Lâm Tân Mẫn mới chỉ được nếm trải vị ngọt của La Bình Nhi chưa được bao nhiêu, lại nghe nàng ngã bệnh, hiển nhiên sẽ tới thăm hỏi nàng.
Vương thị nắm lấy bàn tay của La Bình Nhi, lau nước mắt.
Lâm Tân Mẫn nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của La Bình Nhi, có chút đau lòng hỏi:"Đã xảy ra chuyện gì?"
Vương thị lau nước mắt, giọng nói có chút nghẹn ngào:"Nha đầu Bình Nhi đúng là mệnh khổ, ngay cả thân thể của mình cũng không được tốt, hôm qua như thế.… liền đã sinh bệnh. Thiếp muốn bồi bổ cho Bình Nhi, nên mới đến nhờ Trần muội muội xin tổ yến, nhưng nào ngờ Trần muội muội lại nói củi gạo trong phủ rất quý, tổ yến không thể tùy tiện đưa cho một người có thân phận như La Bình Nhi ăn được…"
Lúc này, Bình Nhi nhìn thấy hắn liền bật khóc, nàng nắm tay Vương thị và nói:"Phu nhân, em biết phu nhân vì muốn Bình Nhi tốt, nhưng Bình Nhi cũng chỉ là một người hầu không được lên bàn tiệc. Trần di nương lại không thích em, thì làm sao có khả năng để ăn tổ yến? Đều là em liên lụy đến phu nhân, khiến phu nhân bị Trần di nương trách mắng."
Lúc này Bình nhi khó khăn ngồi dậy, nhìn Lâm Tân Mẫn nói:"Lão gia, người cũng không cần nhọc lòng vì Bình Nhi, Bình Nhi có ăn tổ yến hay không cũng không quan trọng, chỉ là phu nhân quá đáng thương, chỉ vì ta mà lại chịu sự quở trách của di nương."
Lâm Tân Mẫn nhìn Bình Nhi và Vương thị ngồi đây khóc lóc, trong lòng lập tức mềm nhũn.
Cái người này, luôn thông cảm cho những kẻ yếu thế.
Lúc trước, Trần di nương bày ra tư thế bị Vương thị bắt nạt, mới khiến cho Lâm Tân Mẫn càng ngày càng không nỡ, thương tiếc Trần di nương.
Bây giờ, nhìn dáng vẻ này của Bình Nhi, trong lòng Lâm Tân Mẫn liền có chút ác cảm đối với Trần di nương
Hắn hừ lạnh nói:"Chỉ là một bát tổ yến, nàng ấy cũng không nỡ bỏ!"
Vương thị lại thở dài nói:"Tổ yến nào có quan trọng, chỉ là ủy khuất cho Bình Nhi, thiếp vốn định lấy một ít dược liệu cho Bình Nhi bồi bổ thân thể, để Bình Nhi có thể khai chi tán diệp cho nhà chúng ta….Nhưng nhìn dáng vẻ của Trần muội muội, e là không dễ lấy đồ ra rồi!"
Nói tới đây, Vương thị lại nói tốt một câu cho Trần di nương:"Cái này cũng không trách được Trần muội muội, thiếp đã lâu không quản việc nhà, cũng không biết tình huống trong phủ chúng ta như thế nào, có lẽ phủ của chúng ta đang thực sự gặp chút khó khăn….Trần muội muội cũng chỉ là lo lắng cho nhà thôi."
Lâm Tân Mẫn được Vương thị khều một cái, liền hừ lạnh nói:"Trong phủ có gì khó khăn?Lâm phủ chúng ta không nghèo đến mức một chén tổ yến cũng không mua nổi!Từ nay về sau, chuyện ăn uống trong phủ do nàng phụ trách đi!"
Vương thị nghe vậy, trong lòng rất vui mừng, nhưng trên mặt lại lộ ra vẻ sầu khổ:"Nhưng mà lão gia…Thiếp đã lâu không quản chuyện này, lỡ như làm hỏng…"
"Nàng là phu nhân của ta, chuyện quản nhà cửa vốn là do nàng phụ trách, nhưng bây giờ, nàng cứ thử quản việc ăn uống để rèn luyện trước đả!” Lâm tân mẫn trầm giọng nói.
Vương thị thở dài một tiếng:"Bây giờ lòng thiếp vốn đã bình lặng như nước, lại không muốn quan tâm đến những chuyện vụn vặt này, nhưng nha đầu Bình Nhi này thực sự rất đáng thương, nếu thiếp không trông nom một chút, không biết sẽ chịu oan ức đến mức nào, bây giờ cũng chỉ đành nhận lời."
Thấy vẻ mặt khó xử và dáng vẻ không muốn đoạt quyền của Vương thị, Lâm Tân Mẫn rất là hưởng thụ.
Nếu ngay từ đầu Vương thị có tính tình tốt đến như vậy, thì hắn sẽ không để nàng phải đi đến núi Từ am để làm gì!
Lâm Tân Mẫn quan tâm đến Bình Nhi thêm một lát nữa, lúc này mới rời đi.
Chờ Lâm Tân Mẫn đi rồi, lúc này Lâm Cảnh Nhàn sải bước đi vào.
Sau khi đi vào trong, nàng nhìn Vương thị cười nói:"Nương, phụ thân nói thế nào?"
Vương thị cười nói:"Cảnh nhàn, cách này của con quả nhiên hữu dụng! Nương đã nhiều năm chưa từng được vui vẻ đến như vậy! Trước kia, nương chỉ biết cãi nhau với phụ thân con một cách ầm ĩ, nhưng cuộc cãi vã này, cũng chỉ có lợi cho Trần di nương mà thôi! Hiện giờ, lấy lui làm tiến, cuối cùng cũng đạt được mục đích."
