Làm Chú Khó Lắm

Chương 35



Trong Tất Viên nhiều thêm một Thiệu Phong, nhưng lại không có quá nhiều thay đổi.
Dương Quang cũng bận việc của mình, vậy nên Thiệu Phong và Dương Hi Ngôn lại trở thành hai người hay gặp mặt nhau nhất trong nhà.
Bởi vì Dương Quang đã nói đến vấn đề chủ nhà và khách, đứa nhỏ rất có tự giác làm tròn vai trò chủ nhà.

Đến giờ ăn cơm sẽ lên lầu gọi Thiệu Phong xuống, khi xem ti vi sẽ tự giác chuyển đến chương trình biểu diễn thời trang, chú ý đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi của Thiệu Phong, tránh quấy rầy đến y…
Thiệu Phong không quá thân thiết với Dương Hi Ngôn, nhiều nhất cũng chỉ gặp mặt vài lần, y lại luôn lãnh đạm với người ngoài, vì vậy cũng không để ý đến đứa cháu của Dương Quang mấy, chỉ biết cậu là một đứa nhỏ tự kỷ.
Nhưng ở chung vài ngày, Thiệu Phong đã nhìn cậu bằng cặp mắt khác xưa.
Đứa nhỏ quá hiểu chuyện, không cần ai gọi vẫn thức dậy đúng giờ, sau khi rèn luyện thân thể một tiếng lại trở về phòng rửa mặt thay quần áo, xuống nhà ăn sáng, đi học, buổi chiều mang cả người đầy thương tích trở về, tắm rửa, làm bài tập, ăn cơm tối xong thì đọc sách hoặc xem ti vi, đợi đến khi Dương Quang về nhà.
Đến cả thứ bảy và chủ nhật cũng vậy, đúng giờ ra khỏi nhà, đúng giờ về nhà.
Thiệu Phong hỏi Dương Quang mới biết thì ra đứa nhỏ đang huấn luyện, thậm chí có lần y còn nhìn thấy Dương Hi Ngôn bọc băng gạc kín tay về nhà, nhưng y chưa từng nghe đứa nhỏ than một câu nào, ngày hôm sau vẫn đúng giờ ra ngoài, đúng giờ trở về.
Y ở cùng với Dương Hi Ngôn dưới một mái hiên, lại rất ít khi nói chuyện với nhau, cả hai đều không phải người nói nhiều.

Thiệu Phong thấy Dương Hi Ngôn lại chuyển sang tiết mục thời trang, y nhìn cậu một cái rồi cầm điều khiển chuyển sang kênh thiếu nhi hay xem.

Nói đến cũng lạ, Dương Hi Ngôn không giống những đứa trẻ bình thường, cậu không xem hoạt hình, cũng không xem phim, chỉ thích chăm chú theo dõi mấy kênh tin tức và học tập.
Nhìn đứa nhỏ đọc theo khẩu hình của người dẫn chương trình, Thiệu Phong đợi đến khi kết thúc mới hỏi đứa nhỏ: “Trong trường không dạy sao?”
Lần đầu tiên y chủ động nói chuyện với Dương Hi Ngôn, đứa nhỏ nhìn y sau đó gật đầu, trả lời: “Có dạy, nhưng không nhiều.” Thật ra không phải dạy không nhiều, nhưng đối với đứa nhỏ mà nói tiến độ có hơi chậm.
“Nhóc muốn học không?” Thỉnh thoảng y có nghe Nghiêm Phong hay Tư Đồ Lỗi nói đứa nhỏ này rất thông minh, hơn nữa y cũng có ấn tượng không tồi với cậu, Thiệu Phong nói với đứa nhỏ: “Chú có nửa dòng máu người Anh, nếu muốn học chú có thể dạy.” Y cũng muốn tìm chút chuyện để làm.
Dương Hi Ngôn không xa lạ gì với mấy người bạn của Dương Quang, vì vậy cũng không có cảm giác xa cách như người ngoài với Thiệu Phong, đứa nhỏ gật đầu, nhưng rồi lại sợ làm phiền Thiệu Phong.
Thiệu Phong hiểu được băn khoăn của đứa nhỏ, nói: “Không sao, chú cũng không bận gì.”
Đứa nhỏ nói: “Dạ, cảm ơn chú Thiệu.”
Hiếm khi nào trở về lại thấy được hai con người không thích nói chuyện hòa thuận ngồi chung với nhau, một người dạy, một người học, hơn nữa không phải là kiểu im lặng không giao lưu như mọi khi, Dương Quang có chút kinh ngạc nhíu mày, “Từ khi nào quan hệ hai người tốt vậy?”
“Chú hai.” Đứa nhỏ đứng lên báo cáo: “Chú Thiệu đang dạy con học tiếng Anh.”
Thiệu Phong nhìn Dương Quang một cái, lại nói với đứa nhỏ: “Học mấy câu ngữ pháp này, sau này sẽ thường dùng.”
Đứa nhỏ gật đầu rồi lại ngồi xuống.
Dương Quang cũng không làm phiền bọn họ, rót ly nước rồi yên lặng ngồi trên sô pha nhìn hai người.
Thật tốt.
Vốn hắn đưa Thiệu Phong về Tất Viên cũng có tâm tư của riêng mình, đợi thêm hai năm nữa đứa nhỏ lớn thêm một chút, Dương Quang sẽ đưa cậu rời khỏi hắn, dù sao vẫn cần có một người tương đối quen thuộc với cậu thay thế vị trí của hắn.
Vẻ mặt vẫn luôn không có biểu tình của Thiệu Phong lại thêm phần chăm chú, mà đứa nhỏ cũng càng nghiêm túc học tập.

