Cú đấm ấy đấm thẳng lên mặt Thu Ngôn Dục.
Thu Ngôn Dục căn bản không có bất kỳ phản ứng nào, nặng nề đập lên trên tường, động tác và giọng nói của Khương Văn Bách đã đưa tới không ít người chú ý, không ít kẻ như có như không nhìn sang bên này.
Hai cảnh sát đến điều tra cùng với cha mẹ Diệp Thiều An và cha mẹ Lê Hướng An cũng nhìn về phía này, Lê Hướng An vừa nhìn thấy Khương Văn Bách, sắc mặt đột nhiên biến đổi, cố nén tức giận trấn an mấy vị trưởng bối rồi nhanh chân đi tới chỗ Khương Văn Bách.
“Khương Văn Bách.” Lê Hướng An dùng một tay tóm chặt Khương Văn Bách, cười lạnh nói: “Chỗ này không hoan nghênh mày ghé qua, cút cho tao.”
Nói xong, Lê Hướng An quay đầu nhìn về phía Thu Ngôn Dục, người trẻ tuổi tuấn tú ôn hòa này nhìn qua đặc biệt chật vật, hai mắt vô thần, máu tươi khô lại phảng phất như linh hồn đã bị người ta câu đi, trong lòng Lê Hướng An đột nhiên đau xót;
Bọn họ đều đổ lỗi cho anh ta, trách anh ta khiến An An bọn họ quý giá nhất bị thương;
Nhưng mà chuyện này là do An An tình nguyện dùng tính mạng đi bảo vệ người ta mà,
Anh ta bây giờ cũng khổ sở không kém hơn bọn họ chút nào.
“Người nhà bọn tao còn chưa tới phiên mày lắm mồm!” Lê Hướng An lạnh giọng cảnh cáo, nếu người này nắm giữ vị trí cao như vậy trong lòng An An, làm biểu ca, y có nghĩa vụ bảo vệ người yêu của hắn thay An An.
Hô hấp Khương Văn Bách đột nhiên dồn dập, hai mắt đỏ ngầu đóng chặt lại, hai tay của gã nắm chặt thành nắm đấm nổi đầy gân xanh, có thể thấy được gã đang cật lực kiềm chế tâm tình của mình, thật lâu sau mới mở mắt ra, bi thương trong đó khiến Lê Hướng An sửng sốt một chút.
“Nếu như có thể.” Khương Văn Bách trầm giọng nói: “Tôi cũng không muốn xuất hiện ở đây để vạch trần bộ mặt thật của tên súc sinh này.”
“Tôi cũng hi vọng người An An dùng hết tất cả để bảo vệ thật sự yêu em ấy.”
Lê Hướng An sửng sốt một chút, cho dù y vẫn luôn không thích Khương Văn Bách cũng biết Khương Văn Bách sẽ không đùa kiểu này, theo bản năng y buông tay nắm Khương Văn Bách ra.
“Nhưng mà…” Khương Văn Bách hoàn toàn không có cảm giác, ngọn lửa trong mắt gã đột nhiên bùng lên, “… Thằng chó này không xứng!”
“Thu Ngôn Dục.” Khương Văn Bách gằn từng chữ một, hận ý trong tròng mắt như thấu tận xương: “Mày cho rằng không ai biết mấy chuyện buồn nôn đó do mày làm sao? Mày cho rằng An An không biết dự định của mày sao? Mày cho rằng mày có thể lừa dối mãi sao? Đã bao giờ mày nghĩ vì sao kế hoạch của mày lại thuận lợi như vậy chưa? Đều do An An dung túng.”
Nếu như hận ý trong mắt gã có thể hóa thành thực chất, vậy thì Thu Ngôn Dục đã sớm chết mấy trăm lần rồi!
Thu Ngôn Dục lúc này mới có chút phản ứng, anh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn về phía Khương Văn Bách, nửa ngày sau mới khinh bỉ câu môi cười lạnh, tựa hồ hoàn toàn xem thường.
Khương Văn Bách hô hấp thật sâu, gã thoạt nhìn rất thống khổ và ngột ngạt, gã nhẹ nhàng nói: “… An An có thói quen viết blog, mày biết không?”
