Dương Quang không muốn Dương Hi Ngôn nhìn thấy sự tối tăm và máu tanh khi đứng ở vị trí của hắn sớm như vậy.
Hắn biết đứa nhỏ cần thời gian để chậm rãi thích ứng, cũng không cần gấp gáp.
Dương Quang định tiến từng bước thôi, nhưng đôi khi kế hoạch vĩnh viễn không theo kịp với biến hóa.
Mấy năm nay Hồng Môn và Diệm Bang đều phát triển, lần lượt làm chủ thành Đông và thành Nam, nghiễm nhiên trở thành hai bang phái lớn nhất thành phố S.
Thành Tây và thành Bắc vẫn chia năm xẻ bảy như trước, nhưng Long Môn ở thành Bắc cũng xem như đã đứng vững gót chân, trước khi Phong Khởi nổi lên, Long Môn chính là kẻ nắm đầu ở thành Bắc.
Chuyện Dương Quang nuốt gọn Hổ Bang được cho là điềm báo trước hắn sẽ thanh lý thành Tây, đến cả ông hai Hồng cũng không bày tỏ thái độ gì, người trong giới còn cho rằng Diệm Bang và Hồng Môn đã đạt thành hiệp nghị nào đó.
Trong nhất thời, ánh mắt của mọi người đều hướng về thành Tây.
Việc này khiến cho những bang phái ở thành Tây còn ôm vài phần tâm lý may mắn bắt đầu hoảng loạn lên.
Sợ rằng sau Hổ Bang sẽ đến lượt bọn họ, mấy bang phái nhỏ luôn ngáng chân nhau ở thành Tây cuối cùng cũng có một lần hợp tác hiếm hoi, nhất trí tạo ra một chút phản kháng nho nhỏ với bên ngoài.
Đầu tiên có người hẹn Dương Quang ra ngoài bàn chuyện hợp tác, sau khi nói vài câu lộn xộn, đối phương lại nói muốn suy nghĩ thêm.
Tuần Thành cảm thấy chuyện không thích hợp bèn bảo vệ Dương Quang rời đi, không ngờ vẫn chậm một bước.
Cũng do Dương Quang quá mức tự tin, mưu kế tầm thường thế này, nếu như là trước kia hắn không thể nào không nhận ra.
Nhưng vài năm nay, sống trong những ngày tháng yên ả lâu quá rồi, thêm nữa toàn bộ sự chú ý của hắn đều đặt lên Hồng Môn, kết cục của việc nhất thời khinh địch, thường phải trả giá bằng máu.
Lúc đi không mang theo nhiều người, hiện giờ xe còn bị phát nổ, một bộ phận bảo vệ Dương Quang lui ra, một bộ phận ở lại ngăn cản đám người truy sát.
Đẩy Tuần Thành đang chắn trước mình ra, Dương Quang lạnh lùng nói: “Chạy cái gì? Gọi người đến nhổ luôn hang ổ của tụi nó!”
“Bang chủ, không được!” Tuần Thành vừa phòng bị phía sau có người đuổi kịp, vừa khuyên một câu: “Thế lực ở đây vượt ngoài phạm vi, chỉ sợ Hồng Môn không thể không quản.
Thành Tây vẫn không có ai làm chủ, Hồng Môn cũng vì cố kỵ chúng ta nên mới không ra tay, nếu bang chủ cậu mở đầu, ngày tháng sau này chỉ sợ không yên ổn.”
Dương Quang muốn nói, dựa vào cái gì nơi lão già kia để mắt mình lại không được đụng? Nhưng cũng biết rằng hiện tại không phải thời điểm tức giận, lúc này càng phải nhẫn nại hơn.
Dằn cơn tức xuống, Dương Quang chạy thêm vài bước, nhìn thấy người đến tiếp ứng đã không còn xa bèn dặn dò Tuần Thành: “Gọi mọi người quay lại, chắc bọn chúng không có gan đuổi theo đâu.” Người tiếp ứng đã đến rồi, đuổi theo nữa sợ rằng sẽ đấu nhau đến chết.
“Dạ!”
“Anh cả…”
Nhìn thấy Triệu Đông, biểu tình của Dương Quang chợt cứng lại, “Sao mày ở đây?” Hắn nhìn thời gian, lại hỏi: “Không phải mày đến trường học sao?” Giờ này đứa nhỏ đã tan học rồi.
Nghĩ đến khả năng nào đó, ánh mắt hắn lạnh xuống mở cửa xe sau, quả nhiên nhìn thấy Dương Hi Ngôn ôm cặp sách ngồi trong đó.
