Cả một đêm tâm thần không yên.
Ân Dục Cẩn mơ một giấc mơ, một giấc mộng dài đằng đẵng.
Ân Dục Cẩn nhìn thấy một nam đồng giống y hệt gã, thế nhưng gã biết người này không phải gã, thằng nhóc ấy thoạt nhìn cũng chỉ tầm 7,8 tuổi, hàng ngày cơm ngon áo đẹp, được vô số người hầu hạ, nhìn qua đã biết được sủng ái rồi;
Gã nhìn thấy thằng nhóc ấy làm nũng với lão già kia (vương thượng đời trước), trên khuôn mặt đặc biệt tương tự gã hồi nhỏ tràn đầy thân mật, “Phụ vương, Thiều An đâu? Cho Thiều An đi theo con đi.”
“Còn không phải vì con mới liên lụy nó bị phạt?” Lão già kia nói như vậy.
“Cái gì?” Thằng nhóc kia trong nháy mắt liền nóng nảy, “Hắn bị phạt? Tất cả là chủ ý của con, là con ép hắn làm như vậy, vì sao lại phạt hắn?! Hắn vô tội!”
Lão bất tử không nói lời nào, một mặt cao thâm khó dò.
“Phụ vương, phụ vương.” Thằng nhóc kia khẩn cầu nói: “… Con muốn gặp Thiều An, con muốn gặp hắn!”
“Nếu như ta không đồng ý thì sao, A Cẩm?”
A Cẩm… A Cẩm!
Ân Dục Cẩn trong nháy mắt đó đã biết thằng nhóc có nhiều điểm tương tự gã đó là ai,
Đó là Ân Dục Cẩm.
Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng) vĩnh hằng trong lòng Diệp Thiều An.
Ân Dục Cẩn có chút phẫn nộ, gã hơi thất thần, thời điểm quay đầu lại, nam đồng đó đã tiến vào cung điện.
Xem ra yêu cầu của nó đã bị lão già kia cự tuyệt.
Ân Dục Cẩn lúc này mới dễ chịu hơn một chút, có chút khinh bỉ nhìn thằng nhóc đang lăn qua lộn lại trên giường đó, cuối cùng nam đồng vẫn ngồi dậy, nó uy hiếp cung nhân thị vệ, cải trang một phen, lén lút trốn ra khỏi cung;
Ở nơi nam đồng không nhìn thấy, Ân Dục Cẩn lại thấy được, ám vệ lén lút bảo vệ nam đồng đều đi theo nam đồng ra khỏi cung, có người đem chuyện này báo cho lão già kia, lão bất tử cũng chỉ là tùy ý phất phất tay, tràn đầy ý cười nói: “Cứ cho nó đi.”
Nam đồng được ám vệ hoặc vô tình hoặc cố ý dẫn dắt cuối cùng cũng tìm được Diệp gia, khi đó Diệp Thiều An còn chưa là quốc sư, thân phận cũng chưa được xác định là người thừa kế của quốc sư, tất nhiên là không có quyền được ở trong thần điện của quốc sư.
Thằng nhóc đó được ám vệ trong tối trợ giúp tìm được gian phòng của Diệp Thiều An, nó vội vàng nhào tới, vội vàng nói: “An An… An An, ngươi bị phạt sao? Có bị thương ở chỗ nào không? Đều tại ta không tốt, nếu như không phải ta đề suất chủ ý kia, ngươi làm sao sẽ bị phạt? Còn ngươi nữa… Ngươi có thể đổ hết mọi chuyện lên đầu ta nha, để quốc sư phạt ta là tốt rồi!”
“Đó là sai lầm của ta… Ta mới không cần ngươi chịu phạt thay ta đâu!”
Nói câu cuối cùng, giọng của nam đồng mang theo mấy phần nghẹn ngào.
Diệp Thiều An khi đó còn nhỏ, vẫn chưa luyện được sự bình tĩnh hờ hững như bây giờ, hắn tựa hồ sửng sốt một chút, sau đó cười rộ lên, nụ cười của hắn khi đó không giống ngày nay, mặt mày cong cong, thiên chân vô tà, vô cùng khả ái.
“Ai nói cho ngươi ta bị phạt?” Hắn vỗ vỗ lưng của nam đồng, động viên.
“Phụ vương.” Nam đồng ôm cánh tay Diệp Thiều An, nước mắt lưng tròng.
