【 Năng lượng của hệ thống có thể giúp ký chủ chữa trị một phần linh hồn, có chữa trị hay không? 】
【 Có. 】 Diệp Thiều An đáp lại.
【 Bắt đầu chữa trị. 】
Ánh sáng mềm mại ôn hòa bao lấy Diệp Thiều An, Diệp Thiều An chỉ cảm thấy trong linh hồn như rung lên reo hò, đây không phải là cảm giác được chữa trị, trái lại như thể một phần của bản thân trở về.
Đó là một loại cảm giác đến từ sự tương thích của linh hồn, khiến người khác an lòng.
Diệp Thiều An thở thật dài, toàn bộ linh hồn đều đắm chìm trong cảm giác thư sướng kia. Loại cảm giác an toàn tuyệt đối ấy khiến lòng người nhịn không được mà bình tĩnh, cảm động đến gần như rơi lệ.
【 Nhắc nhở, nhắc nhở, năng lượng không đủ, đình chỉ chữa trị. 】
【 Nhắc nhở, nhắc nhở, năng lượng không đủ, đình chỉ chữa trị. 】
Chùm sáng mềm mại kia chớp mắt đã biến mất không còn sót lại tia nào, hệ thống 001 vô tội nói: 【 Kí chủ có muốn đi vào thế giới tiếp theo luôn không? 】
Diệp Thiều An khẽ mỉm cười, không trả lời vấn đề của 001, ngược lại nói: 【 Có nhớ chúng ta đã từng đánh cược gì không, 001? 】
【… 】 Trầm mặc một lúc lâu, thấy kế sách đánh trống lảng không thành công, hệ thống 001 đành ủy ủy khuất khuất nói: 【 Nhớ. 】
【 Ngươi thua rồi. 】 Diệp Thiều An bình tĩnh mà nói ra sự thật.
Hệ thống 001: 【… 】
Tui đương nhiên biết tui thua rồi ngài cần phải nói ra sao QAQ!!!
Tại sao nhất định muốn kết cục phải làm tới mức ấy chứ?
Tất cả những thứ này đều là tính toán kỹ càng của ngài sao?
Có phải ngài đã sớm đoán được không chỉ có một nhiệm vụ chủ tuyến không?
Hệ thống 001 trong tâm lý có một đống lớn nghi hoặc, thế nhưng một cái cũng không hỏi đối phương được, cào tâm cào phổi oan ức khó chịu, cuối cùng chỉ có thể ủy ủy khuất khuất nói: 【 Ngài muốn biết cái gì? Hỏi đi. 】
【 Ngươi đến tột cùng là vật gì, 001? 】 Diệp Thiều An trầm giọng hỏi.
Hệ thống 001 lạnh nhạt nói: 【 Tui là hệ thống 001 nha, kí chủ. 】
【 Đến cùng. 】 Diệp Thiều An nhấn mạnh hai chữ này, lạnh lùng nói.
【 Tui là hệ thống 001 nha, kí chủ. 】Âm thanh của hệ thống 001 vô cùng máy móc.
Xem ra vấn đề này hệ thống 001 không thể cho hắn đáp án, Diệp Thiều An khẽ rũ mắt xuống, nhàn nhạt nói, 【 Tiến vào thế giới tiếp theo đi. 】
Ba lần cơ hội, cũng không thể dùng linh tinh.
【A a a??】 hệ thống 001 bị ép trong cơn mê một hồi lâu, quyết đoán dứt khoát【 Không thành vấn đề, kí chủ!】
【Keng, hệ thống vạn nhân mê mở ra, lập tức lựa chọn thế giới, kí chủ tức thì sẽ tiến vào một thế giới khác, xin nhớ nhiệm vụ của chúng ta —— vị diện vạn nhân mê, người người đều yêu ta.】Âm thanh của hệ thống 001 lại trở nên máy móc lạnh lùng, 【 Kí chủ Diệp Thiều An, hệ thống 001 hết sức trung thành vì ngài phục vụ, nguyện vì ngài cung cấp tất cả mọi sự giúp đỡ. 】
【Đường hầm thời không mở ra, thế giới thứ hai hoan nghênh kí chủ đến.】
Thời điểm thời không xoay tròn, vô số ký ức hiện lên trong đầu Diệp Thiều An.
