Nhìn Hách Lôi từ vị trí này, chỉ có nửa cái chân, hơn nữa còn dưới tình huống nghiêng đầu dùng sức nhìn, cho nên Chu Hoằng không hề lo lắng sẽ bị phát hiện, sau khi xác định điều này, hắn nghiêm túc nhìn về phía Thẩm Hòa Chiêu, đang định mở miệng đòi tình báo, lại nghe hắn hỏi trước: "Thấy cậu rất trẻ, chẳng lẽ vẫn còn là sinh viên!?"
Chu Hoằng nhận lấy ly rượu phục vụ bưng tới, hỏi ngược một câu: "Tôi thấy anh còn trẻ hơn, còn chưa lên đại học?"
Thẩm Hòa Chiêu vừa định uống rượu, nghe vậy vội vàng lấy ly rượu ra, sợ sặc, cười rất là thoải mái, "Cậu thật biết điều."
Chu Hoằng điên cuồng đổ mồ hôi, hắn không muốn bày tỏ "Hay đấy", nếu không có tin tình báo muốn đào, hắn đã sớm phủi mông đi, "Chẳng phải anh muốn nói với tôi về chuyện của người kia sao?" Nói xong, hất cằm về phía Hách Lôi một chút.
Thẩm Hòa Chiêu đưa người ra sau nhìn theo, sau đó bày biểu tình bừng tỉnh đại ngộ, làm Chu Hoằng muốn nhe cả răng.
"Cậu nói Fred à?"
Chu Hoằng mở to mắt, "Ai?"
Thẩm Hòa Chiêu nâng mặt lên một chút, "À, Fred, ở đây hắn hay dùng tên này, tên thật thì không biết."
Chu Hoằng không biết là cảm xúc gì, có cảm giác thế giới quan bị vặn vẹo, người mà người trước mắt biết chắc không phải người kia đâu ha, mặc dù hắn không biết gì về Hách Lôi hết, "Hắn... hắn..."
Thẩm Hòa Chiêu gác một cánh tay lên lưng ghế, thích ý nhìn Chu Hoằng bối rối, mang nụ cười trên mặt, "Hắn rất nổi danh ở đây," Nói đến đây, đưa ngón trỏ ra chỉ Chu Hoằng, giọng nói hơi trầm xuống, "Cậu không phải kiểu hắn thích."
Phản ứng đầu tiên của Chu Hoằng chính là "Tất nhiên không phải, hắn hận tôi muốn chết kìa!" Nhưng không nói ra lại toát ra một phản ứng, má, thằng này hiểu lầm!
Chơi cái trò mèo gì đó, Chu Hoằng không nói thẳng, chỉ hỏi: "Vậy hắn thích kiểu nào?"
"Có sức mạnh, có sáng tạo, điên cuồng, ừm... thể lực tốt."
Chu Hoằng giật khóe miệng, cảm thấy có sấm sét từ trên trời đập ngay gáy mình, nghe thấy từ này, còn giọng điệu thâm ý khác của Thẩm Hòa Chiêu, Chu Hoằng đại khái có thêm nhận thức mới về Hách Lôi, hắn cười gượng, làm một động tác kiên mỹ, nói câu bâng quơ liền khoan khoái đi ra.
"Cậu nhìn tôi này, tôi cũng có sức mạnh lắm mà? Cơ bắp, chà bá, thể lực cũng nằm trong tiêu chuẩn nhất định."
Thẩm Hòa Chiêu cười không ngừng, đưa tay che mắt như không đành lòng nhìn thẳng, "Vừa nhìn là biết cậu chính là người bị công, vời khí tràng này đừng nói lấy lòng Fred, ngay cả mép giường của hắn đều không chạm tới nổi."
Má, thằng này còn không biết nói chuyện kín miệng chút!
Sắc mặt Chu Hoằng như đèn kéo quân thay đổi vài lần, cuối cùng đỏ mặt quyết định không dính líu đến chủ đề này nữa, hắn uống một hớp rượu, cụp mắt, "Hắn thường xuyên đến nơi đây sao?"
"Tôi không thường tới đây, nhưng mỗi lần tới đều có thể nhìn thấy hắn, hắn chỉ xuất hiện vào buổi tối, đồng thời qua đêm, là kiểu người không có rượu và dục là không được."