“Đồ ngốc.” Diệp Thiều An buồn cười nói: “Ngươi bị lừa rồi.”
“Ta là bởi vì quy củ…từ năm lên 8 tuổi, mỗi tháng phải đến từ đường một lần.” Diệp Thiều An hàm hồ nói: “Hơn nữa, ngươi trộm xuất cung, vương thượng làm sao có khả năng không biết? Vương thượng người khẳng định trong tối trợ giúp ngươi, bằng không ngươi làm sao có khả năng tìm được Diệp gia?”
Nam đồng từng chút từng chút trở nên cứng ngắc, cả giận nói: “… Phụ vương lại dám gạt ta?!”
“Ngươi đơn giản như vậy đã bị lừa?” Diệp Thiều An buồn cười lắc đầu, “Ngày mai Thái phó chắc tức chết rồi!”
“Còn không phải là liên quan tới ngươi sao!” Nam đồng lý trực khí tráng (lý luận vững chắc, tác phong hiên ngang) nói: “Phụ vương hơi quá đáng, dĩ nhiên lấy ngươi lừa ta, ta đương nhiên sẽ bị lừa rồi, thân thể ngươi yếu như vậy, nhỡ bị phạt rồi xảy ra chuyện thì ta phải làm sao bây giờ?!”
Nó nói vừa ngây thơ non nớt vừa hồ đồ vô tội, đôi mắt trong suốt tràn đầy thần sắc
cây ngay không sợ chết đứng, tựa hồ một tẹo cũng không biết lời mình nói có vấn đề.
“Phụ vương đúng là hơi quá đáng!” Nam đồng tức giận nói, sau đó nhảy tới trên người Diệp Thiều An, ôm cổ Diệp Thiều An, cười hì hì nói: “Ta không quan tâm ta muốn ngủ với Thiều An!”
Ân Dục Cẩn cụp mắt nhìn xuống hai hài đồng, tâm lý dần trở nên nghiêm túc, gã thấy bọn nó ngủ chung, nhìn bọn nó gắn bó làm bạn, nhìn bọn nó ăn cùng bàn, nhìn bọn nó đấu võ mồm với lão già kia, nhìn bọn nó cùng nhau học tập, bọn nó như một phong cảnh của vương cung này, cùng tiến cùng lùi, đồng ngôn đồng ngữ, làm bạn với nhau.
Bọn nó thoạt nhìn… thật hài hòa.
Hoàn toàn không có chỗ cho bất kỳ kẻ nào dung thân, giữa bọn họ không ai có thể chen lọt.
Chỉ có hai người bọn họ.
Gã nhìn thấy vị Cẩm điện hạ kia đứng trên tường thành, hăng hái, chàng nghểnh cao đầu, áo khoác bị gió lay động, chàng cười to nói: “Nơi này, sau này sẽ là Đại Ân của ta.”
“Mà An An, ngươi sẽ là quốc sư của ta, cùng ta đồng thời sở hữu Đại Ân.”
Chàng nhìn Diệp Thiều An, giữa mặt mày tràn đầy khí phách thiếu niên, có sự tín nhiệm và thân mật không nói hết được.
Diệp Thiều An mỉm cười nhìn chàng, giữa hai lông mày cũng có sự tín nhiệm và thân mật tương tự, hắn nhẹ nhàng nói: “Xin nghe ý chỉ của điện hạ.”
Nụ cười của Diệp Thiều An lúc này nhẹ nhàng mà tự nhiên, bọn họ cứ nhìn nhau nở nụ cười như vậy, sự hiểu ngầm vô danh khiến họ càng lộ vẻ thân mật;
Rõ ràng vẫn chưa tới mười tuổi, lại đã có hùng tâm ngạo thị thiên hạ và sự hiểu ngầm ăn ý, lão bất tử đứng cách đó không xa vui mừng nhìn tất cả những chuyện này, khẽ gật đầu, giữa hai lông mày có mấy phần kiêu ngạo của người làm cha.
Rõ ràng cùng một câu nói, cùng một nụ cười, thời điểm đối diện với vị Cẩm điện hạ này, vừa thân mật vừa tự nhiên, còn thời điểm đối diện với mình, lại khiến người ta phát lạnh từ trong xương;
Diệp Thiều An từng nói câu “Xin nghe ý chỉ của vương thượng” với mình vô số lần, nhưng lần nào cũng khiến mình nổi cơn tam bành;
Diệp Thiều An từng cười với mình vô số lần, nhưng chưa bao giờ tự nhiên và thân mật như khi cười với vị Cẩm điện hạ này.
