Lâm Cảnh Nhàn để lại một ít bạc, muốn ngựa chạy, tất phải cho ngựa ăn cỏ.
Cuộc sống của nhà họ La có vẻ không được tốt lắm, để lại một ít bạc, cũng sẽ khiến họ cảm thấy thoải mái hơn, còn về chuyện của Bình Nhi, bọn họ cũng có thể yên lòng một chút.
Lâm Cảnh Nhàn để lại bạc, vừa lòng thỏa ý rời đi.
Như Ý có chút lòng thành, nói rằng hy vọng Lâm Cảnh Nhàn sẽ ở lại dùng cơm, nhưng cũng chỉ là một chút lòng thành, người sáng suốt điều biết, một tiểu thư sống trong gia đình giàu có như Lâm Cảnh Nhàn, thì làm sao có thể ở lại dùng bữa tại nơi này chứ?
Nhìn thấy sắp rời khỏi hẻm nhỏ Lịch tử, ánh mắt Thải Liên lướt qua các hàng quán có bán hạt dẻ.
Lâm Cảnh Nhàn buồn cười nhìn Thải Liên, bản thân lại ngửi được mùi hương thơm ngọt kia cũng có chút hứng thú, vì thế liền nói với Thải Liên:"Thải Liên, đi mua hai gói hạt dẻ đi."
Thải Liên nghe vậy, trên mặt đều là ý cười, trong lòng không thể không nghĩ, tiểu thư đối với nàng tốt quá mà.
Chờ Thải Liên mua xong hạt dẻ, hai người liền bước ra ngoài con phố.
Nhưng vào lúc này, có một bóng người vọt tới, trực tiếp đụng phải thân người Lâm Cảnh Nhàn, khiến Lâm Cảnh Nhàn lảo đảo một cái, liền va phải Thải Liên, bao hạt dẻ trong tay của Thải Liên liền rơi xuống đất, hạt dẻ vẩy tung đầy đất.
Nhìn thấy cũng thực đáng tiếc.
Lâm cảnh Nhàn nhíu mày nhìn người đến, chờ đến khi nàng nhìn thấy rõ, liền có chút sửng sốt, người này không phải là Trình Tri Quân sao….
Đúng rồi, người mà nàng nhìn thấy chính là Trình Tri Quân.
Vì sao Trình Tri Quân lại có thể xuất hiện ở nơi này?
Một người luôn mang trong người căn bệnh ốm yếu, đi được vài bước đã phải thở dốc lấy hơi, lúc này chẳng phải Trình Tri Quân nên ở trong phủ tĩnh dưỡng sao, nếu nói lần trước Trình Tri Quân đến ngọc Từ am về tình về lý có thể bỏ qua, nhưng Trình Tri Quân đến con phố nhỏ Lịch tử này làm gì?
Chẳng lẽ cũng muốn tìm thiếp thất cho Trình lão gia chăng? Đương nhiên, khả năng này tuyệt đối là không thể nào, chẳng qua là do Lâm Cảnh Nhàn cố ý nghĩ bậy bạ thôi.
Lâm Cảnh Nhàn do dự, hay là nàng giả vờ không quen biết Trình Tri Quân, hạt dẻ không còn, nàng còn có thể mua lại.
Nhưng nếu nàng để cho "vị hôn phu" này nhìn thấy mình chạy loạn ra ngoài, chung quy cũng không tốt lắm.
Dù sao nàng cũng đã đội chiếc mũ có rèm che, Trình Tri Quân cũng không có thiên nhãn, khẳng định sẽ không nhận ra nàng.
Suy nghĩ như vậy, nàng liền kéo Thải Liên qua, dự định rời khỏi.
Nhưng vào lúc này, dường như có người đang đến.
Trình Tri Quân liền nắm lấy tay của Lâm Cảnh nhàn, mau chóng dẫn nàng đi vào ngõ cụt, xung quanh ngõ cụt không có một bóng người, con ngõ cũng không dài chỉ có vài thước, hai bên đều là tường nhà của người khác.
Khoảng trống giữa hai mặt tường đương nhiên cũng không quá chật, nhưng đối với con phố Lịch Tử mà nói thì nó tương đối yên lặng và tách biệt hơn.
Lúc Trình Tri Quân đưa Lâm Cảnh Nhàn đi, còn để lại cho Thải Liên một câu nói hung hãn: "Nếu ngươi muốn vị cô nương đây còn mạng mà sống, thì tốt nhất đừng có nói ta ở đâu!".
Nói xong, Trình Tri Quân liền mang theo Lâm Cảnh Nhàn trốn vào một cái sọt.
Lâm Cảnh Nhàn vùng vẫy một chút, cái tên Trình Tri Quân chết tiệt này, thật là….
Nhưng mà, Lâm Cảnh Nhàn biết, hiện giờ cô đang bị Trình Tri Quân nắm nặn ở trong tay, nhất định không thể giấu được việc Trình Tri Quân sẽ biết nàng là ai….Nếu đã như vậy, chi bằng nàng tự mình đi tự thú, có lẽ Trình Tri Quân sẽ niệm tình mối quan hệ giữa hai người, mà xuống tay nhẹ chút.
Nếu không, vạn nhất chốc nữa người đến, Trình Tri Quân liền giết người diệt khẩu, nói như vậy, nàng đúng là gặp xui rồi.