Lâm cảnh nhàn cười gật đầu, tiếp theo nhìn La Bình Nhi, nói:"Hôm nay cô đã làm rất tốt, chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời, sau này hiển nhiên sẽ không để cô phải chịu thiệt."
Lâm Cảnh Nhàn dừng lại một chút, rồi nói:"Mẫu thân ta không có nhi tử, nếu cô có thể sinh hạ được một đứa bé, có thể cho nó ở bên cạnh phù trợ mẫu thân ta, lại có thể áp đảo được nhi tử của Trần di nương." Lâm Cảnh Nhàn vẽ cho Bình Nhi một cái bánh nướng thơm phức.
Ánh mắt La Bình Nhi sáng ngời, sau đó liền vui vẻ nói:"Đa tạ phu nhân và tiểu thư, có thể cho Bình Nhi một cơ hội như vậy."
Lúc nói lời này, Lâm Cảnh Nhàn vô ý liếc nhìn Vương thị.
Thấy sắc mặt Vương Thị có hơi buồn bã, sau đó, bà lại nhìn Lâm Cảnh Nhàn, một lời muốn nói lại thôi.
Cuối cùng, Vương thị cũng đành phải nhẫn nhịn, đem lời định nói nuốt trôi xuống cổ, Nguyên nương, con còn có một người huynh trưởng, có lẽ không nên để Nguyên Nương biết đến chuyện này.
Suy cho cùng, biết rồi thì có thể thay đổi được gì.
Bà thầm kín thở dài, bây giờ chỉ hy vọng Kỳ Ca nhi ở trong Lâm phủ ở kinh đô, có thể thuận lợi như ý.
"Nương…Có phải ta đã nói sai lời gì không?" Lâm Cảnh Nhàn có chút lo lắng hỏi, nàng không nên nói về chuyện mẫu thân không có con trai, bây giờ chỉ sợ đã làm mẫu thân phải thương tâm rồi.
Nhưng nhìn dáng vẻ của mẫu thân, có lẽ bà sẽ không muốn có hài tử với phụ thân, thậm chí ngủ chung một phòng bà cũng không muốn..
Vương thị nghe vậy, trên mặt nở nụ cười, sau đó nói:"Không có, con nói không sai, hài tử của Bình Nhi, về sau con đã xuất giá, ta và Bình Nhi ở trong phủ lại không có người nương tựa, chỉ có thể trông cậy vào chuyện Bình Nhi sinh ra một đứa nhỏ thôi…"
Vương thi cũng biết, đây là Lâm Cảnh Nhàn muốn lôi kéo Bình Nhi, khiến Bình Nhi cam tâm tình nguyện làm mọi việc cho bọn họ.
Hơn nữa đạo lý này cũng là sự thật, không tính là lừa dối Bình nhi, La Bình Nhi cũng không ngốc, tất nhiên hiểu rõ, bản thân nếu đi theo phu nhân, nhi tử về sau dưới danh nghĩ phu nhân nuôi dưỡng,có thể sẽ còn được thừa kế gia nghiệp của Lâm gia, vì trong phủ này, chung quy, cũng không có lấy một đứa con trai trưởng dòng chính thất nào cả.
Về phía Trần di nương, nếu nghiên về chuyện con cháu nối dõi,hai người bọn họ tất nhiên sẽ không thể trở thành bằng hữu được.
Qua một phen lời nói của hai mẹ con Lâm Cảnh Nhàn, khiến La Bình Nhi đã hạ quyết tâm, cho dù Trần di nương dùng cứng hay mềm, nàng cũng quyết sẽ đấu với Trần di nương đến cùng.
Lâm Cảnh Nhàn ngồi được một lát, liền quay trở về Tịnh viện của mình.
Lúc này, Thải Liên đi đến hành lễ rồi nói gì đó vào tai của Lâm Cảnh Nhàn.
Lâm cảnh nhàn nghe xong liền gật đầu, rồi đến xem Ngọc Oanh.
Từ lúc treo cổ tự tử cho đến giờ, Ngọc Oanh vẫn chưa ăn bất cứ thứ gì, cả người nàng trông rất hốc hác và tiều tụy.
Nàng nhìn thấy Lâm Cảnh Nhàn đi vào, liền lại bắt đầu rơi lệ.
Lâm Cảnh Nhàn trầm giọng nói:"Ngươi phản bội ta, là vì Trần Xung."
Ngọc Oanh nghe được tên này, sắc mặt liền trắng nhợt, sau đó vội vàng lắc đầu nói: "Không phải đâu…"
Lâm Cảnh Nhàn cười có như không nhìn Ngọc Oanh:"Ngươi đừng nóng lòng phủ nhận đến như vậy, Thải Liên, nói cho Ngọc Oanh biết, hiện giờ Trần Xung đã xảy ra chuyện gì?"
Thải Liên tức giận nhìn Ngọc Oanh mang dáng vẻ sắt không rèn thành thép, nói:"Ngọc Oanh, cô thực quá hồ đồ, vì một người nam nhân, mà có thể làm ra loại chuyện có lỗi với tiểu thư? Cô có biết, Trần Xung kia, hiện giờ đã được Trần di nương an bài cho hắn cưới Ngọc Hân, nha hoàn bên cạnh Trần di nương rồi không!"
Ngọc Oanh nghe được lời này, sắc mặc có chút thay đổi, sau đó nói:"Không thể nào".
Thải liên lạnh lùng cười:"Sao hả, không thể à? Chẳng lẽ ta còn đi lừa cô!"