Thời gian trôi nhanh như bóng câu qua cửa sổ.
Các cô bạn độc thân còn lại của tôi nhanh chóng có người yêu, ai không
đủ kiên nhẫn chờ duyên số tìm tới mình thì nhờ mọi người xung quanh mai
mối. Năm nhất đại học cô nào cũng một danh sách dài tiêu chuẩn dành cho
người yêu tương lai, thiếu mỗi yêu cầu biết bay như Superman, còn giờ đã âm thầm thủ tiêu gần hết, chỉ để lại điều kiện tiên quyết: trai thẳng.
Vì vậy mà chẳng mấy chốc các buổi tụ tập còn mỗi tôi lẻ bóng giữa các
cặp đôi hạnh phúc. Tôi mừng cho các bạn, cũng không vì thế mà chạnh
lòng.
Mùa cưới đến, mỗi tháng đều đặn nhận vài cái thiếp mời, trong đó có cả
cô bạn cùng lớp bốn năm chưa từng nói chuyện, tôi vẫn vui vẻ nghiến răng nhịn mấy bữa sáng lấy tiền bỏ phong bì.
Nhưng tới thời điểm sáng chủ nhật gọi hơn chục cuộc điện thoại mà không
rủ được bất kỳ ai đi café vì họ đều bận chăm lo “hạnh phúc riêng” thì
tôi bắt đầu hoang mang.
Tôi kể lể dài dòng vậy để “thanh minh” về việc vì sao thời gian gần đây
tôi gắn với Bách như hình với bóng, mặc cho trước kia tôi không thiếu
bạn bè.
- Ngày xưa em dễ yêu bao nhiêu thì giờ khó bấy nhiêu, chả hiểu sao đàn ông dạo này lắm lỗi thế không biết. – Tôi rên rỉ.
- Vì cô trưởng thành rồi. – Bách cười. – Trước kia cô cũng đâu phải yêu đương gì, chẳng qua là bạn bè vui vẻ tý thôi.
- …
- Thủy này, giúp anh một việc. – Hắn bỗng nhìn tôi nghiêm túc.
- Việc gì thế?
- Em nhớ thằng Hoàng nhà anh không?
Tôi gật gật đầu. Hoàng là cháu ruột gọi Bách là cậu. Giống như tôi, hắn
có một người chị gái hơn chúng tôi năm tuổi. Nhưng khác với chị Sa, chị
Trúc của hắn lấy chồng rất sớm nên Hoàng đã học tới lớp hai. Chồng chị
là kỹ sư hóa dầu, quanh năm suốt tháng ngoài dàn khoan, tuy thu nhập tốt nhưng chẳng mấy khi có mặt ở nhà. May hồi xưa anh chị mua được căn nhà
sát vách bố mẹ Bách nên giờ chị cũng được bố mẹ và em trai giúp đỡ nhiều chứ một thân một mình sẽ không cách nào xoay xở với hai đứa nhóc bảy
tuổi và hai tuổi.
- Bà Trúc than vãn là nó học chán quá. Giờ cấm giáo viên dạy thêm nên bà ý đang định tìm gia sư.
- …
- Nhưng thằng nhóc không chịu, nó kêu là học trên trường đủ rồi, không
muốn học thêm gia sư. – Bách nhìn tôi cười. – Anh muốn nhờ cô kèm nó,
thằng Hoàng rất thích cô Thủy nên nếu là cô, chắc nó không từ chối đâu.
- Em không ngại giúp chị Trúc. – Tôi thành thật nói. – Nhưng em không có khả năng sư phạm, sao dạy được?
- Thật ra là Hoàng rất thông minh, mỗi tội chểnh mảng nên chỉ cần em
đến ngồi đấy giám sát nó học là chính, chỗ nào không hiểu nó sẽ chủ động hỏi em. Bố mẹ em là giáo viên, so với anh chắc em vẫn hơn chán.
Tôi vốn quý mến gia đình Bách nên gật đầu, coi như giúp đỡ chị Trúc.
- Tối thứ sáu, thứ bảy nhé?
- Ừ. – Đằng nào tôi cũng rảnh rang cuối tuần. Đến nhà Bách chơi có lẽ vui hơn ở nhà tự kỷ với đống truyện, phim.
…………………..
