Lâm Giang Tiên

Chương 25

Bầu không khí trong phòng rất trầm muộn, một cử động nhẹ cũng không có. Tuyền ngồi tại vị trí thượng vị, Tiểu Tứ cùng Hồng Lẫm theo mệnh lệnh của y ngồi ở hai bên, Phong cùng Thần y phục đã chỉnh tề đang sóng vai đứng cạnh nhau, hai tay chăm chú nắm chặt …

“Hai người các ngươi cũng ngồi xuống đi!” Tuyền uống một ngụm trà bình phục lại tình tự của chính mình.

“Ba ba… Chúng ta cứ như vậy…” Phong cúi thấp đầu có chút nói lắp, tựa như tiểu hài tử khi làm sai, “Đứng… đứng là tốt rồi!”

Tuyền nghe vậy, không nói gì mà đứng lên, đi tới trước mặt bọn họ, “Phong!”

“!” Thanh âm nhẹ nhàng thốt ra cũng đủ để Phong mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nếu là trước đây thì sao có bộ dáng này được, ba ba luôn luôn vô cùng thân thiết cùng sủng ái gọi hắn là “Tiểu Kẹo Đường”.

“Ngươi vừa cùng Thần làm cái gì?” Tuyền lời nói sắc bén mà hỏi thăm.

“Ta…” Hắn cái gì cũng nói không nên lời.

“…” Thần nhìn Phong một chút, siết chặt thêm bàn tay đang nắm lấy tay mình, ngẩng đầu lên không hề xấu hổ mà nói, “Ba ba, đúng như ngươi vừa thấy! Ta yêu thương Phong, cho nên …”

“Ngươi câm miệng!” Tuyền nặng nề mà đem chén trà dằn mạnh xuống bàn, “Ta không hỏi ngươi, ta hỏi chính là Phong! Phong, nói cho ta biết, các ngươi vừa làm cái gì?”

Phong cắn chặt răng, chống lại ánh nhìn của Tuyền, “Ba ba, câu trả lời của ta cùng Thần giống nhau!”

Thần nghe lời này, cười nhẹ rồi nói nhỏ bên tai Phong: “Phong… Chớ quên, chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ!!!”

“Ân!” Bí mật bấy lâu nay tạo thành áp lực lớn trong lòng vừa thoát ra khỏi miệng, Phong cả người nhẹ nhõm đi không ít.

Tuyền hai tay nắm chặt, đã thực sự tức giận, “Hảo, tốt! Hai người các ngươi … Thật tốt quá!”

“Ba ba! Ta cùng Phong …”

“Đừng gọi ta!” Tuyền đầu tiên lớn tiếng quát, nhưng ngừng lại một chút y lại trở nên thất kinh, “Nhất định là lầm lẫn … Đúng vậy, nhất định là như vậy! Trên đời nhiều người như vậy, sao có thể đi thích huynh đệ sinh đôi của mình? Sai lầm! Không có khả năng… Không có khả năng…” Tuyền đầu đầy mồ hôi cứ như vậy tự nói, ở trong phòng càng không ngừng đi qua đi lại!

“Ba ba, ngươi bình tĩnh một chút!” Hồng Lẫm tiến lên ngăn cản Tuyền, “Phong cùng Thần là thật tâm, Thần vì thế mới tình nguyện từ hôn, có thể thấy được…”

“Từ hôn? Được rồi!” Tuyền hình như hoàn toàn không nghe thấy Hồng Lẫm khuyên giải, liền chuyển hướng nắm lấy hai tay Phong, “Phong, ngươi đều không phải đã thành thân, có hài tử sao? Hài tử đâu? Nhanh cho ta xem nào… Ngươi yêu nhất chính là thê tử đã mất, không phải là Thần! Ngươi tỉnh tỉnh a! Không nên mắc thêm lỗi lầm nữa!”