Diệp Thiều An từng đầu gối tay ấp với mình vô số lần, nhưng chưa bao giờ có một lần ấm áp như bây giờ,
Diệp Thiều An chưa bao giờ ưng thuận cam kết với mình, hắn cũng chưa từng leo lên tường thành với mình, nhìn hết cảnh sắc của Đại Ân;
Những chuyện Diệp Thiều An từng làm với vị Cẩm điện hạ kia, chưa bao giờ làm với mình;
Nhưng cái gọi là dung túng và sủng nịch vô điều kiện mà Diệp Thiều An dành cho mình, lại đã sớm dành cho Cẩm điện hạ rồi;
Sự dung túng và sủng nịch hắn dành cho Cẩm điện hạ, và sự dung túng và sủng nịch dành cho mình, là bất đồng;
Hắn sẽ ngăn cản một số hành vi của Cẩm điện hạ, bởi vì nó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Cẩm điện hạ;
Thế nhưng hắn chưa bao giờ ngăn cản một hành vi nào của mình, dù cho nó sẽ khiến mình mất hết tên tuổi;
Còn có cái gì chưa hiểu sao?
Hắn dung túng Cẩm điện hạ, bởi vì yêu;
Hắn dung túng mình, bởi vì lạnh lùng.
Ân Dục Cẩn gã trong mắt của Diệp Thiều An, cũng chỉ là một tên thế thân dùng để nhớ người mà thôi!
Bởi vì gã có gương mặt của người Diệp Thiều An nhớ thương!
Bởi vì gã có một gương mặt cực kỳ giống Ân Dục Cẩm!
Cho nên gã tên Ân Dục Cẩn, Cẩn tức là Cẩm,
Gã cũng chỉ là một kẻ thế thân.
Trong mắt lão già kia, gã là thế thân của nhi tử ưu tú nhất của lão;
Trong mắt Diệp Thiều An, gã là thế thân của vị điện hạ đã mất của hắn;
Ân Dục Cẩn mở mắt ra, tâm lạnh như thiết,
Gã cũng chỉ là một kẻ thế thân.
Tất cả mọi thứ gã tự nhận mình nắm giữ, tất cả kiêu ngạo gã tự nhận mình có, cũng chỉ vì kẻ đó đã chết nên mới có được;
Đồ vật gã từ trước tới nay tiêu xài một cách trắng trợn không kiêng dè, chưa bao giờ thuộc về gã;
Đó là vật phẩm thuộc về một kẻ đã chết, tất cả thương yêu, dung túng, sủng nịch của Diệp Thiều An, đều thuộc về cái kẻ đã chết kia;
Gã cũng chỉ là một kẻ thế thân.
Cả cái thằng con rơi mới tìm được kia cũng vậy.
Chỉ có điều cái thằng con rơi kia càng trẻ tuổi, càng giống với Cẩm điện hạ trong trí nhớ của Diệp Thiều An.
Phải làm sao đây, bây giờ ngay cả thế thân cũng không muốn cho gã làm sao?
Nằm mơ.
Không còn giá trị lợi dụng thì một phát đá đi luôn?
Nằm mơ.
Coi như là thế thân, gã cũng là thế thân độc nhất vô nhị!
Coi như là thế thân, Diệp Thiều An hắn cũng chỉ có thể có một kẻ thế thân là Ân Dục Cẩn mà thôi!
Tên Cẩm điện hạ kia đã chết, cái thằng con rơi này nếu cũng chết thì người có thể làm thế thân, cũng chỉ có mình gã mà thôi,
Khi chỉ còn mình gã, vậy gã chính là độc nhất vô nhị, Diệp Thiều An sẽ không còn lựa chọn nào khác.
Cái thằng con rơi kia, nhất định phải chết.
Ân Dục Cẩn lạnh lùng nhìn vào một điểm hư vô giữa không trung, nửa ngày sau mới lạnh lẽo nở nụ cười,
Diệp Thiều An đừng nghĩ thoát khỏi gã.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ân Dục Cẩn tỉnh lại, một đêm ngủ không ngon, đủ loại cảnh tượng kỳ quái lạ lùng làm cho gã vô cùng khó chịu, thế nhưng gã vẫn nhớ, nhớ rằng hôm nay Diệp Thiều An sẽ mang thằng Nhị điện hạ kia vào triều, nhớ Diệp Thiều An từng nói qua, hôm nay muốn cho Nhị điện hạ một thân phận.
