Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Chương 58

Gã lại một lần nữa mơ thấy cái chết của hắn.

Tạ Huân Triết hô hấp dồn dập, con mắt của gã nhìn chằm chặp vào Diệp Thiều An, lỗ tai cũng thời khắc chú ý tới động tĩnh của Diệp Thiều An, mãi đến tận khi tiếng hít thở vững vàng của Diệp Thiều An truyền đến màng nhĩ của gã, hô hấp của gã mới dần dần trở nên ổn định,

Tạ Huân Triết bưng lồng ngực của mình, từ chối chìm vào cảnh tượng trong hồi ức, thế nhưng cảnh tượng trong mộng lại cứ dây dưa lấy gã, vừa nhắm mắt, gã lại nhớ tới thời điểm Diệp Thiều An bị nhấn chìm trong biển lửa, Diệp Thiều An mỉm cười với mình,

Hắn nói: “Sống tiếp.”

An An ôn nhu, ngoan ngoãn, đáng yêu đến vậy, tại sao lại có người muốn hại chết hắn?!

Ngón tay của Tạ Huân Triết vô thức tạo thành quyền, gã cơ hồ có thể nghe thấy cốt cách phát ra tiếng vang giòn giã, lại chẳng cảm thấy chút đau đớn nào.

Đây không phải là lần đầu tiên, tính cả ngày hôm nay, hẳn là lần thứ 106.

Trong mơ, gã tận mắt thấy Diệp Thiều An tử vong vô số lần, chết thiên kỳ bách quái (kỳ lạ và quái gở), có lúc là vì một người, có lúc lại vì một đám người, có khi là vì một bộ lạc, có khi lại vì một chủng tộc, còn có lúc là vì một quốc gia, thậm chí có lúc là vì toàn thế giới,

An An của gã lại như một Chúa cứu thế, một khắc không ngừng chạy đi chịu chết.

Từ lần đầu tiên nằm mơ mơ thấy An An chết năm mười tuổi ấy, đến bây giờ hai mươi tuổi, đã hơn mười năm, Tạ Huân Triết lau mặt một cái, trước đây một năm cũng chỉ có một hai lần như vậy, nhưng gần đây số lần đã tăng lên rất nhiều.

Tạ Huân Triết thậm chí có một loại sợ hãi, nếu như bây giờ gã không giữ chặt An An, An An của gã sẽ một lần lại một lần,, rời khỏi sinh mệnh gã, giống như cảnh tượng trong những giấc mơ đó.

Mà lần này, chính là chân chân thực thực mà rời đi, không phải chỉ là một giấc mơ.

Tâm lý Tạ Huân Triết đột nhiên xuất hiện mấy phần kinh hoảng, gã đột nhiên nhìn về phía Diệp Thiều An, xác định An An của gã vẫn đang đàng hoàng nằm ở nơi đó, rơi vào mộng cảnh ngọt ngào, mới khẽ thở ra một hơi,

Sẽ không,

Tạ Huân Triết không nhịn được nghĩ,

Sẽ không, An An của gã sẽ không có chuyện gì,

Ở trên thế giới này, cha mẹ của Diệp Thiều An bởi vì bất ngờ qua đời, cũng chẳng có bằng hữu thân thích gì, nên bên cạnh hắn chỉ có một mình mình mà thôi, hắn cũng chưa từng nhận sự trợ giúp nào, tất nhiên sẽ không phát sinh chuyện đột nhiên có một kẻ nhảy ra đòi hắn báo đáp, bên cạnh hắn chỉ có mình mình, mà mình tuyệt đối sẽ không để cho An An chết trước mắt mình,

Tạ Huân Triết tình nguyện mình rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục, cũng không nguyện để cho An An của gã chịu mảy may một tổn thất nào.