Lần này, Chu Hoằng bị triệt để chấn kinh, ngập ngừng một hồi cũng không tìm được chỗ chen lời, vì vậy đã bị Thẩm Hòa Chiêu chui vào chỗ trống, hỏi hắn: "Cậu đang làm việc ở đâu?"
"... Lục Nguyên." Cũng chưa kịp cân nhắc không nên đưa thông tin thực tế cho người xa lạ, cứ thẳng thừn nói ra hết.
Thẩm Hòa Chiêu chớp mắt, "Chỗ tốt đó, không nhìn ra cậu còn rất giỏi."
Chu Hoằng coi như là đang khen hắn, "Cảm ơn," Cảm thấy đến đây cũng đủ rồi, chẳng lẽ còn có tình báo kích thích hơn? Bèn nói tiếp, "Thời gian không còn sớm, tôi phải đi, anh ngồi đi không cần tiễn."
Nói xong đứng dậy đi luôn, như đằng sau có chó rượt.
Ra khỏi quán bar, mới biết trời đã tối rồi, móc điện thoại di động ra xem, vừa vặn tám giờ, nghĩ không có thời gian mua quần áo nữa rồi, lại nói cũng không còn tâm trạng nữa, liền trở về nhà.
Chu Hoằng hai tay đút túi, còn chưa đi xa được mười mét, đột nhiên nghe phía sau vang lên tiếng bước chân rất gấp gáp, đang đuổi theo sau hắn, nhất thời Chu Hoằng lạnh mặt, tăng nhanh tốc độ.
Người này sao giống con trùng ký sinh quá vậy!
"Chu Hoằng!"
Chu Hoằng bị hắn gọi, thân hình hơi khựng lại, nhưng chung quy không để ý tới.
Thẩm Hòa Chiêu ở đằng sau cười khổ, lắc cái túi trong tay lên tiếng, "Cậu làm rơi đồ này."
Cước bộ Chu Hoằng bị khựng lại, sau đó có chút xấu hổ, ngượng ngùng quay đầu lại, vẫn là Thẩm Hòa Chiêu đi tới, bộ dáng chịu đả kích rất lớn, đưa đồ qua, thở dài với hắn, "Tôi đáng sợ như vậy sao?"
Chu Hoằng quẫn đến độ không ngóc đầu lên được, nhận lấy cái túi, cảm thấy nói gì cũng không tốt, cũng đành cười cười, nói một tiếng cám ơn.
Thẩm Hòa Chiêu hình như còn điều gì cực kỳ muốn nói, nhưng rất xấu hổ, liền do dự nói câu "Không có việc gì", sau đó nghiêng người lui về một bước, "Sau này có duyên gặp lại đi."
Chu Hoằng nhanh chóng đáp được, đối điện với sự biết điều và tổn thương của Thẩm Hòa Chiêu, bỗng thấy mình rất quá đáng, không hào phóng chút nào, trên mặt cũng vì vậy mà hơi đỏ, nhưng Thẩm Hòa Chiêu đã xoay người, không nhìn thấy.
Trên đường trở về, Chu Hoằng vẫn nghĩ về chuyện của Hách Lôi, kỳ thực tổng cộng cũng chỉ gặp hắn ba lần, nhưng mỗi lần đều khắc sâu ấn tượng đồng thời cảm thấy đó là một người khó ở.
Lần đầu là ở buổi họp lớp, cảm thấy hắn là người rất chấp niệm, sau đó là ở Starbucks, sau khi nói chuyện được vài câu, ấn tượng tan vỡ, lần cuối chính là hôm nay rồi, không chỉ có nhận thức mới về người này, còn bị cái nhìn về người quen hung hăng kích thích, cảm thấy nhìn người đều không thể chỉ nhìn bên ngoài mấy câu gì mà lâu ngày mới biết lòng người các loại đều đúng vãi.
Nghĩ nghĩ, Chu Hoằng bỗng nhiên lạnh sống lưng dự cảm rằng, cái người tên Hách Lôi này, về sau nhất định còn mang đến cho hắn kinh hỉ lớn hơn nữa.
