Chuyện này trong trường học huyên náo rất lớn, sự tình liên lụy đến hai vị giảng viên bị thương rất nặng, một vài giảng viên khác không nhiều thì ít cũng bị cắn vài nhát, huyên náo đến mức toàn bộ tầng 3 đều nghe thấy, dính đến sinh viên vài lớp, lại bởi vì xe cấp cứu và xe cảnh sát trước sau kéo nhau đến, trường học muốn giấu nhẹm chuyện này đi cũng không dễ dàng như vậy.
Chuyện này bị đăng tải trên internet, lại có không ít người lần lượt bình luận phản hồi nói chỗ bọn họ cũng xuất hiện tình huống tương tự, chuyện này còn bị đưa lên trên bản tin thời sự, chính phủ bác bỏ tin đồn nói đây chỉ là một loại bệnh độc mới xuất hiện, mong dân chúng đừng lan truyền tin đồn thất thiệt, thế nhưng trong thời đại phim về tận thế và xác sống truyền bá rộng rãi như ngày hôm nay, cho dù ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng đại gia đều có quyết định của mình.
Mấy vị giảng viên trước sau rời khỏi bục giảng, trong đó giảng viên lớp Diệp Thiều An bị thương nặng nhất, nghe nói bây giờ còn đang hôn mê bất tỉnh, càng khiến sinh viên ba la nói khoác.
Diệp Thiều An rất ít tham dự vào bát quái của công chúng, nhưng mà thời điểm mọi người đang thảo luận kịch liệt thỉnh thoảng nghe thấy rời rạc vài từ, cũng đủ để hắn nghĩ rõ ràng tình huống hiện tại, hơn nữa câu nói “Nếu quả thật tận thế đến, cậu nghĩ phải làm gì” không hiểu ra sao của Tạ Huân Triết ngày đó, Diệp Thiều An mơ hồ cảm thấy mình giống như đã tìm thấy
nút thắt của thế giới này.
Mấy ngày sau đó, Tạ Huân Triết trông Diệp Thiều An càng chặt hơn, thời gian Diệp Thiều An rời khỏi gã chỉ cần vượt quá 3 phút, gã liền chạy đi xung quanh gọi điện tìm người, hành động của gã càng vô hình trung khẳng định suy đoán của Diệp Thiều An.
Diệp Thiều An vốn định mở mấy bộ phim tang thi lên xem, mà bởi vì hành động bác bỏ tin đồn của chính phủ, các bộ phim về zombie trên các video website lớn đồng loạt bị gỡ xuống, các tư liệu truyền thống trên mạng cũng bị thẩm tra nghiêm ngặt, Diệp Thiều An hết cách rồi, chỉ có thể tìm chút cá lọt lướt aka tiểu thuyết tận thế xem, thế nhưng phần lớn tiểu thuyết tận thế cũng đều bị website khóa, bỏ ra không ít khí lực mới tìm được mấy con cá lọt lưới, Diệp Thiều An suốt đêm cày mấy cuốn tiểu thuyết tận thế này.
Đống tiểu thuyết hắn tìm được này, tuy rằng thế giới quan và phương hướng chú trọng được đặt ra có chỗ bất đồng, thế nhưng, đối với đoạn miêu tả tang thi bạo phát ít nhiều vẫn nhất trí, đều là trong thành thị đột nhiên có một đám người cắn người xung quanh như bị bệnh chó dại, sau đó vào một ngày nào đó, đột nhiên bạo phát ‘zombie tsunami’ (tang thi triều), bệnh độc tang thi này không có bất kỳ trình tự trước sau hay trình độ sâu cạn gì, tất cả người bị mắc phải bệnh độc tang thi đều trong một buổi tối đột nhiên biến thành tang thi, toàn bộ thế giới lâm vào tận thế.
Bởi vì là tiểu thuyết, cho nên khẳng định có lỗi bug, Diệp Thiều An cũng không quá lưu ý, đống tiểu thuyết này ngược lại giúp hắn khẳng định tình huống trước mắt, thế nhưng, chỉ có một điểm, Diệp Thiều An làm thế nào cũng nghĩ không thông,
Tang thi rốt cuộc là xuất hiện như thế nào?
