Lại Đây Cho Em Khi Dễ Một Chút

Chương 13

Lộ Cẩm Châu ở nhà dưỡng thương vài ngày rồi quay lại huấn luyện quân sự.

Lộ Cẩm Châu là một chàng trai rất soái, bây giờ bị thương nhìn qua có chút chật vật, miệng còn có vết máu ứ đọng. Nhưng do vóc người đẹp, cho dù có ít máu ứ đọng nhưng trong mắt mọi người vẫn rất đẹp trai, cùng Tiếu Tấn khó phân cao thấp.

Lộ Cẩm Châu là lớp trưởng ban ba, với tư cách lớp trưởng cậu ta nhanh chóng được huấn luyện viên chỉ dẫn. Đến lúc đi nghiêm, cậu ta biểu hiện rất tốt nên được huấn luyện viên giao cho chức phó đội trưởng, giúp cả đội hô số, chú ý mọi người có đủ tiêu chuẩn hay không, lúc chạy có chỉnh tề hay không...

Lúc mới bắt đầu mọi người cảm thấy có một phó trung đội trưởng đẹp trai không tồi, nhìn rất đẹp mắt. Qua hai ngày sau, mọi người phát hiện có cái gì đó không đúng.

Lộ Cẩm Châu tại sao lại phát điên, nghiêm khắc như thế làm gì? Đều là bạn học không thể che giấu một chút được à?

Đều là chung gốc gác, hà cớ gì phải tương tàn lẫn nhau. Mọi người đều bất mãn với Lộ Cẩm Châu.

Tất cả đều là bạn học cùng lứa, không thể chênh lệch chút ít à?

Lộ Cẩm Châu lại cái tôi như ngày xưa, dùng tiêu chuẩn nghiêm khắc nhất yêu cầu mọi người, khiến cho trời đất oán than.

Mặt trời đã khuất, Cố Nhất Manh siết chặt tay, chân duỗi thẳng. Bước đầu tiên của cuộc tập luyện là giơ chân đi nghiêm, thời gian quá dài, thời gian quá nóng, cô đâu chịu được cái này, cái chân duỗi ra đã bắt đầu phát run.

Âm thầm liếc nhìn Lộ Cẩm Châu.

Tuy từ đầu đến cuối Lộ Cẩm Châu không nhìn mình, nhưng cô lại cảm thấy điểm gì đó không đúng.

Cô đoán Lộ Cẩm Châu đang ghi thù cô vụ cái tát, muốn báo thù mình, vì vậy mấy học sinh khác cũng mệt mỏi chịu tội theo.

Cô cảm thấy mình đang làm phiền hà mấy học sinh khả ái.

Lại nhìn Lộ Cẩm Châu, cô càng không hài lòng, tròng lòng càng tức giận, nghĩ người này thật là xấu.

Tại thời điểm này, Tô Tiểu Nghiên không chịu nổi dùng giọng nói khàn khàn la lớn: "Báo cáo WC, tôi muốn đi huấn luyện viên."

*Ở đoạn này TTN đang nói nhầm, đáng lẽ phải nói "Báo cáo huấn luyện viên, tôi muốn đi WC".

Cô vừa nói xong lời này, các chiến hữu đi nghiêm lập tức sửng sốt, về sau liền cười một trận.

Đi nghiêm không có thực hành, mọi người ôm bụng ngã trái ngã phải hô đau, có người vừa cười vừa tranh thủ chà xát tay, hoạt động chân.

Lúc này huấn luyện viên đi tới, thấy mọi người cười đến như vậy, giận tái mắt: "Không cho cười, một lần nữa đứng vững! Phó trung đội trưởng, cả đội!"

Lộ Cẩm Châu tranh thủ thời gian nghe lệnh, trở lại đội.

Đám người Cố Nhất Manh than thở, tiếp tục tập luyện. Duỗi một chân, luyện tập tư thế đi nghiêm.

