“Bằng hữu mới?” Phong đã trở lại trong cung và đang cùng nhi tử ngồi ở trong bồn tắm, lắng nghe “Kỳ ngộ” (
cuộc gặp gỡ bất ngờ) buổi chiều ngày hôm nay của Tinh Nhi, “Tinh Nhi, hắn là ai?”
“Hắn không phải người Kỳ Nghệ, hắn là người Thao Liễm!” Tinh Nhi chụp lấy một bong bong nước thật lớn, “Đang ngụ ở Thần Chi cung!”
“Thần Chi cung?” Nếu như hắn không có nhớ lầm, nơi này trụ chính là…”Thao Liễm tam hoàng tử, Cũng Ưu?”
“Đúng vậy!! Đúng vậy!!” Tinh Nhi nghe được tên hưng phấn mà bằng lòng nói, “Cha ngươi cũng biết a? Cũng Ưu ca ca thực sự tốt nga, hắn mỗi buổi chiều đều cùng ta nói về những giai thoại ít người biết đến ở Thao Liễm, hắn cũng mời ta thường xuyên đến chỗ hắn chơi!”
Thao Liễm tam hoàng tử Cũng Ưu, bốn năm trước bị Thao Liễm vương đưa tới Kỳ Nghệ để học tập phong tục văn hóa. Trên danh nghĩa là như vậy, ai trong ngực đều không rõ ràng, hắn chính là Thao Liễm dùng để trấn an Kỳ Nghệ mà đưa tới làm con tin…
Phong tự đánh giá, “Tinh Nhi thích hắn sao?”
“Thích!” Tinh Nhi đem cái đại dục dũng này biến thành hồ bơi, ở bên trong thỏa sức bơi lội, “Đúng rồi, hắn còn rất sùng bái cha! Nói là muốn cùng ngươi đi săn thú…”
“Sùng bái ta? Vì sao?”
Tinh Nhi bơi tới bên cạnh Phong, “Không rõ lắm, hình như nguyên nhân cùng tiểu bạch thỏ có liên quan!”
Phong cầm lấy khăn chà lưng cho nhi tử, “Tiểu bạch thỏ? Thì ra là thế…” Điều này hắn có thể lý giải, “Như vậy ngươi trả lời hắn thế nào?”
“Ta cũng chưa có đáp ứng gì!” Tinh Nhi xoay người, “Ta nói tới hỏi ý kiến cha!”
“Tiểu tinh quái! A…” Có một nhi tử tinh quái như thế thật đúng là đáng sợ, “Đi thôi!”
“A?”
“Săn thú a! Tinh Nhi không muốn sao?” Phong điểm điểm vào đầu Tinh Nhi.
“Vậy cha đáp ứng rồi?” Tinh Nhi trên mặt tràn ngập vui sướng.
Phong nở nụ cười, “Đúng vậy, gọi Cũng Ưu cùng mọi người, vài ngày nữa đi săn thú!”
“Nga da!(oh yeah!) Săn thú săn thú!! Cha thật tốt!” Tinh Nhi khé rướn người, chu miệng hôn lên mặt Phong.
“Được rồi, tiểu tử, cẩn thận không lại cảm lạnh! Mau tới đây” Phong muốn kéo hắn qua.
Nhưng Tinh Nhi nhanh nhẹn né qua bên trái, “Hắc hắc, cha võ công cao như vậy, tới bắt ta nha!!”
“Tiểu tử ngươi…” Hai người lại ở trong bồn tắm chơi đùa …
── Thần Chi Cung ──
Cũng Ưu đang ngồi ở trước bàn dưới đèn, mở thư của Kỳ Viêm mà mật thám vừa đưa cho … Kỳ Viêm trong thư muốn hắn trước khi Tuyền cùng Phạm hồi cung phải tìm cho ra “Nhược điểm” của Tễ Tường Phong, rồi dùng bồ câu đưa tin lại cho hắn. Đọc xong, Cũng Ưu lập tức đe, thư phóng tới ánh nến đốt đi.
