Ngôi làng như vừa trải qua một trận chiến hoang tàn, những xác chết ngổn ngang già có, trẻ có, trai có, gái có và một mùi ẩm mốc pha lẫn với mùi tử thi phảng phất khắp nơi. Vi Phong tay cầm cái bánh bao cứng như đá cuội đưa lên miệng, hai hàm chậm rãi nhai thật khẽ để không phát ra tiếng động lớn, thi thoảng nhấp chút rượu để bôi trơn cuống họng, hắn lặng lẽ theo dõi kỳ biến.
Đam người lạ mặt này dẫn đầu bởi một nam một nữ mặc áo xanh, ai nãy cẩn thận đánh giá xung quanh, ánh mắt đều trở nên sững sờ. một người trong số đó đến gần một thi thể có ý định khám nghiệm tử thi thì có một giọng nói đĩnh đạc nhắc nhở vang lên:
– Xin Nhạc phu nhân đừng đụng vào thi thể, cẩn thận có thể bị trúng độc, bọn Ma giáo này thật ác độc, thủ đoạn thật tàn nhẫn.
Người nói là một người cao lớn mặc bộ quần áo đỏ sậm, khuôn mặt vuông góc cạnh nhưng đôi mắt hiện vẻ nham hiểm xảo quyệt tiềm tàng, hắn đưa mắt nhìn những người khác cất lời:
– Các vị sư huynh đệ tỷ muội, từ khi chúng ta ra khỏi Ngọc Môn Quan đến nay, đã đi qua ba bốn trấn, nhưng tất thảy mọi người đều không còn một ai sống sót. Đủ thấy ma giáo hành sự ác độc, thủ đoạn thâm sâu. Nhưng cũng nhờ chính phái võ lâm chúng ta đồng lòng hợp tác, yêu ma khí số đã tận. Chư vị, lần này chúng ta tấn công Hắc Mộc Nhai, nhất định phải huyết tẩy Hắc Mộc Nhai, tiêu diệt Ma giáo. Đòi lại công bằng cho những người bị hại.
Những người khác nghe vậy đều đồng thanh hô to:
“Ngũ Nhạc tất thắng, yêu ma tất bại, tiêu diệt yêu tà, quét sạch ma thành”
Thanh âm vang dội ,Khí thế oai phong hùng dũng nguyện vì nghĩa quên thân khiến Vi Phong không khỏi gật đầu, thiếu chút nữa không kiềm chế được mà vỗ tay khen ngợi. Lúc này, thiếu phụ áo xanh xinh đẹp chợt lên tiếng:
– Tả sư huynh, theo ta thấy, nhưng thôn dân quanh đây chết hình như là đều do ôn dịch hoành hành, chứ không phải…
Thiếu phụ áo xanh vừa nói chưa dứt câu thì bị người gọi là Tả sư huynh cắt ngang:
– Nhạc phu nhân, cô nói như vậy là có ý gì, là muốn chê con người Tả mỗ bất phân thị phi sao. Hay là có ý đồng tình với yêu tà, nên nói giúp yêu tà.
Người áo xanh đứng bên cạnh dường như nhận ra thiếu phụ vừa phạm phải một sai lầm lớn nên vội lên tiếng bão chữa.
– Tả sư huynh xin bớt giận, lần này vây đánh Hắc Mộc Nhai, phái Hoa Sơn ta quyết trận tử chiến, thề bất lưỡng lập với ma giáo, lẽ nào lại có thể đồng tình với chúng chứ, sư muội của tôi là nhất thời buột miệng, mong Tả sư huynh đừng quá cho.
Tả sư huynh nghe vậy thì không nói gì bước qua hai người rồi dẫn người đi thẳng, để lại hai người cùng một vài người khác ở phía sau.
Vi Phong nghe cuộc đối thoại không khỏi giơ một ngón tay cho thiếu phụ xinh đẹp này, nàng ta không những không bị thù hận che mắt mà vẫn có thể nhìn ra dược một chút nguồn cơn sự việc.
“ a, khoan đã… Ngọc Môn Quan, Hắc Mộc Nhai, Ngũ Nhạc, Hoa Sơn, Tả sư huynh, Nhạc phu nhân…”
“ Nhạc phu nhân… Sư muội…Hoa Sơn… Nhạc phu nhân của Hoa Sơn không phải là Ninh Trung Tắc, không lẽ đây là Tiếu Ngạo ?? “
Một suy nghĩ như điện xẹt chạy qua trí não, những thông tin qua cuộc đối thoại của những người này, khiến hắn nghĩ lại bộ tiểu thuyết của Kim Dung từng được biết bao thế hệ yêu thích “ Tiếu Ngạo Giang Hồ” cả hắn cũng không phải ngoại lệ.