Diệp Thiều An là con độc nhất của Diệp gia – một hào môn của thành phố S. Từ khi sinh ra đã lớn lên trong ngàn sủng vạn yêu. Hắn lại có một gương mặt có thể nói là kiệt tác của Thượng Đế. Từ nhỏ đến lớn không có gì bất lợi, thuận buồm xuôi gió, lúc học đại học thì ở một chỗ với bạn từ bé, con trai độc nhất của Khương gia Khương Văn Bách. Khương gia cũng là một hào môn lừng lẫy của thành phố S, thời đại học ai cũng phải khen họ một câu kim đồng ngọc tử. Chỉ tiếc, cả hai đều quá mức kiêu ngạo, nếu vì đối phương mà nhượng bộ thì giống như đang nhận phần thua thiệt về mình. Trừ lúc ban đầu ngọt ngào yên lặng, sau đó hai người không khỏi rơi vào tranh chấp.
Đều hi vọng đối phương có thể nhường nhịn mình một chút, đều không muốn không muốn thoái nhượng, lại đều là thiên chi kiêu tử, thừa kế gia nghiệp. Mỗi người đều có ngạo khí, có sự kiêu ngạo của riêng mình, sau một quãng thời gian, khó tránh khỏi hai chữ
chia tay.
Thế nhưng ác cái hai người đều cực kỳ vừa ý đối phương, đều cho rằng đối phương là người duy nhất ở thành phố S có thể xứng với mình. Mấy năm qua này hai người chia chia hợp hợp, bất luận biểu hiện bên ngoài tinh anh thế nào, trong xương cốt cũng như mấy tiểu tử choai choai, chết sống không chịu nhường đối phương nửa bước.
Đến cuối cùng, mặc dù không chia tay, nhưng cứ như im lặng kết thúc trong chiến tranh lạnh.
Tính cả ngày hôm nay, song phương đã bốn ngày không gặp một lần không nói một câu.
Mà hiện tại, Diệp Thiều An trên đường đi đến một buổi dạ hội.
Diệp Thiều An mở mắt ra, nhìn xe ô tô đang vững vàng chạy trên đường, giơ tay xoa xoa thái dương, Khương Văn Bách là mục tiêu nhiệm vụ sao?
Trợ lý ngồi ghế trước quay đầu lại, đưa điện thoại di động cho Diệp Thiều An, thấp giọng nói: “Tiên sinh, Lê tiên sinh gọi đến.”
Lê tiên sinh?
Diệp Thiều An bất động thanh sắc tìm tòi trong trí nhớ, bình tĩnh tiếp lấy điện thoại, lười biếng nói: “Alo?”
“Em và tên tiểu tử khốn khiếp Khương gia chia tay rồi?” giọng Lê Hướng An tràn đầy tức giận, hẳn là bị đè nén xuống, nhưng âm thanh phát ra vẫn có mấy phần quái dị.
“Chiến tranh lạnh thôi, chưa chia tay.” Diệp Thiều An ngáp một cái, mạn bất kinh tâm nói, “Sao vậy?”
Lê Hướng An vừa nghe lời này liền bùng nổ, gã thấp giọng rì rầm mắng mỏ một hồi mới cả giận nói, “Tên tiểu tử khốn kiếp nhà họ Khương đó mang theo một tiểu tình nhân đến, bây giờ đang ở bên này thân thân thiết thiết ngọt ngào đút nhau ăn, con mẹ nó! Em với nó còn chưa chia tay đấy! Làm cái trò hề này cho ai xem?! Tới thị uy với em sao? Mẹ nó lát nữa ông đây tìm người trùm bao tải đánh chết đôi cẩu nam nam đó!”
