Đời này của Kỷ Xuyên khuyết điểm gì cũng có thể thay đổi, chỉ có tật xấu dính người là hết thuốc chữa, cậu càng sống càng thụt lùi…gần đây cậu giống lúc nhỏ y như đúc, lại biến thành một cái đuôi nhỏ.
Thế nhưng, Kỷ Xuyên cũng không ý thức được một điểm này, mãi đến tận khi nghĩ đông, Hạ Hoài Chương ra nước ngoài công tác, tiện thể đặt trước vé máy bay cho cậu, đem cậu quấn ở bên trong quần áo đóng gói mang lên máy bay, Kỷ Xuyên như vừa mới tỉnh giấc chiêm bao: “A? Con sao đi theo?”
Thôi, đến cũng đến rồi, coi như cùng ba ba đi du lịch.
Đáng tiếc công tác chính là công tác, Hạ Hoài Chương rất bận, Kỷ Xuyên một mình ở trong khách sạn rãnh rỗi đến sắp mốc meo, chờ đúng một ngày, ngày thứ hai thì không chịu nỗi nữa.
Lúc đầu, Kỷ Xuyên nghĩ không muốn ảnh hưởng đến công tác của Hạ Hoài Chương, có thể ba ba luôn bận như vậy, dù cho “lạnh nhạt” cậu, cậu cũng không vui. Vì vậy, chiều hôm đó, sau khi Hạ Hoài Chương cùng thư ký Thương thảo luận xong công việc, thời điểm một mình xem văn kiện, Kỷ Xuyên chạy vào trong phòng tắm rửa sạch sẽ, tắm xong mặc một cái áo tắm rộng rãi đi ra.
Lúc này Hạ Hoài Chương ngồi ở trên ghế sa lông, Kỷ Xuyên lặng lẽ đi tới, từ phía sau lưng ôm cổ Hạ Hoài Chương, dính dính mà nói: “Ba ba, nhìn giúp con một chút được chứ”
“Làm sao vậy?” Hạ Hoài Chương ngẩng đầu lên, không hiểu gì, liếc mắt nhìn Kỷ Xuyên.
Kỷ Xuyên vòng tới phía trước, nghiêm trang ngồi ở trên đùi Hạ Hoài Chương giả vờ giả vịt nói: “Con có chút khó chịu…”
“Nơi nào khó chịu?” Hạ Hoài Chương ôm eo cậu đem cậu ôm vào trong lồng ngực.
Kỷ Xuyên nói: “Chỗ nào cũng khó chịu, nơi này, nơi này, còn có nơi này”
“…”
Hạ Hoài Chương sững sờ, rồi rõ ràng: “Đừng nghịch bảo bối, khi xong sẽ cùng em, em đi ngủ trước một lát?”
“Dạ, con ngủ ở đây” Kỷ Xuyên tách ra hai chân khóa ngồi ở trên người Hạ Hoài Chương, cậu mở chân như vậy, vạt áo ngủ dọc theo hai cái đùi kéo lên trên một đoạn, lộ ra hai cái chân dài vừa trắng vừa thon.
Quan trọng là bên trong cái gì cũng không có mặc.
Hạ Hoài Chương hơi nhướng mày, vỗ vỗ cái mông của cậu: “Tại sao không nghe lời?”
Kỷ Xuyên hừ một tiếng: “Không thích nghe lời”
Hạ Hoài Chương: “…”
“Em thật là tổ tông của tôi”. Hạ Hoài Chương bất đắc dĩ, tùy ý Kỷ Xuyên nằm nhoài trên người mình, tay cầm lấy văn kiện.
Kỷ Xuyên để cho hắn lấy, cái gì cũng không nói, thật sự đàng hoàng được một hồi. Nhưng không thành thật được mấy phút, cậu lại ôm chặt cánh tay Hạ Hoài Chương, cái mông mềm mại cọ cọ dưới đũng quần Hạ Hoài Chương, dường như còn vô tình uốn tới ẹo lui.
Hạ Hoài Chương cả người cứng đờ, cách quần tây mỏng manh, vật bên trong kia đang mơ hồ trong tình thế kéo cờ.
Kỷ Xuyên làm bộ như không biết, động mấy lần, bỗng nhiên dừng lại, đột nhiên có một vật cứng cứng chỉa vào đùi cậu.
“Ba ba, tại sao người không chăm chỉ làm việc?” Kỷ Xuyên trả đũa, vô tội nhìn Hạ Hoài Chương.
