Lâm Tân Mẫn nhìn Vương thi, lời nói dịu đi: " Ta biết rõ, đã để cho nàng chịu nhìu uất ức gần ấy năm qua, nhưng nàng cũng phải hiểu rõ... Tình hình năm đó...Thực sự ta cũng không muốn xảy ra như vậy..."
Dừng một chút, Lâm Tân Mẫn lại nói: "Chuyện của Kỳ nhi, trong gia tộc đã lên tiếng, ta còn cách khác để làm sao?"
Nói xong, Lâm Tân Mẫn liền nhìn Vương thị, nói tiếp: "Nàng hẳn còn oán hận ta về chuyện của Kỳ nhi chăng?"
Vương thị nghe vậy, trong lòng nàng rét lạnh, cười lên một tiếng, Kỳ nhi? Nó là đứa con lớn của nàng!
Vừa mới sinh ra nó, liền bị người mang đi. Nói dễ nghe, thì là cho nó làm con Thừa tự, rồi mang ra ngoài. Nói khó nghe thì, đơn giản chính là dùng con của nàng đổi lấy tiền đồ của Lâm Tân Mẫn!
Nghĩ đến một Vương thị như nàng, là cô nương nhà họ Vương, năm đó tiếng tăm lừng lẫy được gả đi, rồi sinh hạ nhi tử, lại là trưởng tử của Lâm phủ, nhưng cuối cùng thì rơi vào kết cục như thế này!
Tin này truyền đi, thật khiến người ta phải chê cười!
Vào lúc này, nàng cực kỳ muốn chất vấn Lâm Tân Mẫn một câu, lẽ nào hắn không sợ bị người ta chê cười, châm biếm sao? Vì tiền đồ của mình, mà có thể bán đi nhi tử để cầu vinh?
Chuyện nhỏ này, phải nhắc lại khoảng thời gian mười mấy năm trước rồi.
Số mệnh của Vương thị cũng không tốt, vừa gả đến Lâm gia, vị quý phi nhà họ Vương ở trong cung đúng lúc qua đời, kèm theo là tiểu hoàng tử của quý phi vừa mới được sinh hạ, liền nối gót theo sau.
Lúc ấy, nhà họ Vương nhận được vinh sủng nhiều như thế, nguyên nhân chính cũng bởi vì vị quý phi nương nương kia.
Mặc dù không được một người ba nghìn sủng ái, nhưng cũng rất được vinh sủng! Đại bá của Vương thị, đương nhiệm chức quan nhất phẩm, còn phụ thân nàng, mặc dù chỉ là chức quan nhàn hạ ở Hàn Lâm viện, nhưng cũng được người người tương truyền rằng là vị quan tài trí song toàn.
Từ khi quý phi sinh bệnh, phụ thân của Vương thị là Vương Cần Chinh, liền tính toán đường lui cho nữ nhi của mình.
Ông tuyệt đối không để cho nữ nhi của mình đi vào trong cung trở thành vị quý phi nương nương thứ hai.
Với lại...
Quý phi một thời, thì nữ nhi của hắn cũng chỉ có thể là một thời.
Năm đó, lúc vị quý phi nương nương vừa mới vào cung, trong hậu cung cũng không có nhiều người, tất nhiên, vị quý phi kia có thể dựa vào tài sắc mà chiếm được vị trí nhất phẩm.
Nhưng cũng chỉ là khi đó, tình thế bây giờ lại không lạc quan mấy.
Quý phi nương nương kia bệnh nặng quấn thân, Đương kim hoàng thượng lại có nghi kỵ với nhà họ Vương, nếu vào lúc này, để Vương thị vào cung, quả thực cũng chỉ có thể là một cái bánh bao thit nhử chó mà thôi, một đi không trở lại!
Vương Cần Chinh yêu nhất chính là nữ nhi của ông, tất nhiên sẽ không thể để nữ nhi của mình nhảy vào hố lửa.
