Đêm thứ bảy, Trương Cảnh Minh về sớm, đem cơm tối về, đang ăn với Chu Hoằng, lại có cuộc gọi, anh nhìn thoáng biểu hiện bên trên, nhíu mày khó phát giác, sau đó đứng dậy vào thư phòng nghe máy.
Chu Hoằng không để ý cho lắm, số lần Trương Cảnh Minh lảng tránh hắn lúc nghe điện thoại không nhiều, nhưng cũng không phải là không có, Chu Hoằng nghĩ anh lịch sự thành quen rồi, cũng không nghĩ nhiều, lại nói một người đàn ông thần kinh càng lúc càng thô như hắn, không có nhỏ nhen như vậy.
Chẳng qua khi Trương Cảnh Minh quay lại thì nói cuối tuần không thể đi suối nước nóng được, Chu Hoằng lập tức nhíu mày, hỏi anh: "Xảy ra chuyện gì, không phải đã hẹn trước rồi sao?"
Trương Cảnh Minh sắc mặt thản nhiên gắp miếng bụng cá mềm nhất vào chén Chu Hoằng, cụp mắt nói: "Lịch trình đột xuất, suối nước nóng lần sau lại bàn đi."
Chu Hoằng mất hứng chọc chọc cơm, nhưng cũng hết cách, Trương Cảnh Minh có việc đột xuất là chuyện thường xảy ra, bèn nói: "Vậy thôi, nhưng lần sau là lúc nào đây, bây giờ anh bận sắp bằng minh tinh rồi ấy, anh vẫn bận rộn như vậy sao?"
Trương Cảnh Minh lại gắp một miếng bụng cá cho hắn, "Hai ngày nữa cho dù đẩy lịch cũng đi cùng em, được không?"
Chu Hoằng nhanh chóng vươn tay ra hiệu, cứng cổ nói: "Đừng, ngàn vạn lần đừng, đừng dời tựa như em nhất quyết muốn đi vậy, là em thấy anh công tác bận rộn quá sợ anh mệt chết mới muốn anh đi thôi."
Trương Cảnh Minh cụp mắt nói hai tiếng "Ừm", cảm động đến mức khó có thể nói nên lời, không ngừng gắp bụng cá cho Chu Hoằng.
Đối mặt với Trương Cảnh Minh như vậy, Chu Hoằng cảm thấy vô lực sâu sắc, cũng không biết có phải anh đang biểu diễn hay không, mà trông cũng thật lắm, cũng rất khiến người ta muốn nổi khùng!
"Anh chỉ cần chú ý nghỉ ngơi đừng quá mệt là được, suối nước nóng khi nào đi cũng được!"
Trương Cảnh Minh nhanh chóng "Ừm" một tiếng, một hồi sau lại hỏi: "Vậy ngày mai em làm gì?"
Chu Hoằng nuốt cơm trong miệng, có chút oán khí, "Trạch thôi, xem ti vi chơi game gì gì đó."
Trương Cảnh Minh chất đầy bụng cá trong chén Chu Hoằng, "Tốt, vậy ở nhà chờ anh về."
Chu Hoằng bâng quơ đồng ý.
Chiều cuối tuần, trước khi Trương Cảnh Minh ra ngoài thì đứng trước cửa hôn Chu Hoằng một cái, nói với hắn "Ngoan ngoãn giữ nhà".
Chu Hoằng chưa thấy anh lắm mồm như thế bao giờ, vừa mở cửa vừa pha trò chọc anh: "Chỉ là đi suối nước nóng trễ mấy ngày thôi không cần hổ thẹn như thế."
Trương Cảnh Minh cụp mắt ừ một tiếng, sau đó ra ngoài.
Mà cuối tuần Chu Hoằng quả thực vẫn trạch cả ngày như thế.
Lại là một ngày thứ hai thống khổ, Chu Hoằng nhận được một cuộc gọi kỳ lạ, bên kia đầu dây rất ồn ào, nghe như là quán bar ấy.
Chu Hoằng đang dọn đồ chuẩn bị tan ca, kẹp điện thoại giữa vai và tai, "A lô?"
"Xin hỏi là Chu Hoằng Chu tiên sinh đúng không?"
"Phải, xin hỏi anh là ai?"
"Vâng chỗ chúng tôi là quán bar Unknown Night, là thế này, hôm qua chúng tôi nhặt được một chiếc điện thoại, bên trên có số điện thoại của anh, cho nên gọi cho anh tìm xem chủ nhân chiếc điện thoại này là ai."
Chu Hoằng nở nụ cười, "Anh gọi cho tôi tôi cũng không biết chủ nhân chiếc điện thoại này là ai, thông báo cuộc gọi là số lạ, người này tôi không quen, anh hãy liên lạc số những người khác trong danh bạ đi, xem có biết không?"
