Làm Một Vị Vạn Nhân Mê Hợp Lệ

Chương 80

Văn Khang Bình dùng ánh mắt ám trầm nhìn Diệp Thiều An chăm chú, dường như có một miếng bánh ngọt ngào mỹ vị vừa rơi xuống đầu gã, tỏa ra mùi thơm nức mũi, gã rục rà rục rịch trong lòng, nhưng không được phép mất cảnh giác, cảnh giác cảnh giác phải cảnh giác, gã nhướng nhướng mày, cố gắng gằn giọng như đang trào phúng: “Đây chính là yêu cầu của cậu?”

Văn Khang Bình tỏ vẻ anh đây vô cùng xem thường.

Nụ cười của Diệp Thiều An chưa bao giờ thay đổi, tựa hồ chẳng hề để tâm đến thái độ của Văn Khang Bình, chỉ ôn hòa nhã nhặn đáp: “Không sai, đây chính là yêu cầu của tôi.”

“Tôi thua.” Văn Khang Bình kéo ra một nụ cười gằn, kỳ thực trái tim gã đã đập doki doki, bong bóng màu phấn hồng đáng yêu đang bay tá lả, gã kéo dài giai điệu, lạnh nhạt nói: “Tôi sẽ tuân thủ cá cược.”

Còn có điều gì làm người ta vui vẻ hơn việc crush cũng thích mình đây?

À, có.

Crush tỏ tình với mình, hỏi mình có muốn ở bên em ấy không.

Diệp Thiều An yên lặng nhìn Văn Khang Bình, chợt nở nụ cười, trong ánh mắt tràn đầy ý tứ sâu xa, “Vậy xin hãy nhớ kỹ một điều, chúng ta đã ở bên nhau, anh không được ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt.”

“Cậu vẫn nên tự nhìn lại mình đi.” Văn Khang Bình cười lạnh, lại nghĩ tới cảnh tượng Diệp Thiều An bị đám học sinh lớp VIII vây quanh ngày hôm qua, trong đám học sinh đó có cả nam lẫn nữ, ai cũng tràn ngập hảo cảm với Diệp Thiều An, khó đảm bảo Diệp Thiều An sẽ không động tâm, Văn Khang Bình nhướn mày ra lệnh: “Cậu chuyển vào lớp I.”

Dù sao đặt người dưới mí mắt mình cũng an tâm hơn.

“Tôi từ trước đến giờ vẫn luôn giữ mình trong sạch.” Diệp Thiều An bình tĩnh đáp trả, tự tiếu phi tiếu cong môi: “Là ai bắt tôi phải vào lớp VIII? Sao vậy? Hối hận rồi?”

Văn Khang Bình sẽ nhận mình hối hận ư?

Gã cười lạnh một tiếng, thẳng thắn bỏ qua câu hỏi này, nói: “Chuyển vào lớp I.”

Không nhận bản thân hối hận, cũng không nói mình không hối hận.

Diệp Thiều An cũng chỉ mỉm cười, ý vị thâm trường nhìn gã, đến khi tiếng chuông báo vào học vang lên mới hời hợt đáp: “Đây chính là lớp anh an bài cho tôi mà.”

Dứt lời, hắn quay đầu bước đi, nện bước chầm chậm thong dong, bóng lưng tuấn tú kiên cường, nhất thời làm Văn Khang Bình hơi giật mình.

Nỗi buồn bực cứ luẩn quẩn trong lòng mấy ngày nay đã bị cuộc đối thoại ngắn gọn này quét đi sạch sành sanh, trong chớp mắt Văn Khang Bình cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng hơn rất nhiều, tất cả nỗi ấm ức tức giận đều biến mất, chỉ để lại hưng phấn nhợt nhạt.

“Đây chính là lớp anh an bài cho tôi mà.”

Giọng nói của Diệp Thiều An lại một lần nữa văng vẳng bên tai, Văn Khang Bình chậm rãi lẩm nhẩm mấy chữ này trong vô thức, khóe môi bất giác cong lên.

Bởi vì đó là lớp mình chọn cho em ấy, cho nên mới không nỡ rời đi ư?