“Mày bỏ thuốc An An, mày muốn hại chết An An, An An đều biết, An An đều biết.” Gã nhẹ nhàng lặp lại, biểu tình thống khổ là thế, “Nhưng em ấy chưa từng vạch trần mày.”
“Mày không tin? Há.”
Một chiếc điện thoại di động từ giữa không trung rơi xuống, quỷ thần xui khiến, Thu Ngôn Dục bắt lấy cái điện thoại di động kia, màn hình điện thoại di động sáng lên, liếc mắt một cái nhìn qua lại là một cái blog.
Khương Văn Bách nhìn Thu Ngôn Dục cúi đầu xem điện thoại di động, cười lạnh hai tiếng, giọng gã khơi ra nỗi thê thảm và bi thương khó giải thích được, “Đó là blog của An An.”
Thế nhưng Thu Ngôn Dục hoàn toàn không thèm để ý tới Khương Văn Bách, anh đã bị nội dung trong điện thoại di động làm kinh sợ.
“Nói đến cũng rất thú vị, Thu phỏng chừng cũng quên nơi tôi sinh ra rồi, tôi dù sao cũng được sinh ra ở Diệp gia, cũng phải cần tiếp thu một ít huấn luyện, vạn nhất bị người ta bắt cóc, cũng không thể ngồi không chờ cứu đi? 【 cười 】”“Bắt đầu mệt rã rời không giải thích được, vô duyên vô cớ mà ngủ, hơn nữa đều phát sinh khi ở cạnh anh ấy, tôi không nghi ngờ anh ấy thì hoài nghi ai bây giờ?”“Thế nhưng mỗi lần nhìn thấy anh ấy, tôi lại đột nhiên không đành lòng nói một cách thẳng thừng.”“Thôi, theo anh ấy.”Chỉ vài nét bút, sắc mặt Thu Ngôn Dục chợt biến, anh như đang nhìn thấy gò má bất đắc dĩ lại kiêu ngạo của bé hoa mân côi khi viết blog này.
Anh cấp tốc nhấn nút quay lại, sau đó căn cứ vào ngày chọn bài blog tiếp theo.
“Có lúc Thu ngốc đến đáng yêu.”“Điều này làm cho tôi căn bản không nỡ nói trắng ra.”“Bác sĩ tư nhân dùng cách nào cũng không kiểm tra được, tất nhiên rồi, đó chính là bác sĩ tư nhân của Thu mà.”“Ngu ngốc.”“Cuối cùng vẫn phải đến bệnh viện.”“Đứa ngốc, biết tìm bệnh viện không có cổ phần của Diệp gia, kết quả trực tiếp đụng phải bệnh viện tư nhân có cổ phần của mình.”“Nhiều bệnh viện tư nhân như vậy, tìm thế nào lại vào bệnh viện tôi có cổ phần riêng chứ, cũng không biết nên nói cái gì đây, đồ ngốc này.”Thu Ngôn Dục thần sắc rung mạnh, tốc độ anh nhấn mở càng ngày càng nhanh, tốc độ lật xem văn tự còn nhanh hơn.
“Tôi hỏi anh ấy, anh có muốn em xảy ra chuyện hay không.”“Anh ấy cực kỳ tức giận, anh ấy hỏi tôi tại sao có thể nói như vậy, đương nhiên anh ấy không muốn để cho tôi xảy ra vấn đề rồi, tôi xảy ra vấn đề rồi anh ấy sống sao bây giờ?”“Tôi tin anh ấy nói thật.”“Thế nhưng tôi cũng biết, anh ấy vẫn chưa đình chỉ bỏ thuốc tôi.”“Thế nhưng Thu cũng không muốn tôi xảy ra chuyện, tôi tin vậy.”“Tôi biết anh ấy yêu tôi, đây là việc không thể nghi ngờ.”“Thế nhưng…”“Tôi biết, tôi biết Thu cố chấp, tùy hứng, ngạo mạn,thậm chí tôi còn biếtThu có vấn đề về tâm lý nữa, tôi biết tất cả những thứ này đều được che giấu dưới bề ngoài ôn hòa tuấn tú của anh ấy, tôi cũng biết anh ấy hận tôi.”“Tôi đều biết, tôi đều hiểu, tôi biết anh ấy nguy hiểm cỡ nào.”“Nhưng mà tôi yêu anh ấy.”Tôi cũng biết anh ấy hận tôi.