Tô Tiểu Nghiên hô "Tôi muốn đi huấn luyện viên" cũng trợn tròn mắt, ngẫm lại lời chính mình vừa nói mặt đỏ tới mang tai.

Huấn luyện viên nhìn Tô Tiểu Nghiên, đưa tay ý bảo Tô Tiểu Nghiên: "Em đi vệ sinh báo cáo đi!"

Tô Tiểu Nghiên ngẩng người, sau đó nhìn huấn luyện viên, mặt đỏ đến mang tai vào WC "báo cáo".

Mọi người nhìn thấy cảnh này đều nhao nhao hâm mộ, coi như đi WC cũng được. Vì vậy nam sinh nữ sinh cũng noi theo.

"Báo cáo WC, tôi muốn đi huấn luyện viên!"

"Báo cáo WC, tôi muốn đi trung đội trưởng!"

"Báo cáo trung đội trưởng, tôi muốn đi huấn luyện viên!"

"Báo cáo huấn luyện viên, tôi muốn đi trung đội trưởng!"

Nhưng bọn họ cũng không đạt được cái gì tử tế, thậm chí còn bị huấn luyện viên và trung đội trưởng bắt phạt.

Tình huống nghiêm khắc bên này cũng bị mấy lớp khác thấy được, mọi người nhao nhao đồng tình. Ai biết vừa đồng tình được vài cái, huấn luyện viên ban nhất và ban hai cũng lấy đó mà làm theo, so với ban ba còn nghiêm khắc hơn.

Trong khoảng thời gian ngắn, ban nhất cùng ban hai khóc không ra nước mắt.

Thời gian cơm trưa rốt cuộc cũng tới, nhưng học sinh không có khí lực chạy nước rút đến nhà ăn, cả một đám ngồi phịch chỗ đó, hoặc giống như cương thi đung đưa đến nhà ăn.

Thật hận đồ ăn không thể bay tới chỗ mình!

Tại sao nhà ăn lại xa đến vậy!

Vì sao bãi tập lại lớn như thế!

Cố Nhất Manh tìm được Lâm Phi Phi và Tô Tiểu Nghiên, chị em như người tàn tật vịn cánh tay dắt nhau, hai chân run run đi đến nhà ăn, trong miệng còn khóc ô ô.

Lâm Phi Phi ô ô vài tiếng, nhìn vào mắt Tô Tiểu Nghiên hỏi: "Bạn học Tô Tiểu Nghiên, huấn luyện viên tốt hơn ư?"

Tô Tiểu Nghiên đỏ bừng mặt, hung hăng trừng Lâm Phi Phi: "Mình còn sức để véo cậu đó, muốn thử không?"

Lâm Phi Phi khoác tay lắc đầu: "Đừng đừng đừng, chúng ta là một đồng đội chiến hào, đều là chị em cùng lứa, không nên làm những việc   rạn nứt tình cảm, anh anh anh không nên trọng sắc khinh bạn."

Tô Tiểu Nghiên hừ một cái, lúc này bọn họ đã đến nhà ăn. Nhìn nhà ăn đông nghịt người, thở dài một hơi, cầu nguyện: "Nếu trước mặt chúng ta rớt xuống một Tiêu Tấn, đưa đồ ăn cho chúng ta thì thật tốt!"

Lâm Phi Phi đáng thương hít mũi, trong phòng ăn đông nghịt người  các cô lại đến chậm, không biết đội ngũ đã đến từ lúc nào.

Cố Nhất Manh giờ tay vẫy chào người phía trước.

Lâm Phi Phi và Tô Tiểu Nghiên vừa nhìn sang, mắt lập tức sáng lên.

Tiêu Tấn, lại là Tiêu Tấn, Tiêu Tấn đến cứu khổ, trong tay Tiêu Tấn có một khay đồ ăn ngon!