【 Độ thiện cảm của mục tiêu nhiệm vụ tăng lên 75. 】 Hệ thống 001 hưng phấn không chịu được:【 Xin kí chủ không ngừng cố gắng, không ngừng cố gắng! 】

Diệp Thiều An không trả lời hệ thống 001 mà chỉ mỉm cười nhìn về phía trước, thành tích của cuộc thi giữa học kỳ lần này rất khá, đám học sinh lớp VIII đợi lâu như vậy bây giờ hẳn là muốn xõa một chút, trong phòng học là tiếng cười cười nói nói, Diệp Thiều An cũng không ngăn cản họ.

Lâu lâu cũng phải thư giãn một chút.

Đã đến giờ tan học buổi trưa, học sinh lớp VIII ngoại trừ Diệp Thiều An thì ai cũng muốn về nhà, cũng có rất nhiều cô gái ngỏ ý muốn mời Diệp Thiều An đến thăm nhà nhưng đều bị Diệp Thiều An từ chối, các cô cũng chỉ hơi tiếc nuối nhưng vẫn tràn đầy phấn khơi về nhà với bảng kết quả học tập trên tay.

Ngày hôm nay là một ngày đặc biệt.

Bốn mươi cô cậu học sinh lớp VIII, ai ai cũng đạt được số điểm mà trước kia họ không dám nghĩ đến, các gia trưởng vô cùng phấn khởi đồng thời cũng hỏi thăm vài câu, học sinh lớp VIII đa số đều nói là được Diệp Thiều An trợ giúp, vừa nhắc tới Diệp Thiều An rất nhiều người liền thao thao bất tuyệt, thổi phòng Diệp Thiều An đến mức không gì không làm được, chiều đó mấy vị quý phụ đi tụ hội, nhắc đến thành tích đám nhỏ nhà mình, vừa mở miệng đã nhắc đến Diệp Thiều An, kể đám nhóc nhà mình đứa nào cũng thao thao bất tuyệt khoe cậu ta giỏi thế nào, ai cũng cảm thấy kinh ngạc.

Con mình sinh ra, thân là ngươi đẻ ra chúng, chẳng lẽ họ lại không biết? Kiêu căng tự mãn coi mình là nhất, mà đám bạn bè của chúng phần lớn đều là dạng người như thế, đứa nào cũng kiêu căng tự mãn, nếu một đứa hai đứa khen Diệp Thiều An tốt thì chẳng ai nói gì, nhưng ba đứa bốn đứa năm đứa sáu đứa thậm chí đứa nào cũng khen Diệp Thiều An tốt thì không bình thường chút nào.

Các gia trưởng không khỏi hiếu kỳ, thế nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ, chẳng cần vì chút chuyện bé tí tẹo ấy mà lặn lội đến trường một chuyến, trầm tư suy nghĩ một lát, có một vị quý phụ nói: “Đợi mấy tháng nữa, nhóc con nhà tôi muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật, chúng ta mời cậu học sinh Diệp Thiều An này đến đi, vừa vặn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của chúng ta.”

“Chủ ý này hay.” Một quý phụ khác cũng cười: “Nhưng đừng làm rõ ràng như vậy, bảo thằng bé nhà bà mời bạn cùng lớp đến dự sinh nhật, nếu Diệp Thiều An thật sự được thằng bé yêu mến, thằng bé nhất định sẽ mời cậu ta.”

“Ừm, hơn nữa còn tận mấy tháng quan sát, đám nhóc nhà chúng ta cũng không phải kẻ đần, mẫn cảm lắm, nếu như Diệp Thiều An thật… Mấy tháng này cũng đủ để bọn chúng thấy rõ chân tướng.” Một người đàn bà khác cười nói.

Bên này mọi người đã nghĩ xong biện pháp, bên kia Diệp Thiều An thì lại bắt đầu suy tư, theo lý mà nói, làm nhiệm vụ tăng độ hảo cảm ở thế giới này không dễ dàng hoàn thành, vậy thì nhiệm vụ vạn nhân mê sẽ dễ dàng, nhưng nếu xem xét kỹ thì… cũng không đơn giản như vậy.

Về phầm nhiệm vụ tăng độ hảo cảm, đừng thấy độ thiện cảm ban đầu tăng nhanh mà lầm, sau này sẽ là một phiền toái lớn đây, Diệp Thiều An hơi nheo mắt lại, Văn Khang Bình này xưa nay kiêu căng khó thuần, mình ta vô địch, lại còn là thiên chi kiêu tử, thuận buồm xuôi gió quen rồi, làm sao có khả năng toàn tâm toàn ý yêu một người đây? Nâng độ thiện cảm lên đến 90 thì không khó, nhưng lên tới 100 thì khá là khó đấy.

