Lâm Lạc Tịch Chiếu

Chương 73

Phương tiểu Hủ gần đây thực buồn bực, bởi vì người cha ruột kia của chính mình thật sự là quá ngu ngốc!

“Hắn mặc quần áo cho ta thì cài lộn nút thắt, nấu cơm cho ta thì đem cá chiên cháy đen, lâu lâu mua một ít thứ nhàm chán gì đó cho ta, còn thường xuyên nửa đêm chạy đến phòng ta!” Phương Hủ ôm gối đầu lăn lộn:“Mỗi lần ta vừa mở mắt liền nhìn thấy hắn ánh mắt sáng ngoắc ngoắc, ngao! Hù chết !”

“Hắn trước kia chưa từng làm việc này, ngươi cho hắn nhiều thời gian một chút, về sau thì tốt rồi.” Tây Đằng Ly buồn cười nhìn tiểu hài tử, từ khi bị Chu Tử mang theo đến Tây Xuyên thì bắt đầu, cơ hồ mỗi ngày đều phải lên núi oán giận.

“Công tử.” Quản gia ở ngoài cửa nói:“Chu đại hiệp đến đây.”

“Cha ngươi đến đây.” Tây Đằng Ly sờ sờ Phương Hủ:“Theo ta đi đại sảnh.”

“Không đi!” Phương Hủ đem đầu chui vào chăn :“Ta đêm nay ngủ ở đây!”

Tây Đằng Ly cười lắc đầu, chính mình một mình đi gặp Chu Tử.

Trong đại sảnh, Chu Tử đang ngồi ở bên cạnh bàn uống trà.

“A Ly.” Gặp Tây Đằng Ly vào cửa, Chu Tử đứng lên cười khổ:“Tiểu Hủ lại chạy tới chỗ ngươi ?”

“Nó nói đêm nay phải ngủ ở đây.” Tây Đằng Ly đồng tình vỗ vỗ hắn, tâm nói người này thật sự là đồ ngốc, lâu như vậy rồi mà ngay cả tiểu hài tử cũng chăm không tốt, nếu không thì chính mình giúp hắn?

“Chu Tử.” Tây Đằng Ly hảo tâm mở miệng:“Nếu không ngươi cùng Tiểu Hủ đến chỗ ta ở đi, ta giúp ngươi khuyên nó.”

“Cho Tiểu Hủ ở tại đây trước đi, ta mấy ngày sau phải đi xa.” Chu Tử nói.

“Ngươi muốn đi đâu?” Tây Đằng Ly hiếu kỳ nói.

“Đi Đại Mạc thu mua một đám ngựa hoang, thuần phục rồi đưa đi Thịnh Kinh.” Chu Tử bất đắc dĩ:“Tiểu Mộ nói Hoàng Thượng muốn, càng nhanh càng tốt.”

“Ngươi muốn đi Đại Mạc?” Tây Đằng Ly nghe vậy có điểm vui mừng, chính mình khi còn rất nhỏ có từng đi qua Đại Mạc, nhớ rõ lúc đó chơi rất vui, vì thế hứng thú:“Ta và ngươi cùng đi đi.”

“Ngươi?” Chu Tử nhíu mày:“Không được, nghe Hạo Phong nói ngươi vài năm nay vẫn bệnh , chân cũng không khỏe, không được đi!”

“Tây Xuyên là địa phương của ta!” Tây Đằng Ly cố gắng tranh thủ.

“Cũng không cho đi!” Chu Tử trảm đinh triệt thiết cự tuyệt.

Tây Đằng Ly buồn bực , rầu rĩ không vui “A” một tiếng.

Buổi tối ăn cơm, Tây Đằng Ly từ chối nói không thoải mái, sớm trở về phòng nghỉ ngơi.

“Ngươi lại làm phụ thân sinh khí?!” Phương Hủ chống nạnh đối Chu Tử trợn mắt nhìn.

“Ta không có.” Chu Tử khó lòng giãi bày.

“Mặc kệ! Đi năng nỉ phụ thân đi !” Phương Hủ đứng ở trên băng ghế ra lệnh.

Chu Tử đau đầu, tâm nói hai người này đều là gia gia, chính mình một cái đều không thể trêu vào.

“A Ly.” Chu Tử gõ cửa.

