Trần di nương nghe được Lâm Cảnh Nhàn nói thế, sắc mặt liền lạnh lẽo. Tiếp đó là, quan sát Lâm Cảnh Nhàn.
Bà xác thực rằng Lâm Cảnh Nhàn đã thay đổi rồi.
Mặc dù, bà cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng cũng không hiểu, vì sao Lâm Cảnh Nhàn lại có sự thay đổi lớn đến như thế. Trong lòng Trần di nương thầm nghĩ, tiểu tiện nhân này thay đổi, chắc có lẽ, là vì chuyện của Trình Tri Hiểu rồi.
Dù sao, đối với bất kỳ nữ nhân nào, nhường lại Trình Tri Hiểu, cũng sẽ đau thấu trong lòng.
Nhưng bà đây chẳng sợ một Lâm Cảnh Nhàn nhỏ nhoi này, chỉ cười duyên một tiếng, nói ra: "A Nguyên, hài tử này, nói gì mà cám ơn hay không cám ơn chứ, chúng ta đều là người một nhà, ta làm những chuyện này, đều là để tỷ tỷ an tâm mà tĩnh dưỡng tại Ngọc Từ Am. Cho dù, có mệt mỏi một chút, ta vẫn cảm thấy mọi thứ đều là đáng giá cả!"
Đến Ngọc Từ Am tĩnh dưỡng, không phải là chuyện vẻ vang gì. Trần di nương vốn định chọc đến chỗ đau của Vương thị đây mà.
Nhưng vào lúc này, Vương thị đã hiểu cách đối phó với Trần di nương ra sao rồi, bà chỉ thản nhiên cười: "Ngọc Từ Am là nơi thanh tịnh, nếu không vì nghĩ đến muội muội, ta cũng không trở về đâu."
Nhìn thấy Vương thị phản ứng như thế, khiến Trần di nương cảm thấy như đang đánh vào một tấm bông vải. Trong lòng liền dâng lên một cơn tức giận, nhưng lại không được phát tiết ra.
Lại nhìn đến thần sắc của Vương thị, tựa như rằng ả rất thích sống ở Ngọc Từ Am, nhưng câu sau ả nói ra, thì lại tựa như đang có ý khiêu khích.
Trần di nương liền hiễu rõ, chỉ cười nói: " Theo ta thấy, tỷ tỷ mới vừa hồi phủ, chắc cũng mệt rồi."
Lâm Cảnh Nhàn cũng vừa cười vừa nói: "Đó là chắc chắn rồi, nhị nương, nếu không còn chuyện gì nữa, hãy về trước đi, ta phải chăm sóc cho nương ta nghỉ ngơi."
Vẻ mặt Trần di nương ôn hòa, từ ái nhìn Lâm Cảnh Nhàn: "A Nguyên vất vả rồi, nếu thiếu thứ gì, cứ bảo người đến báo cho ta một tiếng, ta sẽ cho người mang tới chỗ con."
Trần di nương lần nữa tuyên thệ chủ quyền của bà, cho dù Vương thị có trở về, cũng không có gì là to tát cả. Hừ, có ngồi được trên bàn tiệc đâu chứ, cho dù đang giữ danh tiếng của đích thất thì có thể làm gì?
Vẫn còn một đầu để bà áp chế được mà, những vật dụng trong quý phủ này, muốn có cũng phải được sự đồng ý của bà thôi.
Nói xong, Trần di nương liền mang theo nữ nhi và hài tử của mình rời khỏi.
Chờ Trần Di nương ra khỏi cửa, hiếm khi thấy được Vương thì dùng giọng nói quan tâm với nàng, nói ra một câu:"Muội muội, muội cẩn thận tí, không lại té ngã!"
"Tỷ tỷ, tỷ cứ an tâm, đường ở Tĩnh viên rất là bằng phẳng, ta sẽ không té ngã ở đây được!" Trần di nương cười nhẹ một cái.
Lâm Cảnh Nhàn cũng cười một cái: "Vậy cũng không hẳn, đi đêm nhiều, ai biết được sẽ không bị té nhào đầu chứ?"
Trần di nương nhìn Lâm Cảnh Nhàn. Mặc dù, ánh mắt vẫn rất từ ái, nhưng nếu nhìn kỹ lại, trong đó đlại chất chứa vài phần lãnh ý.
Trần di nương đi rồi, trong phòng chỉ còn lại Vương thị và Lâm Cảnh Nhàn.
Nhìn mẫu thân mình dung mạo xinh đẹp, nàng liền nắm lấy tay bà. Sau đó ấm giọng nói ra: "Nương, người an tâm, ta sẽ không để cho người khác khi dễ người đâu."
Vương thị sờ sờ lên đầu Lâm Cảnh Nhàn, ấm giọng, vui mừng nói ra: "Nguyên nương, con đã lớn rồi, không cần nương quan tâm nữa, nương rất vui mừng. Có điều, về sau, cái gì nương cũng phải để con che chở rồi, Trần di nương kia...Nếu ả có can đảm dám đến đây tìm ta, ta nhất định sẽ không để ả sống tốt hơn!"
Chờ Vương thị sắp xếp ổn thỏa, bà sẽ đi gặp Lâm Tân Mẫn.