Tôi cũng biết anh ấy hận tôi.
Tôi cũng biết anh ấy hận tôi.
Tay Thu Ngôn Dục run rẩy càng thêm lợi hại, An An của anh, An An của anh biết tất cả mọi chuyện…
“Tôi muốn cùng Thu phác hoạ bản kế hoạch cho tương lai.”“Cho dù tôi không chắc mình có thể nhìn thấy ngày đó không.”“Ngày 11 tháng 3, 0311, ngày ấy tôi gặp được Thu.”“Tôi sẽ vĩnh viễn nhớ tới ngày này.”“E rằng Thu vĩnh viễn sẽ không biết, ngay từ lần đầu tiên gặp được anh ấy, trái tim tôi đã lạc nhịp.”“Bắt đầu từ ngày đó, trái tim của tôi đã không còn chỉ thuộc về tôi nữa rồi.”“Nếu như một người chỉ có một nửa trái tim thì sẽ không sống được, tôi đưa một nửa trái tim của tôi cho anh ấy mất rồi.”“Anh ấy muốn tôi chết, vậy tôi…”“Tuy rất không cam lòng, thế nhưng…”“Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy anh ấy, tôi đã suy nghĩ rất nhiều, có cảm giác rốt cuộc cũng tìm thấy anh ấy rồi.”“Không đành lòng trách móc nặng nề anh ấy một câu nào.”“Chuyện này rất buồn cười, tôi đang nói về bản thân tôi ấy.”“Thế nhưng…”“Tôi biết, tôi không đành lòng từ chối anh ấy.”“0311, ngày em gặp anh.”“Chỉ nguyện có một 0311 nữa để em và anh có thể gặp lại.”Ngón tay Thu Ngôn Dục run quá lợi hại, anh sắp cầm không vững chiếc điện thoại di động nữa rồi, 0311, ngày 11 tháng 3, không phải ngày hoa mân côi nhỏ của anh chia tay với Khương Văn Bách sao?
Sao lại thế… Thế nào lại là ngày bọn họ gặp nhau lần đầu tiên chứ?
Không! Không đúng!
Anh và bé hoa mân côi lần đầu tiên gặp mặt là trong một buổi tiệc tối, 0311, dạ tiệc ngày 11 tháng 3, buổi dạ tiệc ấy khiến bé hoa mân côi chia tay với Khương Văn Bách, buổi tiệc tối ấy giúp mình và bé hoa mân côi quen biết!
Ngày 11 tháng 3, căn bản không phải là ngày kỷ niệm chia tay mà là ngày anh cùng bé hoa mân côi gặp mặt lần đầu tiên!!
Đời trước, tất cả mật mã của bé hoa mân côi đều là 0311, đều là ngày bọn họ gặp mặt lần đầu tiên!
Không liên quan tới Khương Văn Bách!
Mật mã của bé hoa mân côi liên quan tới mình!
Tay Thu Ngôn Dục càng ngày càng run, anh không dám tưởng tượng tâm tình bé hoa mân côi khi liên tiếp viết xuống những dòng tâm tình này, anh hiểu bé hoa mân côi, kiếp trước kiếp này, anh quá hiểu người yêu của anh.
An An của anh biết mình bị anh bỏ thuốc, biết anh đang hại em ấy, em ấy đã sớm biết tất cả không bình thường đều do mình động tay động chân, thế nhưng em ấy không đành lòng chọc thủng kế hoạch của mình, yên lặng chịu đựng tất cả, dọn đường cho anh đi;
Đây không phải là một ngày hai ngày mà là năm mươi ngày cả ngày lẫn đêm dài đằng đẵng, hoa mân côi nhỏ của anh vì không để cho anh nhìn ra vấn đề, còn uống hết tất cả đồ uống anh tự tay bỏ thêm thuốc vào!
Uống tròn năm mươi ngày.
Mỗi lần nghĩ sâu lại là một lần dằn vặt, Thu Ngôn Dục không dám nghĩ tiếp nữa.