Nhìn thấy bầu không khí ở chung của hai người, trên mặt Dương Quang cũng có chút vui mừng.
Thấy hai người sắp kết thúc, Dương Quang mới đứng dậy nói với Thiệu Phong: “Theo tao.”
Thiệu Phong vừa vào phòng sách, Dương Quang đã đẩy một tấm séc trên bàn đến, “Tìm đến tao rồi, ra tay thật hào phóng!”
Thiệu Phong không chút cảm xúc nào cầm tấm séc có một hàng dài số 0 kia, hỏi: “Anh ta nói sao?”
“Tao nói người ở chỗ tao, cần giải sầu thêm vài ngày, anh ta nói không ép mày.”
“Cầm đi.” Dù sao đối phương cũng không thiếu tiền.

Thiệu Phong đẩy tấm séc về bên Dương Quang, nói: “Tao muốn ở thêm vài ngày nữa.”
Dương Quang nhún vai, “Không sao, muốn ở bao lâu thì ở.”
Thiệu Phong gật đầu, do dự chốc lát lại hỏi Dương Quang: “Mày có nghĩ đến việc cho Hi Ngôn đi du học chưa?”
Không hiểu sao lại nhắc đến chuyện đứa nhỏ rồi, Dương Quang suy nghĩ một lúc, nói: “Có nghĩ đến, đợi nhóc lớn thêm chút nữa.”
Thiệu Phong nói: “Nhóc tự học tiếng Anh, năng lực rất tốt.”

Đứa nhỏ nhà mình được khen, Dương Quang cũng được thơm lây, cười nói: “Nhóc muốn học thì học, không muốn tao cũng không ép, Nghiêm Phong cũng từng nhắc đến việc cho nhóc nhảy lớp, nhưng tao không muốn nhóc có áp lực lớn quá nên không đồng ý.”
“Ừ.”
Thiệu Phong không thích đứa trẻ quá ồn ào, nên y khá thích kiểu tính cách giống Dương Hi Ngôn, hơn nữa y cũng muốn tìm chuyện cho mình làm, không thể ngày nào cũng ngây ngốc trong phòng suy nghĩ vớ vẩn.
Dương Quang nhìn nhìn biểu tình của Thiệu Phong cũng biết y đang nghĩ gì, hắn bĩu môi nói: “Thích thì ở bên nhau, không thích thì tách ra, chẳng hiểu sao mấy người có nhiều rối rắm đến vậy.”
Thiệu Phong lắc đầu có chút mờ mịt: “Tao cũng không biết có thích hay không.” Lỡ đâu ở bên nhau rồi mới phát hiện không thích, như vậy đến cả tình bạn cũng không còn, nhất định y sẽ hối hận.
“Trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê.” Do dự đến thế rồi vẫn còn chưa hiểu, Dương Quang thấy cái người thích y kia, cũng không dễ dàng gì.
Thiệu Phong nhìn hắn một cái rồi xoay người rời khỏi phòng sách.
Là không hiểu thật, hay không muốn hiểu, có đôi khi đến cả bản thân y cũng không biết.
Con người am hiểu nhất chính là tự mình gạt mình.
Nửa tháng sau, Thiệu Phong vẫn dọn khỏi Tất Viên, bởi vì người đàn ông chờ y đã hết kiên nhẫn rồi.
Thiệu Phong không muốn mang đến phiền phức cho Dương Quang, hơn nữa sự việc cũng phải giải quyết.

Một khi đã ra quyết định, y cũng không phải người thích dây dưa.
“Tạm biệt chú Thiệu.”
“Ừ.” Thiệu Phong gật đầu với Dương Hi Ngôn, suy nghĩ một lúc lại đưa số điện thoại cho đứa nhỏ, “Có gì không hiểu thì cứ gọi điện thoại hỏi chú.”
Dương Quang đứng một bên hơi kinh ngạc nhíu mày, xem ra Thiệu Phong khá thích Dương Hi Ngôn.
“Dạ, cảm ơn chú Thiệu.”
Lúc bước ngang qua Dương Quang, Thiệu Phong chợt dừng lại nói với hắn: “Nếu cần gì cứ gọi điện cho tao.”
Quả nhiên y biết dự định của Dương Quang.
Dương Quang cười cười, “Nhất định.” Đợi đứa nhỏ lớn thêm một chút sẽ tách nhóc ra khỏi mình, đây là quyết định của Dương Quang từ ngày đầu tiên hắn đón đứa nhỏ rời khỏi nhà họ Dương.

