Lâm Giang Tiên

Chương 21

“Tiểu Cơm Nắm, Tiểu Cơm Nắm, đến đến! Mặc y phục này vào thử xem…” Tuyền vui mừng khôn xiết đem Tinh Nhi đi thay quần áo, rất nhanh chóng đặt cho hài tử một “nick name”.

Quần áo và đồ dùng hàng ngày này đều là y trên đường đi đã sai người làm ra, mục đích chính là khi hồi cung sẽ đưa cho Tinh Nhi. Nhưng hôm nay có thể đem ra mặc trước, y chính là rất hưng phấn a! Phạm cũng biết rõ “sở thích thay y phục cho búp bê” này của Tuyền, dù sao trong nhà có tận bốn đứa nhỏ, trở nên như thế cũng không lạ! Hơn nữa Tinh Nhi trông thật giống song bào thai, hắn cũng đứng một bên vui vẻ đùa giỡn. Ba người đắm chìm trong thế giới của mình, hoàn toàn không chú ý đến Diêu ngự y khi nhìn thấy Tinh Nhi liền hoảng loạn thần tình!

Tinh Nhi nhờ sự “hỗ trợ” của hoàng gia gia đã thay xong xiêm y, hắn chính là không có khả năng thoát khỏi “ám ảnh trong lòng”, hai người “Hoàng gia gia” này so với tưởng tượng chính mình còn kém nhiều lắm a…

“Cái kia… Có thể hay không không gọi “gia gia” a?”

“Thế Tiểu Cơm Nắm muốn gọi làm sao?” Tuyền vừa giúp hắn mặc quần áo vừa hỏi, y thế nhưng rất chú trọng “nhân quyền” nha.

“Ân…” Tinh Nhi chớp chớp đôi mắt to, “Gọi “cha” a!” Tuổi của hai người bọn họ làm cha mình cũng được đi!

“Gọi cha?” Phạm gãi cằm tự hỏi, “Thế nhưng Tinh Nhi cũng gọi Phong Nhi là cha…” Đó chính là nói… chính mình với nhi tử là cùng thế hệ sao???

“Phía trước phải thêm vào cái tên đi! Ngươi gọi chúng ta là Tuyền cha cùng Phạm cha nha!” Tuyền đề nghị!

“Đồng ý!” Tinh Nhi giơ lên hai tay!

Phạm tự nhiên cũng thuận theo, “… Thật là tùy tiện‎ a… Tuyền!”

“Ha ha, tuổi của chúng ta đích xác là rất không thích hợp để gọi là gia gia a!” Song bào thai sinh ra năm ấy hai người bọn họ mới hai mươi mốt, bây giờ bất quá mới ba mươi chín, kêu “Gia gia” như vậy cũng thật doạ người a…

“Được rồi! Đã mặc xong!” Tuyền thoả mãn nhìn lại thành quả của chính mình, “Thật hợp… Tiểu Cơm Nắm thật khả ái nga!” Tuyền nhịn không được hôn một cái thật kêu lên mặt Tinh Nhi.

Phạm cũng thấy như vậy, thế nhưng phản ứng của hắn so với Tuyền khá hơn nhiều, hắn vươn tay đem Tinh Nhi từ trong “miệng sắc lang” của Tuyền cứu ra, sau đó ôm lấy tỉ mỉ quan sát, “Ân… Quả nhiên rất giống Phong Nhi!”

Tinh Nhi nhìn ánh mắt Phạm, cảm giác này thật quen thuộc … Thình lình có một vòng tay vươn ra ôm lấy cổ Phạm, hưng phấn mà nói rằng: “Phạm cha, ngươi cùng cha rất giống nga! Tương lai ngươi cũng gả cho Tinh Nhi nha!”

“Ha hả…” Phạm vì lời nói trẻ con không hề cố kỵ của Tinh Nhi mà bật cười.

Tuyền lại như gặp phải tình địch, xông đến tách bọn họ ra, “Tiểu ~~~~ Cơm ~~~~ Nắm ~~~~ ”

Tinh Nhi mặc kệ phản ứng của bọn họ, chỉ là chuyện vừa rồi làm hắn nhớ lại …”Đúng rồi, Tuyền cha a, hôm nay là ngày mấy rồi?”

“Ân? Ngày hôm nay?” Tuyền bỗng nhiên bị hỏi, sửng sốt sửng sốt, “Ngày hôm nay là mùng tám tháng sáu a!”