Nhìn thấy vẻ mặt tràn ngập tức giận của hắn, đứa nhỏ nhẹ giọng gọi một tiếng: “Chú hai.” Dương Quang rất tức giận, cậu có thể cảm giác được, vì vậy sau khi gọi mọt tiếng thì không dám mở miệng nữa.
Dương Quang nhìn cậu, lại nhìn Triệu Đông, ánh mắt lạnh đến mức thiếu chút nữa đã róc xương cái thằng rớt não này.
“Cái đó…” Đối diện với ánh mắt khủng bố của hắn, Triệu Đông không dám nhúc nhích, rụt người lại nhỏ giọng nói: “Vừa nghe mấy anh em nói anh bị phục kích, em không để ý…”
“Bang” một tiếng đóng sầm cửa lại, nghe thấy tiếng súng vang lên không xa, Dương Quang lạnh lùng nói: “Đi mau, trở về tính sổ với mày sau!”
Lúc xảy ra biến cố, xe của Triệu Đông còn chưa đi xa, nghe thấy tiếng súng và tiếng la hét vang lên, Triệu Đông nhìn vào kính chiếu hậu, chỉ thấy Tuần Thành chắn trước người Dương Quang, bắn về phía mấy người nằm dưới dất, một tay Dương Quang lại ôm lấy cánh tay bị thương còn lại.
“Anh cả!” Anh cả nhà mình bị thương rồi!
Triệu Đông nóng nảy, hoàn toàn quên mất lời dặn dò vừa nãy của Dương Quang, gào to một tiếng, vì thế cũng làm ra chuyện ngu xuẩn nhất.
Cậu ta vòng xe trở về!
Không quan tâm đến Dương Hi Ngôn ngồi ghế sau, Triệu Đông lao về phía Dương Quang, “Anh cả, anh sao rồi?”
“Cút!” vừa nhìn thấy cậu ta, sắc mặt Dương Quang lập tức thay đổi, không nghĩ ngợi đạp Triệu Đông một cái, Dương Quang phẫn nộ quát: “Đưa người về, đừng để nhóc nhìn thấy.”
Nhưng Dương Hi Ngôn thấy rồi.
Cậu mở cửa xe nhoài nửa người ra ngoài, vừa nhìn thấy cánh tay bị thương máu chảy đầm đìa của Dương Quang, đồng tử lập tức co rút.
“Cái này…” Triệu Đông bị Dương Quang rống một tiếng ngơ ngác, cậu ta mới nhớ ra không thể để Dương Hi Ngôn thấy Dương Quang bị thương, bộ dáng mất khống chế vài năm trước đến nay Triệu Đông vẫn còn khắc sâu trong đầu.
Cậu ta nhìn Dương Hi Ngôn, lại nhìn Dương Quang, không biết làm thế nào, “Anh, anh cả, làm sao đây?”
“Làm sao cái gì nữa? Mau đưa người về!”
“Nhưng…nhưng mà…”
“Nhưng mà cái gì?” Thấy cậu ta ngây ngốc không nhúc nhích, Dương Quang lại đá thêm một cái, lớn giọng quát: “Đi, đánh ngất nhóc mang về.” Lúc này không thể nghĩ ra biện pháp nào khác, Dương Quang chỉ cảm thấy hiện giờ không thể để đứa nhỏ ở lại đây.
Bị hắn đạp cho lảo đảo, lúc này Triệu Đông mới phản ứng lại, vội cút về, nhìn thấy Dương Hi Ngôn, cả mặt tràn ngập khó xử: “Cậu Ngôn…cậu…”
Triệu Đông chưa kịp làm gì, Dương Hi Ngôn đã có hành động…Xử lý một người không có phòng bị như Triệu Đông là chuyện vô cùng dễ dàng.
Cậu quật ngã Triệu Đông, chạy về phía Dương Quang, mới đầu chạy thật nhanh, sau đó lại chậm dần.
Cậu mở to mắt nhìn đầu ngón tay đẫm máu của Dương Quang, bờ môi nhúc nhích nhưng không ai nghe được đứa nhỏ nói gì.
Tiếng súng từ xa vẫn chưa dừng lại, Tuần Thành nói: “Bang chủ, nơi này không thể ở lâu.”
Thấy đứa nhỏ không khóc không náo loạn, Dương Quang thở phào một hơi, cố không hỏi đến việc vừa nãy đứa nhỏ nói cái gì.
