Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 48

“Ai kêu các nàng dám nói hưu nói vượn!!” Chu Mộ ở trên đường cái cười vui vẻ:“Về sau nếu có người dám khi dễ ngươi thì cứ nói cho ta biết, ta sẽ giúp ngươi báo thù!”

Ánh mặt trời giờ ngọ cùng khuôn mặt tươi cười của Chu Mộ khác sâu vào lòng cảu Hứa Tư Đình, ấm ám và rực rỡ . Từ nhỏ luôn là ăn nhờ ở đậu, tuy rằng cậu đối mình cũng không tệ lắm, nhưng mà nói như thế nào cũng không phải cha mẹ, khó tránh khỏi bị chửi mắng; Lớn hơn chút thì vào hoàng cung, mặc dù Hoàng Thượng cùng Hạo Dương bọn họ cũng không ra vẻ bề trên, nhưng thủy chung vẫn là quân thần có khác; Sau lại làm thủ lĩnh đội hộ vệ, thủ hạ đều là so với chính mình lớn tuổi hơn, vừa mới đầu không có ai phục, vì tạo uy tín nên không thể không cố gắng làm việc, còn phải nghiêm túc đến thành thói quen, một người độc lai độc vãng cũng không cảm thấy có cái gì không tốt, cho đến khi gặp được tiểu phiến tử này, vốn là nghĩ y rất phiền, chính là sau lại không biết vì cái gì, cảm thấy càng ngày càng không thể ly khai cũng không bỏ rơi y được, từ nhỏ đến lớn, lần đầu tiên có loại cảm giác này, là thích sao?

“Thất thần cái gì hả.” Chu Mộ đẩy hắn:“Còn lo lắng chuyện vừa rồi ? Ta đã nói là không có việc gì .”

“Không.” Hứa Tư Đình phục hồi tinh thần lại, nhìn Chu Mộ nói:“Cám ơn ngươi.”

“Khách khí cái gì!” Chu Mộ hào khí vạn trượng phất tay:“Cái này gọi là vì bằng hữu mà lên núi đao xuống biển lửa cũng không từ!”

“Ngươi…… Xem ta là bằng hữu ?” Hứa Tư Đình hỏi y.

“Đương nhiên, tuy rằng ngươi thô lỗ lại thực hung dữ, nhưng mà cũng rất tốt bụng.” Chu Mộ vô tâm vô phế đi phía trước:“Đi mau, bụng ta đói rồi, chúng ta ăn cơm đi!”

Hứa Tư Đình nghe vậy trong lòng nôn nao, nguyên lai y xem mình là bằng hữu.

Trong tửu lâu, Chu Mộ ở trên bàn vùi mặt vào đám thức ăn.

“Sao mỗi lần ăn cơm ngươi đều như đói bụng mấy chục năm vậy ?.” Hứa Tư Đình bất đắc dĩ, vuôn tay giúp y lau miệng.

“Ăn cơm thì phải ăn thật thống khoái mà.” Chu Mộ lườm hắn một cái:“Ngươi luôn quy củ như vậy, không phiền sao?”

Hứa Tư Đình nhọn mi:” Quen rồi .”

“Quy củ của triều đình thật phiền phức.” Chu Mộ vừa ăn cơm vừa nói:“Nghĩ đến ngươi phải ở trong đó cả đời, ta cảm thấy mệt thay ngươi.”

Hứa Tư Đình nghe vậy ngẩn ra, lập tức che dấu khóe miệng giương lên, ngẫm lại, y là một người tính tình tùy ý, nếu ở trong cung hẳn là sẽ bị chán đến chết.

“Chúng ta khi nào thì đi Thiên Hiệp thành?.” Chu Mộ ăn no nê, vì thế rảnh rỗi sáp tới hỏi Hứa Tư Đình:“Ta nhớ đại ca ta, chuyện của ngươi cũng thuận tiện mà phải không?”

“Ừ.” Hứa Tư Đình gật đầu:“Ngày mai đi, công việc ở đây ta đã an bài tốt rồi, Vô Hoan cung nếu lại có động tĩnh, quan phủ sẽ đúng lúc cho ta biết .”

“Đến lúc gặp ca ta, ngươi trăm ngàn lần đừng nói chuyện ta ở Lục gia quấy rối nha.” Chu Mộ lo lắng dặn dò:“Ca ta hắn giống ngươi lắm, tối ghét ta nghịch ngợm gây sự .”

“Ta không ghét ngươi.” Hứa Tư Đình thốt ra một câu.

“Không ghét ta còn mỗi ngày khi dễ ta.” Chu Mộ biểu môi:“Ca ta luôn nói ,tính cách này của ta trừ hắn ra không ai chịu được, kêu ta sửa đổi, sợ ta tương lai cưới không được vợ.”

Hứa Tư Đình há miệng, nghĩ rằng thật ra ngươi không cần cưới vợ có ta là được rồi.

Chu Mộ thấy hắn biểu tình phức tạp mặt lúc đỏ lúc trắng, nghĩ rằng hắn là đang cười nhạo mình, vì thế tức giận đập bàn:“Tương lai ta nhất định cưới tám lão bà về nhà cho các ngươi xem!”