Phong bị Tuyền kéo, lại nghe y đề cập đến Tinh Nhi, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ bi thương, “Hài tử… đã không còn… Hơn nữa… Hắn không phải là thê tử sinh ra …”

Thấy Tuyền trong vô thức thương tổn đến Phong, Thần ngẩng đầu ưỡn ngực che ở giữa hai người, một tay kéo Phong giấu ở phía sau, “Ba ba, ngươi không nên lại bức Phong nữa! Lẽ nào ngươi nhìn không ra, hắn rất khó khăn sao? Có chuyện gì cứ hỏi ta là được rồi! Ta cái này nói cho ngươi, Tinh Nhi đã không còn, hắn đều không phải là hài tử của Phong cùng nữ nhân khác! Hắn là nhi tử của chúng ta!”

Tuyền nghe Thần nói xong, an tĩnh hẳn!

“Ba ba?” Tiểu Tứ cũng xông tới, “Ngươi không sao chứ?”

“Tinh Nhi là nhi tử của các ngươi?” Tuyền lạnh lùng mà hỏi thăm.

“Vâng!” Song bào thai cùng trả lời.

“Ha ha ha ha…” Tuyền bỗng nhiên cất tiếng cười to, “Rõ ràng đều là hài tử của ta! Dĩ nhiên lại cùng nhau sinh nhi tử! Hai người các ngươi…” Tuyền đi lên thượng vị ngồi xuống, cực kỳ uy nghiêm đối với bọn họ nói, “Thân là hoàng tử, nhưng lại làm ra loại hành động bại hoại này! Các ngươi thực sự là muốn ta tức chết ta phải không?!”

“Ba ba…” Phong không muốn vì chính mình biện giải cái gì, chỉ hy vọng Tuyền có thể nguôi giận, “Ta biết, làm như thế là sai … Thế nhưng ta cũng không hối hận …”

“Ta cũng vậy!” Lúc này, tại nơi đây, Thần thế nhưng cười đến phi thường xán lạn, “Ba ba, chúng ta tùy ngươi xử trí, nhưng là chúng ta quyết không xa rời nhau!”

Tuyền buồn cười nhìn bọn họ, “Các ngươi hai người quyết không hối hận? Các ngươi có biết rõ hậu quả không? Cha các ngươi mà biết sẽ thương tâm đến mức nào? Các ngươi sẽ bị đuổi ra khỏi cung; thân nhân sẽ ly khai các ngươi; thế nhân sẽ phỉ nhổ các ngươi; thiên hạ rộng lớn sẽ không có chỗ cho các ngươi dung thân; các ngươi muốn cả đời sống trong lo lắng sao… Đây là hạnh phúc các ngươi muốn? Không nên nói giỡn nữa!”

“Cha…” Phong trong lòng có chút hối hận, thế nhưng…”Cho dù như vậy… Cho dù như vậy… Ta cũng muốn hòa Thần ở một chỗ!!!”

“Phong!” Thần ôm lấy hắn mừng rỡ không ngớt, bởi vì Phong lần này đã chọn y! “Ta cũng vậy… Chỉ cần cùng ngươi một chỗ… Vô luận thế nào… Ta đều có thể chịu được!”

Phong không nói gì quay lại ôm chặt lấy y, như là đang trao cho đối phương dũng khí…

“Ba ba ba!” Lúc này từ phía sau bức bình phòng truyền đến ba tiếng vỗ tay, sau đó chính là thanh âm của Phạm, “Tuyền, dừng ở đây! Không nên diễn nữa!”

“Cha?” Phong cùng Thần đang ôm nhau biểu tình kinh ngạc.

Từ khi Phạm đi ra, bầu không khí hiện trường trở nên rất… quỷ dị…

Tuyền vừa rồi rất nghiêm túc cùng khí phẫn, giờ lại cười cười đi xuống vị trí bên cạnh Phạm, cùng hắn đi tới trước mặt song bào thai, “Thế nào? Phạm, hành động của ta không sai chứ? Ngươi xem Tiểu Bơ cùng Tiểu Kẹo Đường đều bị ta hù xanh mặt!” Vừa nói vừa lấy tay chọc chọc khuôn mặt của hai đứa con.