Hắn hít sâu một hơi, nhìn phương hướng sau lưng mình, dặn dò những người khác: “Diệt hết mấy tên chạy đến đây, điều tra rõ những ai tham gia chuyện này!”
“Dạ!”
Lúc này Dương Quang mới quay người nhìn đứa nhỏ yên tĩnh đến khác thường.
Ánh mắt Dương Quang quét qua một vòng, hất cằm về phía xe đang đậu, “Lên xe.” Nói rồi đi trước, đứa nhỏ cúi đầu theo sát phía sau.
“Anh cả…” Triệu Đông đứng bên cạnh xe sắp khóc rồi.
Ánh mắt Dương Quang không chút gợn sóng nhìn cậu ta, đợi Dương Hi Ngôn đã lên xe ngồi xuống bên cạnh hắn, mới nói: “Lái xe.”
Triệu Đông khóc không ra nước mắt nhìn chiếc xe chạy xa dần, đến cả đứa nhỏ cũng quật ngã được cậu ta, Triệu Đông có thể tưởng tượng được thảm cảnh sau khi trở về.
Nghe thấy tiếng súng đằng xa, Triệu Đông vuốt mặt một cái, rút súng, ánh mắt lộ ra sự hung tàn.
Đều do đám cháu này hại, trước khi bị anh cả nhà mình xử lý, ông đây phải xử lý mấy tên này cho bớt giận đã!
Trên xe, Tuần Thành cất súng giúp Dương Quang, lại lấy thuốc cầm máu xử lý đơn giản vết thương.
Dương Hi Ngôn vẫn không nói lời nào, ánh mắt nhìn chằm chằm ngón tay chảy máu đầm đìa của hắn.
Không gian trong xe có giới hạn, Dương Quang muốn né tránh tầm mắt của cậu cũng không được, nhìn đôi mắt đứa nhỏ không chớp lấy một cái, hắn dịu giọng nói: “Quay đầu qua kia, đừng nhìn.” Rõ ràng sợ hãi, vẫn còn nhìn mãi không thôi, Dương Quang cảm thấy đứa nhỏ này chỉ sợ rằng bị dọa đến ngốc luôn rồi.
Không nên cuốn đứa nhỏ vào!
Dương Hi Ngôn cứng đờ ngẩn đầu nhìn hắn, đôi mắt đen không phản chiếu chút ánh sáng nào.
Dương Quang nhíu mày nhìn vẻ mặt đờ đẫn của cậu, áp chế lửa giận trong lòng, nói lại một lần nữa, “Ngoan, quay qua bên kia đi.” Lúc này đứa nhỏ mới chậm rãi nghiêng người đi.
Không biết đứa nhỏ lúc nào sẽ làm ầm ĩ lên, tầm mắt của Dương Quang vẫn không rời khỏi cậu.
Nhìn Dương Hi Ngôn tựa người vào ô cửa, cúi đầu rũ mắt, biểu tình mờ mịt.
Hắn bất giác muốn vươn tay an ủi cậu, lại nhìn một tay đầy máu, chỉ đành bỏ qua.
Dương Quang nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, gần đến bệnh viện của Tư Đồ Lỗi rồi.
Tuần Thành dọn dẹp mọi thứ gọn gàng mới ngồi xuống, nhìn Dương Hi Ngôn vô duyên vô cớ bị liên lụy, thở dài một hơi nói với Dương Quang: “Bang chủ, chuyện hôm nay là lỗi của Đông Tử, trở về phạt nó là được rồi, đừng tức giận.”
“Đừng tức giận?” Dương Quang hừ lạnh, liếc anh nói: “Ở bên cạnh tôi bao lâu rồi, đến cả sự việc nặng nhẹ thế nào cũng không phân rõ, anh đi hỏi nó xem có biết chuyện hôm nay nghiêm trọng thế nào không!”
Tuần Thành chưa từng nhìn thấy dáng vẻ mất khống chế của Dương Hi Ngôn, nhưng bất kể thế nào, anh cảm thấy liên lụy đến đứa trẻ còn nhỏ thế này, để cậu nhìn thấy cảnh tượng máu me đầm đìa, Tuần Thành cũng thấy nên dạy dỗ Triệu Đông một trận.
“Cậu Ngôn?”
Xe đã ngừng lại, Dương Quang chuẩn bị xuống xe, quay đầu vẫn thấy Dương Hi Ngôn giữ nguyên dáng ngồi như trước, không hề nhúc nhích.