Lâm Phi Phi cảm động chảy nước mắt: "Từ giờ về sau mình sẽ không thầm mến Lộ Cẩm Châu nữa, mình sẽ thầm mến Tiêu Tấn!"

Nếu muốn chinh phục tâm của người con gái, đầu tiên phải chinh phục dạ dày của cô ấy, người xưa nói không sai.

***

Mấy nữ sinh hưởng thụ được Tiêu Tấn chăm sóc, thoái mái ăn cơm trưa. Sau khi ăn xong Lâm Phi Phi lập tức kéo Tô Tiêu Nghiên chạy trốn, để lại không gian cho Tiêu Tấn và Cố Nhất Manh nói chuyện.

Giờ nghỉ ngơi chỉ có nửa giờ, ăn cơm xong chỉ còn lại hơn mười phút.

Tiêu Tấn thấy Cố Nhất Manh vẫn ỉu xìu như cũ, nhíu mày: "Quá mệt sao?"

Cậu biết rõ cô được nuông chiều từ bé chưa từng làm việc nặng nhọc gì, nếu nói rèn luyện thì cũng là vào phòng luyện tập làm qua loa. Đứng giữa trời nắng to tập đi nghiêm đối với cô quá khổ.

Cố Nhất Manh lắc đầu: "Không có việc gì."

Cô giống như một con thỏ trắng với hai cái tai dài cụp xuống, miệng nhỏ mím lại, đôi mắt buồn bã ỉu xìu, cái đầu nghiêng nghiêng như đứng không vững.

Tóm lại mà nói, đây là một bé thỏ con bị phơi nắng đến ỉu xìu.

Tiêu Tấn đau lòng.

Tiểu công chúa được nuông chiều trong nhà ấm không chịu được tội này, cậu cũng không muốn cô như vậy.

Cậu nhướng mày, hạ giọng nói: "Hay bây giờ tìm cách để cậu rời khỏi cuộc huấn luyện này nha?"

Cố Nhất Manh nghe xong, tinh thần lập tức phấn chấn: "Không nên!"

Cô bĩu môi không phục nhìn Tiêu Tấn: "Các bạn học đều muốn tham gia huấn luyện quân sự, mình tại sao có thể không tham gia? Người khác có thể kiên trì mình cũng có thể kiên trì! Hơn nữa huấn luyện viên nói, lần này chúng ta huấn luyện quân sự để chúng ta tự rèn luyện, vượt qua cuộc huấn luyện chúng ta mới có thể nâng cao thể lực, mới có thể trở thành người tiếp theo xây dựng tổ quốc lớn mạnh, trở thành lực lượng quân đội -------"

Tiêu Tấn giơ tay lên cắt ngang lời của cô.

Không nghĩ tới huấn luyện quân sự có thể khiến cho tiểu công chúa được nuông chiều cứng rắn lên, khiến cô học được một đống đạo lý lớn.

Tiếu Tấn: "Cậu có thể tham gia nhưng phải chăm sóc tốt chính mình, uống nhiều nước, nếu phơi nắng quá khó chịu hoặc mệt mỏi không kiên trì nổi thì cậu đừng gượng chịu đựng."

Cố Nhất Manh gật đầu lại gật đầu, đáp: "Tớ biết rồi, tớ biết rồi! Tớ sẽ tự chăm sóc tốt chính mình!"

Tiêu Tấn không nói gì nữa.

Dù sao cũng chỉ là huấn luyện quân sự, vượt qua rồi cũng tốt.

Nếu như cô có thể vượt qua, cũng coi như là rèn luyện thân thể, thể lực được nâng cao.

Thế nhưng ai ngờ đến, xế chiều hôm đó chuyện ngoài ý muốn xảy ra.

Buổi chiều mặt trời như lửa đốt, một đám học sinh đầy mồ hôi mặc đồ ngụy trang đang hô lớn khẩu hiệu đi nghiêm.