Bố mẹ Bách trước đây là cán bộ nhà nước nên gia cảnh nhà hắn khá giống
tôi. Chị Trúc theo bước bố mẹ, sau khi ra trường xin về làm kế toán một
doanh nghiệp nhà nước, công việc lẫn thu nhập làng nhàng nhưng có nhiều
thời gian cho con cái. Với truyền thống gia đình như vậy nên khi Bách
nghỉ ở FedEx mở công ty, cả nhà đã phản đối rất nhiều. Nhưng cuối cùng,
vì hắn quá quyết tâm, mẹ hắn đành đưa cho quyển sổ đỏ miếng đất ở quê để hắn thế chấp vay ngân hàng làm vốn. Với số tiền vay được cùng chỗ tiền
tiết kiệm từ thời sinh viên, Bách đường hoàng mở được công ty của riêng
mình.
Quay lại chuyện nhà chị Trúc. Tuy công việc của chị tương đối nhàn nhưng đứa bé hai tuổi đã thu hút hết sự chú ý của chị nên việc học của Hoàng
gần như bị khoán trắng cho nhà trường.
- Đây em xem, chị bận tối mắt chẳng có thời gian lo cho nó. – Chị nói
với tôi giọng phân trần. – Mà nó thì chẳng tự giác tý gì. Ai đời đi học
hai tháng mang về cả chục điểm một bao giờ không.
Hoàng đứng bên cạnh cúi đầu vẻ xấu hổ. Tôi bất giác động lòng.
- Hoàng còn trẻ con mà chị, có đứa trẻ nào không ham chơi đâu.
- Ôi ngày bằng tuổi nó chị với Bách đã biết phụ mẹ việc nhà rồi. Con
nhà người ta còn vừa học vừa kiếm tiền giúp bố mẹ mà vẫn học giỏi kia
kìa.
Tôi phải khéo léo cắt bài diễn văn lê thê của chị Trúc để cô cháu tôi
bắt đầu làm việc. Nhìn vẻ mặt buồn rầu của thằng bé, tôi chép miệng:
- Cô kể cho cháu một bí mật nhé.
- Dạ?
- Hồi bằng tuổi cháu cô cũng bị bố mẹ đánh suốt vì lười học, ham chơi.
- Thật ạ? – Mặt thằng bé tươi hẳn lên. – Thế mà mẹ cháu toàn bảo cô
Thủy, cậu Bách học giỏi lắm, còn cháu sau này chỉ đi quét rác.
- Mẹ nói thế vì lo cho cháu thôi. – Tôi cười xoa đầu nó. – Từ giờ chịu khó học xong bài trước khi đi chơi là được.
Ngồi học cùng Hoàng mấy buổi, tôi phát hiện ra thằng bé đọc, viết nhanh
nhưng học tính thì chậm vô cùng. Mặc dù nó thông minh nhưng những con số làm nó sợ đến mức chỉ nhìn thấy là đầu óc tự động ngừng suy nghĩ. Sau
này tôi mới biết ngày trước chị Trúc dạy con học, do thiếu kiên nhẫn đã
nhiều lúc nặng lời khiến thằng bé bị ấn tượng tới mức ám ảnh. Việc này
đã khiến tôi vắt óc suy nghĩ rất lâu bởi cố ép Hoàng học chỉ có thể giải quyết phần ngọn, không phải tận gốc vấn đề.
- Thôi dẹp dẹp, hôm nay không học nữa, cô có trò khác vui hơn. – Một ngày tôi tỏ vẻ bí mật nói nhỏ với nó.
- Gì thế ạ? – Không cần nghe tới câu thứ hai, nó vui vẻ dẹp ngay đống sách toán qua một bên.
Tôi giơ ra bộ tú lơ khơ. Cả chiều hôm đấy tôi dạy Hoàng chơi ba cây. Đầu tiên chúng tôi chơi một cây, ai rút được bài to hơn thì thắng, sau đó
lên hai cây và ba cây. Ngoài ra tôi còn phá luật, dùng cả quân đầu người trong trò chơi, đánh dấu các cây J, Q, K tương đương 11, 12, 13 điểm.
Tôi không dám cho nó chơi ăn tiền, thay vào đó ghi điểm, thắng một ván
được hai điểm, thua thì bị trừ một. Tổng kết mỗi buổi chơi, ai thắng sẽ
được một món quà nhỏ. Ngay cả nếu tôi thắng, Hoàng sẽ phải “đập lợn” mua quà cho tôi, rất công bằng.