Nhớ đến Lâm Tân Mẫn, trong mắt Vương thị ánh lên vài phần lạnh lẽo. Và điều hiển nhiên, đối với cái người trên danh nghĩa là phu quân bà, bà cũng đâu thật sự là vừa lòng. Cũng phải thôi, vì nếu hai người có tình cảm tốt, thì Vương thị sẽ không đến Ngọc Từ Am mà sống qua nhiều năm đến như vậy.
...
Hai mẹ con cùng nhau đi đến thư phòng. HIện đang ở bên ngoài.
Vương thị thay một bộ y phục màu xanh lá cây, đứng ở đó, tựa như lá sen xanh ở trong nước, tuy không đẹp đẽ tươi sáng, nhưng lại có phần mộc mạc.
Còn Lâm Cảnh Nhàn, nàng đang vận y phục màu nhạt.
Dường như, Lâm Tân Mẫn đang bận xử lý công việc, nên cũng không có thời gian gặp các nàng.
Nếu vào lúc trước, Vương thị sẽ xông vào ngay, hoặc là phẩy tay áo rời đi, nhưng hiện giờ bà đã khác xưa rồi, cứ yên tĩnh, an lặng đứng đó mà chờ.
Ước chừng qua nửa canh giờ, ở bên trong Lâm Tân Mẫn mới kêu lên một tiếng, cho hai người đi vào.
Vương Thị đi phía trước, Lâm Cảnh Nhàn đi theo ở đằng sau.
Sau khi Vương thị vào phòng, liền nhìn thấy Lâm Tân Mẫn.
Lúc này, Lâm Tân Mẫn đang ở trên án bàn, ánh mắt của hai người liền giao nhau.
Ánh mắt Vương thị nhu hoàn bình thản, tiếp theo bà liền cúi đầu, dường như có vài phần bất an và băn khoăn.
Lâm Tân Mẫn quan sát Vương thị ở trước mắt mình, trong trí nhớ của hắn, Vương thị trước giờ đều là hồng y như lửa, chuyên đi gây sự. Đứng bên cạnh nàng, dường như hắn sẽ bị chưng thành máu khô, có chút cảm giác khó khăn.
Nhưng hôm nay, nhìn thấy Vương thị thanh lịch tựa như trúc xanh mới được hồi sinh.
Trong ánh mắt nàng, mặc dù vẫn mang chút ngạo khí, nhưng so với bộ dáng hung hăng vênh váo trước kia, cũng đã tốt hơn rất nhiều.
"Duệ chi, thiếp đã trở về." Âm thanh nhu hòa hiếm thấy của Vương thị vang lên.
Duệ chi là tên tự của Lâm Tân Mẫn.
Khoảng thời gian trước, hai người cũng đã từng có một đoạn tình nồng mật ý.
Khi đó Vương thị cũng gọi Lâm Tân Mẫn như thế.
Hiện giờ, nghe thấy Vương thị gọi như vậy, làm ông lại nhớ tới chuyện cũ.
...
Khi đó, ông cũng chỉ là một người con trong một gia đình tiểu thương, được đi học xa, vừa hay lại được kết giao với vị công tử của nhà họ Vương, công tử ấy lại là Đường ca của Vương thị.
Lần đầu tiên, khi ông nhìn thấy Vương thị, là vào một ngày đến chơi tại nhà họ Vương. Trong hoa viên to lớn ấy, Vương thị đang ngồi trên xích đu, làn váy tung bay theo gió phiêu lãng, để lộ ra một thiếu nữ cô cùng xinh đẹp không gì sánh được, cao quý đến độ không thể với tới.
Từ trước cho đến giờ, hắn cũng chưa từng nghĩ, bản thân như hắn lại có một ngày có thể cưới được nàng!
Cho đến, cho đến khi...
Cho đến ngày, thiên tử muốn tuyển tú, nữ tử chưa xuất giá của nhà họ Vương đều được để tên trong danh sách.
Vì thế Vương thị không thể không vội mà mau chóng lập gia đình.
Theo lý mà nói, cho dù Vương thị có vội chọn gia đình để mà hôn phối, cũng không tới lượt hắn.
Dù sao, Vương thị cũng còn rất nhiều vương tôn công tử đang ở ngoài mà chờ đợi!
Nhưng lòng hắn đã động, không kiềm chế nổi liền tiếp cận Vương thị, nhưng không ngờ hắn lại lọt vào mắt xanh của nàng.
Và như thế, hắn liền có thể cưới được nàng mang về.
Nắm đó, hắn cảm thấy rất thích bộ dáng cao quý không thể xâm phạm của nàng, nhưng sau khi nàng trở thành nương tử của hắn. Hắn lại cảm thấy có vài phần chênh lệch.
Hắn không cần một nữ nhân để mà cung phụng như thánh nữ. Cái hắn muốn chính là một nữ nhân có thể sinh con dưỡng cái, cái gì cũng đều phải nghe hắn nói.
Cho đến khi, Trần di nương xuất hiện, hắn càng thêm dao động.
Sau đó, từng chút một, mỗi một sự việc phát sinh, liền khiến bọn họ ngày càng cách xa.