“Không cho !” Hứa Tư Đình tức giận, tiểu phiến tử này cả ngày lúc ẩn lúc hiện khiến mình lúc này cũng lo lắng mắt lúc nào cũng dõi theo y, nhìn ai cũng cảm thấy không vừa ý, kết quả là y chạy đi cưới vợ !

“Ta cần ngươi cho chắc!” Chu Mộ bướng bỉnh:“Ngươi cũng không phải là gì của ta!” Nói xong đứng lên chạy lấy người, trở về phòng đắp chăn đi ngủ!

Hứa Tư Đình nghẹn uất một bụng hỏa lại không có nơi để xả, lần này người không có đạo lý lại là chính mình, nhưng mà mình lại không muốn đi giải thích, vì thế tâm phiền ý loạn đi ở trên đường cái.

Chu Mộ chạy về phòng, ở trong chăn lăn lộn nửa ngày cũng không ngủ được, chính mình cho tới bây giờ cũng chưa từng nghĩ tới muốn cưới vợ, vì cái gì hôm nay lại nói như vậy…… Bị việc Hứa Tư Đình có vị hôn thê kích thích ? Tuy rằng hắn không muốn, nhưng là không thể phủ nhận, khi mình nghe được hắn có một vị hôn thê, trong lòng là có một chút nghẹn khuất, giống như vật gì đó vốn thuộc về mình tự dưng bị người khác đoạt đi vậy, ở Lục phủ quấy rối tất nhiên là vì giúp Hứa Tư Đình, nhưng là càng nhiều là vì chính mình xả tức. Bất quá, người kia vừa hung dữ lại nhàm chán, chính mình như thế nào lại có thể đi theo hắn lâu như vậy mà cũng không cảm thấy phiền, ngược lại còn cảm thấy thật cao hứng ?

Ngồi xếp bằng ở trên giường thẩn thờ hồi lâu, Chu Mộ rốt cục cũng lờ mờ nhận ra được, chính mình đối với Hứa Tư Đình có cảm tình, nhưng mà không phải tình huynh đệ đơn giản như vậy…… Hiểu rõ điểm này , Chu nhị thiếu rốt cục thành công đem chính mình dọa đến kinh hoảng……

Hứa Tư Đình ở trên đường cái đi bộ hồi lâu, chậm rãi cảm thấy trong lòng tựa hồ khồng còn phiền nảo nữa, cũng có chút thông suốt, có những chuyện là không thể cưỡng cầu, y muốn làm huynh đệ, vậy thì cứ là huynh đệ đi, ít nhất như vậy chính mình còn có thể có một lý do thường xuyên ở bên cạnh y, so với việc tùy tiện mở miệng đem y dọa chạy còn tốt hơn, quay đầu, nhìn thấy ven đường vừa lúc là một tửu phường, vì thế đi vào mua hai hủ Đào hoa nhưỡng Chu Mộ thích nhất, tính trở về giải thích.

Đến khách điếm, Hứa Tư Đình đứng ở trước cửa phòng Chu Mộ hít sâu một hơi, vươn tay gõ cửa.

Không có người mở.

Tiếp tục gõ hai cái.

Vẫn là không có người mở.

Hứa Tư Đình nhíu mày, đẩy cửa đi vào đi thì bị hoảng sợ, Chu Mộ không ở đó, trong phòng loạn thất bát tao như là vừa bị người tàn phá.

“Khách quan, phiền ngài . Ta sẽ dọn dẹp lại.” Tiểu nhị bưng một chậu nước đứng ở phía sau Hứa Tư Đình.

“Người đâu?” Hứa Tư Đình quay đầu vội vàng hỏi.

“Đi rồi ,kêu ta nới với ngài một tiếng, nói hắn đi Thiên Hiệp thành trước .” Tiểu nhị nói.

Hứa Tư Đình nghe vậy sửng sốt, y đi rồi?

“Khách quan ngài…… Không có gì chứ ?” Tiểu nhị sợ nhất chính là các loại đại hiệp võ công cao này, hơi một tí không vui liền tàn phá phòng ở, ngăn không được thì không nói, đằng này toàn không chịu bồi thường.

“Không có việc gì.” Hứa Tư Đình quay đầu chậm rãi trở về phòng mình, trong lòng rối loạn ngũ vị tạp trần.

Chu Mộ cưỡi ngựa ở trên đường chạy như điên, dừng lại thở hổn hển ngồi ở một thân cây nghỉ ngơi, thường thường nhìn về phía vừa mới đi qua, hy vọng Hứa Tư Đình ngay sau đó sẽ xuất hiện, gạt được người khác cũng không gạt được chính mình, chính là bởi vì không gạt được, cho nên mới luống cuống tay chân mà chạy trốn, nếu cho hắn biết chính mình cư nhiên thích hắn, không bị đánh chết, chắc cũng sẽ bị cười nhạo đến chết.

Chu Mộ ôm đầu, nghĩ rằng chính mình có phải bị khùng hay không, thích ai không thích, cố tình lại đi coi trọng Hứa Tư Đình!

