Làm Hư

Chương 26

Kỷ Xuyên không đi phòng ngủ của Hạ Hoài Chương để lấy thẻ, cũng không xuống lầu ăn cơm tối, cậu vẫn luôn nằm ở trên giường, lúc mở mắt thì thấy Hạ Hoài Chương ngồi ở bên giường hút thuốc, trong căn phòng mờ tối không mở đèn, một điểm màu đỏ tươi của ánh lửa thiêu đốt trong yên tĩnh.

Hạ Hoài Chương nhìn thấy cậu tỉnh rồi, đem tàn thuốc dụi tắt, dời bàn tay lại đây ôm cậu vào trong lồng ngực.

“Thấy ác mộng?” Âm thanh trầm thấp mà ôn nhu, ẩn chứa sức mạnh như tan rã băng tuyết, từ tai cậu lướt qua sau gáy.

Tâm trạng căng thẳng của Kỷ Xuyên tan ra một chút, dùng sức ôm lấy Hạ Hoài Chương, liều mạng gật đầu “Ba ba”. Giọng cậu khàn khàn, “Con mơ thấy chúng ta xa nhau, con cách người một chỗ rất xa, cực kỳ lâu cũng không thấy được người… Bọn họ không cho phép chúng ta gặp nhau”

“Bọn họ là ai?”

“…”

Kỷ Xuyên không trả lời được, trong mộng mơ hồ, có lẽ là người quen, cũng có thể là người xa lạ, cậu không biết là ai. Thật lâu cậu không đáp lời, Hạ Hoài Chương thở dài: “Đừng sợ, sẽ không có ai đem chúng ta tách ra, cho dù phát sinh chuyện gì, ba ba vĩnh viễn luôn ở bên cạnh con, đừng sợ, có được hay không?”

Kỷ Xuyên hoài nghi mình sắp khóc rồi, ánh mắt cậu long lanh, cảm giác như có hạt cát rơi vào, cuống họng cũng khô khan, trong xoang mũi đều chua xót, cả người đều không thích hợp. Cậu dùng sức bám vào góc áo Hạ Hoài Chương, đem áo sơ mi đắt tiền của hắn vò thành một mảnh nhăn nhúm, còn chưa có phát tiết ra hết sầu muộn trong lòng, cậu cúi đầu, cắn một cái lên vai Hạ Hoài Chương.

“…”

Hạ Hoài Chương không có nhúc nhích, tùy ý cậu cắn hắn.

Nhưng cậu không có dùng khí lực gì, cắn không đến nơi đến chốn gì cả, chỉ để lại một mảnh dấu răng nhợt nhạt.

“Tốt hơn chưa?” Cằm bị nâng lên, mặt Hạ Hoài Chương ở phía trước gần ngay gang tấc, hắn hôn hôn cậu, “Tốt chưa, bảo bối?”

Kỷ Xuyên lắc đầu, không lên tiếng.

“Được” Hạ Hoài Chương đem mặt cậu dùng sức ấn vào trên ngực mình, ôm cậu chặt chẽ, lập lại, “Được, đừng sợ, không có việc gì”

“Cô cùng ba nói cái gì?” Kỷ Xuyên giãy giụa thoát ra, tại tia sáng tối tăm bên trong phòng yên lặng nhìn ba ba.

Hạ Hoài Chương dừng lại một chút, tựa hồ đang lựa lời mà nói với cậu. Sau nửa ngày, hắn cười cười với Kỷ Xuyên: “Không nói gì, hỏi vài câu, chị ta có thể nói cái gì? Không có chuyện gì, con đừng suy nghĩ quá nhiều, bảo bối, không có gì ghê ghớm”

Kỷ Xuyên không lên tiếng.

Hạ Hoài Chương hỏi cậu: “Buổi tối không ăn cơm, đói bụng hay không?”

Kỷ Xuyên gật đầu, nhìn rất ngơ ngác, mới vừa tỉnh ngủ mắt còn mông lung, cả người đều hiện ra vẻ ngu ngốc. Hạ Hoài Chương kéo cậu xuống giường: “Đi rửa mặt, chúng ta đi ra ngoài ăn, thuận tiện đi ra hồ hóng gió một chút”

Trời thu sắp kết thúc rồi, sau khi mặt trời lặn nhiệt độ đột nhiên giảm xuống.

Thời điểm bọn họ đi xuống lầu Hạ Linh Chi không còn ở đây, đã đi rồi, có lẽ có chuyện gì nên đi, có lẽ để tránh đi lúng túng. Kỷ Xuyên cũng không muốn nghiên cứu kỹ càng, cậu mặc một cái áo khoác vừa dày vừa nặng bên trong, cúi đầu, bé ngoan đi theo bên người Hạ Hoài Chương.