Gã đã thấy quá quá nhiều cảnh tượng An An của gã chết đi rồi, gã đã cảm thụ qua quá nhiều thống khổ như trái tim bị xé rách ấy rồi, gã từng vô số lần giãy dụa trong tuyệt vọng và hủy diệt, gã cũng từng một lần lại một lần muốn chết đi, nhưng mỗi khi nhớ tới những chữ cuối cùng của An An, nhớ tới những kẻ đã tính kế Diệp Thiều An lại vẫn sống tốt,

Gã không cam lòng chết đi như thế, gã muốn làm cho bọn họ phải trả một cái giá thật lớn, An An chết rồi, An An để gã sống tiếp, gã phải giãy dụa mãnh liệt trong địa ngục này, gã làm sao có thể để những kẻ đó sống hạnh phúc vui sướng như vậy?

Nằm mơ.

Mọi người, những kẻ đạp lên hài cốt của An An để nhận lấy cuộc sống vui sướng và hạnh phúc, đều phải theo gã, xuống địa ngục đi!

An An của gã, mỗi một lần đều sẽ nói với gã “Sống tiếp”, mỗi một lần đều chỉ để lại cho gã hai chữ ngắn ngủn như vậy.

“Sống tiếp”.

Nghe thật dễ dàng, bắt tay vào làm mới thấy thống khổ và tuyệt vọng bao nhiêu.

Hô hấp của Tạ Huân Triết không khỏi dồn dập, gã yên lặng nhìn Diệp Thiều An, nhìn khuôn mặt ngủ say đầy an tường của hắn, khuôn mặt đó vừa tuấn tú vừa đáng yêu, bởi vì ngủ mơ nên mang mấy phần trẻ con, chỉ liếc mắt một cái, đã khiến tâm can gã trở nên mềm mại.

Đó là An An của gã, An An gã tâm tâm niệm niệm.

Chân của Diệp Thiều An vô tình lộ ra khỏi chăn, bàn chân ấy trắng nõn đẹp đẽ nắm giữ đường nét ưu mỹ, năm đầu ngón chân cũng đặc biệt khéo léo đáng yêu, chúng nó bại lộ giữa không khí, bại lộ dưới mí mắt của gã,

Tạ Huân Triết không nhịn được liếm liếm khóe môi, An An nhà gã khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều vô cùng đẹp đẽ, đến ngón chân cũng đáng yêu cực kỳ, điều này làm cho Tạ Huân Triết không khỏi hoài niệm những ngày ngủ chung giường với Diệp Thiều An đó.

Khi đó, bọn họ dựa vào nhau thật gần, hai người núp trên chiếc giường đơn của Diệp Thiều An, Diệp Thiều An mỗi đêm đều sẽ mơ thấy ác mộng, khóc lóc kêu gọi ba ơi mẹ ơi, hắn sẽ liều mạng cọ vào trong ngực của mình, mà mình chỉ cần giang hai tay, là có thể ôm An An vào cõi lòng.

Làn da ấm áp nhẵn nhụi dưới bàn tay của gã, gã nhẹ giọng nói lời an ủi, con ngươi lại càng thêm sâu thẳm yên tĩnh, mãi đến tận khi gã cũng không nhịn được nữa, cúi đầu nặng nề cắn vào cổ Diệp Thiều An,

Ngon miệng như mỹ vị.

Ngọt ngào như mật đường.

Gã không nhịn được ngậm khối thịt tinh tế ấy nghiền nát, dùng nụ hôn này đè nén tất cả dục vọng trong lòng mình, lộ ra sự thân mật không tả được.

Vào lúc ấy, bọn họ thật sự rất thân mật.

Hoàn toàn thân mật, gã tự khóa An An của mình vào một thế giới nho nhỏ, bên trong thế giới ấy ngoại trừ gã ra, mọi người đều biến mất,

Cho nên An An của gã, chỉ có thể nhìn thấy gã, chỉ có thể nghe gã nói chuyện, lúc ngủ cũng chỉ có thể nằm ở trong ngực của gã, và người duy nhất trục xuất tất cả ác mộng của An An chỉ có thể là gã,

An An của gã chỉ cần an tâm ngủ say trong lòng gã là được rồi.

