Chu Hoằng vẫn chịu đựng được nửa đêm mười hai giờ mới ra khỏi quán ăn, đã say chuếnh choáng rồi, nhưng đi đường thẳng vẫn được, hắn đoán Trương Cảnh Minh chắc đi sớm rồi, liền cúi đầu chậm rãi đi xiêu vẹo trên đường, thỉnh thoảng phì cười hai tiếng, chọc cho người qua người đi đường liên tiếp nhìn ngó, Chu Hoằng hồn nhiên không quan tâm.
Nhưng vừa quẹo vào đầu hẻm, Chu Hoằng lại dị thường nhạy cảm cảm nhận được một loại hơi thở hắn cực độ không muốn đối mặt lúc này, nhất thời dựng tóc gáy cả lên, còn chưa ngước mắt lên đã theo bản năng giấu cánh tay sau lưng, đồng thời cơ thể lui ra sau tránh xa hơi thở kia.
Tha thứ cho hắn nhạy cảm như thế, nhưng vẫn không chống lại được giá trị vũ lực cực cao của đối phương, cánh tay chưa kịp giấu đã bị túm mất rồi.
Chu Hoằng chỉ cảm thấy trước mắt sáng trưng, trong lỗ mũi được tưới vào mùi hương ấm áp, khiến hắn muốn nhảy mũi, lực trên cánh tay cũng khiến toàn thân hắn khó chịu, nhưng thức tỉnh ký ức, trong lòng thấy cực kỳ không thực tế.
Anh ta còn chưa đi!
Cũng không biết sao lại hận đến như vậy, Chu Hoằng vừa bị tím, trong bụng liền xông lên ngọn lửa giận, đốt cháy chiếc răng lửa của hắn đau đớn, hắn cắn chiếc răng ấy, sau đó từ từ ngước mắt lên, nhìn về phía Trương Cảnh Minh gần trong gang tấc, đồng thời dùng sức hất bàn tay trên cánh tay, "Buông ra!"
Hắn thấy Trương Cảnh Minh mặc một cái áo sơ mi màu trắng chất liệu êm ái, gương mặt tuấn mỹ lạnh giá, làm hắn nhớ tới ngày đầu tiên họ gặp nhau, Trương Cảnh Minh đến quán bar cứu hắn, tựa hồ cũng thoái mái như vậy.
Trương Cảnh Minh không buông, chỉ căng gương mặt không chớp mắt nhìn hắn chằm chằm.
Chu Hoằng rất tức giận, dùng hết sức hất cánh tay Trương Cảnh Minh, còn liên tiếp đẩy anh ra sau, nhưng vô luận hắn giãy giụa thế nào Trương Cảnh Minh cũng không buông tay, không những không buông, còn tới gần một bước túm luôn cánh tay còn lại của hắn, có chút cắn răng nghiến lợi nói với hắn: "Em quậy đủ chưa, rốt cuộc muốn tránh tới khi nào?"
Chu Hoằng thấy anh còn tức giận, nhất thời dở khóc dở cười, nhìn anh từ trên xuống dưới, vốn dĩ đang tức giận đến mức không thể không mắng bỗng nhiên biến thành không nói được gì, sau khi nhìn hai lần, hắn rốt cục bình tĩnh lại, nhìn đôi mắt đen nhanh như giếng sâu của Trương Cảnh Minh, nói móc: "Nói đúng nhỉ, tôi làm gì mà phải tránh chứ, đúng là có bệnh, để một kẻ lẫn lộn đầu đuôi nên tránh lại khẳng khái đuổi theo mắng chửi."
Sắc mặt Trương Cảnh Minh rất khó coi, anh nheo mắt nhìn thẳng vẻ mặt cười khinh khỉnh của Chu Hoằng, cảm thấy hắn thế này thật thiếu đòn, tâm tình vốn thấy thẹn với hắn lập tức yếu đi, hận không thể cắn chết hắn.
Trong thôn tối hơn ngoài đường lớn rất nhiều, chỉ có hai hàng đèn đường trên đường lớn, đầu hẻm miễn cưỡng có được một ít ánh sáng.
Trương Cảnh Minh căng gương mặt nhìn Chu Hoằng một lát, cuối cùng có chút mệt mỏi cụp mắt xuống, trầm giọng nói: "Xe ở ngoài thôn, chúng ta lên xe nói."
Chu Hoằng nhìn hướng khác, giọng điệu lạnh lùng kiên quyết cự tuyệt, "Không cần, có gì thì nói ở đây đi."