Hạ Hoài Chương nắm lấy tay cậu, hai người đồng thời đi bộ ra cửa.

Vừa qua bảy giờ, tiểu khu phụ cận bên hồ đã sáng đèn từ lâu, gió thu thổi qua, dưới những bóng cây, mơ hồ có những đôi tình nhân dựa sát vào nhau. Kỷ Xuyên nhìn bọn họ một chút, lặng lẽ thu tầm mắt lại, nhìn chằm chằm mũi chân của mình đi về phía trước.

Hạ Hoài Chương hỏi: “Muốn ăn cái gì?”

Kỷ Xuyên lắc lắc đầu, nói không biết, ăn cái gì cũng được. Hạ Hoài Chương dẫn cậu bảy rẽ tám quẹo, quẹo vào trong ngõ hẻm một quán. Tiệm này trước đây Kỷ Xuyên trước đây đã tới qua, cũng là cùng đi với Hạ Hoài Chương, bề ngoài là một nơi thông thường nhưng bên trong quán bày trí rất xa xỉ. Cậu thích ăn cái gì Hạ Hoài Chương chọn món đó, giúp cậu gắp đồ ăn, rồi cùng cậu ăn vài miếng.

Kỷ Xuyên cảm thấy vui hơn chút, cậu có chút ngượng ngùng, so với tâm trạng bình tĩnh như thường của ba ba, phản ứng của cậu giống như quá mức kịch liệt? Trong mắt baba, việc nhỏ này không có gì đáng lo sao?

… Là do cậu quá để ý?

Kỷ Xuyên nghĩ không ra, cũng không nhấc lên nổi tinh thần để mở miệng chủ động nói chuyện giao lưu với hắn, cậu yên lặng mà ăn cơm, rất nhanh đã ăn no rồi, Hạ Hoài Chương một lần nữa giúp cậu mặc áo khoác, hai người đi về bên hồ.

Cái hồ này vốn là một địa điểm nổi tiếng, ở rất gần nhà cậu, dù có mỹ lệ đến đâu cậu cũng không có tâm trạng để nhìn ngắm. Bất quá, cùng Hạ Hoài Chương tay nắm tay, ở trong màn đêm cùng thưởng thức cảnh hồ, vẫn là lần đầu tiên.

Kỷ Xuyên bị gió lạnh thổi đến phải nắm chặt cổ áo, dư quang nơi khóe mắt lơ đãng liếc tới đôi tình nhân gần đó, trong đầu cậu bỗng nhiên nhảy ra một từ: Hẹn hò.

“Ba ba?” cậu ở bên cạnh kéo kéo tay áo Hạ Hoài Chương, nhỏ giọng hỏi, “Ba ba, chúng ta đang làm gì, đang hẹn hò đúng không?”

“…” Hạ Hoài Chương sửng sốt một chút, đại khái không nghĩ tới phương diện này, nhưng đối với lời nói của cậu rất hài lòng, đồng ý gật gật đầu, “Con nói hẹn hò thì chính là hẹn hò”

“Con nói đúng sao? Vậy rốt cuộc là có phải hay không”. Bên kia bờ có người đang bắn pháo hoa, Kỷ Xuyên hơi ngẩng mặt nhìn hào quang rực rỡ của ánh sáng sáng lên trong nháy mắt.

Hạ Hoài Chương ôm bờ vai cậu, khẳng định đáp: “Uhm, chính là hẹn hò”

Kỷ Xuyên nở nụ cười, bóng đêm cho cậu cảm giác an toàn, cậu miễn cưỡng dựa vào lồng ngực Hạ Hoài Chương, nảy sinh ý nghĩ bất chợt: “Ba ba, người có phải chưa từng… Cùng người khác hẹn hò?”

“Không có” âm thanh Hạ Hoài Chương nhẹ nhàng.

Kỷ Xuyên cười vui vẻ, tâm trạng nặng nề lúc nãy bị quét sạch sành sanh, cậu có chút cao hứng, còn có điểm đắc ý, nhưng cậu không hề nói gì, quay mặt sang, hôn trên cằm Hạ Hoài Chương một cái.

Nguyên lai cùng ba ba hẹn hò là một chuyện vui vẻ như vậy? Loại tâm tình này, trước đây cậu chưa từng cảm nhận qua.

Đây là…là cảm giác gì?