Lê Hướng An là anh họ của Diệp Thiều An, cũng là người thực lòng ủng hộ Diệp Thiều An. Toàn gia nhà họ Diệp đều sủng Diệp Thiều An đến tận trời, Lê Hướng An lại càng như vậy. Bởi vì tuổi tác gần nhau nên tuy chỉ là em họ, nhưng gã vẫn sủng Diệp Thiều An như bảo bối. Năm đó Diệp Thiều An lần đầu tiên chia tay Khương Bách Văn, Lê Hướng An tức giận đến mức cầm viên gạch lên định đi đánh người, may mà bị Diệp Thiều An ngăn lại.
“Được.” Diệp Thiều An dừng một chút, nhàn nhạt nói, “Em sắp đến…”
Xe chậm rãi dừng lại, Diệp Thiều An nở nụ cười, “Chậc, đến rồi.”
“Haiz! Để anh ra tìm em, tiệc rượu này ai muốn tới chứ? Diệp gia Lê gia không muốn cho hắn cái mặt đấy, chúng ta về nhà!” Lê Hướng An khó nén tức giận, em họ gã cái gì cũng tốt, muốn gia thế có gia thế, muốn tướng mạo có tướng mạo, nhân phẩm lại khỏi chê, tuyệt đối là vạn người chọn một, là rồng phượng chứ không như loại tầm thường kia. Tên tiểu tử đó muốn làm trò buồn nôn cho ai xem chứ?
Lê Hướng An tức chết đi được, trời đất bao la, không ai có thể làm cho An An nhà gã chịu một chút oan ức nào cả!
“Anh nói cái gì đó? Ông ngoại mà nghe được chắc chắn sẽ cho anh quỳ một ngày.” Diệp Thiều An buồn cười nói “Không đánh mà thắng mới tốt.”
Lê Hướng An trầm mặc chốc lát, gã không lo cho chính mình, gã chỉ lo An An khó chịu, anh họ như gã còn không biết tính tình của em mình sao?
Một đứa trẻ trời sinh kiêu ngạo như nó, vì cái tên họ Khương kia cong eo bao nhiêu lần? Tên khốn khiếp kia còn không biết quý trọng. An An nhà gã tính tình kiêu ngạo cỡ nào chứ, vì tên khốn kiếp đó bao nhiêu lần tự vả mặt quay đầu nối lại tình xưa chứ?
Trong thế giới của tình yêu, người nào yêu sâu hơn người đó thiệt thòi hơn. Nhưng khi nhìn thấy An An bảo bối chịu thiệt, bọn họ đau lòng nha.
Lần này còn chưa có chia tay đâu đấy, tên họ Khương khốn kiếp kia dẫn theo một tiểu tình nhân tham gia tiệc rượu không phải là trực tiếp tát một phát vào mặt mũi An An sao? Gã làm sao nuốt trôi cơn giận này?!
Lê Hướng An cảm thấy mình sắp tức chết rồi!
Diệp Thiều An xuống xe, tài xế cùng mấy người phụ tá mắt nhìn mũi mũi nhìn chân, một bộ dạng ‘chúng tôi không nghe thấy cái gì cả’, Diệp Thiều An nhàn nhạt nói: “Một bạt tai này hắn đánh lên mặt em, em có thể chạy trốn sao?”
“Không hề. Em đến đây.”
Diệp Thiều An không nhìn Lê Hướng An tức đến giơ chân ở đối diện, động tác dứt khoát cúp điện thoại, đưa di động giao cho trợ lý đứng đợi một bên, đi về phía hướng đại sảnh yến hội.
Trong yến hội, bạn trai công nhiên cắm sừng thì làm sao bây giờ?
【 Hệ thống, mày nói xem tao nên làm cái gì đây? 】 Diệp Thiều An hời hợt hỏi.
Hệ thống 001: 【… 】
Run lẩy bẩy.
【 Kí chủ ngài muốn làm gì thì làm đó chứ không nên hỏi tui a QAQ! 】
Diệp Thiều An phát ra tiếng cười ám muội không rõ nghĩa, hệ thống rùng mình một cái.