Ông thấy được kết cục nhà họ Vương phải suy bại như thế nào, nếu để nữ nhi của mình gả đi đến một gia đình lớn, vào lúc này thì nữ nhi của mình cùng gia đình đó sẽ là môn đăng hộ đối, nhưng về sau thì sẽ như thế nào? Đến lúc nhà họ Vương không còn một người nữa thì sao?
Không có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, Vương thị ở lại gia đình nhà chồng, có thể sống được trôi chảy thuận lợi sao?
Nghĩ vậy, ông liền cho Vương thị ba chân bốn cẳng kén chồng, hơn nữa đối tượng nàng chọn và kén chồng phải trực tiếp tránh các vương công quý tộc ở kinh đô.
Sau khi thương lượng, Vương Cần Chinh cùng nữ nhi của mình liền chọn trúng một người không có chức quan gì cả, chỉ là một tiểu tử nhà thương nhân ra ngoài đi học, là Lâm Tân Mẫn.
Như vậy, cho dù có gả đi, cũng thấp kém hơn Vương thị.
Cho dù, nhà họ Vương có suy bại, một tiểu tử nhà thương nhân, cưới được Vương thị, cũng phải một lòng xem trọng Vương thị, sẽ không gây khó dễ cho nàng.
Nếu giờ Vương Cần Chinh còn sống ở trần gian, thì cuối cùng chuyện mà ông hối hận nhất, chính là nhìn sai Lâm Tân Mẫn.
Trở lại chuyện chính, không nói đến nguyên nhân nhà Vương gia suy bại, chỉ nói một chút về Kỳ nhi của Lâm gia.
Nhà Lâm gia vốn là một gia tộc lớn, Lâm Tân Mẫn chỉ là một chi, tuy rằng vẫn còn được xem là dòng chính, nhưng đã là dòng chính mà khác chi* (ý là cùng họ, nhưng khác nhánh rồi, nhà này là tộc nhiều người, gia phả nhiều nhánh), chỉ biết từ đường của Lâm gia đặt đúng theo quy cách, thì sẽ không có Lâm Tân Mẫn ở trong đó.
Gia chủ*( người có quyền quyết định) của Lâm gia, từ sớm đã đoạn tuyệt liên hệ với Lâm tân Mẫn.
Cho đến khi hay tin Vương thị đang có mang, gia chủ mới chủ động liên hệ với Lâm Tân Mẫn.
Nên biết, Gia chủ kia đang ở kinh đô, tiếng tăm vô cùng lừng lẫy. Sau khi, Vương gia suy bại, Lâm gia trực tiếp một đường lên đỉnh, trở thành một trong số hai đại gia tộc.
Gia chủ Lâm Chi, mặc dù hưng thịnh, nhưng theo thế hệ của Lâm Tân Mẫn thì cũng chỉ còn lại ba vị đường huynh.
Ba vị đường huynh là đều là con nối dõi, nhưng số mệnh lại bạc bẽo mỏng manh.
Một là vị Lâm Tam Lang, xuất chinh không về, chết thẳng nơi xứ người.
Lâm lão phu nhân ở kinh đô, vì thương tiếc cho tức phụ*(con dâu) của Tam nhi kia, không có một mụn con, liền suy tính cho nàng một đứa con riêng.
Hai vị huynh trưởng của Lâm Tam Lang, chỉ có một đứa cục cưng, cưng như bảo bối, làm sao có thể nhường lại?
Lão phu nhân liền nghĩ đến, chít ít cũng phải tìm một đứa nhỏ cùng họ khác chi để nhận làm con thừa tự. Cho nên, bà liền tìm đến Lâm Tân Mẫn.
Điều quan trọng là phu nhân của Lâm Tân Mẫn chính là Vương thị, Lâm phu nhân biết rất rõ về vị Vương thị này, biết rõ người của nhà họ Vương, xưa nay đều là người phi phàm.