“Ba ba” không biết một buổi tối Kỷ Xuyên đã kêu qua bao nhiêu lần, cậu ôm lấy cánh tay Hạ Hoài Chương, “Chúng ta đi xem phim được không? Muộn chút mới trở về”

Xem phim, chuẩn bị giai đoạn hẹn hò đầu tiên.

Kỷ Xuyên mua vé, thời điểm tính tiền vui mừng nhìn lướt qua sang nơi bán bỏng trên quầy, dò hỏi Hạ Hoài Chương. Hạ Hoài Chương lắc đầu, cậu biểu thị đồng ý, cha con hai người đều hợp ý cực kỳ, không muốn ăn thứ này.

Bộ phim là do Kỷ Xuyên chọn, cậu không có đặc biệt thích thể loại nào, tùy tiện chọn một bộ phim mới ra nhất, là một bộ điện ảnh của nước ngoài, nhưng đáng tiếc bộ phim vừa chiếu mở màn được mười phút Kỷ Xuyên đã ngủ quên, thật sự rất tẻ nhạt.

Lúc tan cuộc Hạ Hoài Chương đánh thức cậu, cậu có chút ngượng ngùng, vì vậy biểu hiện càng ngoan ngoãn, giống như vị bẳng hữu nhỏ bảy tám tuổi kia, chặt chẽ nắm lấy tay ma ma mình.

Hạ Hoài Chương nhếch miệng, cười cười nhìn cậu, ánh mắt kia đong đầy, bên trong ẩn giấu một mảnh tình cảm mênh mông, động lòng người. Chỉ đối diện vài giây, trong lòng Kỷ Xuyên nóng lên, sắp bị nóng đến bốc cháy, cậu không nhịn được, che giấu đẩy đẩy Hạ Hoài Chương đi mau: “Chúng ta về nhà”

“Về nhà làm gì?”

“Về nhà ngủ”

“Ngủ?”

“…”

Kỷ Xuyên giả bộ nghe không hiểu, nhanh chân đi ra ngoài.

Lúc này đã hơn mười một giờ, trong rạp chiếu phim không còn bao nhiêu người, có chết hay không, mới vừa đi ra tới cửa lại gặp phải một người quen, là bạn cùng lớp của Kỷ Xuyên, là một nam sinh, một tay ôm hộp bỏng ngô lớn, tay kia nắm lấy tay một nữ sinh, hẳn là bạn gái, hai người đến xem suất nửa đêm.

Kỷ Xuyên chào hỏi bọn họ: “Trùng hợp nha”

Đối phương quay đầu lại: “Nha, Xuyên ca, cậu cũng tới xem phim?”

Kỷ Xuyên nở nụ cười, ở trường học cậu bị gọi “Xuyên ca” đều là đùa giỡn, mang ý tứ hàm súc là trêu chọc mà thôi, cậu nhìn một chút cô gái bên cạnh bạn học, đối phương lập tức giải thích: “Bạn gái của tôi”. Dứt lời đôi mắt quét tới, không biết vô tình hay cố ý liếc mắt nhìn Hạ Hoài chương một cái.

Cô gái kia cũng nhìn Hạ Hoài chương, cô ta tựa hồ so với bạn trai nhạy cảm hơn, ánh mắt dừng lại trên bàn tay bọn cậu đang nắm lấy nhau, biểu tình có chút ý vị sâu xa.

Kỷ Xuyên sững sờ. Xác thực Hạ Hoài Chương còn quá trẻ, bọn họ đứng chung một chỗ, sẽ không ai cho rằng hắn là ba ba của cậu, so sánh càng giống như anh trai hơn, hoặc là chú trẻ, hoặc là thứ khác…

Cho nên bọn họ tay trong tay, kỳ thực nhìn rất là kỳ quái.

Coi như dù cho có thể nhìn ra là cha con, bình thường con trai cũng sẽ không cùng ba ba nắm tay đi…

Ngón tay Kỷ Xuyên trở nên cứng ngắc, nụ cười cũng đơ lại, rất nhanh chào hỏi rồi nói lời tạm biệt, cũng giống như thời điểm đến, cậu cùng Hạ Hoài Chương đi ra ngoài, bên ngoài bóng đêm càng sâu, gió càng ngày càng lạnh, cho dù quấn lấy tay của ba ba cậu vẫn cảm thấy lạnh.

Lạnh giá, hoang mang, một trái tim trở nên loạn tùng phèo, cậu hoảng hốt suy nghĩ: “Cần phải đi giải quyết, hay là mặc kệ đây?”
Bình Luận (0)
Comment