Trương Cảnh Minh nhíu mày, vốn gần nhau nên vào lúc này mi mắt càng rõ ràng hơn, ngày càng sâu thẳm hút người, "Em nhất định phải thế này à, không thể bình tĩnh đối mặt vấn đề giữa chúng ta sao?"
Nghe vậy, Chu Hoằng nhìn về phía Trương Cảnh Minh, bởi vì cánh tay của hắn đang bị túm, giữa hai người có thể nói là không có khoảng cách, chỉ không chú ý đôi chút là có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương, càng không cần phải nói trùng kích do ánh mắt mang đến, vì vậy Chu Hoằng cũng có chút ngẩn ngơ, nhưng cũng chỉ trong một chớp mắt, sau đó lại tuyệt tình, "Anh nói không sai, tôi không thể bình tĩnh đối mặt, so ra lý trí của tôi kém hơn Trương đại thần nhiều, ngay cả tình cảm cũng có thể lấy ra thao túng và tính toán, tôi là một người cực đoan dễ kích động, trong mắt không chứa được nửa hạt cát, đại thần cũng đừng hiếu thắng như vậy, không lay chuyển được thì buông tay đi."
Trương Cảnh Minh sẽ không buông tay, thậm chí lại kéo Chu Hoằng về phía mình, tuy là buông tay này không phải buông tay kia.
Chu Hoằng không có phản kháng, nhưng càng như vậy, Trương Cảnh Minh càng cảm thấy bất an, "Anh cũng đã đuổi theo tới đây, nỗ lực muốn cứu vớt cục diện trước mắt như vậy rồi, em lại chỉ đẩy anh qua một bên, không hề lưu luyến tình cảm này, tuyệt tình lỗ mãng như thế, không sợ tương lai sẽ hối hận sao?"
Nghe xong câu này, Chu Hoằng ngây mặt suy nghĩ, sau đó tức đến bật cười, "Giám đốc Trương, giám đốc có thể nhìn thời gian trong trăm công ngàn việc theo đến nơi này của tôi, tôi phi thường cảm động, nhưng tôi cũng đâu có xin giám đốc đuổi theo, lỗi lầm khi bỏ ra mà không nhận được đáp trả có lẽ không rơi lên đầu tôi được, mà đối với vấn đề hối hận ấy, tôi muốn hỏi ngược một câu, cứ giả sử trước đi, giả sử giám đốc coi trọng tình cảm này, vậy xin hỏi lúc giám đốc đang phong hoa tuyết nguyệt với người khác, cũng chưa từng nghĩ tương lai sẽ hối hận ư?"
Nghe vào mỗi một câu, sắc mặt Trương Cảnh Minh lại kém thêm một phần, chờ Chu Hoằng nói xong, miệng anh cũng mím trắng bệch, thật lâu mới nói ra một câu rất cẩu huyết, "Em nói đi, anh phải làm sao em mới có thể hết giận."
Lúc này đây, Chu Hoằng không muốn dây dưa với Trương Cảnh Minh, hắn thừa dịp Trương Cảnh Minh lơ đãng không chú ý liền đẩy anh ra, sau đó nhanh chóng tránh khỏi kiềm chế của anh lùi về sau một bước, ánh mắt bỗng nhiên thay đổi thờ ơ đến mức lạ kỳ, "Đừng để tôi nhìn thấy anh, rồi dần dần tối sẽ hết giận."
Nói xong, nhấc chân đi.
Trương Cảnh Minh liền vội vàng xoay người muốn đuổi theo, nhưng chân còn chưa nâng lên rồi lại bỏ đi suy nghĩ này, anh nhìn Chu Hoằng từ từ hòa tan vào bóng tối, mắt sáng như đuốc, đáy mắt thâm trầm đồng thời tràn ngập bí mật như đại dương, anh rất giãy giụa bởi vì trong lòng biết Chu Hoằng đã có ấn tượng không tốt với cái gọi là tính toán rồi, nhưng nếu không tính toán, với tình cách của anh thì khi nào mới có thể ôm mỹ nhân về?
Vì vậy lúc Chu Hoằng đi tới cửa nhà, Trương Cảnh Minh mở miệng nói chuyện, chỉ là ngữ điệ có vẻ gian nan, "Anh đi đây, chăm sóc bản thân thật tốt."
Thanh âm này cũng không rất lớn, nhưng mỗi một chữ đều có thể rõ ràng lọt vào lỗ tai, cách xa như vậy, từng chữ trầm thấp liên tiếp không ngừng rơi vào trái tim trống rỗng, đập ra một cơn đau đớn.