Nằm mơ.
Ân Dục Cẩn khinh bỉ nghĩ, gã làm sao có khả năng tự tay cho kẻ có ý đồ cướp người với gã một thân phận chứ?
Gã lạnh giọng kêu lên: “Người đâu.”
Vô số cung nhân tràn vào hầu hạ gã thay y phục, Ân Dục Cẩn từ trước đến giờ không thích chính trang triều phục của vương thượng, lần này lại cẩn thận mặc từ đầu đến chân, thần sắc của gã cực kỳ trang nghiêm nghiêm túc, một đôi mắt ưng sắc bén nhưng thâm trầm, cung nhân bốn phía chỉ cảm thấy sau một đêm, vương thượng đã biến thành một người sâu không lường được, sắc bén bức người, hầu hạ càng cẩn thận e dè hơn, lòng nặng trình trịch.
Gã có một tràng trận chiến ác liệt phải đánh.
Ân Dục Cẩn biết, hôm nay, gã nhất định phải đuổi cái kẻ gọi là Nhị điện hạ đó ra khỏi Đại Ân;
Nếu không…
Ân Dục Cẩn cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy tàn nhẫn,
—— nếu không, nó cứ chết ở Đại Ân đi!
Trong lúc đó, Mục Văn Tĩnh đến nháo gã, đòi gã không thượng triều, nhưng lần này mặc dù Ân Dục Cẩn có khuyên bảo, trầm thấp dụ dỗ Mục Văn Tĩnh, cũng không hé miệng, mãi đến tận khi Mục Văn Tĩnh giả vờ tịch mịch đi ra, Ân Dục Cẩn cũng không đồng ý, nhưng dù sao cũng hơi khó chịu,
Gã nghĩ thầm, chờ giải quyết xong những chuyện này, gã bồi tội với Văn Tĩnh cũng không muộn, hiện tại, quan trọng hơn là… Diệp Thiều An;
—— tại sao gã lại đặt Diệp Thiều An lên trước Văn Tĩnh?
Cái vấn đề này tự dưng xuất hiện trong đầu gã, khiến Ân Dục Cẩn sửng sốt một chút, đúng vậy, tại sao gã lại đặt Diệp Thiều An lên trước Mục Văn Tĩnh? (vì yêu đó đồ ngu ạ:)) ngu gì ngu hết phần thiên hạ)
Thế nhưng gã đã không còn thời gian nghĩ nhiều như vậy.
Trên triều đình, Ân Dục Cẩn ngồi đàng hoàng bên trên vương tọa,
Gã nhìn thấy Diệp Thiều An mang theo thiếu niên cực kỳ tương tự mình đi tới,
Gã có thể cảm nhận được rất nhiều kẻ trong triều lộ ra thần sắc nghi ngờ không thôi, cũng có thể nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của các đại thần,
Tai gã nghe cung nhân nói cho có lệ, con mắt lại thẳng tắp nhìn người đang đứng bên dưới kia.
Người đó mặc triều phục của quốc sư, một thân màu trắng cao quý tao nhã, thần thánh mờ ảo,
—— chỉ là, gầy hơn.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Thiều An: Các ngươi thật sự cho rằng ta cho ảnh vệ theo dõi gã là vì sợ gã xảy ra chuyện gì sao? Tặng vương thượng một giấc mộng đẹp mà thôi:)
Ân Dục Cẩn: Thế thân thì làm sao? Chính chủ chết rồi, một thế thân khác cũng chết rồi, gã chính là thế thân độc nhất vô nhị quan trọng nhất! Gã vẫn là người duy nhất trong lòng Diệp Thiều An! 【 tối tăm 】
Nhị điện hạ: Quốc sư làm sao sẽ cam lòng để cho ta chết chứ? Ta còn trẻ, ta càng giống người trong mộng của hắn hơn:)
Mục Văn Tĩnh:… Ta có thể cho An An một tình yêu mới nhá ~
Diệp Thiều An: Ha ha.
Hết chương 44
Lăng: oh, thực ra từ ‘con rơi’ trong chương này tác giả để ‘thương hải di châu’ ý là viên ngọc bị đánh mất (nôm na là vậy) nhưng mình thấy Cẩn rất ghét vị này nếu để nguyên văn thì sang quá nên đổi thành từ ‘con rơi’ cho có vẻ khinh bỉ.