Trong tiểu thuyết viết, đại đa số thiết lập chính là bác sĩ XX thí nghiệm nghiên cứu trên cơ thể người làm ra loại bệnh độc tang thi hại người này, lại bởi vì bất ngờ hoặc do cố ý, nghĩ muốn hủy diệt thế giới nên phát tán loại bệnh độc tang thi này, như vậy vấn đề đã có rồi, nếu như đã nghiên cứu ra được bệnh độc tang thi, như vậy muốn truyền bá nó nhất định cần một thời hạn, làm phép so sánh, nếu như là người nước L chế được loại bệnh độc tang thi này, lại để cho nó lưu truyền đi, như vậy thời gian phát tán của loại vi khuẩn này ở nước L so với Hoa quốc làm sao có thể giống nhau chứ?
Dựa theo loại bố trí này, hẳn là có một đám người lần lượt bị cảm hóa bệnh độc tang thi, như vậy dù bọn họ muốn hóa thành tang thi cũng chỉ có thể từng nhóm từng nhóm biến thành, mà không phải trong một ngày nào đó, đột nhiên toàn thế giới bị bao phủ bởi xác sống.
Tính khả thi của nhận định loại bệnh độc tang thi này do chính nhân loại chế tạo…kỳ thực cũng không cao đến vậy.
Nói cách khác, nếu chúng nó trong một ngày nào đó đột nhiên toàn bộ biến thành tang thi, như vậy thì tại sao sẽ có người trình độ cảm hóa hơi nhẹ không hoàn toàn hóa thành tang thi đột nhiên tập kích khắp nơi như bị bệnh dại chứ?
Nó ngược lại như một lời nhắc nhở… Hoặc là… Thị uy?
Diệp Thiều An rốt cuộc vẫn không nghĩ ra, nếu như không phải thành quả chế tác của nhân loại, như vậy loại vi khuẩn này đến cùng là tới từ nơi nào? Ngoài không gian sao?
Diệp Thiều An không nhịn được bật cười, hắn ngẩng đầu lên, đột nhiên cảm thấy trước mặt có ánh sáng, thực ra là ánh sáng màu đỏ, hắn lúc ban đầu không thèm để ý, nhưng trong nháy mắt liền phản ứng lại, trong phòng ngủ làm sao có thể có loại ánh sáng đó!
Hắn theo bản năng mà nhìn về phía tay mình, màn hình điện thoại di động đen kịt một màu, lặng yên nằm bên cạnh mình, rèm cửa sổ được kéo kín cực kỳ nghiêm mật, các bạn cùng phòng khác đang ngủ rất say, Diệp Thiều An có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều của bọn họ.
Đột nhiên, có một cánh tay chạm màn giường của hắn, Diệp Thiều An theo bản năng nhắm mắt lại, ngay trong một khắc đó, màn giường của hắn bị mở ra, có ánh sáng gì đó chiếu lên mí mắt của hắn.
Quả nhiên là có ánh sáng.
Diệp Thiều An đáy lòng chìm xuống, nhưng hô hấp vẫn không thay đổi, dung nhan lộ ra vẻ an bình, phảng phất như đang ngủ say.
“An An…”
Diệp Thiều An nghe thấy một giọng nam hơi khàn khàn, giọng nam này hắn rất tinh tường, trong mấy ngày này hắn thực sự là nghe thấy không ít, chỉ là không giống với sự ôn hòa trong sáng ban ngày, âm thanh vào buổi tối, có một loại khàn khàn cuồng si quỷ dị.
Diệp Thiều An nhận thấy mắt cá chân của mình bị người ta nắm chặt, tay của người nọ mang theo lực đạo mạnh mẽ lại ôn nhu, tỉ mỉ xoa chân của hắn từ trên xuống dưới một lần, lúc này mới khẽ cười nói: “Em vẫn còn ở bên cạnh tôi.”
Trong thanh âm của người đó lộ ra sự mê luyến và dục vọng chiếm hữu gần như điên cuồng, gã khẽ cười, từng chút từng chút một hôn lên mắt cá chân của Diệp Thiều An, lại hôn từ mắt cá chân xuống phía dưới, lưu lại một chuỗi những nụ hôn ướt át, quý trọng và mê luyến.
