“Bệ hạ... Có tin tức của Tam hoàng tử!” Trên cánh tay Hàn là một con hắc điêu, hắn từ trên đùi hắc điêu lấy xuống một tiểu viên đồng (ống nhỏ), bên trong có hé ra một tiểu mật hàm.
Kỳ Viêm tiếp nhận mật đàm Hàn đưa cho, mở ra một chút rồi nhìn vào, trên mặt bỗng nhiên đanh lại...
“Bệ hạ, tin tức của tam hoàng tử thế nào?” Sí ở một bên nôn nóng hỏi, lẽ nào Cũng Ưu đã xảy ra chuyện?
“Các ngươi tự mình xem đi!” Kỳ Viêm đưa mật hàm cho hai người bọn hắn.
“Đây là...” Mật hàm Cũng Ưu truyền đến chỉ ba chữ “Tìm không được”!!! Sí cùng Hàn cùng nhau liếc mắt, cái này là sao đây??
Giữa đôi lông mày của Kỳ Viêm không khỏi biến thành chữ “Xuyên” (là chữ này “
川”): “Đây là đáp án của Cũng Ưu!”
“Vương, hay là tam hoàng tử thực sự không tra ra được gì... Tễ Tường Phong này rất giảo hoạt, có thể...” Sí vội vã mở miệng vì Cũng Ưu biện hộ.
“Cũng có thể là Cũng Ưu không muốn tiết lộ cho ta!” Kỳ Viêm hợp thời ngăn cản hắn nói tiếp, “Hơn nữa khả năng chuyện này xảy ra là phi thường lớn...”
“Sẽ không, bệ hạ! Hắn là thân huynh đệ của ngài! Ngài không có lý do gì không tin hắn a!” Sí không quá tin tưởng tiểu hoàng tử sẽ gửi trở lại một tin tức sai, “Hàn, ngươi cũng nói gì đi chứ!”
Biểu tình của Hàn trở nên cẩn thận tỉ mỉ, “Ta tán thành ý kiến của bệ hạ!”
“Cái gì? Ngươi...” Sí khó có thể tin được mà nhìn hắn.
“Được rồi, Sí!” Kỳ Viêm khiển trách.
“... Vâng!” Sí liền yên lặng.
Kỳ Viêm đi tới bên người Sí, nhìn vẻ mặt không cam lòng của hắn, liền vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: “Sí, Cũng Ưu là thân đệ đệ của ta! Ta từ nhỏ nhìn hắn lớn lên, so với bất luận kẻ nào đều có thể hiểu hắn hơn... Hắn kỳ thực là một người rất thiện lương!”
“...” Sí tĩnh tâm nghe.
“Nếu như Tễ Tường Phong là anh hùng trong mắt hắn, muốn Cũng Ưu tìm ra “nhược điểm” của hắn cũng không dễ dàng... Hơn nữa nếu như “nhược điểm” này thật đúng là hài tử kia, mà hắn cùng hài tử này thời gian qua cảm tình không tệ... Thì hắn rất có thể sẽ giấu diếm...” Kỳ Viêm tỉ mỉ phân tích hiện huống.
“Như vậy bệ hạ vì cái gì lại tin tưởng nữ nhân kia?” Sí lãnh tĩnh không ít, “Nàng thế nhưng sắp tới sẽ thành nhị tẩu của Tễ Tường Phong, nàng cũng không có lý do gì...”
“Có!” khóe miệng Kỳ Viêm nhếch lên, “Một nữ nhân điên cuồng muốn độc chiếm tình nhân như nàng, tất sẽ có lý do hận chết Tễ Tường Phong!”
“Ý bệ hạ là bởi vì quan hệ tới Tễ Vũ Thần? Cho nên nàng nhất định muốn giết cùng diệt tận...” Sí dường như đã minh bạch.
“Cho nên... Tin tức của nàng tuyệt đối đáng tin cậy!” Kỳ Viêm bước trở về chủ vị, “Được rồi, Hàn, lá thư này thế nào rồi?”
Hàn tận tụy trả lời: “Bệ hạ yên tâm, đã chuẩn bị xong! Chờ Tễ Lăng Kỳ hồi cung sẽ truyền đến tận tay y! (Tễ Lăng Kỳ aka Tuyền: vị ba ba trong truyền thuyết đó ^^~)
“Hanh... Tốt... Trò hay mới bắt đầu thôi...” Kỳ Viêm cười nhạt xé nát mật hàm của Cũng Ưu, rồi quay đầu nhìn lại trang giấy mỏng đang trải trên bàn...
Trên trang giấy này, cũng chỉ có ba nét chữ uyển chuyển ── Tễ Tinh Duy!!!
… … …...
Thần thụ thương hồi cung đã được năm ngày, hôn lễ vốn muốn trì hoãn lại một chút, nhưng vì thân thể Thần đã phục hồi như cũ nên lập tức được cử hành! Trong cung mọi người bận tối mày tối mặt. Phong cùng thần cũng trở về tình trạng ban đầu, vẫn như cũ từ sang tới tối đụng mặt nhau không quá vài lần, xem ra “Trốn tránh” chính là phương pháp duy nhất cho đoạn nghiệt duyên này.
Tinh Nhi cùng cha không giống nhau, luôn luôn háo hức chạy tán loạn khắp nơi, một khắc đều đứng lại không được, Phong cũng là cả ngày lo lắng cho hắn, động một chút liền đi ra ngoài tìm hắn, hiện tại chính là đang đi ở trong hoàng cung tìm kiếm đứa hài tử vừa bướng bỉnh vừa hiếu động của mình...
“Tinh Nhi? Tinh Nhi?” Phong thực sự là hận chết cái hoàng cung này, không dưng xây lớn như vậy làm cái gì? “Thật là... Tiểu quỷ này đi nơi nào rồi?”