Kiếp trước thì bị phu quân giết chết, kiếp này thì lại bị vị hôn phu giết chết, chắc toàn bộ Đại Thuận, chỉ có một mình nàng mới là người xui xẻo nhất thôi.
Lúc này tay của Trình Tri Quân đã bấu chặt trên cổ của nàng, Lâm Cảnh Nhàn có chút khó thở, thở còn không nổi huống gì là nói.
Giọng nói Trình Tri Quân đầy uy hiếp: "Đừng có nhúc nhích!"
Lâm Cảnh Nhàn đành phải ngoan ngoãn dựa vào sát người của Trình Tri Quân,tiếp đó bàn tay trắng noãn của nàng liền chạm vào ngực của hắn, từ trên đó viết ra một chữ "Nguyên".
( Hí hí tỷ nhà ta, biết sờ ngực người ta rồi (☆ω☆*) hehe)
Trình Tri Quân cảm thấy có một đôi tay nhỏ bé đang chọc ghẹo trước ngực mình, sắc mặt hắn tối sầm lại, dường như có chút tức giận.
Mặc dù Trình Tri Quân mới bắt đầu đính hôn, nhưng tuổi cũng không còn nhỏ, hiện giờ cũng đã ở độ tuổi hai mươi mấy rồi, thông thường nam tử ở độ tuổi mười tám, thì đã thành thân.
Thật hiếm có nam tử sau hai mươi mới kết hôn.
Nhưng, tình huống của Trình gia lại khác, một là, hai cô con gái của Lâm gia vốn đã được định thân từ sớm.
Hai là, Trình Tri Hiểu vẫn luôn muốn cố gắng để thị đậu công danh, nên không có thời gian thành thân, Trình Tri Hiểu biết, nếu hắn vẫn chưa thành thân, thì hiển nhiên Trình phu nhân sẽ biết cách cố ý trì hoãn việc hôn nhân của Trình Tri Quân.
Bằng không vị trí trưởng tôn* này, nếu để rơi vào trên người Trình Tri Quân, thì không dễ bàn rồi.
Hơn nữa, Trình Tri Quân vẫn luôn ốm yếu nhiều bệnh, nên sau lần trì hoãn này, tuổi sẽ lớn hơn so với những người nam tử chưa lập gia đình.
Bên người Trình Tri Quân càng không có nữ nhân hầu hạ, bây giờ, hôm nay, là lần đầu tiên hắn gần gũi tiếp xúc với một nữ nhân như vậy….Uhm, không đúng, là lần thứ hai, lần thứ nhất là lúc gặp Lâm Cảnh Nhàn ở trên núi từ am kia.
Lúc đầu Trình Tri Quân còn có chút tức giận, nhưng khi hắn cảm giác được chữ "Nguyên"của Lâm Cảnh Nhàn, liền có chút sững sốt, thẩn thể có chút cứng nhắc.
Hắn dùng tay còn lại, vén lên tấm rèm che trước mặt nàng.
Qua ánh sáng yếu ớt, hắn liền nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc của Lâm Cảnh Nhàn.
Lúc nhìn thấy Trình Tri Quân, đáy mắt của Lâm Cảnh Nhàn có chút ngấn nước, sắc mặt có chút ửng hồng.
Trình Tri Quân buông lỏng lực đạo trên tay, nhưng vẫn chưa hoàn toàn buông nàng ra, đương nhiên, hiện giờ Lâm Cảnh Nhàn đã cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
Vào lúc này, dường như có thể nghe thấy cuộc nói chuyện giữa Thải Liên và người nào đó.
"Chẳng hay cô nương có nhìn thấy một vị nam tử mặc áo đen đi ngang qua đây không?". Có người hỏi Thải Liên.
Thải Liên cúi đầu nhặt hạt dẻ dưới đất, có trời mới biết Thải Liên sợ hãi đến mức nào, tất nhiên những hạt dẻ này không có quan trọng, nhưng nó lại có thể che giấu sự lúng túng của nàng.
Thải Liên tùy tiện nói:"Vừa rồi, hình như ta có thấy người này, hạt dẻ này của ta chính là bị hắn đụng rớt! Các người biết hắn? Nếu đã biết hắn thì đền cho ta!"
"Người đó đi hướng nào?" Trong giọng điệu người hỏi mang theo sự đe dọa mạnh mẽ.
"Hình như là đã đi vào trong đó, ủa tại sao lại không thấy người rồi, có lẽ là đã đi vào nhà ai rồi chăng." Thải Liên lại nói.
Bởi vì nơi ẩn nấp của Trình Tri Quân và Lâm Cảnh Nhàn là ở ngay phía sau Thải Liên, những người đuổi theo Trình Tri Quân, cũng không đến đó xem, mà là đi thẳng vào bên trong con phố để tìm người.
Lâm cảnh Nhàn cảm thấy người đã đi rồi, mới thở phào nhẹ nhõm, cả người đều dựa hết vào trên người của Trình Tri Quân.
Nhưng rất nhanh, Lâm Cảnh Nhàn liền bật người dậy, nhắc tới mới nhớ, bất kể Trình Tri Quân đã gây ra rắc rối gì, hình như cũng đâu liên quan gì đến nàng chứ.
Tại sao nàng lại đi lo lắng cho Trình Tri Quân đến như vậy?
Lúc này, Trình Tri Quân đã buông Lâm Cảnh Nhàn ra, đối với Lâm Cảnh Nhàn nói:"Vừa rồi ta đã làm muội sợ."