Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Chương 70

Tang thi và động thực vật biến dị biến mất, nhưng không có nghĩa là tận thế kết thúc.

Khi mà thành thị biến thành các căn cứ lớn, khi mà các dị năng giả lên nắm quyền, khi mà cao tầng căn cứ do có dị năng nên mới có được quyền lực đã trầm mê trong nó, ai sẽ nguyện ý giao quyền lực ra?

Nhưng khi tận thế kết thúc, thời điểm các căn cứ phân tán lại một lần nữa hợp nhất thành một quốc gia, một cuộc tranh đấu liên quan đến quyền lực cùng dục vọng bắt đầu triển khai.

Nếu như thứ đáng sợ trong tận thế trước đó là tang thi và động thực vật biến dị, như vậy trong tận thế bây giờ chính là lòng người.

Thế nhưng căn cứ Tầm An lại không gia nhập trận tranh đấu này, mục tiêu của căn cứ giống như cái tên hắn đặt cho nó, Tầm An Tầm An, tìm kiếm an toàn, tìm kiếm an ổn, bọn họ trước sau như một mà che chở người bình thường, không bao giờ gia nhập cuộc tranh đấu trường kỳ kia.

Diệp Thiều An một mình sinh tồn trong thế giới này gần mười năm, thế nhưng cuộc tranh đấu trường kỳ ấy vẫn chưa ngừng lại, có lẽ tang thi và động thực vật biến dị gây ra tận thế quá mức ngắn ngủi, khiến cho nhân loại không thể đoàn kết với nhau như từng sợi dây trong cuộn dây thường, cũng có lẽ do tư vị của quyền lực quá mức mỹ diệu, không ai cam lòng buông ra, nói chung tranh đấu càng ngày càng nghiêm trọng, còn căn cứ Tầm An muốn tự bồi dưỡng đạo đức cá nhân, cũng càng ngày càng khó.

Diệp Thiều An đứng trên sân thượng căn cứ Tầm An, trầm mặc nhìn những người bình thường được căn cứ Tầm An che chở, không biết sau khi hắn rời đi, căn cứ Tầm An còn có thể duy trì được bản tâm không.

【 Kí chủ có xác nhận thoát ly thế giới không? 】 Hệ thống 001 hỏi.

【 Xác nhận. 】

Ngày thứ hai, Tạ An phát hiện người lãnh đạo chính thức của căn cứ Tầm An vốn là Diệp Thiều An, giờ đã biến thành nó, ngủ yên ở nơi cao nhất của căn cứ, lệ rơi đầy mặt như ngày hôm ấy.

Phụ thân của nó, rốt cục vẫn phải rời khỏi bọn nó.

【 Kiểm tra thấy hồn phách của kí chủ bị hao tổn, hệ thống cung cấp dịch vụ bảo vệ.】

【 Năng lượng của hệ thống có thể cung cấp một điểm chữa trị cho hồn phách của ký chủ, có muốn chữa trị hay không?】

【 Muốn. 】 Diệp Thiều An đáp lại.

【 Kích hoạt chức năng chữa trị. 】

Lần chữa trị này không giống những lần chữa trị trong dĩ vãng, rõ ràng vẫn là ánh sáng dìu dịu bao bọc như cũ, rõ ràng vẫn là cảm giác nhẵn nhụi mềm mại đó, nhưng lại khiến lòng Diệp Thiều An từng đợt bi thương, sự bi thương và tịch liêu đến từ linh hồn ấy khiến Diệp Thiều An suýt nữa rơi lệ.

【 Nhắc nhở, nhắc nhở, năng lượng không đủ, đình chỉ chữa trị. 】

【 Nhắc nhở, nhắc nhở, năng lượng không đủ, đình chỉ chữa trị. 】

Chùm sáng trong nháy mắt đó biến mất hầu như không còn, chỉ để lại cảm giác vừa bi thương vừa tịch liêu ấy, vẫn tràn ra trong lòng, thế nhưng chẳng hề mãnh liệt như vừa nãy, cảm giác ấy rất nhạt nhòa, nhưng lại tồn tại thật chân thực.

【 Kí chủ có muốn tiến vào thế giới tiếp theo không?】Âm thanh khá là lạnh nhạt của hệ thống 001 vang lên trong đầu Diệp Thiều An, Diệp Thiều An khẽ thở dài trong lòng một hơi, bình tĩnh nói: 【 Muốn. 】

Thế giới kia đã đi xong, hắn ở thế giới đó đã chết, trong mắt nhân loại, một đời đã trôi qua.