_ A, đau đầu quá !!!
Một cơn đau đầu ập đến khiến hắn hai tay ôm đầu ngã xuống nền đất, tấm phên che chắn cùng chút rơm đổ xập xuống khiến người xung quanh không khỏi để ý mà quát lớn:
- Ai
“ xoeng” “ xoeng” “ xoeng”
“ bịch” bịch” “ bịch”
Tiếng rút đao kiếm vang vọng khắp chốn, tiếng bước chân chạy lại, vây hắn vào giữa còn hắn thì đôi mắt dần mờ ảo như có một màn huyết sắc đang lưu chuyển trong đó.
- Chắc chắn là dư nghiệt Ma giáo, giết hắn báo thù cho các thôn dân đã chết,
- Đúng, giết hắn đi..
- Giết hắn…
- giết hắn..
Tiền hô hậu ủng, Tả Lãnh Thiền đi được một quang nghe tiếng động liền quay trở lại, hắn chưa cần biết trước sau liền phán định tội.
Vi Phong nghe vậy biết tới số nhưng cơn đau đầu khiến hắn không thể làm ra phản kháng, hắn lúc này chỉ biết lăn lội với cơn đau và mảng huyết vụ trong trí não.
- Khoan đó chỉ là một hài tử đang đói mà thôi chứ chẳng phải…!
Ninh Trung Tắc vốn đang nói chuyện với Nhạc Bất Quần, sự xuất hiện của Vi Phong khiến hai người cũng ngỡ ngàng, nhưng nhìn lại thì thấy đó chỉ là một nam hài rách rưới lăn lộn đau khổ dưới nền đất , tay còn đang cầm cái bánh bao cắn dở.
Bản năng của một người phụ nữ khiến nàng lập tức chắn trước mặt hắn mà phân bua, nàng mặc kệ phu quân kéo tay áo ngăn lại.
Chúng nhân thấy vậy liền ngập ngừng dừng lại nhìn nhau, dù sao nàng cũng là người có địa vị cao trong Ngũ Nhạc.
- Nhạc phu nhân, cô muốn che trở cho người này ?? kẻ này hành tung bất thiện, trốn tránh nghe trộm chúng ta nói chuyện, chắc chắn là Ma giáo không sai.
Ninh Trung Tắc vừa nói chưa dứt câu thì bị Tả Lãnh Thiền cắt ngang.
- Tả sư huynh bớt giận, sư muội nhất thời sinh long trắc ẩn, Hoa Sơn ta nào có thể bao che cho người xấu, kẻ này xấu tốt chưa rõ hơn nữa chúng ta cũng đã không chế được hắn, sao không dò hỏi thực hư nội tình của Hắc Mộc Nhai biết đâu chung ta có được tin tức gì đáng giá rồi giết sau cũng không muộn.
Nhạc Bất Quần có chút bất đắc dĩ những vẫn chắp tay bào chữa,
- Đúng vậy, Tả sư huynh, chúng ta là Ngũ Nhạc chính đạo sao có thể hành xử khi chưa biết trắng đen, hơn nữa hắn dường như không phải giả vờ mà đau thật.
Nữ nhân phái Hằng Sơn nghe vậy cũng không khỏi cho là đúng liền tiến lên đứng sát hàng với Trung Tắc mà cầu tình một hạ.
Tả Lãnh Thiền ánh mắt lấp lóe tức giận, nhưng đây không phải là lúc gây ra chia rẽ với các phái, hắn đành ra vẻ thông tình đạt lý gật đầu:
- Thôi được, đợi tra xét rõ ràng, nếu kẻ này có nửa phần gian dối thì cho dù nhỏ tuổi đi chăng nữa thì chỉ cần là Ma giáo thì quyết không tha.
Vi Phong trong long thầm thở phào, nhìn bóng người thanh mảnh đứng chắn trước mình đầy cảm kích.
Hắn lăn lộn một hồi đến khi ổn định lại tâm trí mới nằm thở dốc, cản nhận được bàn tay mềm mại của Ninh Trung Tắc cẩn thận bắt mạch cho mình.
Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp có làn da mềm mại với ngũ quan hài hòa, làn môi hồng với má đào của Ninh Trung Tắc ngay sát cạnh, mùi hương thoang thoảng nhẹ dịu khiến Vi Phong không khỏi sinh ra phản ứng cơ thể.