Chương 44: Như hình với bóng (7)
Cả một đêm tâm thần không yên.
Ân Dục Cẩn mơ một giấc mơ, một giấc mộng dài đằng đẵng.
Ân Dục Cẩn nhìn thấy một nam đồng giống y hệt gã, thế nhưng gã biết người này không phải gã, thằng nhóc ấy thoạt nhìn cũng chỉ tầm 7,8 tuổi, hàng ngày cơm ngon áo đẹp, được vô số người hầu hạ, nhìn qua đã biết được sủng ái rồi;
Gã nhìn thấy thằng nhóc ấy làm nũng với lão già kia (vương thượng đời trước), trên khuôn mặt đặc biệt tương tự gã hồi nhỏ tràn đầy thân mật, “Phụ vương, Thiều An đâu? Cho Thiều An đi theo con đi.”
“Còn không phải vì con mới liên lụy nó bị phạt?” Lão già kia nói như vậy.
“Cái gì?” Thằng nhóc kia trong nháy mắt liền nóng nảy, “Hắn bị phạt? Tất cả là chủ ý của con, là con ép hắn làm như vậy, vì sao lại phạt hắn?! Hắn vô tội!”
Lão bất tử không nói lời nào, một mặt cao thâm khó dò.
“Phụ vương, phụ vương.” Thằng nhóc kia khẩn cầu nói: “… Con muốn gặp Thiều An, con muốn gặp hắn!”
“Nếu như ta không đồng ý thì sao, A Cẩm?”
A Cẩm… A Cẩm!
Ân Dục Cẩn trong nháy mắt đó đã biết thằng nhóc có nhiều điểm tương tự gã đó là ai,
Đó là Ân Dục Cẩm.
Bạch nguyệt quang (ánh trăng sáng) vĩnh hằng trong lòng Diệp Thiều An.
Ân Dục Cẩn có chút phẫn nộ, gã hơi thất thần, thời điểm quay đầu lại, nam đồng đó đã tiến vào cung điện.
Xem ra yêu cầu của nó đã bị lão già kia cự tuyệt.
Ân Dục Cẩn lúc này mới dễ chịu hơn một chút, có chút khinh bỉ nhìn thằng nhóc đang lăn qua lộn lại trên giường đó, cuối cùng nam đồng vẫn ngồi dậy, nó uy hiếp cung nhân thị vệ, cải trang một phen, lén lút trốn ra khỏi cung;
Ở nơi nam đồng không nhìn thấy, Ân Dục Cẩn lại thấy được, ám vệ lén lút bảo vệ nam đồng đều đi theo nam đồng ra khỏi cung, có người đem chuyện này báo cho lão già kia, lão bất tử cũng chỉ là tùy ý phất phất tay, tràn đầy ý cười nói: “Cứ cho nó đi.”
Nam đồng được ám vệ hoặc vô tình hoặc cố ý dẫn dắt cuối cùng cũng tìm được Diệp gia, khi đó Diệp Thiều An còn chưa là quốc sư, thân phận cũng chưa được xác định là người thừa kế của quốc sư, tất nhiên là không có quyền được ở trong thần điện của quốc sư.
Thằng nhóc đó được ám vệ trong tối trợ giúp tìm được gian phòng của Diệp Thiều An, nó vội vàng nhào tới, vội vàng nói: “An An… An An, ngươi bị phạt sao? Có bị thương ở chỗ nào không? Đều tại ta không tốt, nếu như không phải ta đề suất chủ ý kia, ngươi làm sao sẽ bị phạt? Còn ngươi nữa… Ngươi có thể đổ hết mọi chuyện lên đầu ta nha, để quốc sư phạt ta là tốt rồi!”
“Đó là sai lầm của ta… Ta mới không cần ngươi chịu phạt thay ta đâu!”
Nói câu cuối cùng, giọng của nam đồng mang theo mấy phần nghẹn ngào.
Diệp Thiều An khi đó còn nhỏ, vẫn chưa luyện được sự bình tĩnh hờ hững như bây giờ, hắn tựa hồ sửng sốt một chút, sau đó cười rộ lên, nụ cười của hắn khi đó không giống ngày nay, mặt mày cong cong, thiên chân vô tà, vô cùng khả ái.
“Ai nói cho ngươi ta bị phạt?” Hắn vỗ vỗ lưng của nam đồng, động viên.