Tuần Thành gọi một tiếng, đứa nhỏ mới chậm chạp ngẩng đầu lên, nhìn Dương Quang, rồi lại nhìn bàn tay bị thương của hắn.
“Xuống đây.” Dương Quang đứng chờ cậu bên cửa xe.
Khi ngón tay lạnh lẽo của đứa nhỏ nắm lấy tay mình, phản ứng đầu tiên của Dương Quang là đẩy ra, nhưng trong lòng bản tay trắng nõn của cậu vẫn dính không ít vết máu.
Rõ ràng đến gai mắt.
Dương Quang nhíu mày, hắn vẫn không thể chịu được hình ảnh tay đứa nhỏ dính máu, bất kể là máu của ai.
Nhưng hắn còn chưa nói gì, đứa nhỏ đã siết chặt tay lại, im lặng rũ mi.
Dương Quang nhìn cậu một lúc lâu rồi thản nhiên dời tầm mắt.
Rồi cũng sẽ có một ngày như vậy.
“Yo, mấy năm rồi không thấy mày bị thương, sao vậy?”
Tư Đồ Lỗi đẩy cửa phòng làm việc ra, nhìn cánh tay băng bó của Dương Quang, cười đến hả hê khi thấy người gặp họa.
Nhưng lúc nhìn thấy Dương Hi Ngôn ngồi bên cạnh Dương Quang, trong mắt lại hiện lên kinh ngạc, hỏi Dương Quang: “Sao lại để nhóc dính vào?”
“Sơ ý.” Dương Quang nói, nhìn đứa nhỏ vẫn không nói một tiếng nào, ánh mắt hắn tối xuống: “Cũng tại thằng ranh không não Triệu Đông đó, trực tiếp xách luôn người chạy đến.” Nếu Triệu Đông không đưa Dương Hi Ngôn đến hiện trường khiến hắn phân tâm, hắn cũng không sơ ý đến mức để người khác bắn lén.
Thấy hắn hờn giận, Tư Đồ Lỗi cũng không nói nhiều nữa, nói: “Đi thôi, vừa lúc phòng giải phẫu đang trống.” Thấy đứa nhỏ cũng muốn đứng dậy đi theo, Tư Đồ Lỗi vội đè cậu lại, “Ngoan ngoãn đợi ở đây, phòng phẫu thuật người ngoài không được vào.”
Dương Hi Ngôn nhìn Dương Quang, Dương Quang gật đầu nói với cậu: “Đợi chút.” Rồi theo Tư Đồ Lỗi vào phòng phẫu thuật.
May mà đạn không ghim vào, vì thế Tư Đồ Lỗi chỉ giúp Dương Quang xử lý vết thương, chốc lát sau đã đi ra.
Dương Hi Ngôn vẫn giữ nguyên tư thế trước khi bọn họ rời đi, ngồi cứng đờ một chỗ, nhìn lòng bàn tay mình đến ngẩn ra.
Tư Đồ Lỗi nhìn vết máu khô lại trên tay đứa nhỏ, liếc Dương Quang một cái, cười nói: “Triệu Đông xui xẻo to rồi.”
“Hừ!” Dương Quang hừ lạnh một tiếng, càng nhìn càng thấy vết máu trên tay đứa nhỏ quá chói mắt, bèn nói với Tư Đồ Lỗi: “Dẫn nhóc đi rửa tay đi.”
Tư Đồ Lỗi nhún vai, không có ý kiến gì với việc Dương Quang xem hắn thành bảo mẫu, khom lưng kéo đứa nhỏ vào nhà vệ sinh.
Khi dòng nước lạnh lẽo rơi xuống lòng bàn tay, máu khô biến thành màu đỏ tươi dần trôi đi, cuối cùng Dương Hi Ngôn cũng mở miệng nói: “…Chú hai, đừng chết…”
“Cái gì?” Âm thanh của cậu rất nhỏ, tiếng nước lại khá to, vì thế Tư Đồ Lỗi không nghe được, vừa tắt nước định hỏi đứa nhỏ nói gì, đã thấy cơ thể của cậu mềm nhũn đi.
Nặng nhọc đỡ lấy đứa nhỏ, vẻ mặt Tư Đồ Lỗi bất đắc dĩ, Dương Quang trúng đạn hơn nửa ngày, vết thương cũng được băng bó xong rồi, hiện giờ nhóc mới bị dọa sợ đến ngất đi, phản ứng cũng chậm quá luôn.
Nhưng cũng có thể thấy được đứa nhỏ sợ đến mức nào.