Lâm Gia Thiếu Nữ

Chương 11

Lâm Cảnh Nhàn vội mở miệng nói ra: "Khi ta lên núi, đã không cẩn thận, nên mới té xuống sườn núi. Máu trên người ta, chính là của dã lang."

Nghe được Lâm Cảnh Nhàn giải thích như thế, tiểu ni cô đã bình tâm trở lai. Thế nhưng liền chụp lấy người của Lâm Cảnh Nhàn, mà cân nhắc quan sát. Phát hiện ra trên y phục của Lâm Cảnh Nhàn, có một ít lông của  loài vât. Vào lúc này, nàng mới tin vào lời nói của Lâm Cảnh Nhàn.

Mặc dù, Ngọc Từ Am là nơi ai cũng có thể đến được, nhưng người con gái này lai lịch không rõ ràng. Hơn nữa, tiểu ni cô vẫn nên có chút đề phòng, liền hỏi:"Không biết, hai người đến đây là có việc gì?"

"Ta là cô nương của Lâm gia, lần này ta đến đây, là muốn gặp Lâm phu nhân." Lâm Cảnh Nhàn giải thích.

Tiểu ni cô lặng im suy nghĩ, rồi chợt vui mừng, mở miệng hỏi:"Có phải là đại tiểu thư của Lâm Gia? Lâm Cảnh Nhàn không?"

Lâm Cảnh Nhàn liền vội gật đầu, nói:" Là ta."

Nhưng nàng lại hoài nghi, hỏi thêm một câu: "Vì sao tiểu ni cô lại biết ta?"

"Tĩnh hiên thái sư có nhắc đến cô." Tiểu ni cô giải thích.

Lâm Cảnh Nhàn nghe được tên gọi này, liền có chút sững sờ, nhưng rất nhanh nàng đã kịp phản ứng trở lại. Đây là pháp danh của mẫu thân nàng mà, mặc dù mẫu thân ở đây để tóc tu hành, không có xuất gia làm ni, nhưng vẫn có một pháp danh để gọi.

Rốt cuộc, tiểu ni cô kia đã buông lỏng cảnh giác, dẫn Lâm Cảnh Nhàn và Thái Liên đi vào bên trong.

Tiếp theo là dẫn vào một gian phòng trống không, rồi nói: "Hai người ở đây chờ nha, ta đi gọi Tĩnh Hiên thái sư đến."

Lâm Cảnh Nhàn quan sát gian phòng đơn sơ này. Ở bên trong, chỉ có một tấm ván gỗ làm thành giường. Ở trên là được lót bởi tấm vải bố màu xám, và còn có môt cái bồ đoàn* được đặt ở trên tấm gỗ, ngoại trừ mấy thứ này, thì cũng chỉ có một cái ngăn tủ mà thôi. Những thứ đồ vật như là gương hay bàn trang điểm, hoặc các thứ này nọ, cũng không có.

Bồ đoàn. Bồ là một thứ cỏ, đoàn là vật hình tròn. 蒲团 (bồ đoàn) là dụng cụ để nằm (gọi là phô bồ đoàn phô 敷蒲团) hoặc ngồi (gọi là toạ bồ đoàn 座蒲团), hoặc để đắp như cái chăn (gọi là quải bồ đoàn 掛蒲团).

Ở kiếp trước, Lâm Cảnh Nhàn chưa bao giờ đi đến Ngọc Từ Am. Hiện giờ, lại được nhìn thấy chỗ ở bần khổ của mẫu thân mình, trong lòng nhói lên một chút đau đớn.

Tại nơi này, mẫu thân phải sống kham khổ qua ngày, thế nhưng đã để lại cho nàng rất nhiêu đồ cưới, không phải là bà không yêu thương nàng, mà bởi vì bà không khéo về cách biểu đạt ở bên ngoài. Hơn nữa, nàng lại bị chính Trần thị đầu độc, cho nên đã khiến hai mẹ con nàng phải ly tâm.

Không mất bao lâu, nàng liền nghe cửa động. Tiếp đó có một người nữ tử từ ngoài cửa đi vào.