An An của anh, thời điểm An An của anh uống vào những thứ đó, khổ sở như thế nào?
Em ấy là người cao ngạo như thế, lại trong vòng mấy chục ngày, em ấy đem mình oan ức thành cái dạng gì?
An An của anh… An An của anh, rốt cuộc là tuyệt vọng thế nào mới lựa chọn từ bỏ tính mạng của mình?
—— mà kẻ mang đến sự tuyệt vọng cho An An lại chính là anh.
Chỉ nghĩ đến vậy, Thu Ngôn Dục đã khó chịu không thể hô hấp.
An An của anh không biết mình đã bỏ thuốc gì cho em ấy, chỉ cần một câu không hy vọng em ấy có việc của mình, em ấy vẫn điềm nhiên như không uống hết đồ uống trộn thuốc vào;
An An của anh thậm chí nghĩ mình muốn em ấy chết, nhưng dưới suy đoán này, em ấy lại còn muốn đi chịu chết!
An An của anh, An An của anh, rõ ràng là người cao ngạo như thế…
Thu Ngôn Dục sắp đứng không vững.
“cạch —— “
Điện thoại di động nặng nề đập xuống đất.
Khương Văn Bách tựa hồ tỉnh táo lại, gã thấy thần sắc Thu Ngôn Dục, trên gương mặt bị vấy máu mặt mơ hồ lộ ra một loại hôi bại và sợ hãi, nụ cười của anh thật sự quá mức bi thương và tuyệt vọng, bất an trong lòng Lê Hướng An đạt đến đỉnh điểm, y cúi người xuống nhặt điện thoại di động lên.
Nước mắt Khương Văn Bách đều rơi xuống, gã ngẩng đầu lên, mơ hồ mắng ra hai câu thô tục, cắn răng nghiến lợi nói: “… Con mẹ nó mày… Mày thằng chó này… cũng mẹ nó biết sợ sao a ha ha ha ha!”
“Thời điểm con mẹ nó mày bỏ thuốc An An, vì sao không vỗ lương tâm của mình hỏi một câu, hỏi một câu em ấy đối xử với mày như thế nào?!” Khương Văn Bách không thể nhịn được nữa mà gào thét lên, nước mắt từ khóe mắt của gã chảy xuống, gã biết lúc này mình chắc chắn giống một tên điên bị người ta khinh thường, thế nhưng gã sắp không khống chế được dục vọng rít gào của mình, “Em ấy luôn luôn là một người công và tư rõ ràng, vì mày, em ấy bất phân công tư!”
“Diệp gia và Khương gia đang hợp tác với nhau một hạng mục, vì để cho tao khách khí với mày một chút, em ấy lấy cái hạng mục đó ra uy hiếp tao!”
“Ngày hôm đó mày cũng ở chỗ ấy, mày mò ra lương tâm của mày ra xem, An An đối xử với mày còn chưa đủ tốt à?! Mày còn muốn em ấy làm gì nữa?! Em ấy còn vì mày mà chết, mày cao hứng chưa?! Mày vui vẻ chưa?!”
“An An đâu chỉ vì muốn cứu mày, em ấy muốn chết!”
“Vì thỏa mãn nguyện vọng của mày, em ấy đâm đầu vào chỗ chết——!”
Bạo phát trong giây lát này khiến nửa số người trong hành lang nhìn về phía này, Thu Ngôn Dục chỉ cảm thấy trong tai vang lên ong ong, đầu óc anh trống rỗng, hai chân run đến mức đứng cũng không vững,
—— tại sao mày không chết đi?
—— Thu Ngôn Dục, tại sao mày không chết đi?!
—— tại sao mày không chết đi?!!!!
Từ trong đáy lòng đột nhiên xuất hiện một cảm giác chán ghét bản thân mãnh liệt mà nồng nặc, trong đầu của anh đều là gò mà của Diệp Thiều An mỗi khi em ấy nhào lên người anh mỉm cười, có một giọng nói trong cơ thể anh đang tuyệt vọng thóa mạ,
—— tại sao mày không chết đi?!
—— tại sao mày không chết đi?!
—— Thu Ngôn Dục, tại sao mày không chết đi?!