Cho tới bây giờ, Tạ Huân Triết vẫn luôn hoài niệm giai đoạn đó.

Con mắt của gã thẳng tắp nhìn chăm chú vào ngón chân khéo léo, êm dịu bóng loáng, hiện ra ánh sáng lộng lẫy nhợt nhạt của ai đó, nhìn thôi cũng thấy vô cùng đẹp đẽ, khiến người ta xuất hiện cảm xúc kích động muốn hôn lên nó tự tận đáy lòng.

Gã tối hôm nay chịu đã phải chịu kinh hãi quá lớn,

Tạ Huân Triết gần như bị đầu độc nghĩ, gã chịu kinh hãi lớn như vậy, gã phải mơ thấy cảnh An An của gã bị chôn thây nơi biển lửa, nhịp tim của gã đến bây giờ vẫn không thể bình ổn lại được, gã cần được An An an ủi,

Chỉ có An An, mới có thể khiến nhịp tim mất khống chế của gã bình thường trở lại.

Chỉ có An An…

Gã không nhịn được nằm sấp xuống, động tác vô cùng cẩn thận lại rất có tính mục đích, gã từ từ tiếp cận bàn chân của An An, đến tận khi mặt gã kề sát phía trên ngón chân của An An,

Gã liếm liếm môi, tham lam trong mắt càng nồng,

Gã nhẹ nhàng hôn lên ngón chân khéo léo êm dịu ấy, chỉ một chút thôi, như chuồn chuồn lướt qua mặt nước, chỉ có vài giây, đã đột nhiên rời khỏi,

Nhịp tim đập của gã đột nhiên gia tốc, bên tai gã là tiếng tim đập “thịch” “thịch”, gã yên lặng nhìn Diệp Thiều An, vừa mong đợi vừa kinh hoảng, đầu óc của gã như bốc khói, nửa phút sau, gã mới thoáng tìm về được một chút ý thức,

Gã nhìn thấy ngón chân của An An hơi nhúc nhích một chút, sau đó không còn động tác nào nữa, An An của gã vẫn ngủ rất say.

Tạ Huân Triết không nhịn được khẽ nở nụ cười, nhìn xem, An An của gã, ngoan ngoãn nằm trên giường, ngủ say đầy an ổn, cũng không từ chối gã thân mật.

An An em ấy vẫn còn ở bên cạnh mình.

Không phải sợ, đời này, An An của gã, không có chuyện gì.

An An em ấy không có người thân, không có bằng hữu, thậm chí ngay cả tình cảm bạn bè, tình nghĩa thầy trò cũng không có, sẽ không bao giờ có người lợi dụng em ấy, cũng sẽ không bao giờ có kẻ nào bắt An An của gã hi sinh vì đại cục nữa,

Đời này, An An em ấy tất nhiên có thể cùng gã an an ổn ổn đến bạc đầu.

“An An…”

Tạ Huân Triết không nhịn được lẩm bẩm thành tiếng, chỉ hai chữ như thế, lại khiến gã cảm thấy ngọt ngào và vui sướng từ tận đáy lòng.

Tạ Huân Triết có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, bên trong mặt mày tràn đầy sủng nịch và nhu hòa,

Gã biết gã đã chìm sâu vào ba chữ Diệp Thiều An này rồi, từ lần đầu tiên nhìn thấy, một Diệp Thiều An nhỏ xíu như nắm cơm, đã khiến gã sinh ra một thứ tình cảm cường liệt không thể dứt bỏ từ trong đáy lòng, bắt đầu từ khi còn bé như vậy, gã đã rơi vào tay An An rồi,

Đồng thời, không muốn tránh thoát.

Tạ Huân Triết cẩn thận khôi phục nguyên dạng cho màn giường của An An, màn của chiếc giường này chính là cái đặc biệt làm theo yêu cầu của gã, gã biết mình buổi tối sẽ không nhịn được xốc nó lên nhìn kén An An của gã, quả nhiên, mới mua chưa được bao lâu, đã có đất dụng võ,

Nhưng mà, thụy nhan của An An, chỉ gã mới được phép xem.