“ khụ” “ khụ”
Hắn vội ho khan thu tay lại đẩy người ngồi dậy dựa vào tường gạch phía sau, hai chân co lên rồi lấy tay ôm lấy đầu gối mình, hắn tỏ vẻ sợ hãi hai bàn tay xoa lại với nhau cầu xin:
= Các vị đại nhân tha tội, các vị đại nhân tha tội, tiểu nhân không cố ý nghe trộm. xin đừng, xin đừng giết tiểu nhân..
Hắn miệng mấp máy, cả người run rẩy từng đợt, nước mắt nước mũi tèm lem, bộ dạng như tiểu khất cái phạm sai lầm.
- Tiểu huynh đệ, đừng sợ, chúng ta là người trong chính đạo chứ không phải người xấu, ngươi nói cho chúng ta biết biết chuyện gì đã sảy ra ?? chúng ta sẽ làm chủ cho ngươi được không??
- Đúng vậy, tiểu huynh đệ cứ nói
- Tiểu huynh đệ đừng sợ..
Ninh Trung Tắc thấy hắn sợ hãi liền thấp giọng an ủi, nàng mỉm cười hiền hòa đưa tay không ngần ngại vuốt mái tóc cáu bẩn của hắn.
Hắn nghi hoặc nhìn nàng, ý hỏi có thật không? Thấy nàng đáp lời bằng cái gật nhẹ thì hắn mới mở lời:
- Phu nhân, các vị đại nhân, tiểu nhân vốn cùng mẫu thân và muội muội sinh sống ở trong làng, cả gia đình cơm cháo nuôi nhau sống qua ngày.
- Nhưng đến 5 ngày trước không hiểu tại sao từng người trong trấn lần lượt ngã xuống mà không một ai biết duyên cớ ra sao ? Mẫu thân và tiểu muôi của tiểu nhân cũng vì vậy mà tuyệt khí hôm qua.
- Tiểu nhân không có ý nghe trộm các vị đại nhân nói chuyện chỉ là lòng mang sợ hãi.
Chúng nhân nghe hắn kể với nước mắt lưng tròng thì không khỏi cảm động, nhìn thân hình sơ xác rách rưới trước mặt sao có thể là yêu đồ Ma giáo được chứ ??
- Tả sư huynh, trên người hắn không hề có công lực, thân thể hao mòn, sinh cơ tổn hại nghiêm trọng, ta nghĩ không phải là người của Ma giáo. Có thể đúng là thôn dân ở nơi này.
Nhạc Bất quần cũng đưa tay tra xét mạch tượng một hồi rồi nói.
Tả Lãnh Thiền hơi nhíu mày, hắn không để công sức bản thân bị đổ bỏ đước, hắn nắm chặt thanh kiếm trong tay suy nghĩ làm sao để có thể trừ đi mối lo ngại này :
- 5 ngày trước từng người trong trấn lần lượt chết đi ?? ngươi có biết nguyên nhân là gì không ?? trước đó có gì khác lạ ??
Vi Phong đầu liên tục nhảy số để trả bài, hắn biết đây là giây phút quyết định mạng sống của bản thân, hắn ra vẻ suy nghĩ một chút rồi trả lời:
- Thưa Đại nhân, tiểu nhân cũng không rõ ràng nhưng hình như đại phu trong thôn trước khi chết có nghi ngờ là thôn dân bị trúng độc, trước đó không lâu nước suối từ trong núi cao chảy ra có sắc tím nhưng về sau trở lại bình thường.
Chúng nhân nghe vậy mặt mày dần đổi sắc, họ giận dữ năm chặt quyền đầu, Tả Lãnh Thiền gằn giọng:
- Bị trúng độc, hạ độc cả một trấn, bọn Ma giáo này thật ác độc, thủ đoạn thật tàn nhẫn bọn súc sinh, ta Tung Sơn thề không đội trời chung với chúng.
Những người khác nghe vậy đều đồng thanh hô to:
“Ngũ Nhạc tất thắng, yêu ma tất bại, tiêu diệt yêu tà, quét sạch ma thành”
Lần này thanh âm càng thêm vang dội hơn so với lần trước, bởi sự căm hận được đẩy lên cao. Chúng nhân tay giơ cao kiếm, chân bước theo sau Tả Lãnh Thiền mà long hừng hực khí thể.
Hai vợ chồng Ninh Tắc thấy vậy cũng không khỏi gợn sóng trong lòng, đưa mắt nhìn nhau như hiểu ý mà quay người đi theo.
Vi Phong thấy vậy vội nhoài người nắm lấy cổ chân Ninh Tắc, cái xã hội này ah bảo hắn ở lại chốn hoang vu như này thì ai nguyện cho nổi ?? không sớm thì muộn nếu ở lại đây hắn cũng chết hắn cần phao cứu sinh ah,