Chuyện cũ trước kia đều đã tan thành mây khói, Diệp Thiều An lẳng lặng buông xuống mí mắt, yên tĩnh và đợi.

【 Keng, hệ thống vạn nhân mê được kích hoạt, lập tức lựa chọn thế giới, kí chủ lập tức sẽ tiến vào thế giới thứ năm, xin nhớ nhiệm vụ của chúng ta —— vị diện vạn nhân mê, người người đều yêu ta.】 hệ thống 001 lạnh nhạt nói: 【 Kí chủ Diệp Thiều An, hệ thống 001 hết sức trung thành vì ngài phục vụ, nguyện vì ngài cung cấp tất cả mọi sự giúp đỡ.】

【 Đường hầm thời không mở ra, thế giới thứ năm hoan nghênh kí chủ đến.】

Đã là thế giới thứ năm rồi sao?

Diệp Thiều An hơi sững sờ, nếu bốn thế giới đầu đều như trong tưởng tượng của hắn, như vậy thế giới này, hẳn là cũng giống vậy thôi.

Một giây sau, trời đất quay cuồng, vô số ký ức ùa vào trong đầu hắn.

Trong thế giới này, hắn vẫn là học sinh, một học sinh lớp 12, là con trai nuôi của hào môn [1] Văn gia.

[1] Hào môn: nhà giàu có tiền. Thế gia: gia đình có thế lực.

Đàn ông Văn gia ít ỏi, từ trước đến giờ một mạch đơn truyền [2], thời điểm trưởng tôn Văn gia ra đời, mẹ đẻ sinh non cho nên thân thể của hài tử vẫn luôn yếu ớt, có đại sư xem bói nói, đứa bé này sát khí quá nặng, cần tìm người tán khí, bởi vậy Văn gia bỏ ra rất nhiều sức lực, mới tìm được Diệp Thiều An có ngày sinh tháng đẻ phù hợp với trưởng tôn nhà mình.

[2] Một mạch đơn truyền: mấy đời đều là con một.

Trưởng tôn Văn gia tên Văn Khang Bình, nghe tên cũng có thể thấy được sự mong đợi của trưởng bối: Khang – khỏe mạnh, Bình – bình an, Khang Bình – bình an kiện khang, có thể nói sự mong đợi này nhỏ bé nhưng chân thật vô cùng.

Diệp Thiều An nguyên sinh ra trong một gia đình rất nghèo ở nông thôn, con cái cũng nhiều, hắn trên có hai ông anh trai một bà chị gái, dưới có một thằng em trai, cho nên thời điểm Văn gia đưa ra lời mời “mua” Diệp Thiều An, nhà bọn họ không chút do dự liền “bán” đứt Diệp Thiều An.

Lúc Diệp Thiều An đến Văn gia cũng mới chỉ ba tuổi mà thôi, vẫn luôn bị nuôi dưỡng ở tiền viện [3], đa số không tiếp xúc gì nhiều với người nhà họ Văn, sau đó Văn gia lại tìm được một đứa con gái nuôi, đem nuôi chung với Diệp Thiều An, cô bé kia cũng có bát tự hợp hôn với Văn Khang Bình, tên Lâm Châu, nhỏ hơn Diệp Thiều An mấy tháng.

[3] Tiền viện: nhà trước, thường cho người hầu ở.

Hai đứa vốn đều bị nuôi dưỡng ở tiền viện, Văn gia cho bọn nó chi phí ăn mặc, bình thường căn bản sẽ không gặp mặt, bọn nó cũng không học chung trường với Văn Khang Bình, thế nhưng nghỉ hè năm nay, không biết bởi vì nguyên nhân gì, hai đứa bị người đóng gói chuyển vào sân sau, sinh hoạt chung với người nhà họ Văn, mà học tịch của Lâm Châu, cũng từ trường Nhất Trung chuyển tới Học viện Thương Hải.

Học viện Thương Hải là học viện mà Văn Khang Bình học tập, cũng là một trường học viện quý tộc, mà trường Nhất Trung vốn là trường công lập cấp ba tốt nhất, hai đứa đều dự lễ khai giảng lớp 12 rồi, lại chuyển trường vào lúc mấu chốt thế này, Lâm Châu tất nhiên không cao hứng lắm, nhưng cũng không có cách nào từ chối.

Mà Diệp Thiều An, một thiếu niên từ nhỏ đã mẫn cảm trưởng thành sớm, từ lâu đã biết vì sao, trong ánh mắt Văn Khang Bình nhìn về phía Lâm Châu, là cảm giác cướp đoạt cùng xâm lược không thèm che giấu.