“Vào đi!” Phòng trong truyền ra thanh âm Tây Đằng Ly, Chu Tử nhẹ nhàng thở ra, nguyên bản nghĩ đến chính mình đại khái sẽ bị cự tuyệt ngoài cửa .

“Luyện chữ sao?” Chu Tử không tìm để tài nói.

“Đem thời tuổi trẻ của ngươi cùng tình yêu của ngươi viết xuống, kể cho Tiểu Hủ nghe.” Tây Đằng Ly cũng không ngẩng đầu lên.

Chu Tử:“……”

“Năm đó cái tiểu thư vì ngươi mà thiếu chút nữa tự sát, họ Vương hay là họ Trương?” Tây Đằng Ly vắt hết óc suy nghĩ.

“Đừng náo loạn.” Chu Tử dở khóc dở cười.

“Ta nhớ rõ còn có cái tiểu thư vì ngươi thiếu chút nữa mà chém vị hôn phu của mình?”

“…… Được rồi ta mang ngươi đi.” Chu Tử đầu hàng:“Bất quá ta chỉ mang ngươi, Tiểu Hủ quá nhỏ không thể đi, ngươi phải giúp ta khuyên nó.”

“Hảo!” Tây Đằng Ly một ngụm đáp ứng.

Chu Tử nhìn y cao hứng phấn chấn bộ dáng, bất đắc dĩ xoa xoa huyệt Thái Dương.

Giờ ngủ, Phương Hủ lại ở trên giường Tây Đằng Ly không đi.

“Cho nó ngủ ở đây đi.” Tây Đằng Ly hướng Chu Tử phất tay:“Ta vừa lúc có chuyện muốn cùng Tiểu Hủ nói.”

“Đúng vậy!” Phương Hủ ở sau lưng Tây Đằng Ly ló đầu ra:“Ta cũng có chuyện muốn nói với phụ thân.”

Chu Tử lại cảm thấy chính mình rất dư thừa, cảm thấy này một lớn một nhỏ hai người này có phải hay không chuyên môn đến khắc mình , như thế nào mỗi lần đối mặt đều cảm thấy thúc thủ vô sách.

“Tiểu Hủ.” Tây Đằng Ly giúp Phương Hủ lau mặt:“Ngươi có nhớ Tiểu Ngưu?”

“Nhớ.” Phương Hủ gật đầu:“Còn nhớ gia gia.”

“Gia gia nói muốn về thăm nhà , ta đã phái người đưa hắn về quê ở phía nam , chờ về sau chúng ta lại đi đón hắn.” Tây Đằng Ly vỗ vỗ gối đầu:“Tiểu Ngưu muốn học võ công, ta sẽ đưa hắn đi Vân Sát Bảo, Dạ bảo chủ đã đáp ứng tự mình dạy hắn võ công .”

“A?” Phương Hủ đầu tiên là cả kinh, sau đó còn có điểm buồn bực:“Vậy sư phụ hắn là thiên hạ đệ nhất?”

“Không tốt ?” Tây Đằng Ly nhéo nhéo quai hàm nó:“Thở dài làm gì?”

“Hắn về sau chẳng phải là so với ta lợi hại hơn.” Phương Hủ lăn lộn.

“Hắn nói, về sau phải bảo vệ ngươi cùng gia gia.” Tây Đằng Ly cười ý vị thâm trường.

“Ai muốn hắn bảo hộ ta.” Phương Hủ mặt đỏ, lấy chăn che kín đầu.

“Ngày mai ta phái người đưa ngươi đi Vân Sát Bảo nhìn xem, được không?” Tây Đằng Ly đem chăn túm xuống dưới:“Hắn cũng nhớ ngươi , hơn nữa ngươi còn có thể thuận tiện mỗi ngày nhìn xem thiên hạ đệ nhất là cái dạng gì.”

“Vậy phụ thân ?” Phương Hủ hỏi.

“Ta và ngươi cha có chuyện khác, phái người đưa ngươi đi, được không?” Tây Đằng Ly tiếp tục dụ hoặc tiểu hài tử:“Người thường muốn đi còn đi không được, bên trong nghe nói còn có một cái thần tiên sống!”