Trong xã giao công tác hắn cũng chỉ phát danh thiếp thôi, ai biết số điện thoại của hắn nằm trong danh bạ điện thoại của ai chứ.
Bên kia ê a một hồi, sau đó khổ sở nói: "Nếu không anh sang đây xem thử đi, không chừng anh biết thì sao?"
Nghe vậy, Chu Hoằng nhíu mày, người kia bị ngáo hả, đều đã nói không quen rồi còn bám riết, lại gọi điện hỏi người khác chẳng phải được à, kiểu gì cũng có người biết.
"Anh muốn tiết kiệm tiền cho người ta hay là thế nào, tôi không biết người đó là ai, đến số điện thoại cũng không biết, anh vẫn nên hỏi người khác đi, càng hữu hiệu."
Chu Hoằng đều nói như vậy rồi, bên kia hình như vẫn không định cúp máy, nghẹn lời rồi lát sau mới nói: "Tôi đã gọi nhiều lần rồi, đều nói không biết, anh vẫn tới một chuyến đi vậy nha." Nói xong cũng cúp máy luôn.
Chu Hoằng chẳng hiểu gì hết, nhìn chòng chọc điện thoại, sau đó lại tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Ra khỏi công ty, Chu Hoằng giơ tay chắn một chiếc taxi, nói rõ mục đích, quán bar Unknown Night, chỉ đi vòng một con đường thôi, tới đó thử cũng không mất bao nhiêu thời gian, mà hắn cũng đang rảnh.
Trong quán bar rất nhiều người, thanh âm điếc tai, Chu Hoằng chen qua đám đông, ngồi trên ghế chân cao trước quầy bar, cong một ngón tay gõ quầy bar, nghiêng người nói với bartender đang rót rượu: "Xin lỗi, cho hỏi có phải quán bar các anh nhặt được một chiếc điện thoại không, tôi nhận được cuộc gọi nên đến đây."
Bartender kia nghiêng đầu lắng nghe, lập tức như nhớ tới cái gì há to miệng chỉ về nơi tương đối yên tĩnh ở xa xa, nói với Chu Hoằng: "Đi hỏi Lý Đông Thắng phụ trách khu vực phòng riêng kia, cậu ta nhặt được, có nhắn tôi là nếu anh đến thì kêu anh đi tìm cậu ta."
Chu Hoằng nhìn theo hướng ngón tay bartender chỉ, sau đó xoay người nói tiếng cám ơn với anh ta, xuống ghế đi về hướng đó, sau đó đi một vòng liền thấy một người nam sinh mặc đồng phục đi ra từ một phòng riêng, trên bảng tên trước ngực là cái tên "Lý Đông Thắng".
Chu Hoằng lúc này cản cậu ta, nói: "Xin lỗi, tôi là người nhận được cuộc gọi nên đến đây, nói là các anh nhật được chiếc điện thoại cần tôi tới xem thử, đại ca bartender bên kia kêu tôi đến tìm anh." Thấy cậu ta hiểu ra hất cằm lên, Chu Hoằng không nói thêm nữa.
Phục vụ họ Lý này đầu tiên là mỉm nụ cười chiêu bài, sau đó nghiêng cánh tay chỉ một hướng, "Chu tiên sinh phải không, mời theo tôi đi bên này."
Chu Hoằng gật đầu cùng đi theo, nghe họ Lý bên cạnh bắt đầu nói rõ lai lịch điện thoại.
"Điện thoại nhặt được vào chiều qua, tôi phụ trách phòng này, khách đi rồi nhất định phải lập tức dọn, sau đó thì nhặt được ở đây, chờ tôi đuổi theo thì người sớm đã đi rồi." Nói rồi, đưa tay chỉ một phòng riêng ở ngã rẻ.
Chu Hoằng chỉ nhìn một cái, "Vậy anh còn nhớ rõ khách đó có ngoại hình ra sao không? Anh miêu tả thử, nói không chừng tôi sẽ biết."
Họ Lý lập tức lộ ra bộ dáng khen ngợi, mắt đều sáng, âm điệu cũng cất cao, "Hai người đàn ông, ngoại hình đều rất đẹp trai, như minh tinh ấy, ấy không, khí tràng còn hơn minh tinh cơ, người ta cũng không hoá trang gì gì đó, dù sao là đẹp trai không nói nên lời."
Nghe đến đó, ánh mắt Chu Hoằng lóe lóe, có chút giác ngộ, trong lòng vì vậy xẹt qua một thoáng khó chịu nhàn nhạt.