“Di? Mùng tám rồi?” Tinh Nhi kinh hãi, “Ta đây phải nhanh một chút trở lại với cha mới được! Phạm cha, chúng ta lúc nào có thể trở lại?”

“Tinh Nhi có việc gì gấp phải tìm Phong Nhi?” Phạm thấy hắn như vậy không khỏi lo lắng hỏi.

Tinh Nhi lắc đầu, “Cha đã vài ngày không có thấy ta rồi… Hắn sẽ phát điên mất!!!”

“Phát điên??” Tuyền cùng Phạm hai mặt nhìn nhau, Phong của họ mà lại phát điên?? “Không có khả năng a…”

“Thực sự!” Tinh Nhi rất thận trọng trả lời, “Cha ta từ nhỏ đến lớn, đối ta đều là một tấc cũng không rời, bất cứ việc gì cũng là hắn tự mình dạy ta! Chỉ cần ta vừa ly khai khỏi tầm nhìn của hắn, mặc kệ ta có nói trước với hắn hay không, hắn cũng sẽ lập tức đi tìm ta!”

“…” Cái này là nhi tử của bọn họ sao? Tuyền cùng Phạm âm thầm sợ hãi.

Tinh Nhi một mình lẩm bẩm: “Không xong rồi! Nhiều ngày như vậy không thấy ta… Cha khẳng định phát điên rồi! Không nên không nên, ta hiện tại muốn trở về!”

“Tinh Nhi, chờ một chút…” Phạm ngăn cản hắn, “Từ nơi này đến hoàng thành đường xá xa xôi, chúng ta cùng nhau trở lại, ngày mai sẽ xuất phát, có được hay không?”

“… Được được!!” Tinh Nhi tự mình đánh giá một chút, rồi đồng ý! Hiện tại, hắn chỉ có thể trong ngực mặc niệm: cha a… Tinh Nhi sẽ trở về! Ngươi phải hảo hảo bảo trọng thân thể a…

── Hoàng cung ──

“Tinh Nhi!” Phong lần thứ hai bởi vì thấy Tinh Nhi trong mộng mà giật mình tỉnh giấc.

Thần vừa vặn mang bữa tối vào, “Phong… Ngươi tỉnh?” Y đi ra phía trước đặt đồ ăn xuống, rồi ngồi vào bên giường…

“Ngươi ngày hôm nay đã ngủ một ngày một đêm rồi, thế nào? Có muốn ăn chút gì đó hay không?” Thần đã nhận rõ được tình cảm của chính mình, đối Phong bây giờ có thể nói là rất cẩn thận, không bao giờ cố kị cái nhìn của người khác nữa, toàn tâm toàn ý chiếu cố lão bà của mình.

Tình hình của Phong bây giờ không ổn một chút nào, sự ra đi của Tinh Nhi đã cướp mất phân nửa sinh mệnh của hắn, nếu như không có Thần, hắn nhất định đã chết!!!”Thần, ta vừa mơ thấy Tinh Nhi… Hắn đang cười, cười đến rất hài lòng…”

“…” Thần nhẹ vén sợi tóc mai cho Phong, trong mắt chan chứa thâm tình, “Tinh Nhi chính là một hài tử thông minh khả ái, vô luận ở nơi nào hắn nhất định đều có thể sống rất tốt…”

“Thần, ta thật là một người cha kém cỏi …” Phong nhắm mắt lại, trong lời nói tràn ngập hối hận, “Mấy ngày này, ta vẫn nghĩ, nếu như ngày đó không có ly khai khỏi Tinh Nhi để đi xem lễ, có thể Tinh Nhi sẽ không …”

“Hư…” Thần ngăn lại cái miệng của hắn, “Không nên nghĩ nữa… Ngươi nếu như là một người cha kém cỏi, ta đây chẳng phải là cầm thú cũng không bằng sao? Ta không chỉ không hoàn thành trách nhiệm làm cha lấy một ngày, mà còn muốn thú người khác!”

Phong hướng Thần liếc mắt thâm tình, “Đó là bởi vì ngươi căn bản không biết hắn là nhi tử của ngươi a…”

“Thế nhưng…” Thần còn muốn tiếp tục an ủi Phong.

