Lâm Giang Tiên

Chương 34

Tám người khiêng chiếc kiệu hoa lớn đặt giữa hoàng cung, mấy nghìn quân sĩ cùng lễ vật được chất đầy ở hậu cung, Tễ Vận Thục một thân hỉ phục rực rỡ như một đóa mẫu đơn nở rộ đang yên phận ngồi ngay ngắn trong kiệu, khăn voan đỏ để ở một bên, Vận Thục đang cùng người nhà nói lời cáo biệt …

“Vận Thục…” Si Ảnh lưu luyến nhìn ái nữ, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non mềm của nàng, không khỏi lệ trào khóe mắt, “Đến Thao Liễm rồi phải hảo hảo chiếu cố chính mình… nghe chưa…”

“Ân, cha… Con biết rồi, người đừng khóc nữa … Không phụ vương lại nói là con chọc giận làm người khóc!” Vận Thục bướng bỉnh làm mặt quỷ, chẳng nhìn ra có chút thương tâm mất mát nào.

“Không cần để ý đến y, nếu lão đầu thúi đó dám nói gì ta lập tức hưu lão … Ngô…” Si ảnh còn chưa nói xong đã bị Tễ Linh Nhạc ôm lấy.

Như là muốn an ủi Si Ảnh, Tễ Linh Nhạc một tay vì hắn lau nước mắt, một tay ôm lấy đầu hắn, ánh mắt hướng về Vận Thục, “Vận Thục… Vô luận ở nơi nào… Đều phải vui vẻ mà sống a!”

Vận Thục cười cười trả lời: “Đây là đương nhiên! Kỳ Viêm sao có thể cướp đi quyền được vui vẻ của con chứ.”

“Nha đầu!” Tễ Thấm Dao cầm một cây trâm nhẹ cài lên búi tóc của Vận Thục, “Tặng cho ngươi, rất đắt tiền… Đừng làm mất đó!” Thấm Dao rất khó khắn mới chi ra chút bạc của mình, y không biết cách biểu lộ tình cảm làm sao, chỉ có thể làm thế này để muội muội hiểu được tâm ý của mình.

“…” Vận Thục có chút kinh ngạc sờ sờ cây trâm, sau đó cười nhẹ, “Ha hả… Đây là lần đầu tiên Thấm Dao ngươi tặng muội muội ta đồ vật này nọ nha! Ta có đúng hay không nên cảm tạ a? Ca ca?”

“Nha đầu, ít huyên thuyên đi!” Thấm Dao nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nàng.

“Vận Thục tỷ tỷ…” Tiểu Tứ đưa lên một con châu chấu do chính mình tết thành, “Cho tỷ!”

“Tiểu Tứ!” Vận Thục nhận lấy, biểu tình càng kích động, “Oa… Ta hảo cảm động! Đến đây, để tỷ tỷ ôm một cái nào!”

Nói là nói thế nhưng Tiểu Tứ cũng không còn là cục cưng thấp bé tròn tròn như trước, hắn hiện tại cao hơn Vận Thục cũng vài thước rồi. Tuy vậy Tiểu Tứ cũng nghe lời tiến lại đặt đầu lên đôi vai mảnh khảnh của Vận Thục …

Diệu Ngạn đứng bên cạnh nhìn sang vị dấm chua nồng nặc cả, thế nhưng cũng không tiến lại ngăn cản, “Man nữ chính là man nữ, có lập gia đình rồi cũng thế thôi!”

“Diệu Ngạn a… Ngươi không nói không ai nói ngươi câm đâu!” Vận Thục buông Tiểu Tứ ra, y như trước cũng Diệu Ngạn khắc khẩu, “Ngươi sau này phải hảo hảo đối đãi với Tiểu Tứ của ta, nếu không Thao Liễm vương hậu này nhất định không tha cho ngươi!”

“Ha hả… Không có khả năng nha!” Diệu Ngạn khịt mũi giễu cợt, “Chính ngươi mới cần thay ta quản tên Thao Liễm vương kia tốt một chút!”

Vừa dứt lời, Vận Thục liền tự tin cười vang, dùng khẩu khí đanh đá của một tiểu cô nương của bốn năm trước trả lời: “Đương nhiên! Dám đối xử với bản công chúa như thế, ta nhất định phải cho hắn “muốn sống không được, muốn chết không xong”!”