Kí chủ của tui sao lại đáng sợ như vậy QAQ!
Ăn chơi trác táng, hoàng kim rực rỡ, quả là một nơi náo nhiệt.
Diệp Thiều An mạn bất kinh tâm nghĩ nghĩ, vừa vào đại sảnh yến hội, bốn phía đột nhiên an tĩnh hai giây.
Lê Hướng An dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới, bên cạnh Diệp Thiều An có không ít người vây quanh hắn trò chuyện, Lê Hướng An hộ tống em họ bảo bối, trong lúc nhất thời không khí vô cùng hòa thuận vui vẻ.
“Diệp tổng.”
Đột nhiên, một thanh âm vang lên, nam nhân diện mạo anh tuấn ôm lấy eo một thiếu niên đi tới, y quơ quơ ly rượu đỏ trong tay, trên khuôn mặt anh tuấn hiện ra vài phần ám muội, “Sao vậy, hôm nay không có người đi cùng à?”
Sắc mặt Lê Hướng An trong phút chốc âm trầm, nhìn bộ dáng gã, xem ra là hận không thể trực tiếp đấm cho Khương Văn Bách một cú.
Diệp Thiều An cong khóe môi lên, bình tĩnh nói: “Xem ra Khương tổng rốt cuộc cũng tìm được bằng hữu rồi.”
Sắc mặt Khương Văn Bách khẽ thay đổi, Diệp Thiều An ý vị thâm trường nói: “Cảm kích Khương tổng đã giải phóng cho tôi. Khương tổng vốn không có người đi cùng, đến yến tiệc lạ không tìm được bằng hữu, cứ bắt tôi phải đồng hành, khiến tôi không hưởng thụ hết lạc thú của tiệc rượu.”
Bốn phía vang lên tiếng cười khe khẽ, lần ra tay này của Diệp Thiều An có thể nói là có phần ác liệt. Trực tiếp nói thẳng ra hắn và Khương Văn Bách không có bất cứ quan hệ gì, mấy lần trước đều là xuất phát từ ân tình qua lại mới làm người đi cùng của Khương Văn Bách chứ thực tế hai bên chả dính líu gì với nhau cả.
Xem ra Khương Văn Bách và Diệp Thiều An xích mích là thật.
Trong lúc nhất thời, trong mắt người xung quanh ánh lên mấy phần nhiệt huyết.
Trong số những người vây quanh Diệp Thiều An bây giờ có hơn nửa là người có ý với hắn. Mà trước đây bên cạnh Diệp Thiều An có Khương Văn Bách, bọn họ không tiện ra tay, hiện tại nếu hai người đó chia tay, bọn họ đương nhiên có thể theo đuổi.
Khương Văn Bách nhìn mấy ánh mắt nóng rực của bọn thanh niên xung quanh, con ngươi lạnh lẽo đi mấy phần, y và Diệp Thiều An còn chưa có chia tay đấy, mấy tên này nhìn ngó cái gì người của y hả?!
【Nhiệm vụ chủ tuyến —— vị diện vạn nhân mê, người người đều yêu ta, xuất hiện mục tiêu, Thu Ngôn Dục, độ thiện cảm, -90. 】
Khóe miệng Diệp Thiều An hơi rút một cái, theo bản năng mà nhìn ra cửa vào đại sảnh, quả nhiên thấy một người nam nhân trẻ tuổi mặc tây trang đen đang tiến đến phía này.
“Về phần người đi cùng tôi.” Trên mặt Diệp Thiều An lộ ra tia cười ám muội, hắn ngắm nhìn bốn phía, khẽ nhấp một ngụm rượu đỏ, khóe môi đỏ au quyến rũ câu nhân, tầm mắt người xung quanh lại nóng bỏng thêm mấy phần, có vài người không kiềm nén được tà tâm đang rục rịch, hận không thể cực lực đề cử bản thân một phen. Sắc mặt Khương Văn Bách càng khó coi hơn, y bất quá chỉ tìm người đến chọc tức Diệp Thiều An một chút, Diệp Thiều An lại ném cho y một trò xấu mặt như thế!