Tất nhiên thằng bé thích mê mẩn. Từ đó trở đi, tôi duy trì mỗi ngày mười lăm phút sau buổi học để đánh bài với nó. Kết quả thật mĩ mãn. Từ một
đứa trẻ không rõ bảy so với tám số nào lớn hơn, Hoàng đã có thể làm
nhoay nhoáy các phép tính nhẩm ba số. Ngay cả tổng kết điểm với hàng
chục phép tính cộng hai, trừ một nó cũng làm cực kỳ thành thạo. Bộ sưu
tập Doraemon của Hoàng ngày một đầy còn tôi cũng được không ít kẹp tóc
nhựa xanh xanh hồng hồng. Tôi để riêng vào hộp, coi như một loại huân
chương cho thành tích của mình.
Giờ học của Hoàng thông thường là từ năm rưỡi tới bảy rưỡi, sau đó Bách
sẽ đưa tôi đi ăn để trả công vì tôi dứt khoát không nhận tiền. Hôm nào
Bách bận về muộn thì tôi với hắn sẽ ăn luôn ở nhà chị Trúc hoặc nhà bố
mẹ hắn. Quen thân với Bách từ bé, tôi ra vào nhà hắn thoải mái như nhà
mình.
Chiều hôm đó, tôi và Hoàng như thường lệ bày bài ra chơi. Chúng tôi còn
đang chí chóe ỏm tỏi quanh mấy cây bài thì cửa bật mở, Bách bước vào
nhưng nụ cười trên mặt hắn bỗng đông cứng.
- Hai cô cháu đang làm gì thế? – Hắn trầm giọng hỏi.
- Cô Thủy với cháu đang đánh bài. – Hoàng hào hứng kêu lên rồi quay lại tôi. – Bài cô cháu mình bằng điểm nhau nhưng cháu có “rô”, thế là cháu
thắng nhé.
- Cháu thu bài lại đi, cậu có việc cần nói riêng với cô Thủy.
Bách nắm tay kéo tôi ra khỏi phòng, đóng cửa lại sau lưng để Hoàng không nghe lỏm.
- Em dạy nó đánh bài đấy à? – Mặt hắn sầm sì.
- Vâng. – Tôi thấy thái độ hắn hơi lạ, đoán là do công việc có vấn đề,
liền liến thoắng kể về Hoàng để hắn vui lên. – Anh không biết đâu, giờ
nó chơi ba cây nhoay nhoáy, tính rất…
- Thôi đi. – Bách thô bạo ngắt lời tôi. – Em nghĩ cái gì mà đi dạy nó đánh bài thế hả?
- Gì cơ? – Tới đây tôi hơi ngỡ ngàng, bắt đầu hiểu ra việc hắn bực bội không phải do công việc.
- Anh nhờ em kèm nó học, không phải để dạy những thứ vớ vẩn như thế. Em có nghĩ đến hậu quả khi dạy nó những trò này quá sớm không?
Tôi trân trối nhìn hắn, một cơn uất nghẹn bỗng dâng lên, thít chặt lấy
cổ họng. Đã bao giờ bạn được sếp giao cho một công việc, bạn dồn hết tâm sức để làm việc đấy tốt nhất có thể để rồi chính sếp lại trách mắng,
phủi sạch mọi cố gắng lẫn thành quả của bạn? Đó chính là cảm giác của
tôi lúc ấy.
- Được rồi, em sai, em xin lỗi. – Tôi nghẹn ngào nói, cố kìm giọt nước
đã ra tới mí mắt. – Em không nên dạy nó chơi bài, đúng hơn là không nên
nhận lời kèm nó từ đầu.
Bách mấp máy môi định nói gì đó nhưng tôi gạt mạnh hắn ra rồi bỏ xuống cầu thang, đi một mạch về nhà.
Hình như năm, sáu năm rồi tôi mới cãi nhau với hắn.
…………….
Tôi chặn số của Bách trên điện thoại, block nick hắn trên Facebook.
Ngày đầu tiên từ nhà chị Trúc về, tôi đóng cửa nằm trong phòng cả tối.
Tôi đã nghĩ ra đủ thứ danh từ lẫn tính từ tồi tệ, dị hợm nhất để gọi
Bách.
Ngày tiếp theo, khi cơn giận qua đi, tôi vẫn không nguôi tủi thân và chút tổn thương.