Nữ tử này  khoảng chừng ba mươi tuổi, một đầu tóc đen được phát lên, trên thân vận một tăng bào màu xám.

Vẻ mặt bà có chút lãnh ngạo, mặc dù trên người đã khoác lên một bộ áo tăng bào, nhưng vẫn khó nén được khí chất xuất chúng của bạ Nếu có ai mà nhìn thấy cũng đều phải thán ca một tiếng"đáng tiếc", một nữ tử xuất chúng như vậy, lại đi nương tựa nơi cửa chùa.

Và hình dáng của Lâm Cảnh Nhàn với bà đích xác là có vài phần giống nhau. Chỉ có điều, Lâm Cảnh Nhàn ít đi vài phần ôn hòa, nhưng lại có nhiều phần lãnh ngạo, tựa như hoa mai lạnh lẽo giữa trời đông lạnh giá, là một hoa mai nở rộ trong mùa đông gió tuyết.

Từ trước đến nay, Lâm Cảnh Nhàn không thích mẫu thân của mình. Là bởi vì, nàng cảm nhận được mẫu thân chẳng những lãnh ngạo mà còn bất chấp lý lẽ. Hiện giờ gặp được mẫu thân, cũng không còn dạng suy nghĩ này nữa.

Lúc Vương thị vừa tới, thì đã trông thấy Lâm Cảnh Nhàn toàn thân là máu, trên nét mặt đã có chút kinh hãi. Tiếp theo liền bước nhanh về phía trước, thế nhưng khi nhìn thấy Lâm Cảnh Nhàn vẫn khỏe mạnh đứng đó, bộ dáng có vẻ không giống như là đang bị thương, Vương thị liền dừng bước lại, đứng ngay tại chỗ nhìn Lâm Cảnh Nhàn.

Trông thấy dáng vẻ muốn nói lại thôi và ánh mắt lo lắng thân thiết kia của Vương thị, khiến cho Lâm Cảnh Nhàn có chút kìm lòng không được, tiếp đó là nước mắt từ trên gương mặt mà rơi xuống, nàng kêu lên một tiếng buồn bã, bi thương: "Nương!"

Vương thị có chút sững sờ, đã bao lâu rồi bà không nghe được nữ nhi của bà gọi bà một tiếng 'mẹ' này?

Vương thị còn chưa kịp hồi phục tinh thần, thì lâm Cảnh Nhàn đã nhào tới, ôm lấy Vương Thị nghẹn ngào nói: "Nương, nương, A Nguyên đến thăm người, A Nguyên rất nhớ người! Nương..."

Nghe Lâm Cảnh Nhàn gào to từng tiếng 'mẹ'. Rốt cuộc, Vương thị cũng không chịu nổi nữa, liền duỗi tay ôm lấy nữ nhi của mình.

Lâm Cảnh Nhàn không ngừng được nước mắt đang chảy xuống của mình, nàng muốn khóc thật nhiều, muốn đem nỗi nhớ thương và nỗi hổ thẹn mà kiếp trước nàng đã đối với mẫu thân nàng, nàng muốn khóc thật to, muốn đem hai kiếp người ủy khuất mà khóc cho thỏa lòng mình.

Những người thân thiết của nàng, có ai đã từng thật tâm đối tốt với nàng đâu chứ? Chỉ có mỗi mẫu thân nàng, mới thật sự yêu thương nàng mà thôi!

"A Nguyên, con thế nào rồi, đừng khóc nữa." Âm thanh của Vương thị hòa hoãn lại, hỏi thăm nàng.

Mặc dù âm thanh của bà rất trong trẻo lạnh lùng, nhưng trong đó cũng đã mang âm điệu dịu dàng hơn.

Lâm Cảnh Nhàn nắm lấy y phục của Vương thị, nức nở nói ra: "Nương, con không sao, chỉ là con rất nhớ người, lúc té xuống sườn núi, con rất lo lắng mình sẽ không được gặp người."

Vương thị nghe nói như thế, bà làm sao mà không hiểu, toàn thân Lâm Cảnh Nhàn thảm hại đến như thế là vì điều gì chứ.