Thời điểm độ thiện cảm lên đến 100, đồng nghĩa với việc hoàn toàn đặt người đó lên trước bản thân, người đó mới là người thứ nhất, bản thân mình chỉ đứng thứ hai mà thôi, đối với loại người như Văn Khang Bình mà nói, khó, quá khó.

Cho nên từ khi mới bắt đầu, đáp ứng vụ cá cược này, hoàn thành cá cược, đưa ra yêu cầu, Diệp Thiều An đã vẽ ra một lộ trình hoàn mỹ.

Chỉ khi tàn nhẫn đạp Văn Khang Bình rơi vào kết cục bi thảm mới có thể chân chính giúp gã hiểu tình yêu là gì.

Phỏng chừng phải chờ mấy năm.

Diệp Thiều An xoa xoa huyệt thái dương, vậy sau khi mình và Văn Khang Bình chia tay mới thích hợp đi hoàn thành nhiệm vụ vạn nhân mê, nhưng nên đến nơi nào hoàn thành đây?

Phải có thân phận tốt, không thể để cho Văn gia động vào mình một cách dễ dàng, tốt nhất là vừa chặn được Văn Khang Bình, vừa hoàn thành nhiệm vụ…

Nên làm gì đây?

Diễn viên? Ca sĩ? Minh tinh? Không được, nghề này tuy rằng dễ dàng hoàn thành nhiệm vụ vạn nhân mê, thế nhưng lại khó đối phó với Văn Khang Bình.

Diệp Thiều An lật qua lật lại cuốn sách giáo khoa vật lý trong tay mình, trong đầu chợt lóe một tia sáng,

Làm nhà khoa học, thế nào?

Khi còn sống không có vinh dự hoàn thành nhiệm vụ vạn nhân mê thì lúc chết rồi hoàn thành cũng được mừ, những nhà khoa học vì quốc gia cúc cung tận tụy sau khi chết có ai không được mọi người kính ngưỡng cùng kính yêu đâu, hơn nữa bên cạnh các nhà nghiên cứu đó còn có rất nhiều cộng sự, trợ lý, quân đội được phát đến giúp đỡ và bảo vệ, rất tôn kính họ, cứ tính như vậy, khi còn sống cũng chưa chắc không thể hoàn thành nhiệm vụ.

Một nhà khoa học cực kỳ tài năng, có thể nói là bảo vật quốc gia, chắc chắn sẽ được bảo vệ nghiêm ngặt, cứ thế Văn gia và Văn Khang Bình chắc chắn không làm gì được hắn.

Perfect.

Trong mắt Diệp Thiều An loé ra một tia sáng, bước đầu định ra kế hoạch trong lòng.

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cơ hội.

Bởi vì đám học sinh lớp VIII rất không thích nghe giáo viên giảng bài, cho nên phần lớn chương trình học đều do Diệp Thiều An dạy, tất cả cơ sở dữ liệu đều bắt nguồn từ hệ thống 001, phương pháp học tập tiên tiến và cách giải đề thú vị ngắn gọn đến từ tương lai làm đám học sinh lớp VIII rất thích nghe giảng, thêm vào đó tri thức nền tảng của lớp VIII có quá nhiều lỗ hổng, Diệp Thiều An thẳng thắn giảng lại tất cả những tri thức cơ bản cho họ, hơn nữa hiệu trưởng cũng chẳng có ý kiến gì, các thầy giáo cũng vui vẻ và thoải mái tùy họ muốn làm gì thì mà, lớp VIII cũng cách các lớp khác quá xa, dần dần nơi này giống như một “thế ngoại đào nguyên”.

Một tháng sau có kỳ thi tháng, Diệp Thiều An cũng không đi kiểm tra bài thi nữa, bởi vì đã có video của hệ thống 001, Diệp Thiều An vẫn có thể đoán đúng bảy, tám phần mườt điểm số, thành tích lớp VIII mặc dù không nghịch thiên như lần trước nhưng đã vô cùng tốt rồi.

