên lại nhìn thấy ông chủ Diệp hứa hẹn cho nàng hai tháng tiền thưởng, im lặng vài giây, bình tĩnh thay quần áo đi ra cửa, nhìn thẳng vào nhân sinh mỉm cười.

Giữa trưa ngày hôm sau, trợ lý sinh hoạt tới văn phòng Diệp Đình.

Diệp Đình vừa nhìn thấy nàng, ánh mắt liền dời từ màn hình máy tính qua. Ngữ khí có chút nghiêm nghị nhưng không giấu được cảm xúc nôn nóng bên trong: "Nói đi"

Trợ lý sinh hoạt đưa cho Diệp Đình một cuốn sổ nhỏ, nhanh nhẹn nói: "Tôi đã tiến hành điều tra mấy địa chỉ này, tổng cộng có năm địa điểm khả nghi, trước mắt có thể loại ra ba cái. Còn lại hai cái, một cái là khu đô thị ven biển đang được khai phá, nơi này kinh tế lạc hậu, xung quanh chủ yếu là các toà nhà dân cư cũ đã bị dỡ bỏ, môi trường rất kém"

Diệp Đình lật sổ: "Còn cái nữa đâu?"

"Địa chỉ còn lại là ở ngoại thành, môi trường tách biệt, chỉ có một biệt thự nghỉ dưỡng được xây dựng cách đây không lâu là tương đối nổi bật"

Diệp Đình đột nhiên nhíu mày, chỉ vào biệt thự, nghiêng mắt nhìn trợ lý.

Trợ lý hiểu ý, lấy máy tính bảng ra, mở một trang web rồi đưa tới trước mặt Diệp Đình: "Về biệt thự này, tôi cũng đã điều tra một chút. Là khu nghỉ dưỡng Tân Viên, vốn đầu tư khoảng 83 tỉ, mùa xuân năm nay vừa hoàn thành thi công, ông chủ là Lưu Huân"

Diệp Đình nhìn ảnh Lưu Huân xuất hiện trên màn hình, nheo mắt lại.

"Về Lưu Huân này, tôi cũng tra ra được vài điều thú vị", trợ lý búng ngón tay lên máy tính bảng, "Anh ta là bạn học cấp ba của cậu Dương, không những thế, không lâu trước đây, anh ta còn cùng Triệu Hướng Hải hợp tác đầu tư một hạng mục"

Diệp Đình a một tiếng dài, cười.

Trợ lý sinh hoạt nhận lại máy tính bảng, hỏi: "Anh định sẽ xử lý như thế nào?"

Diệp Đình đứng lên, đi đến cửa sổ sát đất châm điếu thuốc rồi hít vào một ngụm.

Hắy quay đầu, giọng nói bình tĩnh, nhưng điếu thuốc kẹp giữa hai đầu ngón tay lại đang khẽ run.

"Chọn ra mấy người đáng tin trong công ty, tôi bỏ tiền, để cho bọn họ lấy danh nghĩa cá nhân đến khu nghỉ dưỡng kia du lịch mấy ngày, coi như phúc lợi"

Trợ lý lập tức hiểu ra, gật đầu rồi đi ra khỏi văn phòng.

Diệp Đình đứng trước cửa sổ sát đất, mãi cho đến khi ánh sáng đỏ cam kia sắp đốt tới ngón tay, hắn mới rốt cuộc lấy lại tinh thần.

Hắn mặt không biểu cảm đem tàn thuốc ấn trong lọ thuỷ tinh.

Nhìn ánh lửa dần tắt đi, đáy lọ bị nghiền ra một đống tro lạnh, Diệp Đình lúc này mới cười, nhẹ giọng nói: ".........Cậu ta tốt nhất đừng có ý đồ khác"

________________________

Người Diệp Đình điều đi ngày hôm sau đã tới khu nghỉ dưỡng.

Bọn họ nhìn qua giống như những khách du lịch bình thường khác, đăng ký vào ở, đi khắp nơi tham quan.

Hai ngày đầu khi bọn họ ở trong biệt thự, không gửi bất kỳ tin tức nào về cho Diệp Đình, hắn cũng không vội thúc giục.

