Một
Bác sĩ Bản Lam Căn (*) gần đây có chút buồn phiền, cậu nhóc tỏa mùi sầu riêng mới tới kia mỗi ngày tìm tới y quấn lấy muốn thuốc thanh tân thì thôi đi, cậu em trai hoắc hương đi tương thân mà hun người chạy mất cũng không nói, thậm chí ngay cả Ninh Nhất kia từ sáng đến tối chỉ biết ở trên đường mang gậy đánh Alpha cũng chạy tới làm phiền y…… Ai, người trẻ tuổi, chính là tinh lực quá dồi dào, có thời gian đi quanh thế giới cống hiến cho dân số thì thật tốt.
(*) Bản Lam Căn (Rễ Bản Lam): là tên thuốc trong y học cổ truyền của rễ cây tùng lam. Vị thuốc có tính hàn, vị đắng, lợi về kinh tâm, vị. Có công hiệu thanh nhiệt, giải độc, mát gan, tiêu viêm,…Ninh Nhất lục tung lên tìm kiếm một lúc sau quay đầu qua hỏi y, “Có thuốc ức chế không?” Bản Lam Căn lườm cậu một cái, “Ngăn chặn không bằng khai thông, chú và Tần Phong tới một lần là được rồi, một lần không được thì hai lần, thảo thảo nhiều là tốt rồi muốn thuốc ức chế làm gì……”
“Ai cùng anh nói cái này chứ đồ lưu manh!” “Vậy chú nghe thành cái gì? Tư thế?” Ninh Nhất lặng lẽ bưng mặt: Quả nhiên không nên tới tìm y, quá dơ rồi, gọi Bản Lam Căn gì chứ dứt khoát cải danh thành Hà Thủ Ô đi……
“Tần Phong gần đây tiếp xúc với người khác cứ luôn hắt hơi giống như bị dị ứng, tôi tới đây tìm anh xem có thuốc hay không.” “Ô a.” Bản Lam Căn dậy lên hứng thú, chống thân thể nhảy đến bên người Ninh Nhất vỗ vai cậu, “Lần đầu thấy dị ứng chất dẫn dụ nha, đừng để hắn ngửi mùi hương chất dẫn dụ là được rồi.”
Dị ứng chất dẫn dụ? Không phải như là chỉ cần hít một hơi cũng có thể bị sặc chết à? Đột nhiên có chút hiếu kì hắn làm thế nào lớn lên được vậy.
Hai
Ninh Nhất vẫn không yên tâm về Tần Phong, sống chết kéo hắn đến phòng khám, Bản Lam Căn giữ tay Tần Phong xem mạch, một lát sau, “Ồ chúc mừng, đây là hỉ mạch nha.” “Anh bị ngốc à, hắn là Alpha đó.” “Khụ khụ, vậy à, để anh kiểm tra lại mạch.” Ninh Nhất hoài nghi lang băm này có phải thông qua giao dịch bẩn thỉu gì đó để tiến vào đội không.
Bắt mạch xong Bản Lam Căn không biết nên dùng biểu tình gì để đối mặt bọn cậu, y đồng tình liếc nhìn Ninh Nhất, lại quay đầu trưng ra khuôn mặt yêu mến trẻ em chậm phát triển trí tuệ nhìn chằm chằm Tần Phong, “Hứa với tôi, coi như thuốc ức chế ngọt đi, nhưng cậu cũng đừng cho là uống nước đường được không?”
Coi thuốc ức chế như nước đường mà uống?!
Ninh Nhất đột nhiên cảm thấy, sinh hoạt thực sự là nơi nơi tràn đầy kinh hỉ.
Ba
Bản Lam Căn cho cậu hay, Tần Phong từ nhỏ đến lớn hấp thu thuốc ức chế liều lượng cao nên đã phá hủy một bộ phận tuyến thể, do vậy bây giờ hắn bị dị ứng với chất dẫn dụ, chỉ có lại sử dụng thuốc ức chế mới có thể tạm thời tiêu trừ hiện tượng dị ứng.
Bất quá Bản Lam Căn thấy bộ dạng xoắn xuýt của Ninh Nhất, vỗ lưng cậu an ủi, “An tâm đi đây không phải là vấn đề gì lớn, chỉ là các cậu sau này ba ba ba có thể sẽ thành vấn đề, nhưng mà vẫn có thể một bên hắt xì một bên □□ chú…… Ai da, hình ảnh khá đẹp này làm anh nghĩ hơi nhiều.”
“……” Mã đức nói ba câu không rời nổi dơ bẩn, không thể để người ta thương cảm được một lúc à, đúng chuẩn là một đóa Hà Thủ Ô.
Bốn
Chờ hai người đi rồi, Bản Lam Căn lập tức vọt vào nhà vệ sinh tóm lấy cậu em hoắc hương uống say khướt đang ôm bồn cầu khóc thút thít, “Woo ah, anh à tên nhóc ngốc kia không hề liếc mắt nhìn em một cái đã chạy rồi!”
Bản Lam Căn tát một cái lên đầu hắn, “Còn hơn lần trước liếc mắt nhìn chú một cái đã bị xông cho bất tỉnh.” Kết quả còn bị người ta hiểu nhầm là buôn người bắt vào cục cảnh sát, trở thành trò cười trong đội cả một tháng……
“Hắn rõ ràng hức hức…… cảm thấy yêu thích khiến người thần thanh khí hức…… sảng” Chất dẫn dụ của cậu quá thần thanh khí sảng đi, ngửi một lần thực sự có thể khiến cho người ta thăng thiên = =.
Bản Lam Căn nhìn em trai nhà mình khóc đến thở không ra hơi cũng thật không nỡ, y lôi ra một cái bình nhỏ, “Nếu không chú dùng thử thuốc thanh tân xem?”
“Cái gì? Lại có thuốc thanh tân mới à!” Một mùi sầu riêng nồng nặc đột nhiên tràn vào phòng vệ sinh cùng mùi hoắc hương chính khí thủy quyện lại với nhau bay tới từng góc nhà.
Bản Lam Căn cảm thấy y thực sự hít thở không thông.