Tạ Huân Triết nhịn không được bật cười, gã nhắm mắt lại, trước mắt liền xuất hiện một Diệp Thiều An nho nhỏ, nhỏ xíu như một cái nắm cơm ấy, nắm tay mẹ của bé, mở to một đôi mắt đầy hiếu kỳ, thoạt nhìn cực kỳ đáng yêu,

Đó là An An của gã.

Tạ Huân Triết ngủ thiếp đi.

Rất sâu.

Gã mơ thấy một giấc mộng ngọt ngào.

Màu sắc của mặt trăng dần dần biến hóa, hiện ra một màu đỏ quỷ dị.

Thế nhưng người thành phố này không ai hay biết, bọn họ đều say mê với giấc mộng ngọt ngào của mình.

Ánh trăng màu đỏ xuyên thấu qua cửa sổ ký túc xá, xuyên qua rèm cửa sổ của ký túc xá, soi lên màn giường của Tạ Huân Triết, lẳng lặng chiếu lên trên người gã.

Tạ Huân Triết đang chìm vào trong giấc mộng, có chút khó chịu nhăn lại lông mày.

Đêm, còn rất dài.

Sáng sớm ngày thứ hai, Tạ Huân Triết bò dậy đi mua bữa sáng, có một bạn cùng phòng trong ký túc xá tên là Ngô Chương Vũ, mắt buồn ngủ mông lung cũng bò dậy từ trên giường, chào hỏi một tiếng với Tạ Huân Triết, hỏi: “Sao lại dậy sớm như thế?”

“An An muốn ăn bánh bao của Lưu gia, cửa tiệm kia có hơi xa, khách lại đông, đương nhiên phải đi sớm hơn một chút.” Tạ Huân Triết thắt dây giày, ôn hòa cười cười, nói với Ngô Chương Vũ.

Bánh bao của Lưu gia tiếng lành đồn xa, ăn rất ngon, sinh ý cũng phi thường cao, mọi người đều yêu thích đi ăn bánh bao của Lưu gia, vô luận là sáng sớm buổi trưa hay là buổi tối, cả cửa hàng bánh bao đều vô cùng bận rộn, mỗi lần mua bánh bao là phải xếp một hàng dài đợi lâu mới đến lượt.

“Nó muốn ăn thì tự đi mà mua, hà tất phải dằn vặt cậu?” Ngô Chương Vũ có chút khinh thường nhíu mày lại, “Bệnh công tử này cũng chẳng biết từ đâu mà đến, chỉ có cậu tốt tính, mới luôn bị nó bắt nạt..”

Tạ Huân Triết nở nụ cười với Ngô Chương Vũ, chỉ là trong tròng mắt không có nửa phần ý cười, chỉ có một mảnh lạnh lẽo, gã lại cười nói: “An An thích ngủ nướng, cứ để cho cậu ấy ngủ đi.”

“Ai lại không thích ngủ nướng chứ?” Ngô Chương Vũ xì cười một tiếng, cảm giác đối với Diệp Thiều An lại kém hơn mấy phần.

Trong tròng mắt Tạ Huân Triết càng lạnh hơn mấy phần, cũng không nói thêm nữa, chỉ nở nụ cười, rồi đẩy cửa ký túc xá rời đi.

Em xem, An An, đây chính là bạn bè mà em muốn kết giao đó,

Chỉ dăm ba câu, vài lời ám chỉ ý tứ hàm xúc không rõ, ấn tượng của bọn chúng đối với em sẽ trở nên không tốt;

Lại thêm mấy câu ám chỉ, thi thoảng cường hóa một chút, bọn chúng sẽ chán ghét em;

Vào lúc này, không cần làm thêm gì nữa, em đã thành đối tượng bọn chúng chán ghét trong lòng, mà trên thực tế, bọn chúng căn bản không hiểu rõ em, thậm chí chưa từng tiếp xúc với em, tất cả những cảm giác chán ghét ấy, đều đến từ một hai câu ý tứ hàm xúc không rõ và các loại não bổ thần kỳ,

Mà thời điểm bọn chúng cần em hi sinh, bọn chúng sẽ không thèm do dự mà hi sinh em, để tác thành cho hạnh phúc và mỹ mãn của bọn chúng,

Bạn bè như thế, em đâu có cần, nhỉ?