“Phụ vương.” Nam đồng ôm cánh tay Diệp Thiều An, nước mắt lưng tròng.
“Đồ ngốc.” Diệp Thiều An buồn cười nói: “Ngươi bị lừa rồi.”
“Ta là bởi vì quy củ…từ năm lên 8 tuổi, mỗi tháng phải đến từ đường một lần.” Diệp Thiều An hàm hồ nói: “Hơn nữa, ngươi trộm xuất cung, vương thượng làm sao có khả năng không biết? Vương thượng người khẳng định trong tối trợ giúp ngươi, bằng không ngươi làm sao có khả năng tìm được Diệp gia?”
Nam đồng từng chút từng chút trở nên cứng ngắc, cả giận nói: “… Phụ vương lại dám gạt ta?!”
“Ngươi đơn giản như vậy đã bị lừa?” Diệp Thiều An buồn cười lắc đầu, “Ngày mai Thái phó chắc tức chết rồi!”
“Còn không phải là liên quan tới ngươi sao!” Nam đồng lý trực khí tráng (lý luận vững chắc, tác phong hiên ngang) nói: “Phụ vương hơi quá đáng, dĩ nhiên lấy ngươi lừa ta, ta đương nhiên sẽ bị lừa rồi, thân thể ngươi yếu như vậy, nhỡ bị phạt rồi xảy ra chuyện thì ta phải làm sao bây giờ?!”
Nó nói vừa ngây thơ non nớt vừa hồ đồ vô tội, đôi mắt trong suốt tràn đầy thần sắc
cây ngay không sợ chết đứng, tựa hồ một tẹo cũng không biết lời mình nói có vấn đề.
“Phụ vương đúng là hơi quá đáng!” Nam đồng tức giận nói, sau đó nhảy tới trên người Diệp Thiều An, ôm cổ Diệp Thiều An, cười hì hì nói: “Ta không quan tâm ta muốn ngủ với Thiều An!”
Ân Dục Cẩn cụp mắt nhìn xuống hai hài đồng, tâm lý dần trở nên nghiêm túc, gã thấy bọn nó ngủ chung, nhìn bọn nó gắn bó làm bạn, nhìn bọn nó ăn cùng bàn, nhìn bọn nó đấu võ mồm với lão già kia, nhìn bọn nó cùng nhau học tập, bọn nó như một phong cảnh của vương cung này, cùng tiến cùng lùi, đồng ngôn đồng ngữ, làm bạn với nhau.
Bọn nó thoạt nhìn… thật hài hòa.
Hoàn toàn không có chỗ cho bất kỳ kẻ nào dung thân, giữa bọn họ không ai có thể chen lọt.
Chỉ có hai người bọn họ.
Gã nhìn thấy vị Cẩm điện hạ kia đứng trên tường thành, hăng hái, chàng nghểnh cao đầu, áo khoác bị gió lay động, chàng cười to nói: “Nơi này, sau này sẽ là Đại Ân của ta.”
“Mà An An, ngươi sẽ là quốc sư của ta, cùng ta đồng thời sở hữu Đại Ân.”
Chàng nhìn Diệp Thiều An, giữa mặt mày tràn đầy khí phách thiếu niên, có sự tín nhiệm và thân mật không nói hết được.
Diệp Thiều An mỉm cười nhìn chàng, giữa hai lông mày cũng có sự tín nhiệm và thân mật tương tự, hắn nhẹ nhàng nói: “Xin nghe ý chỉ của điện hạ.”
Nụ cười của Diệp Thiều An lúc này nhẹ nhàng mà tự nhiên, bọn họ cứ nhìn nhau nở nụ cười như vậy, sự hiểu ngầm vô danh khiến họ càng lộ vẻ thân mật;
Rõ ràng vẫn chưa tới mười tuổi, lại đã có hùng tâm ngạo thị thiên hạ và sự hiểu ngầm ăn ý, lão bất tử đứng cách đó không xa vui mừng nhìn tất cả những chuyện này, khẽ gật đầu, giữa hai lông mày có mấy phần kiêu ngạo của người làm cha.