Hiện giờ, nếu muốn nhận một đứa tôn tử ở đây làm con thừa tự, thì đương nhiên bà cũng phải đắn đo suy tính để đổi lại một đứa "tôn tử tốt" này chứ.
Vì vậy, bà liền nhắm vào ngay Vương thị.
Từ huyết mạch, đến xuất thân, hài tử của Vương thị lại là thích hợp nhất.
Có điều, Vương thị nào chịu đáp ứngchuyện đem hài tử của mình ra làm con thừa tự đây?
Lúc đầu Lâm Tân Mẫn cũng không đồng ý!
Kỳ Ca là đứa con trai nhỏ nhất của hắn, cho dù là khi đó, hắn và Vương thị có sự ngăn cách, nhưng hắn cũng không muốn đem con mình ra ngoài để làm con thừa tự?
Nhưng bên Gia chủ thúc giục, lại tạo áp lực, xưa nay dân đấu với quan thì làm gì có chuyện êm thấm. Lâm lão phu nhân kia nhìn trúng hài tử trong bụng của Vương thị, làm sao có thể thong thả buông tay? Dường như Lâm gia rơi vào thế nguy ngập rồi.
Lâm gia ở kinh đô không chỉ ép bức Lâm Tân Mẫn, mà còn tiến hành dụ dỗ.
Kể từ đó, Lâm Tân Mẫn liền dao động, hài tử không có, nhưng sẽ lại có, cho dù hắn có muốn giữ lại đứa bé này... Gia chủ Lâm Chi, làm sao có thể buông tha cho bọn họ?
Nếu nói đến Lâm gia ở kinh đô muốn xử lý Lâm gia ở Thanh Châu, thì cũng như nghiền chết một con kiến, vô cùng dễ dàng.
Sau khi Lâm Tân Mẫn cân nhắc thiệt hơn, thì liền ra sức cố gắng đi thuyết phục Vương thị, nhưng tính tình của Vương thị nghe tên cũng biết là cố chấp, cương trực rồi.
Mặc dù Lâm Tân Mẫn ngày ngày đeo bám dai dẳng, nhưng cũng không tác động được gì, liền nghĩ ra kế thiêu thân...Ngay lúc Vương thị sinh nở, hắn liền ôm đứa hài tử có tên gọi là Kỳ Ca mang đi, để lại cho Vương Thị một nỗi đau chết lặng.
Còn về phía hài tử Kỳ Ca, thì đã bị Lâm Tân Mẫn mang đem ra ngoài làm con thừa tự.
Vừa làm xong, hiển nhiên Lâm Tân Mẫn cũng phải làm nốt luôn chuyện bịt miệng người...
Điều đương nhiên. chuyện đem con của mình dâng đi, cũng không phải là chuyện gì tốt cả, Lâm Tân Mẫn cũng chỉ là con của một thương hộ nhỏ, là một gia đình bị vứt bỏ ở Thành Thanh Châu, làm nghề dệt tơ để sinh sống mà thôi.
Tuy nhiên, Lâm gia cũng là chỗ béo bở, mặc dù không có chức quan gì, nhưng thường ngày Lâm Gia phải tranh đấu trên thương trường, khiến cho những kẻ là địch phải a dua nịnh bợ cả nhà họ Lâm.
Tuy việc đem con đi cũng khiến cho Lâm Tân Mẫn rất thống khổ, nhưng rất nhanh hắn đã hoàn toàn quên đi.
Còn về phía Vương thị, bởi vì chuyện này, bà triệt để oán hận Lâm Tân Mẫn, sau đó liền mang thai Lâm Cảnh Nhàn.
Vương thị đã mất đi một đứa con, cho nên đối với Lâm Cảnh Nhàn, rất cực kỳ yêu thương.
Nhưng bà cũng không hề ngờ đến, chuyện về Lâm Cảnh Nhàn, khiến bà thực sự bị đả kích, triệt triệt để để thất vọng, thậm chí là tuyệt vọng đối với người nam nhân Lâm Tân Mẫn này.