Ít nhất hắn phải tránh mặt khỏi thời kì đứa nhỏ rung động vì những cảm xúc thơ ngây.
Nhưng nếu tùy ý đưa đứa nhỏ đến một nơi xa lạ, bên cạnh không có ai tin tưởng chăm sóc cậu, Dương Quang thật sự không yên tâm.
Hắn nghiêng đầu nhìn đứa nhỏ bên cạnh mình, bốn năm thoáng chốc qua đi, đứa nhỏ này cũng dần rút đi sự yếu ớt, trở thành thiếu niên thông minh khéo léo trong mắt mọi người.

Trong lòng Dương Quang không khỏi nhiều thêm vài phần tự hào.

Nuôi dưỡng đứa nhỏ được như hôm nay, có trời mới biết hắn tốn bao nhiêu tâm sức.

“Chú hai?” Đứa nhỏ cảm giác được tầm mắt của hắn, quay đầu thì thấy Dương Quang chỉ nhìn cậu chăm chú không nói lời nào, Dương Hi Ngôn nghiêng đầu, khó hiểu gọi một tiếng.
“Ừ, về thôi.” Hắn dời tầm mắt như không có việc gì, quay đầu đi trước, Dương Hi Ngôn lập tức theo sau.
.
Việc thanh trừng thế lực ở thành Tây rất đơn giản, hơn nữa còn do Diệm Bang và Hồng Môn liên kết lại, trên cơ bản mấy bang phái nhỏ không dám phản kháng, đều bị hai nhà xé nhỏ nuốt trọn.
Nhưng việc hợp lại khá phiền phức.
Hơn nửa năm vội trước vội sau, Dương Quang mới hoàn toàn chỉnh đốn xong những người thu nạp bên thành Tây vào và tiếp nhận toàn bộ địa bàn của mình.
Vốn cho rằng hết thảy đều đã sóng yên gió lặng, hắn cũng đã chuẩn bị tốt cho thời điểm thanh tẩy thế lực một năm sau, vậy mà lại có người không hiểu biết nào đó chạy đến bứt râu hùm của Dương Quang.
Lúc nhận được điện thoại của Triệu Đông, Dương Quang đang ngồi trên bàn đàm phán.

Thật ra cũng không có gì hấp dẫn để bàn, qua mấy năm kinh doanh súng ống đạn dược hắn cũng trở thành mối quen biết cũ của mấy nơi cung cấp, lần này chỉ như chào đón một cái, uống chút rượu, ép thêm giá các thể loại.
Một giây trước khi nghe điện thoại, vẻ mặt Dương Quang còn rất vui vẻ, nhưng khi nghe được âm thanh hoảng loạn lộn xộn của Triệu Đông truyền đến, con ngươi nháy mắt đã lạnh như băng.
“Sao vậy? Diệm?”
“Xin lỗi!” Điện thoại trong tay Dương Quang bị siết chặt đến mức muốn biến hình, hắn ngắt điện thoại, gật đầu với những người khác, nở nụ cười lạnh nói: “Trong nhà có việc, tôi đi trước.”
“OK! OK! Có cần giúp gì không?”
“Không cần!”
Xe phóng nhanh như chớp về Diệm Bang, vừa bước vào sảnh lớn đã thấy mấy đường chủ đang chờ, rõ ràng đã nhận được tin tức của Triệu Đông.
Triệu Đông đang quỳ giữa sảnh, đặt một tay sau lưng, sắc mặt trắng bệch, “Xin lỗi anh cả, cậu Ngôn bị bắt đi rồi, em không chuẩn bị…” Sau lần bị phạt chép binh pháp Tôn Tử, tính tình Triệu Đông được cọ xát bớt nóng nảy không ít, hai năm nay Dương Quang cũng khá coi trọng cậu ta.
Triệu Đông không để ý đến những lời thúc giục đến bệnh viện của bọn Tuần Thành, cậu báo cáo với Dương Quang trước: “Đám người kia hóa trang đợi ngoài cổng, cậu Ngôn không có kinh nghiệm, lúc định phản kháng lại đã bị đánh ngất đi, em nhìn thấy vội chạy qua nhưng bọn chúng có đến mấy chiếc xe, bên này chỉ có vài anh em.”
Chỉ có vài bước mà thôi, lại phải trơ mắt nhìn Dương Hi Ngôn bị bắt đi, Triệu Đông gấp đến đỏ mắt, không quan tâm đến số người chênh lệch… Nếu không phải do thân thủ tốt, cậu ta cũng không chống đỡ nổi đến lúc Dương Quang về.
“Những người khác đâu?”
Tuần Thành nói: “Hai người chết, ba người trọng thương đang cấp cứu.” Tuần Thành thấy Triệu Đông không chống đỡ nổi nữa, vội nói: “Bang chủ, đưa Triệu Đông đến bệnh viện trước, tình huống cụ thể tôi sẽ nói với cậu!”
Dương Quang gật đầu.


Bình Luận (0)
Comment