“Thật tốt.” Tạ Huân Triết lẩm bẩm nói, gã si ngốc nhìn bàn chân trắng nõn trước mắt, khẽ cười nhẹ: “Em vẫn ngoan ngoãn nằm ở đây, không sảo cũng không nháo, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu, không hề có một chút nào…”
Âm thanh của Tạ Huân Triết đột nhiên ngừng lại, một giây sau, một loại khí tức âm lãnh khiến toàn bộ lỗ chân lông của Diệp Thiều An đều nở ra, một thứ khủng hoảng nghi ngờ không thôi làm cho hắn muốn mở mắt ra theo bản năng, dùng hết khí lực mới ngăn chặn được bản năng của thân thể, điều này làm cho kinh dị trong lòng Diệp Thiều An sâu hơn mấy phần,
—— khả năng này, thế giới hắn đang gặp phải, có lẽ là khó nhất.
“—— dáng dấp cầm đao kiếm quang minh vĩ đại thề sống chết muốn tìm chết giống trong mộng của tôi!”
Câu này được nói nhỏ như tình nhân đang thì thầm, lại khiến người ta tràn đầy sợ hãi!
【Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ hạ thấp đến -99! 】
Diệp Thiều An không nhịn được mắng một câu trong lòng:【 Chuyện gì xảy ra? 】
【 Hệ thống, Tạ Huân Triết này đến cùng là xảy ra chuyện gì?! 】Âm thanh của Diệp Thiều An đột nhiên trở nên ác liệt: 【 Không phải xuyên qua, không phải trọng sinh, chẳng lẽ là dị năng sao? Tiên đoán? Báo trước tương lai? Xuyên qua mộng cảnh nhìn thấy tương lai? 】
Nếu như nơi này thật sự có tang thi và tận thế, như vậy có dị năng cũng là điều hiển nhiên.
Diệp Thiều An cắn răng, đầu óc nhanh chóng vận chuyển, hệ thống 001 thật lâu mới trả lời: 【 Không, cũng không phải. 】
【 Tui tạm thời không nhìn ra gã có vấn đề gì. 】 hệ thống 001 có chút lúng túng nói:【 Rất xin lỗi. 】
Ngay cả hệ thống cũng không nhìn ra…?
Diệp Thiều An thở dài một hơi trong lòng, thế giới này, bí ẩn cũng thật nhiều mà.
Tạ Huân Triết đột nhiên nắm chặt lấy Diệp Thiều An, gã yên lặng nhìn Diệp Thiều An, ánh sáng quỷ dị lướt qua đôi mắt đen sâu thẳm, gã thân mật hôn một cái lên mu bàn chân của Diệp Thiều An, trong thanh âm đượm cảm giác hài lòng: “Nhưng mà cũng chẳng sao, An An của tôi, nhất định sẽ không giống mộng cảnh…”
“Không có ai yêu thích em, tất cả mọi người đều bài xích em, chán ghét em, khinh bỉ và xem thường em, chỉ có tôi vẫn luôn bồi em, đứng bên cạnh em, chỉ có tôi yêu thích em trước sau như một, chưa từng rời khỏi em.” Giọng của Tạ Huân Triết rất thấp, triền miên giống như đầu độc: “Tất cả mọi người sẽ phản bội em, thương tổn em, khiến em khổ sở, chỉ có tôi là không.”
“Chỉ có tôi vẫn luôn bảo hộ phía trước em, yêu thương em, che chở em, bồi em, em làm sao nhẫn tâm, vì một đám người như thế, thương tổn người yêu em nhất là tôi chứ?” Thanh âm của Tạ Huân Triết mang theo làn điệu quái dị, gã nâng mắt cá chân của Diệp Thiều An lên, lại cười nói: “…An An của tôi, vừa ngoan ngoãn vừa đáng yêu như vậy, làm sao sẽ vì một đám người không liên quan, mà thương tổn tôi chứ?”
Âm thanh của Tạ Huân Triết ngừng lại, gã yên lặng nhìn Diệp Thiều An, nửa ngày sau mới nở nụ cười ôn nhu, bên trong mặt mày tất cả đều là quỷ quyệt: “… Em biết không? Tôi thật sự muốn nhốt em lại.”
