Làm Chú Khó Lắm

Chương 47



Vì có hành động ngày ấy của Dương Hi Ngôn, thái độ của Dương Quang đối với cậu khoan dung hơn không ít, mặc dù hắn biết rõ lý do của việc bảo vệ ấy…
Có vài thứ cần tính thì vẫn phải tính.
Một lần nữa quỳ trên sàn nhà lạnh băng trong phòng khách của Dương Quang, Dương Hi Ngôn khẽ cúi đầu, Dương Quang không nhìn cậu lấy một lần, vẻ mặt không cảm xúc nghe Tuần Thành báo cáo công việc.
Tuần Thành vốn còn e dè với Dương Hi Ngôn, nhưng nhìn thấy dáng vẻ không quan tâm của Dương Quang, anh chỉ chần chừ một chốc rồi đặt báo cáo lên bàn hắn.
Thành phố S đã sớm bình ổn lại, việc thanh lý cũng đi đến đoạn kết, đương nhiên Dương Quang sẽ nắm chắc khoảng thời gian này để tẩy trắng Diệm Bang.
Mở công ty, xây nhà máy, bỏ vốn đầu tư… Hắn phải xây dựng, phải thu mua, còn phải tuyển chọn người của mình ngồi vào những vị trí quan trọng, có thể nói bận đến xoay vòng.
Dương Quang nhìn từng dãy số liệu rậm rạp, có chút đau đầu xoa thái dương.

Khoảng thời gian gần đây hắn vẫn không nghỉ ngơi tử tế, lại vì chuyện của Dương Hi Ngôn mà trì hoãn không ít tiến độ công việc…
“Bang chủ, cậu không sao chứ?” Tuần Thành có chút lo lắng khi thấy vẻ mặt mệt mỏi của hắn.

Anh khuyên can: “Có vài thứ cũng không cần gấp đến vậy, cái nào có thể đẩy ra sau thì đẩy, mấy ngày nay cậu không nghỉ ngơi cho đàng hoàng…”
Dương Quang lắc đầu, “Không sao.”
Dương Quang lật một trang giấy, tầm mắt lơ đãng lại xẹt qua Dương Hi Ngôn, dường như vì lời Tuần Thành nói mà ngẩng đầu nhìn Dương Quang, trong mắt nhiều thêm chút áy náy.
Dương Quang bĩu môi, tầm mắt đảo qua từng dòng số liệu, đột nhiên mở miệng: “Qua đây.”

Dương Hi Ngôn ngơ ngác nhìn hắn, thấy Tuần Thành ra hiệu với mình mới hiểu Dương Quang đang gọi cậu.

Đứa nhỏ lảo đảo đứng lên, chậm rãi bước đến gần, cách nhau một cái bàn nhìn Dương Quang.
Dương Quang đẩy báo cáo trên bàn về phía cậu, nói: “Nhìn xem.”
“Bang chủ..” Tuần Thành kinh ngạc.
“Chuyện sớm muộn thôi.” Dương Quang ngẩng đầu nhìn Tuần Thành, cười nói: “Hay là anh muốn nhận?”
“Bang chủ đừng đùa tôi, một đống tuổi rồi đây.” Tuần Thành bất đắc dĩ.

Anh nhìn Dương Hi Ngôn, rồi lại nhìn sang Dương Quang, nói: “Tôi chỉ cảm thấy cậu Ngôn còn nhỏ quá, đợi thêm vài năm nữa cũng không trễ.”
“Cho nên mới nói là chuyện sớm muộn thôi.” Thấy Dương Hi Ngôn vẫn bất động, Dương Quang lại đẩy giấy tờ về phía trước.
Dương Hi Ngôn chần chừ nhìn hắn, lại do dự một lúc mới bước lên cầm lấy giấy tờ dưới ánh mắt có chút không vui của Dương Quang.
Dương Quang không sợ cậu không hiểu, những thứ Dương Hi Ngôn học mấy năm nay ở chỗ Thiệu Phong, dưới sự ngầm đồng ý của Dương Quang đã sớm vượt qua giới hạn ở độ tuổi của cậu rất nhiều.

Thậm chí nếu bản thân cậu đồng ý, Thiệu Phong cũng sẽ sắp xếp cho Dương Hi Ngôn ra nước ngoài một thời gian, lấy về cái bằng thạc sĩ tiến sĩ cũng không có vấn đề.
Dương Quang chưa từng nghi ngờ sự thông minh của đứa nhỏ, mấu chốt là sự thông minh này dùng vào đâu.
“Nhìn ra vấn đề gì không?”
“Dạ.” Dương Hi Ngôn bước đến gần hơn, mở báo cáo ra đặt trước mặt Dương Quang, cậu cầm bút, thấy Dương Quang gật đầu mới khoanh vào chỗ cậu thấy có vấn đề, đồng thờ giải thích nguyên nhân, “Chỗ này, số liệu không khớp, cả chỗ này…”
Trong mắt ánh lên sự tán thưởng, Dương Quang nhìn nơi Dương Hi Ngôn đánh dấu, đẩy văn kiện đến trước mặt Tuần Thành, thấy anh lật qua lật lại một lúc, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, hắn nhíu mày hỏi: “Thế nào?”
Tuần Thành cũng bật cười, “Tôi lo nghĩ nhiều rồi.” Hiển nhiên đứa nhỏ này còn hiểu nhiều hơn anh.
Dương Quang khoát tay, “Đi làm việc đi.”
“Dạ.”
Nhìn Tuần Thành rời đi rồi, Dương Quang thu hồi tầm mắt, chuyển sang nhìn Dương Hi Ngôn.

