Thi tháng qua đi, các bạn học sinh lớp 12 – 1 phát hiện Ngụy Hòa thay đổi, ngày trước còn xa cách với Tiêu Lăng, bây giờ lại chủ động đi tìm Tiêu Lăng hỏi bài, còn cùng nhau đi ăn cơm. Quả nhiên hình thức ở chung giữa các học bá chính là kỳ quái như thế, cùng nhau giải quyết một đề bài là có thể trở thành bạn tốt.
Ngụy Hòa cũng không biết các bạn học suy nghĩ gì, lúc này cậu đang cố gắng nén lại tiếng cười, nhưng khóe miệng vẫn theo Tiêu Lăng giảng giải mà không ngừng cong lên.
Ngụy Hòa: Ha ha ha ha ha ha! Cậu ta quả nhiên bị lừa! Chắc chắn Tiêu Lăng cho rằng mình ngay cả đề đơn giản như vậy cũng không biết làm, không nghĩ tới mình lừa cậu ta đi! Ha ha ha ha ha! Khiến kẻ địch thả lỏng cảnh giác, như vậy mình có thể đánh tan lớp phòng bị, kỳ thi lần sau có thể thắng cậu ta đến hoa rơi nước chảy!
Lại chẳng hợp lý quá đi chứ!
Không sai, Ngụy Hòa không tin Tiêu Lăng có thiên phú dị bẩm. Làm gì có người nào mỗi ngày đi học từ đầu giờ cho đến khi tan học đều ngủ đi thi còn có thể xếp thứ nhất chứ? Cái tên Tiêu Lăng này tuyệt đối là ban ngày giả vờ ngủ, cho người ta một loại cảm giác cậu ta không có uy hiếp, buổi tối thì hăng hái học tập, đi thi lấy được thành tích tốt tới mức khiến mọi người cảm thấy cậu có tố chất rất cao.
Hừ! Cho rằng cậu sẽ tin hả? Cứ chờ xem! Sớm hay muộn có ngày cậu sẽ vạch trần lớp da cáo già của tên Tiêu Lăng kia!
“Cho nên, đề này đáp án chính là như vậy… Cậu nghe hiểu không?” Tiêu Lăng sau khi nói xong, phát hiện Ngụy Hòa đối diện lại đang cười ngây ngô, không khỏi cảm thấy lạnh lẽo, “Cậu có tật xấu gì à?”
Ngụy Hoà đang đắm chìm trong ảo tưởng của bản thân “Cố ý lộ ra sơ hở khiến đối thủ khinh địch sau đó lại đạp kẻ địch xuống dưới chân” không thể tự kiềm chế:
“Ha ha ha ha! Tiêu Lăng, lớp vỏ thiên tư trác tuyệt[*] của cậu đã bị tôi vạch trần, cậu còn có lời gì để nói không?”
[*]
Thiên tư trác tuyệt: có tố chất cực kỳ tốt, ncl cái dạng cực kỳ giỏi, thông minh từ khi được sinh ra á:>“Xin… xin, xin lỗi, tôi sai rồi, tôi thừa nhận, tôi đã cố ý làm màu…”
“Suy nghĩ cái gì thế?” Tiêu Lăng nhìn Ngụy Hoà mang biểu cảm có chút đáng khinh, gõ gõ cái bàn, lạnh lùng hỏi.
“A? Sao cơ?” Ngụy Hòa rốt cuộc phản ứng được Tiêu Lăng còn đang giảng bài cho mình, có một số việc vẫn không nên nghĩ nhiều, tưởng tượng cũng chưa chắc xảy ra, hơn nữa loại việc này chỉ thích hợp ngẫm lại, dù sao miễn là sự việc không phát triển quỷ súc giống như bản thân suy nghĩ là được.“Lau nước miếng đi.” Tiêu Lăng thả lỏng ngón tay đã gập sẵn ở trên bàn.
“À.” Ngụy Hòa theo phản xạ mà lên tiếng, khi đang nâng tay muốn lau miệng, bỗng nhiên ý thức được không thích hợp, mình không chảy nước miếng mà! Không đúng, tại sao mình phải nghe cậu ta chứ?
“Đùa giỡn tôi?” Tiêu Lăng nhướng mày, sắc mặt không vui.
“Không không không, tôi nghe hiểu.” Ngụy Hòa lắc đầu liên tục. Không biết vì sao, cậu nhìn Tiêu Lăng sắc mặt không tốt, lại thấy hơi hơi sợ hãi.
“Vậy cậu thuật lại một lần.” Trên mặt Tiêu Lăng viết hoa chữ “KHÔNG TIN”.
“Ừm, đây là dạng này…” Ngụy Hoà hơi sửng sốt rồi bắt đầu giải đề. Tuy cậu không nghe được Tiêu Lăng nói gì, nhưng điều đó không cản trở cậu biết làm đề này.
“… Cho nên đáp án chính là đây.” Ngụy Hòa sau khi nói xong có chút thấp thỏm liếc nhìn Tiêu Lăng, cậu cũng không biết bản thân sao lại thấp thỏm.
Tiêu Lăng rũ mắt, cúi đầu không biết suy tư cái gì, biểu cảm lại có hơi vi diệu, “Như vậy cũng đúng, cậu đúng rồi, có thể đi rồi.”
“À à.” Ngụy Hòa ngơ ngác gật đầu, sau đó xoay người sang chỗ khác.
Ba giây sau…
Không đúng á, à cái con khỉ! Chẳng phải mình đi làm kẻ địch thả lỏng cảnh giác sao? Tại sao lại bị cậu ta dọa chứ hả? Ngụy Hòa ơi Ngụy Hòa, một chiêu ám độ trần thương tốt đẹp bị mày hủy thành cái dạng gì rồi? Tiêu Lăng có cái gì mà dọa người? Cậu ta cũng không thể ăn mày, mày lúng túng cái quần què gì chứ? Đm!
Tâm trạng Ngụy Hòa hơi tụt xuống, lúc này đây cậu hình như lại thất bại. Không được! Kế hoạch A thất bại, vậy bắt đầu dùng kế hoạch B!
Tác giả có lời muốn nói: Dạo này lại bắt đầu xàm chos, cho nên quyết định đi đào cái hố.Haiz, nhất thời hứng lên đi đào hố, lấp hố muốn hỏa táng mình luôn.Lập cái flag, phải kết thúc bộ này trong tháng.Hết chương 02.