“Hô…” Một trận gió lạnh thổi qua, mọi người đứng đây không khỏi vì vị Thao Liễm vương đang ở cách xa vạn dặm ngoài kia mà thương cảm. Kỳ Viêm thật đáng thương a, coi trọng Vận Thục có lẽ chính là sai lầm lớn nhất của đời hắn!

Bên cạnh kiệu hoa còn một chiếc kiệu nhỏ hơn, ngồi bên trong chính là…

“Cha, ba ba…” Phong ngồi trong một cỗ kiệu khác nhẹ hỏi, “Thần hắn…”

“Cũng chưa thể tỉnh lại nhanh vậy… chuyện của Thần, Phong nhi không cần lo lắng!” Phạm khuyên, “Bất quá ngươi đối với hắn như vậy … Có sao không?”

Phong lắc đầu, tranh thủ những giây phút cuối cùng này căn dặn: “Ta nhất định phải làm như thế, cha… sau khi Thần tỉnh lại chắc chắn sẽ rất buồn phiền, đến lúc đó nhờ hai người chiếu cố hắn… Nghìn vạn lần đừng cho hắn tới tìm ta a!”

“Ngươi yên tâm, chúng ta nhất định không để Tiểu Bơ làm như thế… Tiểu Kẹo Đường, ngươi cũn phải hảo hảo bảo hộ chính mình!” Tuyền ôm vai nhi tử.

“Cha…” Tinh Nhi trong trang phục nữ nhi nhẹ trèo lên đùi Phong, “Ôm một cái, phải nhanh trở về a… Tinh Nhi sẽ chờ người!”

“Ân!” Phong ôn nhu nhéo nhéo cánh tay nhỏ bé của Tinh Phi rồi thơm nhẹ lên mặt nhóc một cái, “Tinh Nhi phải nghe lời, cho nhị phụ thân tỉnh lại nhớ an ủi hắn nha …”

“Tinh Nhi sẽ làm thế!” Tiểu gia khỏa tự tin ưỡn ngực.

“…” Vận Thục thâm ý liếc nhìn Phong, sau đó quay lại nói với mọi người, “Thời gian khởi hành sắp tới rồi… Cha, phụ vương, bệ hạ, thúc thúc!” Nói rồi nàng nhẹ nhàng quỳ xuống.

“Vận Thục? Con đang làm gì?” Si Ảnh định chạy lại đỡ nàng dậy.

Vận Thục cung kính nhìn bọn họ nghiêm túc nói: “Mọi người từ nhỏ đã luôn yêu thương Vận Thục, ân này đức này không thể đền đáp! Ngày hôm nay phải rời xa quê hương rồi, xin nhận của Vận Thục một bái!” Nói rồi, Vận Thục nặng nề dập đầu …

Kiền Hi mùa thu năm thứ hai mươi tư, công chúa duy nhất của Kỳ Nghệ, Nhạc Vương gia chi nữ Tễ Vận Thục được gả cho Thao Liễm vương Kỳ Viêm. Hoàng đế Kỳ Nghệ vì nàng chuẩn bị thật nhiều của hồi môn, còn ban cho trăm vạn lượng vàng ròng, ra lệnh toàn bộ quan binh tướng lĩnh tại kinh thành đi đưa tiễn một đoạn. Sang Thao Liễm còn có Tam hoàng tử của Kỳ Nghệ Tễ Tường Phong, mặc dù Tam hoàng tử thân phận đặc thù nhưng đang là tội nhân trong nước, vì thế hoàng đế đã chuẩn bị riêng cho hắn một cỗ kiệu khác, còn phái đại nội cao thủ canh giữ bên ngoài …

Một đoàn người oai nghiêm từ trong kinh thành đi ra thu hút không ít bách tính vây xem, rất nhiều người chạy theo kiệu của Tam hoàng tử, chỉ trỏ nói rằng đây chính là vị hoàng tử “hồ ly tinh” trong truyền thuyết. Hàn cưỡi ngựa đi phía trước biểu tình vô cùng thỏa mãn khi thấy phản ứng của dân chúng … Vương hậu đã tới tay, Tễ Tường Phong cũng có được, mục đích của Kỳ Viêm lần này đều đã đạt được rồi!