Lúc này, nhân viên phòng nghỉ đã đến, họ Lý đẩy cửa vào, Chu Hoằng đứng bên ngoài không nhúc nhích.
Khi người đi ra, Chu Hoằng đảo mắt nhìn thấy cậu ta cầm trong tay một chiếc điện thoại màn hình lớn thuần trắng, dưới vỏ trắng có hoa văn chìm, trên đầu còn gắn móc điện thoại lòe loẹt, căn bản cũng không muốn khiêm tốn.
Chu Hoằng mới nhìn lần đầu đã không thích, hắn cau mày nhận lấy điện thoại từ tay họ Lý, bật sáng màn hình, nhìn hình nền, sắc mặt nhất thời biến đổi, sau đó toàn thân đều không tốt.
Bờ môi của hắn mím lại, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm màn hình, thẳng đến khi màn hình tối sầm, mới ánh mắt đáng sợ trừng họ Lý, "Chính là hai người kia sao?"
Họ Lý bị Chu Hoằng trừng đổ đầy mồ hôi, một tay không tự chủ móc khe cửa, "Phải, phải, chính là hai người đàn ông trong hình nền." Nói xong cũng nuốt nước miếng một cái.
Chu Hoằng miệng đều mím trắng bệch, sắc mặt cực kỳ xấu xí, hắn lại nhìn chòng chọc họ Lý, đến khi người ta sắp tè dầm mới đột nhiên nhìn hình nền, trong hành lang không đủ sáng, ánh sáng mong mỏng của điện thoại chiếu lên gương mặt cương cứng của hắn, có vẻ âm độc.
Không sai, hai người đàn ông trong hình nền chính là Trương Cảnh Minh và Tuyết Bạch Sinh, Trương Cảnh Minh hai tay đút túi quần, không phải mặt không chút biểu cảm, mà là khóe môi hơi nhếch lên, mắt kính gọng đen vững vàng nằm trên sống mũi thẳng tắp không có thịt dư của anh, tuấn mỹ phi phàm.
Tuyết Bạch Sinh hai tay vắt chéo sau lưng, đôi mắt phượng hẹp dài cong thành vầng trăng, cười lộ hàm răng, cơ thể nghiêng về phía trước, có thể thấy y nhón chân lên, rất vui vẻ đồng thời cũng hưng phấn, dương quang dị thường, càng lộ ra diễm lệ vô song trên gương mặt tươi cười của y.
Họ quy củ đứng trên bãi cỏ, khoảng cách giữa cả hai, so với dính chặt vào nhau còn muốn làm người ta cảm thấy mờ ám và ngọt ngào hơn.
Thời thanh xuân tuổi trẻ tràn ngập sức sống, giống như cảnh duy mỹ đoạt ánh nhìn của người khác trên họa báo, khiến người ta đố kỵ như điên.
Chu Hoằng chỉ cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, đốt ngón tay cầm điện thoại nổi lên màu xanh trắng, giọng cũng khản đặc, "Họ đến đây lúc nào?"
Họ Lý bắt đầu có chút do dự, ánh mắt đảo quanh bất định, phản ứng rất kỳ lạ, nhưng Chu Hoằng đã không nhìn thấy, "Hôm qua, chiều qua."
Lời còn chưa dứt, họ Lý muốn rớt tim chứng kiến Chu Hoằng bỗng nhiên giương điện thoại lên, thấy chiếc điện thoại có giá trị không nhỏ sẽ nát bấy dưới sự đập phá vô cùng có lực này, lại thấy hắn bỗng dừng lại, nhưng khi bỗng thu lại, tức giận không chỗ phát tán liền giấu hết trên người, họ Lý thấy thế trong lòng cũng khó chịu theo, chỉ cảm thấy cái nghẹn này còn muốn đả thương người hơn hồi nhỏ cậu bị đổ oan trộm tiền nữa.
Mắt Chu Hoằng đỏ lên, trên cầu mắt hơi lồi bao phủ một lớp nước long lanh run rẩy, hắn cố sức ngăn chặn cơn giận ngút trời, mới không ném điện thoại xuống đất, "Bọn họ, ở đây bao lâu?"
Họ Lý có chút sợ, "Đại, đại khái một tiếng?"
Nghe xong, Chu Hoằng liền xoay người sải bước đi, thân ảnh cao gầy thoáng chao đảo, áo sơ mi bay bay, hiện ra nét đơn bạc, cả người tựa như một chiếc lá thu cô đơn vô lực trên đầu cành trong cơn gió lớn.
Họ Lý ở phía sau nhìn, bỗng nhiên có chút hối hận và bất an, sợ chính mình bởi vì tham luyến một phần tiền ngoài ý muốn mà dẫn đến tranh cãi nghiêm trọng gì.