Rõ ràng cùng một câu nói, cùng một nụ cười, thời điểm đối diện với vị Cẩm điện hạ này, vừa thân mật vừa tự nhiên, còn thời điểm đối diện với mình, lại khiến người ta phát lạnh từ trong xương;
Diệp Thiều An từng nói câu “Xin nghe ý chỉ của vương thượng” với mình vô số lần, nhưng lần nào cũng khiến mình nổi cơn tam bành;
Diệp Thiều An từng cười với mình vô số lần, nhưng chưa bao giờ tự nhiên và thân mật như khi cười với vị Cẩm điện hạ này.
Diệp Thiều An từng đầu gối tay ấp với mình vô số lần, nhưng chưa bao giờ có một lần ấm áp như bây giờ,
Diệp Thiều An chưa bao giờ ưng thuận cam kết với mình, hắn cũng chưa từng leo lên tường thành với mình, nhìn hết cảnh sắc của Đại Ân;
Những chuyện Diệp Thiều An từng làm với vị Cẩm điện hạ kia, chưa bao giờ làm với mình;
Nhưng cái gọi là dung túng và sủng nịch vô điều kiện mà Diệp Thiều An dành cho mình, lại đã sớm dành cho Cẩm điện hạ rồi;
Sự dung túng và sủng nịch hắn dành cho Cẩm điện hạ, và sự dung túng và sủng nịch dành cho mình, là bất đồng;
Hắn sẽ ngăn cản một số hành vi của Cẩm điện hạ, bởi vì nó sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Cẩm điện hạ;
Thế nhưng hắn chưa bao giờ ngăn cản một hành vi nào của mình, dù cho nó sẽ khiến mình mất hết tên tuổi;
Còn có cái gì chưa hiểu sao?
Hắn dung túng Cẩm điện hạ, bởi vì yêu;
Hắn dung túng mình, bởi vì lạnh lùng.
Ân Dục Cẩn gã trong mắt của Diệp Thiều An, cũng chỉ là một tên thế thân dùng để nhớ người mà thôi!
Bởi vì gã có gương mặt của người Diệp Thiều An nhớ thương!
Bởi vì gã có một gương mặt cực kỳ giống Ân Dục Cẩm!
Cho nên gã tên Ân Dục Cẩn, Cẩn tức là Cẩm,
Gã cũng chỉ là một kẻ thế thân.
Trong mắt lão già kia, gã là thế thân của nhi tử ưu tú nhất của lão;
Trong mắt Diệp Thiều An, gã là thế thân của vị điện hạ đã mất của hắn;
Ân Dục Cẩn mở mắt ra, tâm lạnh như thiết,
Gã cũng chỉ là một kẻ thế thân.
Tất cả mọi thứ gã tự nhận mình nắm giữ, tất cả kiêu ngạo gã tự nhận mình có, cũng chỉ vì kẻ đó đã chết nên mới có được;
Đồ vật gã từ trước tới nay tiêu xài một cách trắng trợn không kiêng dè, chưa bao giờ thuộc về gã;
Đó là vật phẩm thuộc về một kẻ đã chết, tất cả thương yêu, dung túng, sủng nịch của Diệp Thiều An, đều thuộc về cái kẻ đã chết kia;
Gã cũng chỉ là một kẻ thế thân.
Cả cái thằng con rơi mới tìm được kia cũng vậy.
Chỉ có điều cái thằng con rơi kia càng trẻ tuổi, càng giống với Cẩm điện hạ trong trí nhớ của Diệp Thiều An.
Phải làm sao đây, bây giờ ngay cả thế thân cũng không muốn cho gã làm sao?
Nằm mơ.
Không còn giá trị lợi dụng thì một phát đá đi luôn?
Nằm mơ.
Coi như là thế thân, gã cũng là thế thân độc nhất vô nhị!
Coi như là thế thân, Diệp Thiều An hắn cũng chỉ có thể có một kẻ thế thân là Ân Dục Cẩn mà thôi!
Tên Cẩm điện hạ kia đã chết, cái thằng con rơi này nếu cũng chết thì người có thể làm thế thân, cũng chỉ có mình gã mà thôi,
Khi chỉ còn mình gã, vậy gã chính là độc nhất vô nhị, Diệp Thiều An sẽ không còn lựa chọn nào khác.
Cái thằng con rơi kia, nhất định phải chết.
Ân Dục Cẩn lạnh lùng nhìn vào một điểm hư vô giữa không trung, nửa ngày sau mới lạnh lẽo nở nụ cười,
Diệp Thiều An đừng nghĩ thoát khỏi gã.