“Được ta đi!” Phương Hủ gật đầu:“Ta đây có thể hay không tặng Tiểu Ngưu lễ vật?”

“Đương nhiên!” Tây Đằng Ly đại công cáo thành, ở trong lòng dương dương tự đắc, không phải chỉ là cái tiểu hài tử sao, chỉ có Chu Tử bất tài mới không biết làm sao!

Phương Hủ khụt khịt mũi, phụ thân cười …… Như thế nào lại có điểm âm hiểm?

Ngày hôm sau, Phương Hủ liền mang theo một tiểu đội người cao hứng phấn chấn đi Vân Sát Bảo.

“Ngươi như thế nào nói với nó ?” Chu Tử cảm thấy ngoài ý muốn, chính mình nguyên bản còn tưởng rằng tiểu hài tử khẳng định muốn ồn ào đi Đại Mạc.

“Muốn biết ?” Tây Đằng Ly cười tủm tỉm .

“Muốn.”

“Ta không nói cho ngươi.”

“……”

Bởi vì ngựa hoang Đại Mạc là có tiếng tính tình hung dữ, bởi vậy xuất phát Chu Tử cũng dẫn theo không ít người.

“Ngươi có biết làm sao tìm được ngưa không?” Tây Đằng Ly ngồi ở trong xe ngựa nhìn ra bên ngoài.

“Ta tìm người dẫn đường, bọn họ biết sao nói đó.” Chu Tử lười biếng tựa vào ghế :“Đại khái tiếp qua hai ba ngày là có thể đến chỗ sâu trong Đại Mạc, ở đó có nguồn nước địa phương thực dễ dàng có thể tìm được đàn ngựa hoang.”

“Đừng nhúc nhích.” Tây Đằng Ly ngồi vào trước mặt hắn:“Nơi này có một cọng tóc bạc nè!”

“Già đi.” Chu Tử cười:“Sang năm liền ba mươi tuổi.”

“Già nhưng thật ra không già, đại khái bị Tiểu Hủ hành hạ .” Tây Đằng Ly nắm bắt cọng tóc bạc kia bứt ra đưa cho hắn:“Nếu không thành thân, sợ là rốt cuộc không có cô nương nào nguyện ý với ngươi .”

Chu Tử nghe vậy sửng sốt, che dấu nói:“Ngươi không phải cũng không thành thân sao.”

“Ta và ngươi không giống.” Tây Đằng Ly lắc đầu:“Ta đời này chỉ muốn ở một mình, ngươi nếu là nguyện ý cho Tiểu Hủ thường xuyên đến giúp ta, cũng tốt lắm.”

Chu Tử miệng giật giật, lại vẫn là không thể nói, sau một lúc lâu, nói:“Tự nhiên, Tiểu Hủ cũng là con của ngươi.”

Tây Đằng Ly gật gật đầu, tiếp tục hướng ngoài cửa sổ nhìn, trong lúc nhất thời hai người trong lúc đó đều có chút xấu hổ trầm mặc.

Nhìn Tây Đằng Ly xa cách lạnh nhạt thần sắc, Chu Tử kỳ thật rất muốn nói không chỉ có Tiểu Hủ thích ngươi, ta cũng thích ngươi.

Buổi tối, mọi người tìm nơi tránh gió chuẩn bị đáp lều trại nấu cơm, Tây Đằng Ly ngại phiền, một mình lặng lẽ ngồi ở xa xa.

“Như thế nào một mình ngồi nơi này?” Chu Tử dựng lều trại xong mới phát hiện Tây Đằng Ly không thấy đâu, tìm nửa ngày lại phát hiện y đang nằm ở trên cồn cát ngẩn người.

“Sợ phiền.” Tây Đằng Ly hướng bên phải nhích nhích, để cho Chu Tử một khoảng trống.

Ôn nhu ánh trăng chiếu vào trên mặt Tây Đằng Ly , giống như khi mới quen ánh mắt vẫn ôn nhu như vậy, cũng không còn tính trẻ con, ba năm thời gian không lâu lắm, lại đủ để cho một người trở nên thành thục, chính mình như vậy, hắn cũng như vậy.

“A Ly.” Chu Tử ngồi ở bên người y, cố lấy dũng khí nói:“Chờ lần này từ Đại Mạc trở về, ngươi có nghĩ là theo ta đi Tinh Mạc thành?”