“Xem, chẳng phải đến rồi sao.” Diệp Thiều An tiện tay đặt ly rượu đỏ xuống, động tác có một loại tiêu sái tự tại khó nói thành lời, nhanh chân bước về phía cửa ra vào, một đôi chân dài bước thẳng, người xung quanh không tự chủ được nhường ra một con đường.
“Này, tiên sinh, có hứng thú nhảy một điệu với tôi không?” Diệp Thiều An khom lưng nghiêng mình, thực hiện động tác mời, trong não nhanh chóng vận chuyển, xác định trong ký ức của nguyên chủ không có mảy may trí nhớ nào về vị Thu Ngôn Dục này.
Cái này thì chấp nhận đi, nhưng vì cái gì mà độ hảo cảm -90?
Thu Ngôn Dục nhìn Diệp Thiều An thật sâu, khóe miệng hiện ra một mạt mỉm cười như có như không, ký ức đã qua lặng yên không tiếng động mà xuất hiện trước mặt anh, anh nhìn Diệp Thiều An trước mặt, phảng phất như qua ngàn năm lại một lần nữa trở về điểm ban đầu.
Hắn vẫn vậy, vẫn không hề thay đổi.
Nụ cười mê hoặc mà ngọt ngào, trên dung nhan tinh xảo như hoa nhuộm đầy nét mong chờ, đôi mắt dâm tà nhẹ nhàng nháy một cái, giảo hoạt mà hồn nhiên, tốt đẹp đến mức khiến lòng người rung động.
Làm sao có ai có thể từ chối hắn?
“Đương nhiên.”
Thu Ngôn Dục nghe đến chính mình trả lời như vậy.
Cho dù là làm một lần nữa, anh cũng không nỡ cự tuyệt hắn nửa phần.
Nếu đã không nỡ, vậy cũng không cần từ chối.
Chỉ cần vĩnh viễn là bé ngoan, vĩnh viễn đáng yêu, yên lặng ở bên cạnh anh, anh tuyệt đối sẽ không từ chối nửa lời.
Mí mắt khẽ rũ xuống, che khuất con ngươi tràn đầy nét điên cuồng, nụ cười của Thu Ngôn Dục thêm mấy phần nóng bỏng, thanh âm khàn khàn gợi cảm, nhẹ giọng nói: “Không thành vấn đề.”
Trong nụ cười là một mảnh tinh khiết cùng hữu hảo.
An An, tôi đã trở về, em có nhớ tôi?
Tôi thì vô cùng, vô cùng nhớ em.
Diệp Thiều An nở nụ cười, đưa tay về phía Thu Ngôn Dục, Thu Ngôn Dục trở tay nắm chặt tay hắn, nụ cười càng thêm nhu hòa.
Rốt cục, lại trở về ngày đó.
Tôi về rồi, tôi đến tìm em đây.
Lần này, em phải làm bé ngoan đấy.
.Tác giả có lời muốn nói:Diệp Thiều An: Nói lý lẽ chút đi, lần trước -87 ta còn có thể hiểu được, lần này ta hoàn toàn không thể lý giải được tại sao lại -90? Người này căn bản chưa từng xuất hiện trong ký ức của nguyên chủ, sao có thể -90?
Hệ thống 001: Tui chỉ là một hệ thống nhỏ bé, tui chỉ phụ trách đo lường, tui cái gì cũng không biết hết *mặt vô tội*
Diệp Thiều An: Chậc.
Tác giả: Xin đừng nên nhìn iêm iêm lại càng không biết cái gì cũng không biết! Iêm vô tội! Có vấn đề tìm hệ thống!
Diệp Thiều An: Cải danh đổi họ sửa mặt? Ân oán cừu hận từ bậc cha chú? Kiếp trước kiếp này? Xuyên qua trọng sinh? Nói đi, là cái nào trong số chúng?
Hệ thống 001:… *run lẩy bẩy*
Tác giả:… *run lẩy bẩy*