“…” Hạ Hoài Chương nhịn cơn giận, dùng sức tát trên mông cậu một cái, “Không cho nhúc nhích”
Kỷ Xuyên nói được.
Cậu quả thực bất động, mà cái vật dưới đũng quần kia của Hạ Hoài Chương đã hoàn toàn cứng rắn, có chết hay không nó còn cắm ở bên trong khe mông cậu, cậu không cần động, cũng có thể cảm giác được nó mạnh mẽ nhảy lên, khẽ run, hướng bên trong cái mông cậu đâm vào…
Kỷ Xuyên hô hấp nóng lên, theo tần suất tim đập, nhiệt khí thổi tới bên tai Hạ Hoài Chương, tâm lý cậu ngứa ngứa, nghĩ nhẫn nhịn nhưng không muốn nhịn nữa, rốt cuộc không không chế được, tiến tới lỗ tai Hạ Hoài Chương thở dốc hai tiếng, “Ba ba… A!”
Trên cái mông bẹp một tiếng, Hạ Hoài Chương kéo lên áo ngủ đánh cậu một chút.
Kỷ Xuyên lập tức kẹp chặt chân, khó chịu mà uốn éo, “Đừng nhúc nhích”. Tiếng nói Hạ Hoài Chương khàn khàn vang lên bên tai, cũng không có tác dụng mệnh lệnh gì mà còn ngược lại, Kỷ Xuyên không nghe, trái lại cách quần tây từ từ cọ lên.
“Ba ba” cậu ủy khuất nói, “Người có phải không yêu con nữa, cũng không muốn ôm con một chút…”
Kỷ Xuyên nói xong, cảm giác đồ vật dưới thân của cậu đột nhiên nhảy lên một cái, thế giới trước mắt xoay chuyển, cậu bị ôm ngang. Ngay sau đó, Hạ Hoài Chương quăng cậu lên giường, rồi đứng ở bên giường, đứng đó cởi từng nút từng nút áo sơ mi, sau đó là cởi thắt lưng…
Hạ Hoài Chương cởi xong quần áo, đem áo ngủ của cậu kéo lên một chút, lung tung lấy một chút bôi trơn, đè lại cái mông của cậu liền đỉnh vào.
“Ba ba…” Kỷ Xuyên bắp đùi run lên, phía dưới đã ướt(?), thời điểm bị đâm vào cũng không khó khăn. Mà động tác của Hạ Hoài Chương có chút thô bạo, cậu lại bất ngờ mà cảm thấy khoái cảm bên trong cảm giác đau, “Ba ba”. Kỷ Xuyên kêu một tiếng, Hạ Hoài Chương nghe vậy cúi đầu, hôn lên cái miệng của cậu, đôi tay chạm lên đôi mắt ướt nhẹp của cậu.
Trước mặt Kỷ Xuyên một mảnh tối tăm, thân thể bỗng nhiên bị lật lại. Cậu nằm quỳ ở trên giường, song mông nhổng lên thật cao dán chặt vào hạ thân Hạ Hoài Chương, dương v*t dữ tợn biến thành màu đen ‘khí cụ cắm sâu vào trong thân thể cậu’, còn lại một đoạn gốc rễ cùng hai túi theo động tác va chạm của hắn mà đánh vào mông cậu, tiếng nước cùng tiếng da thịt va chạm hòa lẫn vào nhau.
Kỷ Xuyên bị đụng đến eo nhũn ra. Chân run đến sắp té ngã trên giường.
Tay Hạ Hoài Chương nắm chặt eo cậu, cố định cậu lại, đem cái mông trắng trắng mềm mềm của cẩu ấn vào dưới thân mình, dùng sức to lớn, Kỷ Xuyên hoài nghi mình làm hỏng viêc nên đang bị trừng phạt.
“…Nha… Ba ba…” Cậu nghẹn nào kêu một tiếng: “Người… Ha a… Ba ba…Người tức giận…”
“Không có” Hạ Hoài Chương nhẹ nhàng rút ra, rồi lại dùng cả cây đâm vào, đẩy đến một điểm Kỷ Xuyên thích nhất, dùng lực mà nghiền ép, sau đó ngay lúc Kỷ Xuyên mất khống chế mà dỗ cậu nói, “Tôi không sinh khí, nhưng em quá không nghe lời, bảo bối”
“…”
“Em biết rõ tôi không nhịn được, con muốn câu dẫn ba ba, em là tiểu Hỗn Cầu”
Hạ Hoài Chương giữ nguyên tư thế cắm vào, đem cậu một lần nửa lật lại ôm vào trong lồng ngực, để cho hai chân cậu quấn trên eo mình, ôm cậu xuống giường.