Chu Hoằng chạm nắm cửa sắt, nghe tiếng bước chân nhẹ vô cùng dần dần đi xa, tiếng bước chân nhè nhẹ này Chu Hoằng không thể quen thuộc hơn nữa, quen thuộc đến mức nhắm mắt lại là có thể nghĩ đến bóng người thẳng đứng chững chắc ấy, khí chất đỉnh đạc bày mưu lập kế ấy từng làm cho hắn mê đắm, lúc này chỉ cảm thấy đó là miêu tả bất cận nhân tình.
Chu Hoằng nói không nên lời lúc này mình có tâm tình gì, lạnh giá, bi ai, tự giễu? Hai lần hắn dẫn đề tài đến những chuyện kia, Trương Cảnh Minh lại không hề muốn ý giải thích, việc này không khỏi dật tấm một tí huyễn tượng sống sót dưới đáy lòng Chu Hoằng, càng làm cho hắn cảm thấy mình rất nực cười, cảm thấy đoạn tình cảm này thật vô căn cứ.
Hắn nhớ tới Trương Cảnh Minh từng nói về mình thế này, nói anh trời sinh có chút bạc tình, có chút ích kỷ, cho nên có thể rất quả quyết quên một người.
Đúng vậy, anh có thể quên Tuyết Bạch Sinh triệt để, huống chi là hắn? Anh có thể về quê tìm hắn, hắn nên thoả mãn cười trộm, cũng coi như viên mãn cho tình cảm này một cái kết.
Cảm thấy ở đầu hẻm đã không còn người, Chu Hoằng cười thê lương, dùng lực đẩy cửa ra.
Vừa vào nhà, Chu Hoằng liền để nguyên quần áo ngã xuống giường, ôm cánh tay, mặt gần như đè lên mặt
Tiểu lão đầu vẫn không ngủ, thấy Chu Hoằng rốt cục bình an đã trở về ông cũng không lên tiếng, cũng chỉ nhìn thằng cháu đang nhìn chằm chằm cửa sổ đưa lưng về mình một lúc lâu, cảm thấy tâm trạng cháu trai rất không ổn, lại trực giác thấy có liên quan đến người thành phố hôm nay đột nhiên tới thăm.
Tiểu lão đầu không kiên nhẫn, lòng hiếu kỳ lại mạnh, biết Chu Hoằng không ngủ, liền hướng chọt chọt hắn, vỗ vai hắn, going nói hòa nhã hỏi: "Cháu ngoan, đi đâu mà trễ như thế mới về?"
Hôm nay ánh trăng rất lớn rất tròn, rèm cửa sổ không kéo, ánh trăng trút xuống chiếu nửa gương mặt Chu Hoằng càng thêm xinh đẹp nho nhã, chỉ là có hơi tái nhợt, lời nói cũng lạnh nhạt, "Đi quán ăn."
Tiểu lão đầu sớm ngửi thấy mùi rượu rồi, "Với ai?"
"Một mình."
Tiểu lão đầu trừng trừng đôi mắt ti hí tinh quái, càng thêm cổ quái. "Một mình?" Ông còn tưởng người thành phố đi rồi trùng hợp gặp cháu ngoan, cho nên cháu ngoan mới về trể, "Mày không gặp ai hết?"
Chu Hoằng lại vùi đầu, lúc này nói dối, "Không có."
Tiểu lão đầu đương nhiên không tin là thật, mím môi suy nghĩ, hỏi lại: "Lão Ngô nói mày biết có người thành phố tới nhà, liền chạy, vì sao lại chạy? Có phải mày kết thù gì với người ta không? Tao thấy người kia ngoại hình đàng hoàng không phải người gì khó nhằn, nếu mày đắc tội người ta thì nhanh chóng nhận lỗi đi, ra xã hội đừng kéo cừu hận cho mình."
Chu Hoằng trong lòng siêu cấp phiền, thực sự không muốn giải thích chuyện này, liền đình chỉ, chỉ thái độ không tốt vâng một tiếng.
Tiểu lão đầu cũng rất không vui, mấy lần muốn túm Chu Hoằng nói vụ này tử tế một hồi, nhưng nhận thấy chuyện này tựa hồ là quả mìn, dưới tình huống ông còn chưa rõ, cuối cùng không dám dùng sức đào bới, thở phì phò quay lưng lại ngủ.