Dưới tàng cây ngồi một hồi lâu, càng ngồi càng ủy khuất, chính mình vốn đang êm đẹp sống ở Tinh Mạc thành, dựa vào cái gì bị hắn quấy rối đến loạn thất bát tao! Bị hắn lấy mất bạc còn chưa tính, hiện tại ngay cả tâm cũng cho hắn luôn! Nghĩ trái nghĩ phải không chú ý thời gian, ngẩng đầu liền nhìn thấy bầu trời đã tối đen ánh trăng như móc câu treo lủng lẳng, vẫn là càng nghĩ càng sinh khí, lâu như vậy cũng không đến tìm mình, Hứa Tư Đình thực đáng giận!

“Đi, chúng ta trở về đòi công đạo!” Chu Mộ xoay người lên ngựa đi trở về, chính mình vì cái gì lại muốn chạy trốn, cho dù muốn chạy, cũng phải đòi lại ngân phiếu trước, sau đó trùm bao bố hung hăng đánh hắn một cái rồi mới chạy!

Hứa Tư Đình nằm ở trên nóc nhà nhìn ánh trăng, bên người là bảy tám bình rượu rỗng, nhớ tới đêm qua Chu Mộ còn ở đây ngoan ngoãn nằm ở trong lòng mình để cho mình ôm, trong lòng càng đau khó chịu.

Lớn như vậy, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới muốn giữ lấy ai, Lục Vũ Hân tất nhiên là không có gì cảm tình, trong Thịnh Kinh nữ nhi của quý tộc phú thương cũng không phải chưa từng thấy qua, chính là thủy chung không có hứng thú, cảm thấy một mình sống cả đời cũng không có gì không tốt, ít nhất được tự tại. Cho đến khi ở Tinh Mạc thành gặp được Chu Mộ, từ chán ghét đến thích, quá trình ngắn đến bất khả tư nghị, chỉ là mấy tháng, bộ dáng tiểu phiến tử vừa cợt nhả vừa nghịch ngợm đã khắc sâu vào trong lòng chính mình, rửa không sạch cũng quên không được, nếu như mạnh mẽ lấy đi, sợ là ngay cả tâm đều sẽ mất luôn. Chính là mình thật vất vả mới hiểu được tâm của chính mình, Chu Mộ lại đi rồi, ngay cả câu cáo biệt cũng không nói, y trong lòng thật sự ngay cả một chút lưu luyến cũng không có sao?

Nốc một lượt hết một vò rượu, lại bị ho khan, chính mình luôn luôn nghiêm khắc kiềm chế bản thân, thật lâu không có phóng túng như vậy, mơ mơ hồ hồ nhìn nhìn, khuôn mặt Chu Mộ vẫn rành mạch hiện lên ở trong đầu chính mình, đuổi hoài đuổi không đi.

“Họ Hứa !” Chu Mộ mới vừa đến khách điếm liền thấy một màn này, nhất thời nổi trận lôi đình, ta lúc trước kêu ngươi uống rượu ngươi không uống, ta vừa mới đi ngươi liền khẩn cấp uống rượu chúc mừng, thật sự là quá đáng!!

Hứa Tư Đình cười khổ, ảo giác cũng quá chân thật đi, còn có thanh âm.

“Ngươi còn cười, ngươi còn cười!” Chu Mộ xông lên nhào vào trên người hắn:“Đều là ngươi làm hại!!”

“Hả?” Hứa Tư Đình uống rượu có điểm say, đầu óc chuyển vòng vòng.

“Hả hả cái rắm!” Chu Mộ tức giận, tâm nói chính là do ngươi làm hại, ngươi hại ta thích nam nhân, ngươi hại ta trong đầu toàn là ngươi, ngươi hại ta hiện tại sinh khí, ngươi còn một mình uống rượu!

Hứa Tư Đình lắc lắc đầu, vuôn tay cầm lấy cổ tay Chu Mộ, ngẩn người, không phải ảo giác?

“Ngươi buông tay!” Chu Mộ buồn bực, người này uống say khí lực sao vẫn còn lớn như vậy!

” Không buông.” Hứa Tư Đình túm lấy y không buông tay:“Buông ra ngươi liền chạy đi, đúng hay không?”

“Ta đương nhiên phải đi, cách ngươi càng xa càng tốt!” Chu Mộ ồn ào.

“Không được đi!” Hứa Tư Đình dùng hết khí lực toàn thân đem y ôm vào trong ngực:“Ngươi lại đi một cái thử xem.”

“Buông, ta lập tức đi!” Chu Mộ giãy dụa, tâm nói chính mình có phải bị khùng rồi hay không, đi rồi mà đầu óc nóng lên lại chạy về đây, rõ ràng là biết đánh không lại hắn!

Hứa Tư Đình cúi đầu, hung hăng ngăn chặn cái miệng đang lải nhải kia.

“Ngô……” Chu Mộ sống chết đẩy hắn, cảm thấy chính mình đại khái sắp hôn mê tới nơi.

Trong cơn say đầu óc hoàn toàn bị bản nẳng điều khiển, người trong lòng này, đời này kiếp này, không bao giờ để cho y chạy đi nữa.
Bình Luận (0)
Comment