Ngày thứ ba, tôi bắt đầu thấy buồn. Đây là lần đầu sau nhiều năm tôi mới nếm trải cảm giác cô quạnh thế này. Tôi vẫn tự hào là mình có thể sống
một mình, không cần cuống quýt đi tìm bạn trai như thể đó là lý tưởng
sống duy nhất nhưng đến giờ tôi mới phát hiện ra không phải như vậy.
Trên thực tế tôi chưa bao giờ cô đơn toàn phần vì luôn có Bách ở đó. Vui có hắn bên cạnh cùng cười, buồn thì tựa vào vai hắn than thở, lúc không vui không buồn cũng có thể ngồi với hắn tán gẫu đủ chuyện nhảm nhí. Nếu không có trận cãi nhau, tôi đã không nhận thấy hắn vẫn chiếm lĩnh cuộc
sống của tôi nhiều đến thế nào.
Thêm vào đó, tôi phát hiện ra từ bao giờ, Bách đã đi sâu vào tâm thức
tôi, tạo thành một tượng đài vững chắc. Thực ra anh người yêu cũ của tôi không uống nhầm thuốc, Steve rất bảnh bao, Hùng rất thông minh, nhưng
đối với tôi họ đều không đủ tốt chỉ vì bọn họ không có điểm nào giống
Bách. Họ không làm tôi yên tâm, thoải mái như hắn. Sự trầm tĩnh, nghiêm
túc tôi vẫn cho là nhàm chán từ lúc nào đã trở thành một bức tường rào
vững chắc bảo bọc, khiến tôi luôn cảm thấy an toàn bên cạnh hắn.
Một người bạn, dù thân thiết tới đâu, có thể nào khiến tôi rối loạn đến thế này không?
Và cuối cùng, đến ngày thứ năm, khi mọi cảm xúc đã lắng xuống, tôi chỉ còn thấy một nỗi nhớ tràn ngập trong lòng.
………………..
Vì giận dỗi, tôi không thèm gọi bên Bách tới chuyển phát bưu phẩm. Mặc
các chị thắc mắc, tôi chỉ giải thích ngắn gọn là tôi muốn thử thêm mấy
bên nữa, xem bên nào tốt nhất để chọn, rằng tôi cần tỏ ra công bằng,
không thể để “cảm tình riêng tư xen vào công việc”.
Sáng sớm thứ sáu, tròn một tuần từ trận cãi nhau với Bách, tôi phóng xe máy đi làm như mọi ngày.
- Thủy… – Tiếng gọi quen thuộc khiến tôi giật mình, loạng choạng suýt ngã.
Bách đang đứng ngay đầu ngõ nhà tôi. Hắn khoanh tay trước ngực, dựa lưng vào tường, dáng điệu nhàn nhã. Không hiểu sao một cảm giác vui mừng lạ
lẫm bỗng tỏa ra khắp người khiến tay tôi hơi run lên. Tôi từng gặp Bách
hàng ngàn lần nhưng chưa lần nào sự hiện diện của hắn khiến tôi hạnh
phúc đến thế này.
- Có việc gì không? – Tôi nén lại, tỏ vẻ lạnh lùng hỏi.
- Anh không liên lạc được với cô nên phải đến đây. – Hắn bình thản nói
nhưng ánh mắt lộ ra một tia vui vẻ. – Anh muốn xin lỗi cô.
- …
- Hôm đấy anh trách lầm cô. Bà Trúc đã cho anh xem vở của Hoàng, từ
ngày có cô phụ đạo, nó học tốt lên rất nhiều, đặc biệt là môn toán. Nó
cũng đã giải thích rõ cách chơi với anh. Anh thừa nhận là phương pháp
của cô rất sáng tạo, rất hiệu quả.
- …
- Bà Trúc với Hoàng trách anh suốt, nếu cô không quay lại kèm Hoàng, dám nhà đấy cấm cửa anh lắm.
- Liên quan gì tới em? – Cuối cùng thì giọng nói cũng trở lại với tôi.
Dù có dối lòng đi nữa, tôi vẫn phải ép bản thân tỏ ra “cành cao”. Chẳng
mấy khi tôi có dịp được “trên phân” Bách thế này.
Bách bỗng bước sát tới bên, nắm chặt lấy tay tôi, tha thiết nói:
- Anh xin lỗi mà.