Phạm quăng cho y một ánh mặt khinh thường, “Hảo, tốt, thật tốt quá! Vậy ngươi có đúng hay không dự định tiếp tục?”

“Ha hả… Không nha! Ta giả bộ không nổi nữa… Phạm minh bạch hai đứa nhóc này yêu sâu đậm đến mức nào chưa?” Tuyền cười làm lành nói.

“Ân!” Phạm cũng là vẻ mặt tiếu ý nhìn hai nhi tử, “Bọn họ so với ta tưởng tượng lợi hại hơn nhiều!”

“Ba ba… Cha… các ngươi… lẽ nào… vừa… diễn kịch?” Thần khóe miệng co quắp, sắc mặt biến thành màu đen.

“…” Hồng Lẫm cùng Tiểu Tứ cũng là vẻ mặt bất khả tư nghị.

Tuyền cười tủm tỉm đi tới trước mặt bốn nhi tử “bồi tội “, “Xin lỗi, bởi vì hai người chúng ta không biết Tiểu Bơ với Tiểu Kẹo Đường phát triển đến mức nào rồi, cho nên …”

“Cho nên ba ba ngươi để cha thấy được tiến trình tình cảm của bọn họ, mà đến diễn kịch cho chúng ta xem!!” Hồng Lẫm thực sự là bội phục bản tính “thê nô” của Tuyền a!

“Phân nửa phân nửa, ta chính là cũng rất muốn biết a! Tiểu Bánh Mật!” Tuyền cười cầu tài, “Bất quá cũng không có thể trách chúng ta, ai bảo các ngươi đều lừa gạt chúng ta? Tất cả mọi người biết, hai người chúng ta lại không biết… phải phạt!!!”

“Ai…” Hồng Lẫm một tiếng thở dài, “Ba ba, chuyện bình thường mà! Loại chuyện này nếu là ngươi, ngươi sẽ nói cho cha của mình biết sao?”

“…” Tuyền không nói gì, hình như… không có sai…

“Ba ba?” Phong vẫn ngốc lăng một chỗ, “Vừa rồi là gạt chúng ta sao?”

“Xin lỗi, Phong Nhi!” Phạm áy náy mỉm cười thay Tuyền trả lời hắn, “Chúng ta không phải cố ý… Phong Nhi!”

Phong nghe “không phải cố ý” bốn chữ, hai chân mềm nhũn, suýt nữa té ngã, may mà Thần cùng Phạm hỗ trợ mới miễn cưỡng chống đỡ!

Tuyền tức khắc xông lên hỏi: “Không có việc gì chứ? Tiểu Kẹo Đường?”

“Không có việc gì, ta chỉ là hoảng sợ! Thật tốt quá…” Phong an tâm nở nụ cười, “Ba ba cùng cha không có vứt bỏ chúng ta…”

“… đứa ngốc này!” Tuyền yêu thương xoa xoa đầu hắn, “Ta sao có khả năng từ bỏ chính nhi tử của mìn? Đúng không, Phạm?”

“Đúng vậy!” Phạm nâng hắn dậy, “Huống chi, các ngươi cũng không có việc gì!”

Tuyền nhìn nhi tử, liền nghĩ hình như thiếu gì đó, đột nhiên…”A! Phạm, hắn đâu?”

“Còn đang ở phía sau, không chịu đi ra…” Phạm chỉa chỉa bình phong, “Hình như không quen!”

“Không quen? Đừng lo, Tiểu Tứ khi còn bé bình thường đều mặc như thế, ta đi ôm hắn ra! Ta đã thấy thiếu gì đó, nguyên lai là hắn!” Tuyền bước đi hướng bình phong.

“Cha, là ai?” Bốn người hài tử vây lấy Phạm hỏi.

Phạm bí hiểm cười: “Các ngươi nói xem?
Bình Luận (0)
Comment