Mà sau khi Diệp Thiều An và Văn Khang Bình ở bên nhau, Văn Khang Bình liền nhanh chóng khôi phục bình thường, ba người Diệp Thiều An, Văn Khang Bình, Lâm Châu cùng tiến cùng lùi như cũ, rốt cục không còn bộ dáng trốn trốn tránh tránh như trước đây nữa, song Văn Khang Bình dần dần hơi không thích việc Lâm Châu xem vào giữa hai người bọn họ, thêm vào đó lớp VIII toàn mười rưỡi đêm mới tan học nên thẳng thừng bảo Lâm Châu đi về trước, gã và Diệp Thiều An sẽ về sau.

Cứ như vậy, đêm nào cũng chỉ có hai người Văn Khang Bình và Diệp Thiều An cùng nhau về nhà, hai người tranh luận, hòa thuận, tâm sự lung ta lung tung, cùng nhau thảo luận một vài vấn đề, hoặc bàn về một vài chuyện lý thú, bầu không khí cũng càng ngày càng tốt, tài xế nhìn thấy Diệp Thiều An cũng lộ ra khuôn mặt cười.

Mà độ hảo cảm của Văn Khang Bình trong mấy tháng này đã cao đến tận 80.

Văn Khang Bình tuy rằng không khuyên Diệp Thiều An chuyển vào lớp I nữa nhưng vẫn muốn giới thiệu Diệp Thiều An cho bạn bè của mình biết, người trẻ tuổi khi đã rơi vào lưới tình đều như vậy, chỉ hận không thể nói cho cả thế giới biết người yêu của họ tốt nhường nào, khoe cho cả vũ trụ biết tình yêu của đẹp như thế nào, Văn Khang Bình cũng không ngoại lệ, tuy rằng gã từ nhỏ không thích khoe khoang, thế nhưng đối với chuyện này gã vẫn muốn khoe ra một tí.

Đặc biệt là lúc nhìn thấy mấy thằng bạn Lục Thiên Hoa ôm bạn gái tình chàng ý thiếp mỗi khi cả đám tụ tập.

Rất nhanh, kỳ thi học kỳ đã kết thúc, Biệt Tương Chi cầm một tấm thiệp mời sinh nhật đưa cho Diệp Thiều An, thành khẩn hi vọng Diệp Thiều An sẽ tham dự, cậu hơi ngượng ngùng nói: “… Ừm, nửa năm này, cảm ơn sự giúp đỡ của ông…”

Nhìn gương mặt cười tủm tỉm của Diệp Thiều An, Biệt Tương Chi nhất thời trở nên nóng nảy, “Eo ơi… tự dưng ông đây lại đàn bà vãi! Không phải kỳ sau ông phải đi du học à? Cũng chẳng phải cả đời này không về được!”

“Mấy ngày nữa là sinh nhật tôi, tôi định tổ chức một party nhỏ, ông cho tôi một câu thôi, đến hay không đến?”

Nghe cái giọng có khác gì đám thổ phỉ không, chỉ là vành tai đỏ chót của cậu như đã tiết lộ điều gì.

Diệp Thiều An nói: “Tôi nhớ là cậu đâu có được thổ phỉ nuôi lớn, miệng hư!”

Đám học sinh lớp tám cười phá lên, mặt Biệt Tương Chi đỏ rực như mông khỉ, Diệp Thiều An tiếp nhận thư mời, khẽ cười nói: “Yên tâm, tôi sẽ đến đúng giờ.”

Mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ cơ hội.

Cơn gió đông này, rốt cuộc cũng tới.

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ thống 001 bình tĩnh phun ra một luồng khói: Tui đã nói rồi, kẻ không biết gì cả chính là người hạnh phúc nhất.

Hệ thống 001 thương hại nói: Hắn ở bên anh, chỉ chờ ngày chia tay.

Hệ thống 001 bi thương nói: Mà tui, cũng chỉ muốn trải nghiệm cảm giác độ hảo cảm lên xuống thất thường như tàu lượn siêu tốc thôi.

Kỳ thực vấn đề chủ yếu của Văn Khang Bình là: Mình ta vô địch, luôn coi bản thân là cái rốn của vũ trụ, không biết quý trọng cũng chẳng biết xin lỗi, dù cho gã mới là người làm sai, yêu đương với một người thế này, đến cục đất cũng phải nổi khùng…
Bình Luận (0)
Comment