Bà cảm nhận được, nữ nhi mà bà yêu thương lại ôm lấy mình khóc to một trận, khiến bà cũng phải mềm lòng, nói cho cùng đó chính là da thịt ở trên người bà rớt ra. Cho dù nhiều năm qua, bà không thể nhìn thấy được nữ nhi của mình trưởng thành, nhưng hai người chính là huyết mạch tương liên, đều này không ai có thể thay đổi được sự thật đó.

Trước kia, không phải Vương thị không muốn thân cận với nữ nhi của mình. Mà bởi vì khi đó Lâm Cảnh Nhàn không hiểu được chuyện, điều gì cũng nghe lời của Trần thị, nhưng cũng không thể trách Lâm Cảnh Nhàn được, từ nhỏ nó đã lớn lên ở bên cạnh Trần thị mà.

Lúc nàng cò nhỏ, nhìn thấy Trần thị đối với mình rất tốt, rất dịu dàng, nàng cảm thấy Trần thị xem nàng như chính nữ nhi ruột của mình. Còn về phần mẫu thân mình, nàng đã không cẩn trọng mà nghe lời của Trần thị, đã cho rằng mẫu thân của nàng làm ra loại chuyện bậy bạ không rõ minh bạch! Vì thế, nàng ngày càng chán ghét mẫu thân mình, còn cảm thấy mẫu thân mình chính là một vết dơ bẩn.

Hiện giờ suy nghĩ lại, nàng đúng là một nữ nhi bất hiếu, đã nợ mẫu thân nàng rất nhiều. Trong lòng nàng thầm nói, nếu đã được làm lại từ đầu, vậy kiếp này, nhất định nàng sẽ làm một nữ nhi thật tốt, không để cho mẫu thân phải bị tổn thương nữa.

Còn về Vương thị, khi nhìn thấy nữ nhi của mình thân thiết với mình. Kỳ thật mà nói, trong lòng bà rất vui vẻ, thậm chí có chút không thể tin được.

Chỉ có trời mới biết được, mỗi lần bà nhìn thấy nữ nhi của mình đi chung với Trần thị, thì trong lòng bà như đang có hàng ngàn kim châm đâm vào tim bà đến nhói đau.

Có ai làm mẹ mà không quan tâm đến nữ nhi của mình đâu chứ?

Vương thị duỗi tay lau đi nước mắt trên gương mặt của Lâm Cảnh Nhàn. Sau đó mở miệng nói ra: " Thân con toàn là máu, có bị thương chỗ nào không?"

Lâm Cảnh Nhàn vội vàng giải thích: "Nương, người đừng lo lắng, con không có bị thương, máu này là của dã lang."

Nghe có dã lang, Vương thị nhịn không được liền thở nhẹ một tiếng: "Vậy, không có chuyện gì xảy ra với con?"

Lâm Cảnh Nhàn lại nói: "Dã lang kia vốn đã bị thương, nên cũng không đả thương đến con."

Vương thị thở phào nhẹ nhõm, quan sát Lâm Cảnh Nhàn từ trên xuống dưới, phát hiện trên người của nữ nhi mình không có vết thương gì cả, lúc này mới an tâm.

"A Nguyên, sao con đến Ngọc Từ Am?" Vương thị hỏi.

Bà cảm thấy rằng, đột nhiên nữ nhi của mình xuất hiện ở nơi này, nhất định là đã có chuyện gì rồi. Huống chi, thái độ của A Nguyên đối với bà, hình như đã có thay đổi lớn.

Vương thị nghĩ đi nghĩ lại, trong lòng liền trầm xuống, không phải là Trần thị đã làm gì A Nguyên rồi chăng? Nếu không, sao A Nguyên lại có biến đổi lớn như thế, còn đột ngột xuất hiện tại nơi này?

Lâm Cảnh Nhàn nhìn mẫu thân. Trước kia, nàng cảm thấy mẫu thân rất lạnh lùng, hiện giờ ngắm kỹ, trong ánh mắt ấy, tràn đầy vẻ từ ái
Bình Luận (0)
Comment