Làm Hoàng Đế Khó Lắm

Chương 36


*Đế vị (帝位) với địa vị (地位) phát âm giống nhau (di wei)
Quan gõ chữ: Dờ đại nhân
Ngày hôm sau, Hạ Tử Dụ không lên triều.
Trong hoàng cung dấy lên tin đồn, tối hôm qua bệ hạ bị cảm lạnh, hiện giờ đang sốt rất cao.
- --
Trong tẩm cung, Hạ Tử Dụ đang quấn chăn quanh người rồi nằm co ro trên giường, gương mặt nóng bừng đỏ ửng lên.

Tối hôm qua y ngâm mình ở hồ nước nóng rất lâu mới đi ra, lúc đi ra ngoài thì đã cảm thấy hơi mệt nhưng vẫn cố chịu đựng không nói.
Thông thường, chỉ cần Hạ Tử Dụ không đuổi người thì bên trong tẩm điện sẽ có hoạn quan đứng canh.

Cho đến tận giờ Sửu, hoạn quan nhỏ nghe thấy tiếng kêu khe khẽ bên trong màn giường, hắn cả gan vén lên xem thì phát hiện ra Hạ Tử Dụ đang sốt cao, thế là vội vàng mời ngự y đến khám.
Hạ Tử Dụ đang mê man thì nghe thấy tiếng gọi của Vương tổng quản.

Sau khi biết mình đang bị sốt, y dặn dò lấy mực bút đến để phác thảo phương án cứu trợ cho nạn dân bên ngoài thành, sau đó bảo Sở Phi mang đi đóng dấu sau khi cửa hoàng cung được mở.
Cho đến khi trời sáng, ngự y sắc thuốc xong, Vương tổng quản bưng lên đút cho Hạ Tử Dụ uống.

Y uống xong thì tiếp tục ngủ.
Vương tổng quản vội vàng sai người ra cửa hoàng cung báo cho các vị đại nhân rằng hôm nay không cần lên triều.
Đương nhiên tin tức này cũng đã truyền đến Nhiếp chính vương phủ.
Hạ Tử Dụ ngủ mê man, giống như cơn sốt cao này đã khiến cho xương cốt toàn thân y trở nên mềm oặt vô cùng khó chịu.

Y chỉ có thể nằm co ro và hé môi phát ra những tiếng rên rỉ.
Hoàng đế nhỏ sốt ruột bay tới bay lui ở bên cạnh.

Hắn không theo Hạ Tử Dụ xuất cung, nay nhìn thấy y trở về với dáng vẻ chật vật, hai bên đầu gối tím bầm.

Tư thế gì mới có thể tạo nên vết thương như thế này, đại khái hoàng đế nhỏ cũng hiểu sơ qua mọi chuyện.
"Tần Kiến Tự đúng là tên súc sinh."

Hạ Tử Dụ nghe thấy cái tên này thì rụt người lại, hàng mi khẽ run, tay nắm chặt lấy tấm chăn.
Lúc Tần Kiến Tự đi vào thì vừa lúc chứng kiến cảnh tượng này.
"Vương gia..." Vương tổng quản vội vàng đứng chắn trước giường, ông sợ Tần Kiến Tự lại làm bệ hạ bị thương, "Bệ hạ đang bị ốm rất nặng, lão nô sợ vương gia bị lây bệnh..."
"Biến đi."
"Vương gia, nhưng bệ hạ thật sự không chịu nổi hành hạ nữa..." Vương tổng quản run lẩy bẩy, kiên quyết ôm cây phất trần không chịu đi.

Phía sau ông chợt vang lên tiếng khóc ngắt quãng, Tần Kiến Tự tiến lại gần, ám vệ theo sau lập tức giữ lấy Vương tổng quản.
Tần Kiến Tự tự ý vén màn giường lên, đột nhiên cúi người xuống để quan sát.
"Vương gia, vương gia đợi đã...."
Màn giường bị vén lên, nhiệt độ tỏa ra bên ngoài, để lộ người đang mặc bộ quần áo ngủ màu trắng như tuyết và nằm trên đệm chăn gấm.

Mái tóc dài của y xõa ra gối, cả khuôn mặt đều đỏ bừng.
Vốn dĩ ngự y định dùng khăn ướt thấm rượu trắng để lau người cho Hạ Tử Dụ nên mới kéo màn giường ra, không ngờ Tần Kiến Tự lại đến vào đúng lúc này.
Hạ Tử Dụ cảm thấy lạnh nên quấn chăn toàn thân, Tần Kiến Tự kéo chăn ra, y giãy giụa giữ chặt lấy tấm chăn.
Bên dưới lớp quần áo ngủ, cổ áo mở rộng để lộ những dấu vết hôn cắn nông sâu chồng chất lên nhau.

Nhìn tiếp xuống phía dưới, có hai nơi bị sưng đỏ lên do nhéo quá mạnh.