“Nhược điểm” của Tễ Tường Phong? Ngay lập tức trong đầu Cũng Ưu một khuôn mặt búp bê non nớt hiện lên…
Buổi chiều ngày hôm nay Cũng Ưu một mình ngồi ở bậc thang ngoài điện, hai bên trái phải bày ra một ít điểm tâm, thưởng thức hoa anh đào trong viện, đột nhiên một thân ảnh nho nhỏ xông giữa ngàn hoa kia. “Oa… Trong hoàng cung nguyên lai còn có hoa anh đào, thật xinh đẹp!” Tiểu oa nhi đứng dưới một gốc cây cây anh đào lớn nhất, ngửa đầu cảm khái. “…” Cũng Ưu không có lên tiếng, đối với hắn xem ra, tiểu oa nhi này xông vào, không những không có phá hư mỹ cảm, trái lại là cho sắc hoa thêm rạng rỡ không ít, vì thế không hô to gọi nhỏ dọa hắn chạy mất. Tiểu oa nhi nhìn một hồi, bắt đầu quan sát bốn phía, “A, đại ca ca, ngươi đang ngắm hoa sao?” Hắn cuối cùng cũng chú ý tới sự tồn tại của Cũng Ưu. Cũng Ưu gật đầu, như cũ không nói gì. Tiểu oa nhi không sợ người lạ chút nào, ngồi xuống bên cạnh Cũng Ưu, “Đại ca ca, ngươi cũng là người trong cung sao? Ta sao chưa có gặp qua ngươi?” Sẽ không phải là “Kim ốc tàng kiều” (ái thiếp) của vị thúc thúc nào chứ? “Phải a!” Cũng Ưu với tay lấy một khối điểm tâm, “Ngươi là hài tử của ai?” “Ta là Tễ Tinh duy, cha ta là Tễ Tường Phong! Đại ca ca có thể gọi ta là Tinh Nhi!” Tinh Nhi vươn ra bàn tay nhỏ bé, muốn bắt tay. Cũng Ưu thấy động tác của hắn, buồn cười vươn tay, “Ta là Cũng Ưu! Là người Thao Liễm! Ở tạm tại Kỳ Nghệ để học tập!” “Thao Liễm?” Tinh Nhi hiếu kỳ nhìn hắn, “Thao Liễm ở nơi nào? Cách Kỳ Nghệ rất xa sao?” “Rất xa a…” Cũng Ưu lộ ra một tia cười khổ, “Được rồi, ngươi vừa nói cha ngươi là Tễ Tường Phong?” “Đúng vậy!” Tinh Nhi nhìn vào chỗ điểm tâm, “Cái này có thể ăn không? Ta đói bụng!” Cũng Ưu thấy tiểu gia khỏa thẳng thắn như vậy, nhất thời chẳng biết nên làm thế nào cho phải… “Cũng Ưu ca ca, ngươi có hay không nghe ta nói?” Sao lại ngốc đi rồi?? “A? Nga, có thể… Cứ ăn đi!” Cũng Ưu đem điểm tâm đặt ở trước mặt Tinh Nhi. “Ha hả, Cũng Ưu ca ca thực sự là người tốt!” Tinh Nhi không khách khí cầm lấy điểm tâm nhét vào cái miệng nhỏ nhắn, “Ngươi nói cha ta xảy ra chuyện gì?” Cũng Ưu nhìn Tinh Nhi, hắn mới chỉ thấy qua người ca ca song sinh Tễ Vũ Thần, nên chỉ có thể dùng y làm tiêu chuẩn so sánh một chút, quả nhiên rất giống a! “Cha ngươi rất lợi hại a! Ta rất muốn trông thấy hắn, cùng hắn đi săn thú!” “Săn thú?” Tinh Nhi ngừng động tác trên tay, “Rất thú vị sao?” “Thú vị a!” Nói đến cái này, Cũng Ưu hưng phấn lên không ít, nói xong mi phi sắc vũ (mặt mày hớn hở), “Ta từ nhỏ đã theo nhị ca đi săn thú, đua ngựa, săn được con mồi nào thì cùng nhau hưởng dụng … Thực sự là một loại cảm giác tuyệt vời nói không nên lời!” Tinh Nhi nhìn biểu tình say mê của Cũng Ưu, tâm cũng bắt đầu hướng tới cái loại tư vị này, “Ân… Ta sẽ trở lại hỏi qua cha ta một chút, vậy Cũng Ưu ca ca ngươi có thể hay không kể cho ta nghe vài giai thoại của Thao Liễm a? Ta rất có hứng thú nga!” “Có thể a! Thao Liễm a…” Cũng Ưu cùng với hài tử chính mình mới gặp qua một lần, bắt đầu thao thao kể chuyện …“Nhược điểm sao…” Cũng Ưu thì thào tự nói, “Nhị ca… Ngươi lại dự định làm cái gì?”
Chú thích: Đoạn chữ nghiêng là trong ký ức nhé mọi người.