“A, cẩn thận!!!” Một đám tiểu thái giám sĩ đang khiêng một cái rương, thiếu chút nữa đâm sầm vào Phong, “Là tam điện hạ, người đang tìm cái gì thế? Nô tài đến giúp ngài tìm!” Nói rồi, vài người lập tức buông cái rương, dự định hỗ trợ...
“Không cần, chỉ là ngươi có thấy Tinh Nhi không?” Phong gấp gáp hỏi.
“Tiểu điện hạ? Tiểu Đặng Tử vừa nghe thấy tiếng của ngài ấy, hình như tại nơi ở của Thao Liễm tam hoàng tử...” Một người trong đó trả lời.
Phong nắm được hành tung của nhi tử, mới yên lòng một chút, “Tiểu tử này sao lại thích nơi đó như vậy... Được rồi, các ngươi đây là đang làm gì?”
“Bẩm điện hạ, đây là lễ vật bệ hạ muốn chuyển đi! Nô tài trước tiên đem nó an trí tại Diên Thanh điện” tiểu thái giám cung kính trả lời.
“Ân... Đi thôi!” Phong để cho bọn họ ly khai!
Tuyền gởi thư còn muốn trong cung giúp hắn chuẩn bị chút vải vóc cao cấp rồi vận chuyển ra ngoài cho hắn, nói là muốn tặng cho một người quen cũ, thế nhưng cụ thể tên đều không có nói rõ...
Lý giải được tung tích của nhi tử, Phong liền an tâm quay về tẩm cung của mình, không nghĩ tới, lúc trở về, dĩ nhiên lại bị một lão thái giám ngăn cản!
“Tam điện hạ, lão nô cuối cùng cũng tìm được ngươi!” Lão Hàn Công Công đang thở hồng hộc, “Có thể hay không cùng lão nô đi một chuyến?”
“Hàn công công? Xảy ra chuyện gì?” Phong có chút giật mình, Hàn công công chính là chủ quản chính của hôn lễ lần này, y tìm đến mình, xác định vững chắc là cùng hôn sự kia có liên quan.
“Là như vậy, vừa rồi lễ phục của nhị điện hạ đã đưa tới! Thế nhưng nô tài sợ thân thể nhị điện hạ lúc này không thích hợp để mặc thử... Cho nên...” Hàn công công có chút nói lắp.
Phong minh bạch, “Ngươi là muốn ta hỗ trợ mặc thử?”
Hàn công công biết chủ tử là người thông minh lương thiện, cười cười trả lời: “Đúng vậy, vóc dáng nhị điện hạ cùng tam điện hạ gần như tương đồng! Cho nên ngài là thích hợp nhất!”
“Ta đã biết!” Phong rất hỗ trợ nói, “Ngươi dẫn đường, chúng ta đi thôi...”
“Tam điện hạ mời theo lão nô!” Hàn công công mặt mày rạng rỡ mở đường.
Theo Hàn công công, Phong bước vào nơi đã lâu không đến “Vị Ương Cung ở đây từng là nơi hắn cùng Thần ngụ, từ bốn năm trước tách ra, hắn đã không còn đến đây nữa...
“Thỉnh tam điện hạ ở chỗ này chờ, lão nô đi lấy lễ phục!” Hàn công công đóng cửa phòng, bước nhanh ly khai.
“Ở đây thật đúng là không thay đổi a...” Phong nhìn quanh bốn phía, không khỏi phát sinh cảm thán.
Các vị trí bài biện, trưng bày cũng không có thay đổi! Thứ duy nhất cải biến chính là màu sắc mộc mạc nay đã bị hồng sắc diễm lệ thay thế, giường chiếu đã từng cùng nhau ngủ qua nay cũng đã thành hỉ sàng, còn có một cái mộc rương đã từng cất kỹ những bảo vật thời con trẻ...
Đúng rồi, mộc rương! Phong đi tới góc phòng gần chiếc giường, quả nhiên mộc rương lâu năm kia vẫn còn ở nơi đó! Ở đây chứa những bí mật của hắn cùng Thần, Phong mở cái rương, bên trong chính là cha cho... Quần áo và đồ dùng hàng ngày?? Sao lại biến thành y phục? Phong không tin! Rõ ràng phải là...
“Tam điện hạ?” Hàn công công đem lễ phục vào phòng, nhưng phát hiện chủ tử dĩ nhiên đang tại một bên mộc rương lẩm nhẩm? “Ngài đang làm gì thế? Tìm gì sao?”
“Hàn công công, những thứ kia...” Phong đờ đẫn chỉ chỉ cái rương, “Là ai động vào?”
“Nơi này là phòng của các chủ tử, nô tài không rõ!” Hàn công công nói, “Bất quá nô tài thấy nhị điện hạ có đôi khi sẽ đến, hay là chính là ngài ấy làm! Tam điện hạ có thể hỏi ngài ấy xem...”
“... Ngươi trước tiên đi ra ngoài đã!” Phong đã không muốn nghĩ thêm bất cứ thứ gì.
“Di? Còn lễ phục?”
“Ta sẽ thử... Để xuống! Đi ra ngoài!” Phong lần thứ hai nhắc lại.
Hàn công công có ngốc cũng nhìn ra có vấn đề, buông lễ phục, chậm chậm đi ra ngoài, “Điện hạ, lão nô xin cáo lui...”
Thần a Thần, là ly khai của ta làm tổn thương ngươi quá sâu? Ngươi tìm người bầu bạn ta không có ý kiến, ngươi thú người khác ta sẽ không ngăn cản, nhưng ngươi vì sao đến cuối cùng một điểm hồi ức cũng không lưu cho ta?