Tình cờ nhìn thấy Diệp Thiều An chú ý tới ánh mắt của gã, Văn Khang Bình đều sẽ lộ ra thần sắc trào phúng không kiêng dè.

Diệp Thiều An và Lâm Châu từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tình cảm thanh mai trúc mã, đã sớm coi Lâm Châu là người thân trong nhà, Lâm Châu hoạt bát thiện lương, xinh đẹp đáng yêu, là cô gái tốt nhất trong lòng Diệp Thiều An, mà Văn Khang Bình lạnh lùng cao ngạo, hung hăng càn quấy, trong đôi mắt tràn ngập sự cướp đoạt, khiến ấn tượng của Diệp Thiều An đối với gã đặc biệt không tốt, cũng rất cố gắng tách Lâm Châu khỏi Văn Khang Bình.

Thế nhưng việc này quá khó khăn, ở Văn gia, Văn Khang Bình mới là người nói một không nói hai, gã muốn thân cận với ai, người đó liền không có quyền từ chối, vốn dĩ chỉ có Lâm Châu bị chuyển trường đến Học viện Thương Hải, nhưng bây giờ, một tháng sau khai giảng lớp 12, Diệp Thiều An cũng trực tiếp bị chuyển trường đến Học viện Thương Hải.

Không giống với Lâm Châu được Văn Khang Bình che chở trong Học viện Thương Hải, cảm giác mà Văn Khang Bình dành cho Diệp Thiều An không thể tính là tốt, mà Diệp Thiều An cũng hết sức rõ ràng trong lòng, Văn Khang Bình chuyển hắn vào Học viện Thương Hải, tám phần mười là vì muốn dạy cho hắn một bài học.

Mà hôm nay, là ngày đầu tiên hắn chuyển vào Học viện Thương Hải.

Diệp Thiều An từ từ mở mắt, đầu ngón tay của hắn nắm thật chặt quai đeo cặp sách, lúc này mới phát hiện ngón tay của mình hơi trắng bệch, Diệp Thiều An khẽ thở dài một tiếng không nghe thấy được, cho dù có trấn định thong dong đến mấy, nguyên thân vẫn chỉ là một thằng nhóc mười tám tuổi mà thôi, chung quy vẫn biết sợ.

Xe chậm rãi ngừng lại, một thanh âm cung kính nói: “Thiếu gia, đến rồi.”

“Ờ.” Thiếu niên cao to mạn bất kinh tâm đáp một tiếng, đầu tiên mở cửa xe, từ trên xe bước xuống, ngay sau đó là Lâm Châu xinh đẹp khả nhân, sau đó mới là Diệp Thiều An.

Sau khi xuống xe, Lâm Châu cười nói Diệp Thiều An: “Thiều An, chúng ta được học chung một trường rồi.”

Nét cười của cô ngây thơ lãng mạn, mang theo sự ngây thơ và vui sướng đặc biệt của thiếu nữ, hiện ra vẻ đáng yêu vô cùng.

“Ừ.” Diệp Thiều An hòa hoãn mặt mày một chút,  lộ ra một cái mỉm cười nhợt nhạt với cô.

Lúc này đã tám rưỡi, tiết học đầu tiên đã bắt đầu, cho nên trước cửa học viện không có một học sinh nào, thật sự vô cùng yên tĩnh.

Thiếu niên cao to thờ ơ lạnh nhạt, con mắt màu đen chợt lóe một tia không vui, sau đó cười lạnh, trầm giọng nói: “Châu Châu, em đi học trước đi, tên này vẫn chưa làm thủ tục nhập học, tôi dẫn nó đi.”

“Hả?” Lâm Châu có chút do dự nhìn Văn Khang Bình một chút, lại nhìn Diệp Thiều An một chút, do dự nói: “Hay cậu đi học đi, em dẫn Thiều An đi cũng được mà.”

Gương mặt tuấn mỹ của Văn Khang Bình lộ ra một nụ cười âm trầm, gã nhíu mày, nhẹ nhàng nói: “Có lên lớp không?”

Lâm Châu nắm chặt túi đựng sách trên tay, cũng biết không thể cãi lời Văn Khang Bình, vì vậy do dự nhìn Diệp Thiều An một chút, trong con ngươi có mấy phần lo lắng, nhưng vẫn nói: “… Vậy em đi học đây.”

“Ngoan.” Văn Khang Bình lộ ra một nụ cười hòa hoãn, gã sờ sờ mái tóc của cô gái, nhẹ giọng nói: “Em đi học đi, buổi trưa tôi đến tìm em.”