Lại bị Phong ngăn cản, “Thần, ba ba bọn họ đã muốn trở về… Đến lúc đó, chúng ta nói sao với bọn họ đây?”

“Ăn ngay nói thật!!” Nói tới chuyện này, Thần cũng có chút đau đầu, “Ta không muốn cùng ngươi xa nhau… Dù là ba ba cùng cha cản trở cũng không được! Nếu như bọn họ kiên trì không đồng ý… Như vậy, Phong, chúng ta đi thôi!!”

“Đi?” Phong nhắc lại, “Đi nơi nào?”

Thần nhìn hắn, nhãn thần chưa bao giờ kiên định như thế, “Chân trời góc biển… Chỉ cần có thể cùng ngươi ở một chỗ, đi nơi nào cũng được!!”

“Chân trời góc biển…” Phong mỉm cười, “Thần, kỳ thực ta rất sợ… Trước đây khi dự định sinh hạ Tinh Nhi cũng không có sợ hãi như vậy …”

“Sợ?”

“Cha cùng ba ba là người ta suốt đời tôn kính cùng sùng bái…” Phong cười khổ nói, “Ta rất hâm mộ tình cảm thâm hậu của hai người bọn họ… Bọn họ từ nhỏ đã rất thương yêu mấy người chúng ta, cho nên ta đã từng thề qua, quyết không để cho bọn họ thương tâm vì bất cứ chuyện gì… Thế nhưng… Ta thực sự rất bất hiếu a!!”

Thần cũng cười, y kề sát vào gương mặt Phong, “Ta biết… Phong cùng ta như nhau, cũng không muốn nhìn thấy bọn họ vì chúng ta mà thương tâm khổ sở, cho nên quyết định dù có chính mình nuôi nấng Tinh Nhi, cũng không nguyện cùng ta bên nhau…”

Có lẽ là từ nhỏ đã dưỡng thành thói quen, Phong rất thích cùng Thần tiếp xúc thân mật như vậy, “Có đôi khi, ta không khỏi tưởng tượng sau này nếu bọn họ biết chuyện của chúng ta … thì sẽ đối đãi cùng cư xử với chúng ta thế nào đây?”

“Phong tưởng tượng nhiều quá đấy!” Thần sờ sờ đầu của hắn, “Không nên sợ, tất cả đều do ta thay ngươi chống chọi, ta sẽ bảo vệ ngươi!”

Phong nghe thấy “Lời nói hùng hồn” của Thần bỗng nhiên cảm thấy buồn cười, “Thần… Nói đến bảo hộ, võ công của ngươi cao hơn ta sao?”

“…” Bị Phong đâm cho một nhát, Thần lộ vẻ xấu hổ! Có lẽ do thể chất, làm đệ đệ như Phong tại phương diện võ nghệ luôn luôn so với ca ca cao hơn, cho nên khi còn bé hai người lúc buồn chán sẽ bắt lấy đề tài này làm trọng tâm gây lộn…”Khụ khụ, bảo hộ không nhất định công phu phải hảo!”

“Nga? Phải?” Phong cố ý trêu đùa y.

“Đúng vậy!” Thần làm bộ uy nghi nói, “Ta là ca ca, ngươi là đệ đệ, lúc sinh ra đã định trước là ca ca phải bảo vệ đệ đệ rồi! Ngươi đã nghe qua ca ca nào bị đệ đệ bảo hộ qua chưa?”

“Đây là ngụy biện kiểu gì vậy?” Phong tiếp thu không nổi nữa.

“Sao tính là ngụy biện được? Được rồi… Còn có một lý do, đó chính là…” Thần nhoáng cái đã nhào tới trên người Phong, đem hắn đặt ở trên giường.

Phong bị dọa sợ, “Ngươi làm gì vậy?” Hắn không thở nổi nữa rồi!

“Cho ngươi lý do a… Ta so với ngươi nặng hơn a! Phong!” Thần trộm cười ôm lấy Phong hôn một ngụm, “Phong, ta thực sự rất thích ngươi… Chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ nhé, vô luận cực lạc hay địa ngục, ta sẽ vĩnh viễn làm bạn với ngươi!”

“…” Phong kinh ngạc nhìn Thần, đối diện với ánh nhìn nóng bỏng kia, hắn chỉ có thể thỏa hiệp! “Vĩnh viễn… Cùng nhau…”
Bình Luận (0)
Comment