Dương Hi Ngôn cũng nhìn hắn, mãi đến khi đối diện với tầm mắt của hắn mới quỳ xuống lần nữa.
Dương Quang hỏi: “Biết sai chưa?”
Dương Hi Ngôn gật đầu.
Dương Quang hỏi: “Sai ở đâu?”
“Lén chạy về, mất tích, đổ bệnh…”
“Còn gì nữa?”
Không hề bất ngờ khi câu trả lời vẫn là trầm mặc.
Dương Quang nheo mắt, “Nhóc định cứ vậy cả đời, cái gì cũng không nói?”
Dương Hi Ngôn lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Chú hai sẽ giận…”

Dương Quang tức đến bật cười, “Biết tôi sinh khí, vì sao còn làm?”
Dương Hi Ngôn không nói, cũng không cúi đầu, cơ thể cứng đờ thẳng tắp, gương mặt trắng bệch hoàn toàn nằm trong phạm vi Dương Quang có thể vươn tay đến.
“Nhóc…”
Đứa nhóc này đã chuẩn bị để hắn đánh thêm lần nữa!
Hắn vốn muốn nói chuyện đàng hoàng với cậu, Dương Quang hi vọng có thể nghiêm túc tâm sự để uốn nắn lại sự lệch lạc của Dương Hi Ngôn.

Nhưng mà đối diện với đôi mắt đen tuyền kia, lửa giận sớm đã bình ổn lại bị dáng vẻ quật cường ấy khơi dậy.
Dương Quang vươn tay… Không né tránh, cũng không cầu xin một lời nào, Dương Hi Ngôn mở to mắt nhìn đôi bàn tay mạnh mẽ kia đến gần, sau đó nhẹ rũ mắt, đợi chờ đau đớn ập đến lần thứ hai.
“Khốn kiếp! Đến tột cùng nhóc có hiểu hay không?”
Không phải là bạt tai hung hăng như đêm hôm ấy, Dương Quang chỉ vươn tay kéo cổ áo cậu đến gần mình hơn.
“Trừ tôi ra, nhóc thích ai cũng được, không cướp được người, tôi giúp nhóc, nam hay nữ đều được!” Lời nói đã không còn giữ được bình tĩnh nữa, nắm tay của Dương Quang siết chặt lại, con ngươi tối đen mang theo sự vô lực, ánh mắt lại sáng quắc lên nhìn cậu, “Tôi là chú hai của nhóc, cả đời này đều là như thế! Tôi nuôi nhóc lớn đến chừng này, không phải để nhóc chọc tức tôi!” Câu cuối cùng tựa như cắn răng mà thốt ra.
Nhất thời căn phòng yên tĩnh lại, bốn mắt nhìn nhau, ai cũng có sự kiên trì của mình.
Thật lâu sau đó, Dương Hi Ngôn mới động đậy khóe môi, “Chú hai…”
“Ừ?” Hắn muốn nghe thử đứa nhỏ này sẽ nói gì!
Ánh mắt đã đong đầy nước, Dương Hi Ngôn rụt rè hỏi ra câu hỏi bản thân cậu sợ hãi nhất: “… Chú muốn vứt bỏ con rồi phải không…”
Vẻ mặt Dương Quang cứng đờ, thu tay về quở mắng: “Nói mấy câu ngốc nghếch gì vậy!” Cũng đâu phải nuôi mèo nuôi chó, không thích nữa nói vứt là vứt, “Tôi chỉ đưa nhóc đi thôi.”
Dương Quang ngẩng đầu nhìn ra bên ngoài, vẻ mặc trầm lặng không chút biểu cảm, cũng không dám nhìn vào mắt Dương Hi Ngôn, chỉ sợ sẽ mềm lòng mất.
“Nhóc cũng đừng có lấy cái chết ra uy hiếp tôi, chú hai nhóc không phải người tốt gì, tôi tàn nhẫn hơn nhóc nghĩ!” Ánh mắt Dương Quang dần lạnh lẽo, đến khi quay đầu lại đã không còn chút gợn sóng nào, “Dương Quang tôi không có lỗi với nhóc, tôi tự thấy những gì nên làm đều đã làm được.” Những gì cần dạy đã dạy, cần nói đã nói, cần khuyên cũng đã khuyên, “Nghe hay không là chuyện của nhóc!” Hắn không có nhiều thời gian hao phí vào câu chuyện buồn cười của đứa nhỏ!
Hắn đứng lên, gấu quần bỗng bị kéo lại.
Yếu ớt như vậy, Dương Quang không cần dùng sức cũng có thể nhẹ nhàng tránh thoát, nhưng ánh mắt tủi thân của đứa nhỏ kia lại khiến hắn cứng đờ tại chỗ.
Chú không làm được…
“Chú nói sẽ ăn Tết cùng con, cũng nói sẽ đón con về…”
Âm thanh của cậu khẽ khàng, nhỏ đến mức chỉ cần tiếng thở lớn hơn là có thể lấn át đi, thế mà từng lời từng chữ phát ra từ giọng nói nhẹ nhàng ấy lại đánh mạnh vào nơi mềm mại nhất trong lòng Dương Quang.
Hắn nói dối… Hắn thất hứa…
Hắn vứt lại đứa nhỏ tràn ngập mong chờ ở nơi xa lạ, ôm lấy ý niệm nhỏ bé duy nhất là chờ đợi hắn…
Tôi muốn tốt cho nhóc!
Hắn muốn mở miệng, lại cảm thấy âm thanh tắc nghẹn, lời trách cứ vô ý ngày hôm ấy của Thiệu Phong lại hiện lên trong đầu.
Nhóc là người, không phải cây cỏ, không cách nào trưởng thành theo khung xương mày dựng sẵn.