Từ đầu bãi tập này đến đầu kia, từ đầu kia đến đầu này, một tư thế không đủ tiêu chuẩn. Tập lần nữa. Một khẩu hiểu không đủ vang dội. Tập lần nữa.

Thần kinh tất cả mọi người đều chăm chú, cảm giác thể lực mình đã đến cực hạn.

Đúng vào lúc này, một giọng nói từ trong đám đông truyền tới: "Không xong rồi, Cố Nhất Manh xỉu rồi!"

Một tiếng hô này, tất cả mọi người đều nhìn sang.

Các huấn luyện viên cũng đi qua xem xét tình huống.

Tiêu Tấn là trung đội trưởng hàng thứ nhất, lúc nghe được tin này cậu đang hướng dẫn cả hàng đi nghiêm tới lui.

Sau đó các bạn học sinh ở hàng thứ nhất miêu tả sinh động như thật về việc Tiêu Tấn vừa nghe xong tin đó, mặt lập tức biến sắc.

"Bình thường mấy người chưa gặp qua vẻ mặt Tiêu Tấn ư?"

"Không có." Cậu không thích nói chuyện, vẻ mặt cũng luôn thản nhiên, nhìn qua cũng không dễ thân cận.

"Lúc ấy vẻ mặt Tiêu Tấn biến thành tờ giấy trắng, lập tức bay vèo một cái qua chỗ của Cố Nhất Manh!"

"Cuộc đời tớ đây chưa bao giờ thấy một người trở mặt như vậy, cũng chưa bao giờ thấy một người chạy nhanh như thế!"

..........

Đây là suy nghĩ sau đó. Khi Tiêu Tấn chạy như bay đến chỗ của Cố Nhất Manh, lại thấy được Cố Nhất Manh đã được một một bạn học nam khác ôm lấy.

Người ôm Cố Nhất Manh chính là Lộ Cẩm Châu.

Cố Nhất Manh bị Lộ Cẩm Châu ôm trong ngực hai mắt đóng chặt, lông mi vô thần rũ xuống, trên mặt bao phủ một tầng ráng hồng.

Cô yếu ớt như một bông hoa héo rũ, mặc cho người khác ôm mình.

Cũng không thể giãy dụa.

Tiêu Tấn bổ nhào qua, đoạt lấy Cố Nhất Manh từ trong ngực Tiêu Tấn.

Lộ Cẩm Châu đang muốn ôm Cố Nhất Manh đứng lên, bên cạnh bạn học vây một vòng muốn gọi Cố Nhất Manh tỉnh lại, cậu ta không ngờ lại có người tới đoạt người trong ngực mình.

Đến lúc thấy rõ người trước mắt là Tiêu Tấn, cậu ta tức giận: "Cậu buông cô ấy ra, cậu làm cái gì đó? Cô ấy đang ngất xỉu!"

Cậu ta so với Tiêu Tấn còn sốt ruột hơn, so với Tiêu Tấn còn phẫn nộ hơn.

Cánh tay mãnh mẽ của Tiêu Tấn ôm cô gái nhỏ vào lòng, lạnh lùng liếc Lộ Cẩm Châu: "Tôi đưa cô ấy đến phòng y tế!"

Đồ đần!

Ngu ngốc!

Tiêu Tấn chưa bao giờ mắng người khác, nhưng bây giờ cậu muốn mắng Lộ Cẩm Châu.

Cô ấy bị cảm nắng, bị cảm nắng, không nhìn thấy được à? Ôm ở đó chỉ làm chậm trễ thời gian, có hữu dụng không?

Vì vậy nam sinh nữ sinh ở bãi tập kể cả huấn luyện viên thấy được, một thiếu niên cao to mặc trang phục ngụy trang đang ôm một cô gái chạy như điên đến phòng y tế.

Ở... Đúng vậy, Cố Nhất Manh ngất xỉu được đưa đến phòng y tế.
Bình Luận (0)
Comment