“Đi nhà ngươi? Tốt.” Tây Đằng Ly gật đầu:“Dù sao A Lâm cùng Tịch Chiếu đã sắp trở lại, ta cũng không có chuyện gì làm.”

“Ta là nói, ngươi có nguyện ý hay không ở lại nhà của ta?” Chu Tử thử thăm dò cầm tay y, cùng với do dự, còn không bằng trực tiếp đem nói làm rõ, nhân sinh khổ đoản, một khắc cũng không muốn lãng phí.

Tây Đằng Ly nghe vậy thân thể hơi hơi cứng đờ, từ khi cùng hắn quen biết, hắn đối với mình vẫn luôn chiếu cố, cũng không phải hoàn toàn không cảm thấy, chính là trong lòng vẫn còn có một người khác, liền vẫn trốn tránh Chu Tử, ba năm sau gặp lại, nghĩ đến hắn sớm quên hết lúc đoạn cảm tình trước kia, lại không dự đoán được hắn nhưng lại lại đề cập tới.

“Được không?” Chu Tử nhỏ giọng nói.

Tây Đằng Ly có chút bối rối rút tay ra , không biết nên như thế nào trả lời, vẫn nghĩ đến khi xưa Chu Tử đối chính mình có tình cảm bất quá là tuổi trẻ nhất thời xúc động, cũng chưa từng thật sự lo lắng qua, Chu Tử là tốt lắm, nhưng mà chính mình vẫn luôn đem hắn làm bằng hữu, cho tới bây giờ vốn không có nghĩ tới cái khác, hiện tại đột nhiên để cho chính mình lựa chọn, trong lòng tóm lại sẽ có chút không biết làm sao.

“Thôi, ta không bức ngươi.” Chu Tử lôi kéo y đứng lên:“Đi qua ăn cơm đi.”

Nhìn trong mắt hắn chợt lóe một chút mất mát, Tây Đằng Ly trong lòng có chút không đành lòng, lại không biết nên khuyên như thế nào.

Buổi tối nghỉ ngơi thời điểm, Tây Đằng Ly ngồi ở trong lều trại, vô luận như thế nào cũng ngủ không được, vì thế ôm gối đầu thở dài.

Lại qua một canh giờ, vẫn là ngủ không được, đơn giản mặc quần áo chuẩn bị đi ra ngoài đi bộ.

Bay qua vài cái núi nhỏ, lại nhìn đến phía trước Chu Tử đang luyện kiếm.

Cùng hắn nhận thức nhiều năm như vậy , hắn dùng vũ khí vẫn là tiêu, lại không biết hắn dùng kiếm cũng tốt như vậy.

Ánh trăng tròn chiếu rọi tia sáng trắng như ngọc, bóng dáng màu xanh nhạt nhẹ nhàng tung bay, trong tay nghuyễn kiếm màu liên tục chuyển động, mấy trăm chiêu một chút tốc độ cũng không giảm, Tây Đằng Ly kinh ngạc lại có điểm hâm mộ, ba năm không thấy, hắn công phu đã phát triển lợi hại , lúc trước chính mình tiếp hắn không được năm mươi chiêu, hiện tại đại khái ngay cả năm chiêu đều tiếp không được đi.

Chu Tử nguyên bản cũng là phiền lòng mất ngủ, mới chạy đến luyện công, nghĩ là luyện mệt mỏi thì trở về đi ngủ, kết quả càng luyện càng tỉnh, đang buồn bực , cũng không chú ý đến Tây Đằng Ly đang đứng ở một bên nhìn chính mình, nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ, thu kiếm đứng ở tại chỗ không biết nên làm gì.

Biết Chu Tử luôn luôn không biết nói chuyện, Tây Đằng Ly đang suy nghĩ muốn nói cái gì đó, đột nhiên chỉ thấy Chu Tử ánh mắt biến đổi.

“Làm sao vậy?” Tây Đằng Ly bị hoảng sợ.

“Có người đang hướng phía này đi tới.” Nhĩ lực thật tốt Chu Tử lôi kéo Tây Đằng Ly liền chạy trở về :“Hơn nữa không chỉ một người, trở về nhìn xem.”
Bình Luận (0)
Comment