Lúc này y đang sốt mê man không còn ý thức, cộng thêm nhiệt độ cơ thể nóng hừng hực, khác hoàn toàn với dáng vẻ quật cường ngày hôm qua.
Dường như y đang cảm thấy cực kỳ khó chịu, ngay cả trong giấc ngủ cũng cắn răng chịu đựng.
Hạ Tử Dụ cảm nhận được có một bàn tay đang áp lên má mình, y khẽ cất tiếng rên rỉ trong vô thức.
"Đau."
Tần Kiến Tự rút tay về, không biết vì sao mà hắn càng thấy giận dữ hơn khi nhìn thấy cảnh tượng này.

Hắn hỏi Vương tổng quản một cách lạnh lùng, "Bệ hạ đã uống thuốc chưa?"
"Uống, uống rồi ạ."
"Có giảm sốt không?"
Vương tổng quản ấp úng cúi đầu xuống.


Tỳ nữ bưng nước đã trở lại, nhìn thấy Tần Kiến Tự nhìn vội vã quỳ xuống hành lễ.

Ngay lập tức, bầu khí trong tẩm điện lặng ngắt như tờ, còn bệ hạ thì cứ như sắp chết vì sốt cao.
"Lui xuống hết đi."
"Vương gia, bây giờ điều bệ hạ cần nhất là trị liệu, không thể để bệ hạ ở một mình được."
E rằng Hạ Tử Dụ cũng chẳng muốn người khác nhìn thấy những dấu vết trên người mình, Tần Kiến Tự nhìn chằm chằm vào y rồi phẩy tay đuổi người, "Bản vương sẽ tự làm."
Mùi thuốc dần lan tỏa ra khắp phòng.
Mọi người không dám cãi lời, cuối cùng nối gót nhau lui xuống hết.
Bàn tay rắn rỏi của Tần Kiến Tự nhúng vào trong nước, sau đó lại áp lên mặt Hạ Tử Dụ, y lạnh đến mức co người lại.

Vạt áo bị mở ra, Tần Kiến Tự nhìn thấy cơ thể y thì nhíu mày.

Tối hôm qua chính hắn cũng không ngờ sẽ nghiêm trọng đến thế, hắn chỉ muốn dạy cho Hạ Tử Dụ một bài học mà thôi.
Hạ Tử Dụ nằm co ro, trên mông còn có một vết răng, thực tế thì trên cơ thể trắng trẻo của y đầy những dấu vết giống như vậy.

Tần Kiến Tự ôm lấy y từ phía sau, lau người bằng khăn nhúng nước để hạ sốt.
Nếu biết trước thành ra thế này, hắn đã rửa sạch cho y rồi mới thả y đi.
Trong cơn mơ màng, Hạ Tử Dụ chợt tỉnh giấc, cố gắng mở mắt ra.
"Vương Hiếu Kế..."
"Là bản vương."
".....! Tần Kiến Tự?" Hạ Tử Dụ bỗng dưng quay đầu lại, khi nhìn thấy đôi mắt quen thuộc ấy, y mới phát hiện ra mình đang nằm trong lòng Tần Kiến Tự.

Vẻ mặt của y trở nên lạnh lẽo ngay lập tức, "Ngài đến đây làm gì?"
"Hầu hạ cho bệ hạ." Tần Kiến Tự nâng một chân của y lên để lau rửa.
Hạ Tử Dụ ngẩng đầu lên đầy đau đớn, bị ép phải tựa vào vai người phía sau, "Hừ."
"Bệ hạ vẫn còn giận."
"Cả Tử Cấm Thành có đến trăm ngàn nô tài, trên dưới hoàng cung càng không thiếu nhân thủ...!Trẫm đâu có diễm phúc được Nhiếp chính vương tự tay hầu hạ," Hạ Tử Dụ cử động cơ thể nhưng không còn chút sức lực nào, giọng nói của y cũng khàn đặc, khi mở miệng lên tiếng sẽ phả ra hơi thở nóng hừng hực, "Cút khỏi tẩm cung của trẫm."

Người trong lòng đang tỏa ra nhiệt độ nóng hầm hập, ôm lấy y cứ như ôm lấy một vũng nước mềm nhũn, thế những những lời y nói ra lại như mọc đầy gai nhọn.
Hạ Tử Dụ vừa nói xong thì Tần Kiến Tự nheo mắt lại, sau đó hắn hôn lên đôi môi thở ra hơi nóng ấy một cách kịch liệt, như thể đang đe dọa.
Hắn nghĩ rằng nếu chặn hai cánh môi ấy lại thì y không thể nói ra những lời ngông cuồng như vậy nữa.
Hạ Tử Dụ nâng tay lên, đánh vào mặt hắn một cách dứt khoát, "Cút ra ngoài."
Phát đánh ấy cũng chẳng xi nhê chút nào, thế nhưng Tần Kiến Tự đã nhẫn nhịn đến giới hạn, hắn đột nhiên đè y xuống.

Hơi nóng dần tỏa ra, Hạ Tử Dụ nhắm mắt phát ra tiếng kêu khe khẽ, hiển nhiên là bây giờ y không còn sức lực, chỉ có thể quay đầu đi rồi thở dốc nặng nề.
"Bây giờ là lúc nào rồi mà bệ hạ còn giận lẫy?"
"Trẫm không muốn nhìn thấy mặt ngài."
Cuối cùng, Tần Kiến Tự lấy chiếc dây áo ở bên cạnh để buộc lên mắt y, hắn ném khăn vào trong chậu nước ấm khiến cho vài giọt nước bắn lên.