Hắn biết Dương Gia Lập không phải là người thích đi lung tung, hiện giờ lại có thêm triệu chứng của bệnh trầm cảm, tuy rằng thời gian này uống thuốc rồi tĩnh dưỡng đã tốt hơn không ít, ngoài mặt không nhìn ra được vấn đề trong lòng, nhưng vẫn nguyện ý ở một mình.

Vào mười giờ tối ngày thứ ba, Diệp Đình rốt cuộc cũng nhận được email từ mấy người kia.

Mở email, một loạt ảnh chụp trong màn hình thi nhau nhảy ra, thoạt nhìn thì đúng là chụp lén, không rõ lắm, có chút mơ hồ.

Trong ảnh chụp, Dương Gia Lập cùng người đàn ông tên Lưu Huân kia sóng vai mà đi, từng bước tiến vào bên trong biệt thự nghỉ dưỡng.

Lưu Huân chạm vào cánh tay Dương Gia Lập, trên mặt cậu mang theo tươi cười, má lúm đồng tiền nhợt nhạt hiện ra, mơ hồ có thể thấy hai cái răng nanh.

Đã nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên Diệp Đình nhìn thấy Dương Gia Lập.

Tầm mắt hắn dường như dính vào màn hình, như là muốn đem từng sợi tóc của Dương Gia Lập ghi tạc trong lòng.

Chờ hắn phục hồi tinh thần, hắn nhanh chóng đem đống ảnh chụp này in ra, siết trong lòng bàn tay.

Nhìn tập ảnh hồi lâu, Diệp Đình cau mày khi thấy Lưu Huân lúc nào cũng đang tươi cười rạng rỡ bên cạnh Dương Gia Lập.

Người này đúng thật là chướng mắt.

Hắn lấy kéo từ ngăn tủ bên hông, bắt đầu cắt từ dưới hướng lên trên lên trên, cứ mạnh mẽ nhấp nhấp như vậy cho tới khi hình Lưu Huân và Dương Gia Lập hoàn toàn tách rời, phần có Dương Gia Lập được làm phẳng lại rồi kẹp vào tập hồ sơ, còn phần có Lưu Huân thì bị vo thành một nắm rồi ném vào thùng rác.

Diệp Đình cầm mấy tấm ảnh nhìn một đêm, ngón tay xoa đi xoa lại trên ảnh chụp, sờ tới mức màu sắc trên ảnh cũng sắp bị mờ dần.

Sáng sớm hôm sau, trợ lý hành chính tới báo cáo công tác cho Diệp Đình.

Diệp Đình không để cho gã nói mà phất tay phân phó: "Hành trình ba ngày kế tiếp, nếu có thể đẩy thì đẩy đi, nếu có thể hoãn thì hoãn, nếu thật sự không đẩy được thì cậu nghĩ cách xử lý, tóm lại, để ra cho tôi ba ngày, tôi muốn đi một nơi"

Sắc mặt trợ lý một trận xanh trắng, nhìn thấy thái độ kiên quyết của Diệp Đình đành phải căng da đầu đồng ý.

Gã hỏi Diệp Đình: "Anh muốn đi đâu, có cần chuẩn bị xe không?"

Diệp Đình khép lại văn kiện trong tay, mặt không có biểu cảm gì nói: "Tôi tự lái xe đi"

Trợ lý hành chính gật đầu.

Đang muốn quay người đi ra ngoài, Diệp Đình đột nhiên gọi gã lại.

Diệp Đình nhìn trợ lý một cái thật sâu, ngữ khí cường thế lạnh lùng: "Ba ngày tới tôi không ở công ty, có việc gì thì liên lạc với tôi. Nhưng có một chuyện cậu phải nhớ kỹ. Việc tôi đi ra ngoài, không được cho bất kỳ ai biết", nói tới đây, ánh mắt hắn đột nhiên trở lên lạnh băng, ngữ khí tăng thêm, ".............Đặt biệt là Triệu Hướng Hải"

Bình Luận (0)
Comment