“…Ba ba?” Kỷ Xuyên không hiểu vì sao.
Hạ Hoài Chương ôm cậu đứng trước một cái kính cực lớn.
“Nhìn” Kỷ Xuyên bị ép nhìn chính mình trong gương nằm úp sấp trên thảm trải sàn, Hạ Hoài Chương từ phía sau lưng ‘làm’ cậu. Kỷ Xuyên vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy cái mông của chính mình mân mê cùng trên người trần trụi của ba ba, cậu không kìm lòng được mà thuận theo cơ bụng của Hạ Hoài Chương nhìn xuống, tầm mắt từ tuyến nhân ngư chuyển xuống, sau đó…bị chính cậu chặn lại.
Kỷ Xuyên hai má đỏ chót, mạt hồng từ cổ lan tràn xuống phía dưới, toàn thân cậu đều lan ra một màu ửng hồng dụ người, cái áo ngủ ngổn ngang cái gì cũng không che được. Cậu chưa từng nhìn thấy bộ dáng này của chính mình, người trong gương không giống cậu, khắp nơi xuân tình như vậy, dâm đãng như vậy…
Kỷ Xuyên mắc cỡ đôi mắt đỏ lên, cắn chặt môi, dưới thân cũng không nhịn được co rút lại, siết đến Hạ Hoài Chương không nhịn được hô một tiếng, giống như trừng phạt dùng sức đỉnh lên. Kỷ Xuyên bị đỉnh tới eo nhũn ra, tựa như không có xương cốt ngã trên mặt đất.
“Ba, ba ba…” Cậu thất thanh gọi, “Được rồi… nha…nha”
Hạ Hoài Chương chẳng hề ngừng lại, lăn qua lộn lại mà đổi tư thế, lại đem cậu đè lên thảm trải sàn, nhấc lên chân của cậu, từ chính diện mà ‘làm’
Kỷ Xuyên bị "làm" đến vừa khóc vừa kêu, chảy nước mắt xin tha.
Hạ Hoài Chương nói: “Không đem em "làm" ngoan, em sẽ không nghe ba ba nói, đúng hay không?”
“Không, không phải, ba ba…”
“Vậy em có ngoan hay không, hả?”
“Ngoan… Nha…”
“…”
“Con không bao giờ náo loạn nữa… Con… A a… Ba ba…”
Thời điểm Kỷ Xuyên ‘gọi giường’ có sự trong sáng, lại rất vô tội, khiến người hận không thể đem cậu vò lại nuốt vào trong bụng. Hạ Hoài Chương không nỡ lòng phát tiết, ở trên thảm trải sàn làm một hồi, rồi chuyển lên ghế sa lông, mãi đến khi sắp đem Kỷ Xuyên làm hỏng mất, ôm hắn không ngừng xin tha, mới rốt cuộc chịu kết thúc.
Hạ Hoài Chương đem tính khí rút ra, bắn ở trên đùi Kỷ Xuyên, làm xong ôm Kỷ Xuyên tới buồng tắm tắm rửa.
Kỷ Xuyên cả người đều phục tùng, không còn khí lực mà nằm nhoài trên bả vai hắn, miệng nhỏ thở gấp, một bộ dáng hư thoát.
Hạ Hoài Chương bế cậu vào trong bồn tắm, kiên nhẫn giúp cậu từ trong ra ngoài dọn dẹp một lần, nhìn cậu biểu tình ngơ ngác, không nhịn được lại cúi đầu hôn cậu.
Kỷ Xuyên hừ một tiếng, có chút không vui.
Hạ Hoài Chương nhìn cậu cười: “Làm sao vậy, không phải là em tự tìm sao”
“…” Kỷ Xuyên nghẹn một bụng: “Con có kêu ba hung ác như thế sao?”
“Nói chung là em sai, ai cho em không ngoan?”Hạ Hoài Chương bóp bóp chóp mũi cậu, vớt cậu từ trong nước ra, hôn cậu một cái hôn dài dằng dặt.
Kỷ Xuyên bị hôn cho không thở nỗi, lo lắng cho mình sắp bất tỉnh tới nơi, Hạ Hoài Chương ghé vào lỗ tai cậu nói: “Sau này cũng có thể không ngoan”
Suy nghĩ một chút liền bổ sung: “….Thỉnh thoảng”.
Hoàn Phiên Ngoại