Sáng sớm ngày thứ hai, Ân Dục Cẩn tỉnh lại, một đêm ngủ không ngon, đủ loại cảnh tượng kỳ quái lạ lùng làm cho gã vô cùng khó chịu, thế nhưng gã vẫn nhớ, nhớ rằng hôm nay Diệp Thiều An sẽ mang thằng Nhị điện hạ kia vào triều, nhớ Diệp Thiều An từng nói qua, hôm nay muốn cho Nhị điện hạ một thân phận.
Nằm mơ.
Ân Dục Cẩn khinh bỉ nghĩ, gã làm sao có khả năng tự tay cho kẻ có ý đồ cướp người với gã một thân phận chứ?
Gã lạnh giọng kêu lên: “Người đâu.”
Vô số cung nhân tràn vào hầu hạ gã thay y phục, Ân Dục Cẩn từ trước đến giờ không thích chính trang triều phục của vương thượng, lần này lại cẩn thận mặc từ đầu đến chân, thần sắc của gã cực kỳ trang nghiêm nghiêm túc, một đôi mắt ưng sắc bén nhưng thâm trầm, cung nhân bốn phía chỉ cảm thấy sau một đêm, vương thượng đã biến thành một người sâu không lường được, sắc bén bức người, hầu hạ càng cẩn thận e dè hơn, lòng nặng trình trịch.
Gã có một tràng trận chiến ác liệt phải đánh.
Ân Dục Cẩn biết, hôm nay, gã nhất định phải đuổi cái kẻ gọi là Nhị điện hạ đó ra khỏi Đại Ân;
Nếu không…
Ân Dục Cẩn cười lạnh một tiếng, trong ánh mắt tràn đầy tàn nhẫn,
—— nếu không, nó cứ chết ở Đại Ân đi!
Trong lúc đó, Mục Văn Tĩnh đến nháo gã, đòi gã không thượng triều, nhưng lần này mặc dù Ân Dục Cẩn có khuyên bảo, trầm thấp dụ dỗ Mục Văn Tĩnh, cũng không hé miệng, mãi đến tận khi Mục Văn Tĩnh giả vờ tịch mịch đi ra, Ân Dục Cẩn cũng không đồng ý, nhưng dù sao cũng hơi khó chịu,
Gã nghĩ thầm, chờ giải quyết xong những chuyện này, gã bồi tội với Văn Tĩnh cũng không muộn, hiện tại, quan trọng hơn là… Diệp Thiều An;
—— tại sao gã lại đặt Diệp Thiều An lên trước Văn Tĩnh?
Cái vấn đề này tự dưng xuất hiện trong đầu gã, khiến Ân Dục Cẩn sửng sốt một chút, đúng vậy, tại sao gã lại đặt Diệp Thiều An lên trước Mục Văn Tĩnh? (vì yêu đó đồ ngu ạ:)) ngu gì ngu hết phần thiên hạ)
Thế nhưng gã đã không còn thời gian nghĩ nhiều như vậy.
Trên triều đình, Ân Dục Cẩn ngồi đàng hoàng bên trên vương tọa,
Gã nhìn thấy Diệp Thiều An mang theo thiếu niên cực kỳ tương tự mình đi tới,
Gã có thể cảm nhận được rất nhiều kẻ trong triều lộ ra thần sắc nghi ngờ không thôi, cũng có thể nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của các đại thần,
Tai gã nghe cung nhân nói cho có lệ, con mắt lại thẳng tắp nhìn người đang đứng bên dưới kia.
Người đó mặc triều phục của quốc sư, một thân màu trắng cao quý tao nhã, thần thánh mờ ảo,
—— chỉ là, gầy hơn.
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Thiều An: Các ngươi thật sự cho rằng ta cho ảnh vệ theo dõi gã là vì sợ gã xảy ra chuyện gì sao? Tặng vương thượng một giấc mộng đẹp mà thôi
Ân Dục Cẩn: Thế thân thì làm sao? Chính chủ chết rồi, một thế thân khác cũng chết rồi, gã chính là thế thân độc nhất vô nhị quan trọng nhất! Gã vẫn là người duy nhất trong lòng Diệp Thiều An! 【 tối tăm 】
Nhị điện hạ: Quốc sư làm sao sẽ cam lòng để cho ta chết chứ? Ta còn trẻ, ta càng giống người trong mộng của hắn hơn
Mục Văn Tĩnh:… Ta có thể cho An An một tình yêu mới nhá ~
Diệp Thiều An: Ha ha.