Tôi hơi giật mình, theo phản xạ rụt tay lại. Trên tay tôi lúc này là một gói ô mai nhỏ. Tôi từng kể là ngày bé tôi ăn vặt như mỏ khoét và ô mai
mơ gừng là một trong những thứ tôi thích nhất. Không ngờ nhiều năm vậy
Bách vẫn còn nhớ rõ.
- Tặng ô mai vào sáng sớm? Quà xin lỗi của anh có tâm quá. – Tôi bĩu môi.
- Không, cái này để cô ăn tráng miệng thôi. – Bách đội chiếc mũ bảo
hiểm mang theo rồi điềm nhiên leo lên xe, ẩy tôi lùi lại phía sau. – Anh đưa cô đi ăn sáng.
- Nhưng em còn phải đi làm…
- Việc của cô bận quá hả? Thiếu cô nửa tiếng thì văn phòng đóng cửa phải không?
Tôi đấm khẽ vào người Bách, may tôi đeo khẩu trang nên hắn không nhìn thấy nụ cười trộm của tôi.
Hạnh phúc, đôi khi chỉ là những thứ quen thuộc, giản dị như vậy thôi.
………………..
Sau sự kiện kia, mối quan hệ của tôi và Bách trở lại bình thường, nhưng
chỉ mình tôi biết là sâu xa trong lòng, tôi đã có điều gì đó thay đổi.
Nó mơ hồ và khiến tôi kinh hãi. Tôi không dám đối diện, cũng không dám
tự đặt ra câu hỏi để hiểu về nó.
- Tối nay cô đi chơi với anh nhé? – Một tối, sau buổi học tôi xuống nhà thì thấy Bách đã chờ sẵn.
- Đi đâu?
- Highland Nhà Hát Lớn.
- Em còn chưa ăn gì.
- Anh mời cô bánh mỳ ở đấy, chịu khó ăn tạm. Anh có hẹn mấy người quen. – Hắn bỗng toét miệng cười. – Cô đi giúp anh cho chúng nó giải tán sớm.
Do buổi chiều vừa mưa nên quán vắng khách hơn bình thường. Sự yên tĩnh
vừa đủ khiến tôi cảm thấy rất dễ chịu. Tôi không biết ai trong số bạn
Bách nên chỉ tập trung tấn công hết món bánh mỳ gà tới bánh ngọt. Hóa ra Bách không gặp bạn nói chuyện phiếm mà toàn về công việc. Quan sát hắn
khi bàn công chuyện tôi mới thấy khoảng cách xa lắc giữa chúng tôi. Lúc ở riêng cùng tôi, đôi lúc Bách cũng nhí nhố, cuốn theo đủ thứ chuyện điên rồ của tôi còn giờ, hắn như thể đã trưởng thành hơn tôi cả chục tuổi.
Nhận ra điều đó, lòng tôi bất giác xuất hiện một cảm giác ấm áp rằng bản thân là một cái gì đó đặc biệt đối với hắn. Tôi thích vẻ quyết đoán,
mạnh mẽ và tự tin toát ra từ ánh mắt, cử chỉ của Bách. Sự tự chủ ở hắn
luôn khiến tôi muốn ỷ lại, giống như chỉ cần ở cạnh hắn, dù giông tố
ngoài kia có thế nào tôi vẫn an toàn.
Nhưng mà, tất cả những điều đó không phải thứ tôi nên trông đợi từ Bách, có đúng không?
- Nghĩ gì mà đần ra thế? – Một bàn tay xoa nhẹ đầu tôi làm tôi bừng tỉnh, vừa kịp chào tạm biệt những người bạn kia của Bách.
Cuối cùng chỉ còn lại hai chúng tôi.
- Em muốn ăn hay uống gì nữa không?
- Anh uống rượu đấy à? – Vì Bách ghé tới gần tôi mới ngửi thấy mùi rượu từ hắn chứ hắn không có biểu hiện gì đặc biệt.
- Ừ, lúc chiều đi gặp khách hàng, anh có uống một chút.
- Ừm, em ăn xong rồi, để em đi mua nước.
Tôi nói rồi ra quầy, lấy cho mình một cốc matcha thạch và hắn một tách
Espresso. Tuy có chút ám ảnh với cân nặng, tôi vẫn không cưỡng lại được
sự cám dỗ của những món đồ uống phủ kem tươi béo ngậy.
- Lúc nãy cô nghĩ gì mà đần mặt ra thế?