“Dạ.” Lâm Châu gật gật đầu, đi về phía lớp học.

Ở Văn gia, không thể khiêu chiến quyền uy của Văn Khang Bình.

Diệp Thiều An bình tĩnh nhìn cô gái rời đi, trong tròng mắt bình tĩnh không lay động, hắn nhàn nhạt nhìn về phía Văn Khang Bình, nói: “Tìm tôi có chuyện gì?”

Thiếu niên cao to phì cười một tiếng, một phát tóm chặt lấy cổ tay Diệp Thiều An, nhìn đôi mắt bình tĩnh không lay động của hắn, trong lòng càng buồn bực: “Mày còn dám dùng ánh mắt đó nhìn Châu Châu nữa, tao sẽ móc chúng ra bắt mày nuốt chửng đấy!”

“Ngày hôm nay chỉ là một lời giáo huấn.” Thiếu niên cao to chán ghét đẩy Diệp Thiều An ra, Diệp Thiều An lảo đảo vài bước, miễn cưỡng đứng vững, “Sau này cách xa Châu Châu của tao ra một chút, nếu không…”

Văn Khang Bình lộ ra nụ cười ác liệt, gằn từng chữ một: “Tao giết chết mày.”

Nói xong, Văn Khang Bình nhanh chân đi về phía trước, đột nhiên, gã nghiêng đầu lại, khóe môi tràn đầy ý tứ hàm xúc đùa bỡn ác liệt, “Đúng rồi, lớp mày là lớp VIII, chúc mày sống ở Học viện Thương Hải vui vẻ.”

Lần này, Văn Khang Bình triệt triệt để để rời đi.

Diệp Thiều An nhìn bóng lưng của gã, hơi nhíu mày, điều tra lại Học viện Thương Hải trong ký ức, mỗi một khối của Học viện Thương Hải chỉ có tám lớp, cơ hồ là sắp xếp dựa theo gia thế và thành tích, nếu gia thế và thành tích đều tốt, sẽ vào lớp I, lớp II; nếu đứa nhỏ có thành tích phi thường tốt mà gia thế không tốt lắm, sẽ vào lớp III, lớp IV; nếu gia thế và thành tích thường thường, thì vào lớp V, lớp VI; còn nếu cả gia thế và thành tích đều kém, sẽ vào lớp VII, lớp VIII.

Nhưng cái gọi là gia thế tốt xấu, chỉ có thể nói, chọn bừa một học sinh có gia thế kém cỏi nhất, cũng là một phú nhị đại (con nhà giàu).

Phương tiện dạy học của lớp VII, VIII và lớp V, VI kỳ thực cũng không khác nhau lắm, khác biệt lớn nhất chính là ở nhân phẩm và thành tích, học sinh lớp VII, VIII quả thật là nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò, đặc biệt là lớp VIII, ngay cả giáo viên cũng dám trêu chọc.

Đúng là một đám công tử bột chân chính chỉ biết đến niềm vui của bản thân.

Lấy thành tích của Diệp Thiều An tuyệt đối sẽ không phải đám học sinh bị học kém ở Học viện Thương Hải, ở tình huống bình thường, hắn phải được phân vào lớp III, lớp IV mới đúng.

Lớp VIII, chỉ có thể nói, đây là Văn Khang Bình muốn dạy cho hắn một bài học.

【 Nhiệm vụ chủ tuyến —— vị diện vạn nhân mê, người người đều yêu ta, xuất hiện mục tiêu, Văn Khang Bình, độ thiện cảm: -80. 】 Âm thanh chậm trễ của hệ thống 001 chậm rãi vang lên trong đầu Diệp Thiều An, Diệp Thiều An thở dài một hơi, đi đến lớp học.

Kỳ thực, e rằng Văn Khang Bình không biết, Diệp Thiều An của gã luôn luôn am hiểu lấy bạo chế bạo.

Tác giả có lời muốn nói:

Văn Khang Bình: Ghét nhất đôi mắt luôn bình tĩnh không lay động ấy, rõ ràng lúc nhìn Châu Châu lại ôn nhu như vậy!

Diệp Thiều An:…

Văn Khang Bình: Xem tôi có cho hắn một bài học này!

Diệp Thiều An:…

Một thời gian sau,

Văn Khang Bình nhìn các học sinh lớp VIII vờn quanh bên người Diệp Thiều An, nổi giận đùng đùng nói: Cũng chỉ biết trêu hoa ghẹo nguyệt!

Văn Khang Bình: Mau chuyển hắn đến lớp I cho tôi!
Bình Luận (0)
Comment