“Đặt ở một nơi chỉ mình tôi có thể nhìn thấy, đôi mắt của em chỉ có thể nhìn tôi, ký ức trong đầu của em chỉ tràn đầy hình bóng của tôi, trái tim của em chỉ có thể đập vì tôi, Chúa cứu thế là cái gì, cứu vớt thế giới để làm gì, bạn bè người thân là ai, tất cả đều không có, em chỉ có tôi…”
“Em bị tôi ch*ch không khép miệng vào được, bất kể là cái chim đằng trước, hay là động nhỏ phía sau, em chỉ có thể cả ngày lẫn đêm ở dưới thân tôi gào khóc xin tha, vì để tôi buông tha em dù dirty talk thế nào cũng dám nói ra, em còn có thể gọi tôi là chồng, gào khóc nói yêu tôi…”
Tạ Huân Triết lẩm bẩm nói, gã êm ái vuốt ve mắt cá chân của Diệp Thiều An, đồng thời một đường thuận theo chân mắt cá hướng lên trên, lưu lại một chuỗi ám chỉ ám muội.
“Em chỉ có thể giương hai đùi lên, trong miệng tất cả đều là đồ vật của tôi, bụng dưới còn nhô lên, bị tôi ch*ch to bụng…” Tạ Huân Triết vẫn như cũ thì thào nói, thanh âm của gã điên cuồng lại tràn đầy mê luyến, trong ban đêm yên tĩnh, khiến người ta sợ hãi trong lòng, “Em khóc lóc xin tha, hết lần này đến lần khác nói yêu tôi, khóc khàn cả cổ họng, gợi cảm đến mức khiến tôi phải quất thêm một nháy nữa…”
“Tôi biết em không thích như vậy.” Tạ Huân Triết thả mắt cá chân của Diệp Thiều An ra, gã đẩy thân thể lên, nhận nhận chân chân nhìn người dưới thân, trong tròng mắt sâu hoắm lộ ra ý tứ hàm xúc trang nghiêm giống như thẩm phán, gã nhẹ giọng nói: “Cho nên… em đừng ép tôi nhé…”
“Tôi ngược lại càng hi vọng, đem em nhốt lại đấy.”
Gã cười tràn đầy ý vị thâm trường, những nụ hôn nhẹ dầy đặc dần tiến về phía trước, hôn một cái lên cẳng chân Diệp Thiều An, lại cười nói: “Ngủ ngon, An An.”
“Nhớ kỹ, phải ngoan nhá.”
【Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên đến 99.】
Diệp Thiều An: “…” Σ( ° △ °|||)︴
Độ hảo cảm biến đổi thất thường như con gái đến tháng.
Cùng với, luôn cảm thấy Tạ Huân Triết này không bình thường cho lắm.
Từ 99 đến 100 chỉ kém một điểm, nhưng lại cách nhau một bước xa, rất khó đi.
Diệp Thiều An khẽ thở dài một hơi trong lòng, trên mặt lại chẳng có bất kỳ thay đổi nào, hắn nên tính toán tính toán thật tốt, thế giới này, nên đi như thế nào.
Sáng sớm ngày thứ hai, tiếng thét chói trên hành lang tai vang tới tận mây xanh, người trong túc xá của Diệp Thiều An đều bị đánh thức, tất cả mọi người nhìn chằm chằm cửa túc xá, lại không có một ai có ý đồ đi ra mở cửa.
Diệp Thiều An rõ ràng, cái gọi là tận thế này, cuối cùng cũng đến.
“An An.” Tạ Huân Triết nhẹ giọng gọi, gã thoạt nhìn không khác ngày xưa là bao, vẫn là dáng dấp ôn hòa tuấn tú ấy, phảng phất như tối hôm qua tất cả chỉ là một giấc mộng.
“Cậu tin tớ không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Diệp Thiều An: Thế nhưng tao vẫn chỉ cảm thấy Tạ Huân Triết là một tên giếng băng sâu mà thôi 【 mỉm cười】
[1] Giếng băng sâu: trong tiếng Trung đồng âm với bệnh thần kinh.Diệp Thiều An: Vốn cho rằng mấy tên lúc trước đã đủ giếng băng sâu, không ngờ tới, đây mới là BOSS giếng băng sâu chân chính nha【 mỉm cười】
Hệ thống 001: *Run lẩy bẩy*