- À, em phát hiện ra hình như chúng ta ngày càng khác nhau. – Tôi buột miệng.
- Khác nhau?
- Chắc do tính chất công việc, đôi lúc em thấy anh thật sự rất già. – Tôi khẽ cười.
Bách trầm ngâm không trả lời. Ánh mắt hắn thoáng chút xa xăm như mang
theo tâm sự nào đó nhưng tôi không tiện hỏi. Giữa chúng tôi đột nhiên
xuất hiện một khoảng cách chưa từng có trước đây. Tôi hơi rùng mình nghĩ tới viễn cảnh sau này cuộc sống xô đẩy tôi và Bách về những hướng khác
nhau, để rồi chúng tôi sẽ chỉ còn là “người quen cũ”.
Vừa lúc đó, chuông báo vang lên, xóa tan đi chút lúng túng vừa xong. Tôi nhanh nhẹn ra quầy bưng đồ uống về. Theo thói quen, tôi mở nắp hộp, ăn
“sống” một ít kem tươi trước khi khuấy đều.
- Thủy…
- Gì? – Tôi rời sự chú ý khỏi cốc nước, ngẩng đầu lên nhìn Bách.
- Mép em dính kem kìa.
- Vậy hả? – Tôi liếm nhẹ quanh môi rồi hỏi lại. – Hết chưa?
Hắn lắc đầu.
Liếc thấy giỏ giấy ăn ở phía bên kia bàn, tôi dợm vươn tay với lấy thì
Bách bỗng nắm tay tôi kéo mạnh về phía hắn. Tôi còn đang ngơ ngác không
hiểu hắn định làm gì, khuôn mặt hắn đã sát vào tôi, ánh mắt nóng rực tôi chưa từng nhìn thấy ở hắn. Tim tôi bất giác đập thình thịch.
- Để anh giúp cho. – Giọng hắn như từ đâu vọng tới, vừa mơ hồ, vừa dịu dàng.
Bách cúi xuống, môi hắn chạm vào môi tôi. Lưỡi hắn quét nhẹ trên môi tôi một vòng rồi tranh thủ lúc tôi còn chưa kịp khép miệng vì kinh ngạc,
tiến sâu vào trong.
Tôi sững sờ, toàn thân mềm nhũn không còn chút sức lực nào. Nếu không có hai tay Bách đang giữ chặt quanh người, có lẽ tôi đã chẳng thể ngồi
vững.
Đáng giận ở chỗ, lẽ ra tôi phải đẩy Bách ra nhưng nụ hôn nồng nhiệt của
hắn đã quét sạch mọi lý trí của tôi. Cuối cùng tôi nhắm mắt, để mặc bản
thân cuốn theo hắn.
Trải qua nhiều mối quan hệ yêu đương, số người tôi từng hôn không hề ít
nhưng tôi chưa bao giờ biết rằng hôn một người có thể mang đến nhiều cảm xúc mạnh mẽ như vậy. Đầu óc tôi trống rỗng, tất cả mọi thứ đều trở nên
mơ hồ, chỉ có mùi nước hoa, hơi thở nóng bỏng của Bách và hương café
vương vít chưa tan trên đầu lưỡi hắn là rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Cạch”, bàn bên cạnh có ai kéo ghế khiến chúng tôi bừng tỉnh. Tôi theo
phản xạ lùi lại một chút. Ánh mắt tôi và Bách giao nhau, trong đó vừa
ngỡ ngàng vừa có chút sợ hãi.
- Thủy… – Bách lúng túng lắp bắp. – Anh xin lỗi…
Xin lỗi? Hắn hôn tôi rồi nói xin lỗi? Bởi vì đó là sai lầm trong một
giây thiếu kiềm chế ư? Tôi nghẹn lời. Và trước khi kịp nghĩ ra một phản
ứng nào phù hợp hơn, tôi xô ghế đứng dậy, lao ra ngoài, nhảy lên một
chiếc taxi đỗ sẵn ở cửa. Lúc xe lăn bánh, tôi không nhịn được, ngoái đầu lại tìm Bách. Hắn vẫn ngồi bất động như hóa đá trên ghế.
Tôi tắt điện thoại ngay khi lên xe. Tôi sợ phải nghe thấy giọng Bách, sợ phải đọc một tin nhắn thanh minh, xin lỗi dài ngoằng, hoặc tệ hơn là
không có bất kỳ cái gì trong hai cái đó.