Tần Kiến Tự chống tay ngồi dậy, giặt chiếc khăn với vẻ mặt nặng nề, sau đó đổ rượu trắng lên để lau người cho Hạ Tử Dụ.
Như vậy thì đúng là không nhìn thấy mặt Tần Kiến Tự nữa rồi.

Hạ Tử Dụ bị bịt mắt, khóe miệng giật khẽ, "Hoàng thúc thông minh thật đấy."
Vẻ mặt của Tần Kiến Tự cứ hằm hằm như sắp ăn thịt người, thế nhưng động tác tay lại vô cùng tỉ mỉ.

Khi lau đến dưới người, tay của hắn khựng lại một chút, sau đó giả vờ thong thả vứt khăn vào chậu.
"Chỗ đó của bệ hạ cần được bôi thuốc."
"Cảm ơn Nhiếp chính vương đã nhắc nhở," Hạ Tử Dụ nhếch miệng mỉa mai, "Trẫm đã biết việc ấy từ hôm qua rồi."
Cuối cùng Tần Kiến Tự vẫn móc bình thuốc trong tay áo ra, dùng hai ngón tay lấy thuốc rồi lật người Hạ Tử Dụ lại để bôi thuốc cho y.

Hạ Tử Dụ nhắm chặt hai mắt, nhẫn nhịn chịu đựng từng cơn đau.
- --
Cho tới tận giờ Thìn, cơn sốt của Hạ Tử Dụ mới có dấu hiệu thuyên giảm.
Y uống một bát cháo nóng rồi nằm về giường, Tần Kiến Tự đẩy y nằm vào bên trong, chính hắn cũng nằm xuống ở bên ngoài.

Hạ Tử Dụ thấy thế thì tự giác lấy dây cột tóc che lên mắt, nhích người cách xa Tần Kiến Tự, trở mình quay lưng với hắn rồi nhắm mắt nghỉ ngơi.
Có một bàn tay áp lên trán y rồi giữ yên một lát.
Không lâu sau, Tần Kiến Tự hờ hững rút tay về, hắn vẫn nằm bên cạnh giường.
"Bao giờ thì hoàng thúc quay về?" Giọng nói khàn đặc vang lên.


Hạ Tử Dụ không biết Tần Kiến Tự đến đây để tỏ ra ân cần làm gì, sau khi cơn giận qua đi, y bắt đầu thấy tủi thân.
"Thần đâu có quấy rầy bệ hạ."
"Hoàng thúc không biết đấy thôi, khi ruồi bâu vào bàn cơm, tuy nó không làm gì cả nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy không vui.

Như vậy chính là quấy rầy rồi đấy."
Phía sau y bỗng trở nên tĩnh lặng.

Hạ Tử Dụ bĩu môi, thầm nhủ chắc là Tần Kiến Tự tức quá nên về rồi, thế nhưng sau đó lại có một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước rơi xuống môi y.

Dường như thấy chưa đủ, hắn tiếp tục cắn lên môi Hạ Tử Dụ, hơi thở nóng ướt phả ra theo lời nói.
"Nếu đã vậy, thần đành phải làm cho bệ hạ không vui thêm một chút nữa."
"......"
Dây cột tóc che mắt bị cởi ra, Tần Kiến Tự vẫn tiếp tục hôn.

Tuy rằng chỉ là hôn, nhưng ngón tay hắn nắm lấy cằm Hạ Tử Dụ rồi liếm cắn một cách hung dữ, nhiệt độ dần tăng lên.

Hắn còn mặt dày nói rằng muốn bôi thuốc cho vết thương trên ngực của Hạ Tử Dụ.
Tay hắn luồn vào trong vạt áo y, ngón tay khẽ gảy một cái để kích thích.

Động tác rất nhẹ nhàng, dường như là muốn Hạ Tử Dụ cảm thấy yên tâm.
Hạ Tử Dụ bắt đầu nhớ lại tối hôm qua, càng cảm thấy uất ức hơn.

Thế là y không nhẫn nhịn nổi nữa, nhân lúc Tần Kiến Tự không để ý, y vận tất cả sức lực còn lại của mình để đá bay hắn ra khỏi giường mình.
- --
"Bịch!"
- --
Dường như trong một khoảnh khắc, y nhìn thấy nét mặt của người ngã dưới đất ấy tràn đầy sự hoang mang.
Hạ Tử Dụ cũng hoảng hốt, thế mà lại thành công thật.
Sau đó Tần Kiến Tự chống tay ngồi dậy, hắn và Hạ Tử Dụ bốn mắt nhìn nhau.

Y nhìn thấy sắc mặt của Tần Kiến Tự dần dần tối sầm lại.
"Sở Phi!" Hạ Tử Dụ kéo chăn lên rồi vội vàng gọi to, "Đưa Nhiếp chính vương đến Quân Cơ Các để xử lý công việc!".

Bình Luận (0)
Comment