Lúc Trương Cảnh Minh về, Chu Hoằng đã giải quyết đồ ăn vặt mua về gần xong rồi, cũng không mặt dày nói là cố ý mua cho anh, chỉ nói là cơm tối của mình, sau đó chỉ thấy Trương Cảnh Minh đau lòng bóp tay hắn, nói "Về sau không ăn bậy nữa, coi chừng hư bụng", nói xong còn làm chủ dọn hết đồ, đồng thời xắn tay áo chuẩn bị tự mình xuống bếp làm ít đồ ăn khuya.
Chu Hoằng chảy mồ hôi ròng ròng cản anh lại, nói nhiều lần không đói bụng mới bỏ đi suy nghĩ đi nấu cơm của anh, đã khuya như vậy rồi, người cũng mệt mỏi, tắm mát rồi đi ngủ thôi ở đó còn cơm cơm cái gì.
Tắm rửa xong xuôi, Chu Hoằng chui vào chăn, cũng cầm một quyển tạp chí dựa đầu giường mà xem, lại theo thói quen gác một chân lên người Trương Cảnh Minh, thoáng không yên tâm, đang cân nhắc nên nhắc về Hách Lôi như thế nào thì tương đối tự nhiên.
"Làm sao vậy?"
Cái gọi là oán niệm chính là vậy, hoàn toàn không thể giấu giếm tâm sự, rõ ràng không khác gì bình thường nào lẽ nào mẹ nó hô hấp rối loạn? Thôi mà đừng nói đùa!
Hắn lại vọng tưởng giả vờ tự nhiên trước mặt Trương Cảnh Minh, đúng là biết tìm đường chết.
Chần chừ một lúc, Chu Hoằng quay mặt nhìn Trương Cảnh Minh dửng dưng như nước, "Hôm nay em thấy Hách Lôi rồi."
Ánh mắt Trương Cảnh Minh từ trong tạp chí dời đi, rơi lên mặt Chu Hoằng, anh nhìn Chu Hoằng, tựa như đang xác định Chu Hoằng có gặp phiền toái gì không, tâm tình vui vẻ trong mắt vừa rồi cũng tắt đi, quay mặt về tiếp tục xem tạp chí, giọng điều lười biếng, "Thấy? Thấy cái gì?"
Chu Hoằng mắt trợn trắng, đây chính là phiền não khi nói chuyện với một người thông minh, anh luôn có thể một châm thấy máu nắm được mấu chốt, nghe ra hắn chính chỉ "thấy" mà thôi, "Chẳng phải hôm em nay đi trung tâm thương mại hay sao, đi ngang qua một quán bar, ở ngoài cửa thấy hắn, anh biết quán bar tên gì không?"
Trương Cảnh Minh vẫn không mặn không nhạt, "Tên gì?"
"Long Dương, anh biết cái chỗ này?"
"Không biết." Hắn cũng đoán vậy.
Chu Hoằng cẩn thận quan sát biểu cảm của Trương Cảnh Minh, thấy anh chỉ thoáng đưa mắt lên, có đôi chút cảm giác về cái tên này, trừ cái đó ra thì không còn gì khác, cũng không có hứng thú với chuyện Hách Lôi làm.
Từ sau chuyện đêm đó, mặc dù không xảy ra cái gì nữa, nhưng có thể cảm giác được thái độ lạnh nhạt của Trương Cảnh Minh đối với Hách Lôi, từ phản ứng vừa rồi của anh đã nhìn ra được.
Chu Hoằng từ sớm đã dự đoán được kết quả này, bỗng thấy không có ý nghĩa, liền rút chân về ngồi thẳng, vừa lật tạp chí vừa rảnh rỗi nói: "Thì ra hắn là người trong đồng đạo á, lúc đó dọa em giật mình."
"Ừm, quên nói cho em biết."
Đây đều là chuyện đời tư của người ta, không chủ động nói mới đúng chứ, tựa như Chu Hoằng ngoài ý muốn bắt gặp đời sống cá nhân đồi trụy của Hách Lôi, có khiếp sợ thế nào đi nữa cũng sẽ không tùy tiện lấy ra mà móc mỉa nhau.