Khương Văn Bách thở dốc “hồng hộc”, gã tựa hồ dần dần tỉnh táo lại, từ một gã đàn ông phẫn nộ thất thố biến trở về một công tử nhà giàu khắc chế, gã trầm giọng nói: “Mày sẽ hối hận, Thu Ngôn Dục.”
Đôi mắt Khương Văn Bách nhẹ nhàng nhắm lại, câu nói ấy giống như lời nguyền rủa cuối cùng của gã.
Gã thoát lực dựa lên trên tường.
Khương Văn Bách vì biểu hiện của mình mà cho điểm cao, một người khắc chế, thâm tình, có tình nghĩa được gã diễn hoàn mỹ, bất kể là khắc chế lúc ban đầu hay là thời điểm cao trào không thể nhịn được nữa tuyệt vọng bạo phát, hoặc là sự khắc chế và bi ai lúc cuối cùng, gã đều đánh giá cao khả năng của mình.
So với gã, Thu Ngôn Dục đáng là gì?
Gã mới là người xứng đôi với An An nhất.
Thu Ngôn Dục căn bản không thèm để ý tới Khương Văn Bách, cảm giác chán ghét bản thân như liệt hỏa thiêu đốt linh hồn anh, lục phủ ngũ tạng của anh đều bị ngọn lửa áy nuốt chửng, nhưng tất cả sự dằn vặt anh phải chịu đều không bằng một phần vạn sự đau khổ hoa mân côi nhỏ của anh phải chịu!
Sống lại một đời, tất cả đều bị anh phá hỏng.
An An yên lặng trả giá vì anh nhiều như vậy, anh làm cái gì? Anh đã làm gì? Anh đã làm cái gì? Anh có vì An An mà làm gì không?
Không có! Không có! Không có! Tất cả đều không có!
Anh chỉ có ăn năn hối hận, vẫn luôn sống trong bóng tối của kiếp trước, biến tất cả ngọt ngào cùng An An thành độc dược, sau đó dưới danh nghĩa tình yêu tặng cho An An một loại độc dược hàng thật giá thật!
Nắm đấm nắm quá chặt chẽ, thậm chí có thể nghe thấy âm thanh răng rắc, thống khổ và hối hận như dao đâm cứa vào trái tim Thu Ngôn Dục, nhất bút nhất hoạ mà khắc xuống từng dòng chữ của Diệp Thiều An.
An An của anh, hoa mân côi nhỏ của anh, bé hoa mân côi vì anh mà từ bỏ tất cả.
Anh lại nghĩ tới tình cảnh đó,
Đạn bắn ra,
Bé hoa mân côi đột nhiên nhào về phía mình, động tác của em ấy vừa nhanh vừa mạnh như một con liệp báo,
Đạn bắn vào lưng em ấy tóe máu, trên mặt em ấy lộ ra một ý cười ôn hòa, có mùi vị của tâm nguyện đã thành;
Em ấy nói:
“Em sẽ bảo vệ anh.”
“Đồ ngốc.”
Kẻ ngốc không phải anh!
Kẻ ngốc là hoa mân côi nhỏ của anh!
“Thu Ngôn Dục…” Lê Hướng An lạnh lùng niệm ba chữ này, hận ý sát khí trong mắt căn bản không cần che giấu, y hận không thể đem tên cặn bã đã tổn thương biểu đệ của y ngũ mã phân thây chém thành muôn mảnh!
“Keng —— đông —— “
Đèn đỏ trên phòng giải phẫu đột nhiên tắt, một bác sĩ đẩy cửa phòng giải phẫu ra, hắn một bên kéo khẩu trang của mình xuống, một bên nhìn tài liệu, lãnh lãnh đạm đạm hỏi: “Ai là người nhà của bệnh nhân?”
Tác giả có lời muốn nói: Khương Văn Bách:
Làm lớn! Làm lớn! Làm lớn! Để toàn thế giới biết ai mới là người yêu An An chân chính, so với tội nghiệt của tên súc sinh này, mấy cuộc cãi nhau nhỏ tí tẹo của tui và người iu tui chẳng đáng kể chút nào, tui iu An An sâu nặng như vậy, tui mới là người xứng với An An nhất, mời mọi người trên mạng đứng ra làm chứng cho tui và An An.