Đôi khi mày nghĩ rằng sắp xếp cho Hi Ngôn như vậy là tốt, nhưng đối với nhóc đó mới thật sự là tàn nhẫn.
Đứa nhỏ chẳng nói lời nào, lại có thể dễ dàng khiến người bạn quen biết nhiều năm của Dương Quang đứng về phía cậu.


Dương Quang không phải là người tự cao tự đại, hắn sẽ không cho rằng những người trách cứ mình đều sai, nhất là kiểu người không bao giờ chủ động phát biểu về chuyện của người khác như Thiệu Phong.
“Nhóc thấy tôi có lỗi với nhóc sao?”
Một lúc lâu sau, Dương Quang mới cất tiếng hỏi, giọng nói không hề mang theo phẫn nộ, càng nhiều hơn là loại cảm giác muốn đến gần hơn với một khoảng không mờ mịt.
Lại ngồi xuống ghế, Dương Quang nhìn đứa nhỏ lắc đầu, thậm chí hắn còn cười cười, “Nhóc muốn tôi đáp ứng nhóc thế nào?”
Lời nói mang theo chút mệt mỏi tác động đến Dương Hi Ngôn nhiều hơn cả những lời quở trách giận dữ.
Sự quật cường trong mắt bị xáo trộn, đứa nhỏ khẽ cúi đầu trước ánh mắt bình lặng của hắn, “Chú hai, xin lỗi…”
“Tôi không cần lời xin lỗi của nhóc.”
Tiếng thở dài vang lên trong căn phòng yên tĩnh, đột nhiên hắn vươn tay xoa đầu Dương Hi Ngôn, nói: “Nhóc lớn rồi, không thể cứ không hiểu chuyện vậy nữa, sau này đừng có nói mấy lời ngu ngốc đó nữa, phải học cách giúp đỡ san sẻ với chú hai hơn, biết chưa?”
Bởi vì lời hắn nói, trong mắt Dương Hi Ngôn nhiều thêm sự ưu thương, mặc cho từng đầu ngón tay ấm áp rơi trên đầu mình, Dương Hi Ngôn gật đầu, “Dạ biết.”
“Đứng lên đi.”
Dương Hi Ngôn đứng lên.
Hiện giờ đứa nhỏ chỉ thấp hơn hắn một cái đầu, qua mấy ngày được má Kỳ chú ý điều dưỡng, thần sắc cậu tốt hơn không ít, nhìn cũng thuận mắt hơn.

Nhưng Dương Quang vẫn cảm thấy cậu quá gầy yếu.
Hắn nhíu mày nói: “Sau này ngoan ngoãn ăn cơm, mỗi tháng đến chỗ Tyson lên sàn đấu một lần, không được thua, biết chưa?”
“Dạ biết.”
Dương Quang chợt phát hiện, hai người bọn họ nói chuyện, câu hắn hỏi nhiều nhất là “biết chưa?”, đứa nhỏ trả lời “dạ biết.”
Nhưng đến cùng biết bao nhiêu, hiểu bao nhiêu, làm được bao nhiêu?
Thở dài một tiếng, Dương Quang lắc đầu, cộng cả hai đời lại, hắn sống mệt mỏi hơn bất kỳ ai, hiện giờ vẫn còn nhiều chuyện cần để tâm đến vậy.
Hắn liếc đứa nhỏ, trách cứ: “Thật sự không khiến người khác bớt lo!”
Lời này, Dương Hi Ngôn tám tuổi đã từng nghe.
Khác biệt ở chỗ, năm ấy Dương Quang nói câu này mang theo sự thương xót chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mà bây giờ nghe những lời này lại mang theo cảm giác chán ghét.

Dương Hi Ngôn cắn môi, rũ mắt che đi suy nghĩ của mình, không rên một tiếng nào.


Bình Luận (0)
Comment