── đỉnh núi vùng ngoại ô ──

Cũng Ưu không có tiễn Hàn mà từ sớm đã chạy đến vùng núi này, ở chỗ này nhất định có thể thấy đoàn người đi qua, Cũng Ưu chỉ chờ mỗi điều này! Nhưng hắn thật không ngờ…

“Ngươi quả nhiên ở chỗ này!” Tiểu Tứ cùng Thấm Dao cưỡi ngữa chạy tới.

“Các ngươi?” Cũng Ưu kinh ngạc, nhưng hắn rất nhanh hiểu ra  …”Không cần khẩn trương, các ngươi ngay cả công chúa cũng gả đi rồi… Ta sẽ không chạy trốn đâu!”

“Không ai lo ngươi chạy trốn cả!” Tiểu Tứ đi đến bên cạnh hắn nhìn xuống phía dưới chân núi, “Chúng ta chỉ đến tiễn Vận Thục tỷ tỷ…”

“Ngươi suy nghĩ quá nhiều rồi!” Thấm Dao vỗ vỗ đầu Cũng Ưu.

Có phải Cũng Ưu tưởng tượng không? Hắn thấy cánh tay vừa rồi của Thấm Dao chứa sự ấm áp cùng nhu hòa vô hạn làm hắn dần thả lỏng tâm tình…”Muội muội của ngươi nàng… là tự nguyện gả cho nhị ca sao?”

“Đúng vậy… Nha đầu đã trưởng thành rồi …” Thấm Dao nhìn về phía chân núi cảm thán, “Nàng hiểu rõ trách nhiệm cùng nghĩa vụ của mình… Sinh trưởng trong gia đình để vương chính là thân bất do kỷ a!”

“Thân bất do kỷ…” Cũng Ưu nhắc đi nhắc lại bốn chữ này, “Nàng đã gả cho nhị ca rồi… Ta ở lại Kỳ Nghệ làm gì đây…” ánh mắt mê man nhìn cảnh sắc bốn bên.

“Làm chính mình a!” Tiểu Tứ không hề nhìn hắn, nhưng câu trả lời rất nghiêm túc, “Làm chuyện mình thích, như vậy mới không nghĩ đến chuyện không vui!”

“Chính mình thích …” Như nhìn thấy ánh mặt trời từ trong sướng mù, khuôn mặt Cũng Ưu lộ ra nét vui mừng hiếm gặp, “Tễ Thấm Dao, ta quyết định rồi! Ta muốn học y thuật.”

Thấm Dao khóe miệng khẽ nhếch, “Y thuật? Ngươi hứng thú với thứ này?”

“Đúng vậy!” Cũng Ưu lộ ra dáng tươi cười, “Từ nhỏ ta đã nghĩ Nếu như ta không phải hoàng tử sẽ đi làm thầy thuốc! Hôm nay nhị ca đả đẩy ta sang đây, ta đã có cơ hội để làm chuyện ta vẫn muốn rồi!”

” Suy nghĩ rất đúng nha!” Thấm Dao ngồi xuống tại chỗ, “Chờ ngươi trở thành thầy thuốc rồi có thể thi vào làm ngự y!”

“Ngự y… Nếu như ta thành công vậy ngươi…” sẽ tuân thủ lời hứa chứ?

“Nếu như ngươi thành công, chuyện gì ta cũng sẽ đáp ứng ngươi!” Tễ Thấm Dao cùng hắn ra thệ ước.

“Hảo! Một lời đã định!”

Tiểu Tứ từ đầu tới cuối không để ý đến hai người bọn họ, thế nhưng lời vừa nói xong bỗng Tiểu Tứ nhãn tình sáng lên, “Bọn họ tới rồi!”

“Đâu?” Thấm Dao và Cũng Ưu cùng tiến lên đến nhìn…

“Vận Thục tỷ tỷ!” Tiểu Tứ nhìn theo hướng kiệu đi hét lên, “Tái kiến! Cảm tạ ngươi từ trước tới giờ luôn chiếu cố ta!”

Cũng Ưu chưa từng thấy qua Tiểu Tứ như vậy, nhưng cũng hiểu được suy nghĩ của hắn, thế nên…”Hàn!” Cũng Ưu cũng dồn khí lực hét lên, “Nhị ca, Thao Liễm, tái kiến!!!!”

Thấm Dao cái gì cũng không nói, chỉ yên lặng nhìn theo… Vận Thục, tái kiến … Ca ca chúc ngươi vĩnh viễn hạnh phúc…
Bình Luận (0)
Comment