Em không cần, An An,

Tôi biết em nhẹ dạ thiện lương, tất sẽ không ném bọn chúng sang một bên, cho nên tôi chủ động giúp em chặt đứt liên hệ giữa em và bọn chúng, giảm bớt trói buộc cho em, giúp emm càng được tự do, có được không?

Tôi biết An An sẽ không trách tôi.

Có đúng không, An An?

Tạ Huân Triết nhắm mắt lại, đột nhiên nhớ tới mộng cảnh đêm qua, cái tên kia vì vợ và con gái mình, lừa An An vào trong bẫy rập, cuối cùng phóng hỏa đốt rụi, “Bằng hữu” mà An An tín nhiệm lại như thế đấy, cuối cùng lại khiến hắn rơi vào kết cục chôn thây biển lửa.

Đừng kết bạn với ai cả, có được không, An An?

Chỉ cần có tôi là đủ rồi, có được không, An An?

Diệp Thiều An ngay khi Tạ Huân Triết rời khỏi ký túc xá thì mở mắt ra, hắn như có điều suy nghĩ mà nhìn cửa túc xá, bên tai còn nghe thấy tiếng Ngô Chương Vũ bất mãn trào phúng, hắn không nhịn cười được một chút, thầm nói trong lòng: 【 Nếu như ta nhớ không lầm, ta ngày hôm qua trả lời là: “sao cũng được”, đúng không? 】

Hệ thống 001 nghiêm túc nhớ lại một chút, nói: 【 Gần như vậy. 】

【 Thú vị, 】 Diệp Thiều An lại cười nói: 【 thật quá thú vị. 】

Độ thiện cảm cao đến tận 99, quả nhiên không thể nào tầm thường được,

Diệp Thiều An nhắm mắt lại, ngón tay vô ý thức gõ lên trên tường,

Độ thiện cảm cao như vậy, có phải còn kèm theo cả dục vọng chiếm hữu cũng cao nữa không? Hay là còn ẩn tình gì khác?

Tất cả những tao ngộ hắn gặp ở cấp 3 và đại học, có phải đều liên quan đến Tạ Huân Triết không?

Độ thiện cảm không thể là giả được.

Như vậy Tạ Huân Triết, đang muốn làm gì đây?

【 Thú vị, thật thú vị. 】

Diệp Thiều An lại cười nói.

Hệ thống 001 đem mình co lại thành một đoàn, làm sao bây giờ, nó cảm thấy ký chủ nhà nó lại trở nên đáng sợ hơn một chút rồi!!

Tác giả có lời muốn nói: nội tâm của 001:

# mỗi ngày đều cảm thấy được kí chủ nhà mình lại trở nên đáng sợ hơn thì phải làm sao bây giờ? #

# tổng cảm thấy kí chủ nhà mình sớm muộn gì cũng biến thành đại ma vương! #

# kí chủ mỗi ngày đều bước lên con đường đại ma vương không lối về! #

# ngày hôm nay kí chủ có phải là lại cosplay đại ma vương? #

# kí chủ thật là đáng sợ phải làm sao bây giờ cầu cứu QAQ!!! #

Tạ Huân Triết thật không xuyên qua cũng chẳng trọng sinh, chỉ là trong mười mấy năm này, gã mơ thấy cảnh An An chết hơn 100 lần, mộng cảnh đều mở màn bằng hình ảnh An An bị chết, và kết thúc là hình ảnh gã hủy diệt thế giới,

Hiện tại tận thế còn chưa bắt đầu đâu, đây là cảnh vườn trường trước khi tận thế xảy ra mà thôi, nhưng mà cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều 2333333
Bình Luận (0)
Comment